Nếu mà Giản Nghệ Hân có thể luôn nghe lời như thế thì tốt biết mất Nhưng rồi, tới chiều bỗng nhiên có một người khách không mời mà đến tới đây.
“Hu hu hu...!Anh Thế Kiệt, anh thế nào rồi? Em vừa nghe nói anh lại xảy ra chuyện là vội vàng tới đây luôn, sao có thể như vậy chứ?”
Giản Thúy Vy vừa vào cửa đã bắt đầu rơi nước mắt, Giản Nghệ Hân nhìn thấy thì hơi sửng sốt.
Trời! Cái con người này mà không đi đóng phim thì thật sự là tổn thất của ngành điện ảnh mà!
Giản Nghệ Hân đang sửng sốt thì bị Giản Thúy Vy đẩy ra, cô đứng bên cạnh cầm táo trên tay chuẩn bị gọt cho Lâm Thế Kiệt, lắng lặng xem màn biểu diễn của Giản Thúy Vy.
“Anh Thế Kiệt, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Em đi gọi
bác sĩ tới Giản Thúy Vy vừa nói xong đã muốn cầm tay Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu, huyệt thái dương giật dữ dội.
Anh vốn dĩ đang yên ổn.
Nhưng bị Giản Thúy Vy kêu gào như thế, dù không sao thì cũng thành có sao.
“Thúy Vy, vết thương trên tay cô còn chưa khỏi phải không?” “Dạ, vẫn chưa khỏi, nhưng em đã có thể xuất viện rồi!” Giản Thúy Vy vừa nghe thấy Lâm Thế Kiệt quan tâm mình, lập tức thôi thút thít nữa, nhìn anh với nụ cười trên mặt.
Tốt quá, anh Thế Kiệt cũng đã biết quan tâm đến mình rồi.


Nhất định là tối hôm qua Giản Nghệ Hân đã làm anh ấy quá bưồn
Nghĩ như vậy, Giản Thúy Vy lại Lâm ý nũng nịu chen lấn đẩy Giản Nghệ Hân bên cạnh.

Vốn dĩ tối hôm qua ngủ không ngon nên hôn nay tinh thân Giản Nghệ Hân hơi uể oải, bị Giản Thúy Vy đẩy như thế xém chút nữa ngã xuống, nhưng bây giờ cô cũng không muốn cãi nhau với cô ta.
“Xin lỗi, có thể nhường một chút không?” Giản Thúy Vy nói, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt..”
“Đừng gọi tôi”
Lâm Thế Kiệt vừa nhìn thấy hành động kia của cô ta thì trong lòng đã dấy lên sự bực bội.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Giản Thúy Vy, nói ra một câu khiến Giản Thúy Vy lúng túng: “Nếu vết thương trên tay cô vẫn chưa khỏi, vậy thì mau trở về nghỉ ngơi đi.


Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa”
“Chuyện này sao có thể là lãng phí thời gian chứ...”
“Tôi muốn nghỉ ngơi” Lâm Thế Kiệt miễn cưỡng nói.
Xưa nay anh không biết Giản Thúy Vy lại có ý nghĩ đó với mình, nhưng nếu bây giờ đã biết rồi, anh sẽ phải tránh xa.

Giản Nghệ Hân nhìn dáng vẻ kinh ngạc kia của Giản Thúy Vy, không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô: “Nghệ Hân, tiền khách”
“OkI”
Giản Nghệ Hân cũng xem như xả được cơn giận, có hơi cảm động nhìn Lâm Thế sau đó giơ tay lên nói với Giản Thúy Vy: “Cô Giản, chồng tôi phải nghỉ ngơi rồi, hay là hôm khác cô lại đến nhé”
Giản Nghệ Hân nói xong thì chặn luôn ánh mắt Giản Thúy.

Vy.

Giản Thúy Vy cũng sắp tức chết, nhưng cô ta lại không thể làm gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương