Chu Hằng Viễn nhìn vài lần rồi nói với Ngô Viên Diêu: "Anh Lâm hình như có quan hệ rất tốt với đàn anh, tao thấy đàn anh rất lạnh lùng với người khác, nhưng luôn dịu dàng với anh Lâm."

Ngô Viên Diêu ngáp một cái, sờ cái bụng đang xẹp xuống: "Anh Lâm là ai chứ, mày thấy có ai lạnh lùng được với anh Lâm chưa, đó gọi là mị lực đến từ nhân cách! Đàn anh còn phải dịu dàng trước siêu cấp hotboy như thế, mà kệ đi, bọn mình ăn gì đây? Vẫn cơm hộp ở căng tin à?"

Chu Hằng Viễn dùng ngữ khí hận rèn sắt không thành thép nói: "Ăn ăn ăn, mày suốt ngày chỉ biết ăn thôi!"

Ngô Viên Diêu nhìn lại dáng người mình, lại nhìn dáng người khác một trời một vực của Chu Hằng Viễn, vô tội nhìn Lý Văn Hiên, đôi mắt bắt đầu diễn, Lý Văn Hiên bất đắc dĩ thở dài: "Ăn cơm hộp, đi."

Lâm Hoài định bảo Thẩm Dịch cùng ăn, nhưng trên đường Thẩm Dịch nghe điện thoại, có chút việc nên đi trước, trong lòng Lâm Hoài thấy hơi mất mát.


Buổi tối Lâm Hoài nằm trên giường, vẫn nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Dịch, em muốn anh đi sao.

Đầu óc Lâm Hoài đi hơi xa, em muốn anh đi sao, có phải là nếu em muốn anh đi, thì anh sẽ nghe lời em sao?

Lâm Hoài lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát đứng dậy, lấy một gói thuốc lá ra từ trong túi, khoác thêm một cái áo khoác, đi ra ban công ký túc xá, quẹt một que diêm ra lửa.

"Tạch" một tiếng, ngọn lửa bùng lên kèm theo nhiệt độ nóng bỏng, tay cầm điếu thuốc dí vào ngọn lửa, chỉ 2 giây đã có mùi thuốc lá toả ra.

Lâm Hoài hút mạnh một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc trên tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm mờ mịt.


Điếu thuốc vẫn cháy, Lâm Hoài nghĩ mình sống hơn hai mươi năm, lòng chưa bao giờ loạn như bây giờ, hắn đột nhiên nhớ tới lần đó trên sân thượng thấy có cô gái tỏ tình với Thẩm Dịch, trong lòng hơi khó chịu, hắn nghe thấy cô gái kia nói thích.

Thích một người là cảm giác gì, Lâm Hoài nhíu mày, lấy điện thoại ra gõ vào mấy chữ này, hai giây sau đã có kết quả.

Thích một người, lúc nào bạn đều nghĩ tới đối phương, lúc làm việc sẽ đột nhiên thất thần, chờ lúc định thần lại thì phát hiện mình vừa không để ý mà nghĩ đến anh ấy/cô ấy, trong lòng đều là những lời nói, dáng vẻ của anh ấy/cô ấy.

Nhìn thấy anh ấy/cô ấy thì mừng rỡ như điên, lúc gặp sẽ rất hồi hộp, nai con trong lòng chạy loạn, lại không dám biểu hiện ra ngoài. Bạn sẽ lén nhìn anh ấy/cô ấy, cảm thấy lúc ở cạnh anh ấy/cô ấy là lúc bạn vui vẻ nhất trong ngày. [Kết quả tìm kiếm]

Lâm Hoài lướt xem, im lặng, hắn nhét lại điện thoại vào trong túi, không nói rõ trong lòng đang vui sướng hay kinh ngạc nhiều hơn, điếu thuốc đã cháy hết một nửa, Lâm Hoài búng điếu thuốc cho bớt bụi, ham muốn tưởng không có nay lại trồi lên.

Đứng ở ngoài một lúc cho tan mùi thuốc lá, lên giường chui vào ổ chăn, lần này hắn vào giấc rất nhanh.

Buổi sáng hôm sau, Thẩm Dịch đang sờ tìm điện thoại xem mấy giờ rồi, đột nhiên thấy cuộc trò chuyện được ghim lên đầu kia có thông báo đến, anh xoa mắt rồi nhìn kĩ lại một lần, sau đó cầm điện thoại chui lại người vào chăn, vươn một bàn tay ra, sờ soạng một lát dưới gối đầu, sờ được một cái khăn tay, đặt ở chóp mũi ngửi vài cái, cười thoả mãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương