Chương 187:

 

Giản Đường nhìn Tô Mộng, mỉm cười với Tô Mộng, nụ cười đó, khiến cho Tô Mộng ngẩn người ra… Thì ra, đồ ngốc này cười lên lại xinh đẹp như vậy.

 

Giản Đường muốn dùng ánh mắt này, cho Tô Mộng nhìn rồi để vào trong tim.

 

“Được rồi được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, uống chút rượu. Có đáng gì đâu.” Hạ Vũ nói một lời lạnh lùng thờ ơ.

 

Khiến cho Tô Mộng ngay lập tức nổi giận.

 

Giản Đường nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi đặt chai rượu đến cạnh miệng, vào lúc ngửa đầu lên, cô nói với A Lộc: Tôi không chết, thì sẽ tiếp tục trả nợ cho cô, nếu như tôi chết, xuống địa ngục, cô cũng đừng chê tôi vô dụng.

 

Tôi… cố hết sức rồi.

 

Một hớp whisky đậm đặc mùi rượu… Cô đã lâu chưa uống rượu, bị sặc đến nỗi ho dữ dội, ho ra gần hết hớp rượu vừa nấy.

 

“Ui trời, cô chủ Giản, loại rượu này đắt lắm đấy ~ Đừng để lãng phí nhé ~”

 

Ồn ồn ào ào: “Mau uống đi, mau uống đi”

 

Mia mai chế giêu: “Cô chủ Giản là chê loại rượu này uống không ngon sao, Á Côn, cậu phải lấy cho cô chủ Giản loại rượu ngon chứ”

 

Cái gì gọi là đánh đồng?

 

Giản Đường thực sự có thù lớn như thế với bọn họ sao?

 

Đa số người ở đây đều đang giống như xem kịch.

 

“Bịchl”

 

Một tiếng đụng cửa to đùng, mọi người ngay lập tức đều nhìn hướng về cánh cửa của căn phòng, đứng ở cửa là một dáng người to cao, đằng sau là ánh sáng.

 

Đôi mắt của Thẩm Tư Cương, không thèm nhìn đến những người khác trong phòng, đôi mắt giống như chim ưng, đưa qua đưa lại như con thoi ở trong phòng riêng, trực tiếp tìm ra mục tiêu!

 

Nhìn thấy chai rượu ở trong tay của người phụ nữ đó, con mắt của anh ngay lập tức co lại!

 

Trong lòng bỗng thấy hoang mang, không suy nghĩ gì, nhanh như gió, đi thẳng đến đó, túm lấy chai rượu ở trong tay của người phụ nữ, dang rộng tay ra, siết chặt cô vào trong lòng.

 

“Ai? Là ail” Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ứ máu của anh, uy nghiêm đáng sợ lướt qua từng gương mặt của từng người ở trong phòng!

 

Cả Hạ Vũ, Á Côn và những người khác đều đơ người ra… sao có thể là anh ấy chứ?

 

“Chủ tịch…Thẩm?”

 

Hạ Vũ mở miệng thăm dò.

 

“Thẩm Nhất, để cho Tô Mộng nói.” Tô Mộng vẫn đang bị người khác khống chế, thực ra khi cái mệnh lệnh này của Thẩm Tư Cương được phát ra, không cần Thẩm Nhất phải làm gì, người đang khống chế Tô Mộng, lập tức giống như chạm tay vào khoai lang nóng, trực tiếp thả Tô Mộng ra.

 

“Cô ấy uống bao nhiêu rồi?” Giọng nói của Thẩm Tư Cương hết sức lạnh lùng, nhưng khi tỉ mỉ nghe, thì có thể nghe thấy được sự căng thẳng lo lắng trong lời nói của anh.

 

“Chủ tịch Thẩm đến kịp, đã uống tầm hai ba hớp rồi.”

 

Vẻ mặt của Thẩm Tư Cương vẫn lạnh lùng, ha ba hớp đối với người bình thường mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng đối với Giản Đường, tay của anh, lập tức hướng xuống phía dưới, đặt lên trên eo trái của Giản Đường.

 

Giản Đường toàn thân cứng đơ, không dám động đậy, trong lồng ngực nóng đến mức thấy đau đớn, dạ dày cũng như bị bỏng, hai hớp whisky này, cũng giày vò khiến cô vô cùng khó chịu.

 

Khuôn mặt lạnh như băng của Thẩm Tư Cương, ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như chim ưng, lướt qua từng khuôn mặt của những người đó: “Quay về sẽ tính sổ với các người, ai cũng đừng hòng chạy thoát”

 

Đôi mắt giá lạnh lóe lên chút độc ác, cất giọng lên: “Thẩm Nhất, cho người trông coi bọn họ” Nói xong, cong lưng xuống ôm Giản Đường lên, bước từng bước dài ra khỏi phòng riêng: “Tô Mộng, đi theo tôi.”

 

Tô Mộng vội vàng đi theo sau.

 

Giản Đường cúi đầu, để mặc cho Thẩm Tư Cương ôm, trong lòng như một tảng băng lạnh… Cô không nói gì, chỉ là không thể cảm kích khi Thẩm Tư Cương đã cứu mạng.

 

Cả một quãng đường không nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương