Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư
-
2: Hình Như Cô Xuyên Không Rồi
Lộ Kiêu Dương nhìn thoáng qua thấy nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Bánh Bao Nhỏ, cuối cùng cũng hiểu tại sao bác gái này lại tức giận như vậy.
Ai thấy cháu mình khóc như thế này mà không tức giận chứ?
Cô vươn tay, vội vàng muốn đem Bánh Bao Nhỏ từ trong lòng mình ra.
"Bảo bối, em trước tiên buông chị ra trước được không?"
Em không thấy ánh mắt của bà nội em như muốn đem chị giết chết rồi sao?
Nhưng mà, dáng vẻ này của cô lọt vào mắt bà giống như là rất ghét Bánh Bao Nhỏ.
Bà đi tới, vô cùng che chở ôm lấy Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ vì sự lạnh nhạt của Lộ Kiêu Dương mà rất đau lòng, được bà nội ôm vào lòng, cậu bé càng khóc to hơn.
Bà đau lòng ôm cháu trai, trừng mắt nhìn Lộ Kiêu Dương, mắng thẳng vào mặt cô: "Đồ đàn bà xấu xa, cô đối với con ruột của mình sao lại tàn nhẫn như vậy? Đáng lẽ tôi không nên dẫn nó đến đây gặp cô.
Thật không biết tại sao A Ly lại có một người mẹ như cô.
Nhà họ Thẩm chúng tôi có loại con dâu như này đúng là xui xẻo tám đời!"
Không đúng......
Lộ Kiêu Dương cảm thấy mơ hồ khó hiểu: "Con của tôi?"
Cho dù đứa nhỏ không hiểu chuyện cũng không sao, nhưng sao bác gái này cũng hồ đồ theo?
Bà đem Bánh Bao Nhỏ ôm vào trong ngực, trừng mắt nhìn Lộ Kiêu Dương cái người lục thân không nhận này, cười lạnh nói: "Đúng vậy, cô không xem nó như con ruột, uổng công nó biết cô gặp chuyện không may nên mới kiên quyết bảo tôi dẫn nó đến thăm cô, nếu không tôi cũng không mang nó đến đây làm gì! A Ly, chúng ta đi!"
Bà ôm đứa nhỏ bước ra ngoài, Bánh Bao Nhỏ trong ngực bà không ngừng giãy dụa vẫn chưa bỏ cuộc.
"Con muốn mẹ nào? Con không có mẹ! Về sau, con và người phụ nữ này không có một chút quan hệ gì với nhau nữa".
"Mẹ......."
Âm thanh của hai bà cháu ngoài cửa càng lúc càng nhỏ dần, Lộ Kiêu Dương ngồi một mình trên giường bệnh, hoàn toàn không hiểu tình huống vừa xảy ra.
____
Cô dựa vào gối đầu, hồi tưởng lại ký ức cuối cùng trước khi bản thân bị ngã, cô đang tra điểm thi đại học trên máy tính.
699 điểm, không uổng công cô cố gắng nhiều năm như vậy.
Cảm giác này còn sung sướng hơn cả việc mua vé số trúng năm trăm vạn.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng được vài phút, ngay lúc bước xuống lầu, cô đã bị trượt chân từ trên cầu thang lăn xuống.
Tỉnh lại tại nơi này!
Bị một đứa nhỏ gọi mẹ, lại còn bị một bác gái không phân biệt đúng sai mắng chửi.
...........
"Tỉnh rồi?" Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mặc âu phục mang giày da bước vào.
Thoạt nhìn trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, khi nói chuyện với Lộ Kiêu Dương, ngữ khí rất lãnh đạm.
Lộ Kiêu Dương nhìn người này, hỏi: "Anh sẽ không nói anh là chồng tôi chứ?"
Vừa mới trải qua một loạt chuyện, cô cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể.
".........."
Tần Phong liếc mắt xem thường nhìn cô, người phụ nữ này té ngã thành đần độn rồi đúng không?
Anh lấy văn kiện từ trong túi ra, nghiêm mặt nói: "Thẩm tiên sinh nói đây là bản thỏa thuận ly hôn, nếu như cô tỉnh lại thì có thể ký tên".
"Thỏa thuận ly hôn?"
Cho nên, cô thật sự có một người chồng sao?
Có phải quá thần kỳ rồi không?
Tần Phong đã đem bản thỏa thuận ly hôn đưa tới, thấy Lộ Kiêu Dương vẫn nhìn chằm chằm bản thỏa thuận trên tay mình không chịu nhận, anh trào phúng nói: "Ngây ngốc cái gì, đây không phải là điều cô luôn mong muốn sao? Để được ly hôn mà lấy cái chết ra uy hiếp.
Thẩm tiên sinh thành toàn cho cô!"
Lời châm chọc khiêu khích của anh khiến Lộ kiêu Dương sửng sốt một lúc.
Bình thường Lộ Kiêu Dương ở nhà là một con mọt sách, mẹ cô rất nghiêm khắc với cô, ngoại trừ đến trường đi học, cô không được phép làm bất cứ điều gì.
Nói đến chuyện yêu đương, lại càng không có khả năng.
Nhưng không có nghĩa là cô chưa bao giờ tưởng tượng xem chồng mình trong tương lai là người như thế nào.
Tâm tư thiếu nữ, ai mà không có chứ?
Bây giờ nghe nói mình có một người chồng, cô vậy mà có chút kích động.
Kích động qua đi, cô lấy lại bình tĩnh, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, hỏi: "Tôi thật sự có chồng?"
"..........", Tần Phong nhíu mày, "Bây giờ cô đang giả ngu?"
"Anh ấy có đẹp trai không?"
Sợ bị cô dẫn dắt đi lạc hướng, Tần Phong lạnh lùng nghiêm mặt quát lớn: "Đầu óc cô có phải có vấn đề rồi phải không? Đừng làm những trò ngớ ngẩn như vậy, được chứ?"
Người phụ nữ này thật sự bị đần độn rồi sao?
___Hết chương 2____
( Lời tác giả; khai sách mới, tôi rất khẩn trương, thật sự chuẩn bị bộ truyện này rất lâu.
Mục tiêu lần này là viết một câu chuyện thật hay.
Hy vọng mọi người sẽ thích, nhớ bổ sung vào giá sách, nhớ đánh giá năm sao và nhớ bỏ phiếu đề cử nhé!).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook