Trong ấn tượng của Lộ Kiêu Dương, chính là vào năm bảy tuổi, cô và mẹ xem phim điện ảnh của ông ấy, khi đó ông ấy quả thực vô cùng đẹp trai, so với bây giờ đúng là hai người khác nhau.

Nếu đạo diễn không nói, bọn họ căn bản cũng không nhận ra được. Nói cách khác, thời gian là con dao của đồ tể.

Vương Thi Dương, một ca sĩ tài năng mới hai mươi tuổi, Lộ Kiêu Dương không biết.

Chu Nhứ, một nhà văn nữ có chút danh tiếng.

Đến lúc đó trong chương trình, sẽ có hai người tạo thành một đội. Danh tiếng Lộ Kiêu Dương quá thối, không ai trong số bọn họ muốn cùng đội với cô, nên đều đã tự lập thành một đội.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lập đội với vị khách mời chưa đến.

Sau khi tan họp, Annie đi theo bên cạnh đạo diễn, nói: "Đạo diễn, vị khách mời chưa tới kia là ai? Có thể tiết lộ một chút không, để chúng tôi chuẩn bị tâm lý."

Người đó hôm nay có việc nên không tới.

Bây giờ Lộ Kiêu Dương lại được phân cùng một đội với người đó, Annie đặc biệt quan tâm đến việc này.

Đạo diễn nói: "Đến lúc đó các cô sẽ biết."

Annie nói: "Tiết lộ một chút cũng không được sao?"

Đạo diễn nhìn cô một cái, trực tiếp rời đi.



Annie thất vọng quay về, nói với Lộ Kiêu Dương: "Nếu như gặp người dễ ở chung thì tốt rồi, nếu mà gặp phải người không dễ chung đụng thì làm sao bây giờ?"

Tuy là cuộc họp kết thúc suông sẻ, nhưng bị ghét bỏ rõ ràng như vậy, suy cho cùng vẫn khiến tâm trạng có chút không tốt.

Nhất là Annie, cô luôn quan tâm đến những việc này hơn Lộ Kiêu Dương.

Ngược lại Lộ Kiêu Dương vẫn tốt, gần đây bị chán ghét thành thói quen rồi. Hoàn toàn chính là trạng thái thuận theo tự nhiên, "Chúng ta đi về trước. Không phải buổi chiều chúng ta còn phải đến chỗ T thần học sao?"

Annie nhìn Lộ Kiêu Dương, lặng lẽ đi theo phía sau cô.

Hai người tới phòng làm việc của T thần, Lộ Kiêu Dương vừa vào cửa, liền thấy A Ly.

"Mẹ!" A Ly chạy tới.

Lộ Kiêu Dương nhìn thấy cậu, rất bất ngờ, "Sao con lại ở đây?"

A Ly đưa gà vàng nhỏ đang cầm trong tay cho Annie, để Annie cầm giúp cậu, sau đó cởi cặp sách nhỏ xuống, lấy kẹo que ở bên trong ra, "Cái này cho mẹ."

Lần này còn đặc biệt chuẩn bị cho Lộ Kiêu Dương hai cây.

Lộ Kiêu Dương nhìn vật nhỏ này, vẻ mặt phức tạp, cô muốn nói, cô thực sự không cần cái này nha! Nhưng nhìn dáng vẻ một mảnh chân thành của con trai, cô không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Annie ở bên cạnh nhìn A Ly, "Của cô đâu?"



"Cô không có đâu." A Ly nói: "Đều là của mẹ."

Annie nhìn tiểu gia hỏa này, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Lộ Kiêu Dương hỏi: "Con sẽ không lại một mình chạy tới chứ?"

"Con đi với ba." A Ly cười hì hì nói, nhào vào trong lòng Lộ Kiêu Dương muốn ôm một cái, "Mẹ, hai ngày nay con rất nhớ mẹ! Mẹ có nhớ bảo bảo không ạ?"

Lộ Kiêu Dương nói: "Nhớ con! Ba con đâu?"

"Đang ở cùng với chú Thịnh ạ." Ngoài Thinh Thư Hành, Trình Vũ Gia cũng ở đây, lúc Lộ Kiêu Dương theo A Ly đi vào, thấy họ đang ở trong phòng khách.

Thẩm Trường Hà mặc áo sơ mi đen cài khuy, trong tay cầm rượu đỏ đang giới thiệu với bọn họ.

Thỉnh thoảng họ sẽ trao đổi một chút về chuyện rượu vang đỏ, mà về phương diện này, Thẩm Trường Hà là chuyên gia.

Lộ Kiêu Dương nắm tay A Ly, đứng ở cửa nhìn ba người đàn ông.

Thịnh Thư Hành vẫn là dáng vẻ lười nhác kia, trông có vẻ hơi lôi thôi.

Còn về Trình Vũ Gia, tóc anh hơi dài, có chút xoăn, ngũ quan sinh ra vô cùng yêu nghiệt, khiến Lộ Kiêu Dương cảm thấy có vài phần nữ tính.

Nhìn tới nhìn lui, lại cảm thấy chồng cô là người đàn ông đẹp nhất trong ba nguời họ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương