Editor: Trà Đá.

Hất nước bẩn, chửi bới người của cô, Khương Đường chỉ hoài nghi hai đối tượng.

Hận cô nhất chắc chắn là Lâm Tịch. Mặc dù Lâm Tịch đã sớm làm chuyện Tiểu Tam, nhưng nếu như không phải cô can thiệp vào, thì Lâm Tịch sẽ không trở thành Tiểu Tam trong mắt công chúng, danh tiếng bị tổn thương, cũng không nhận được vai chính như lúc xưa nữa, ngay cả chuyện thỉnh thoảng được Cố Đông Thần thương yêu chiều chuộng, đảo mắt cũng bị Thẩm Kình đè ép.

Còn một người khác là Phùng Duyệt.

So với Lâm Tịch, Phùng Duyệt chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, Lâm Tịch và Khương Đường mới là hai nhân vật được báo chỉ mổ xẻ nhiều nhất, ban đầu Phùng Duyệt tìm Khương Đường hoàn toàn chỉ muốn dựa vào cô để nổi tiếng, Khương Đường khinh thường đối chất với cô ta, truyền thông khai thác không sâu, cho nên chuyện của Phùng Duyệt nhanh chóng bị rơi vào quên lãng, cho nên có khả năng Khương Đường bị đối phương trả thù.

Khương Đường không có chứng cớ, lại đang bận đóng phim, cho nên chuyện bên kia chỉ có thể giao cho Thẩm Kình xử lý.

~

Buổi tối không ngủ được, nhưng buổi sáng lúc bước ra khỏi khách sạn, Khương Đường đã khôi phục lại thần thái sáng láng thường ngày. Rất nhiều người đối mặt với áp lực đều bị đả kích đến nỗi tiều tụy, nhưng Khương Đường hoàn toàn khác biệt, mặc kệ trong lòng có bao nhiều phiền não, trên mặt cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài, người ngoài càng chỉ trích cô, cô lại càng muốn sống thật tự nhiên thoải mái.

Hôm nay cô phải quay một cảnh tình cảm rất khó.

Trong kịch bản, An Khang đang yêu đương với tổng giám đốc nhà giàu đẹp trai. Ban đầu cô bị người ta dùng thủ đoạn cướp đi buổi diễn, An Khang không phục, sau đó lại có duyên gặp được một tổng giám đốc đẹp trai nhà giàu, xuất phát từ lòng ham hư vinh, An Khang đồng ý sự theo đuổi của vị tổng giám đốc. Cùng lúc đó, cô có một tình yêu mãnh liệt với nhiếp ảnh gia do Mộ Vân Thâm đóng.

Một bên là vị tổng giám đốc nhà giàu có thể đáp ứng một sự nghiệp thuận lợi cho An Khang, một bên là nhiếp ảnh gia có tình cảm nồng nàn nóng như lửa, An Khang phân vân giữa hai người. Vậy mà thời gian của cô lại không nhiều lắm, ngày mai cô phải đi nước ngoài cho một buổi biểu diễn nổi tiếng toàn cầu, nhiếp ảnh gia vô tình nghe được tình địch của mình là vị tổng giám đốc sẽ đích thân cầu hôn An Khang vào ngày mai, nên anh ta thừa dịp lúc luyện tập để tỏ tình một lần nữa, hy vọng An Khang chọn anh ta. An Khang không đồng ý, nếu cô đồng ý thì đồng nghĩa với việc không đi nước ngoài tham dự buổi diễn.

“Anh chờ em đến 12 giờ.”

Nhiếp ảnh gia buông An Khang ra, lui về phía sau hai bước, trong tròng mắt thâm thúy che giấu đi tình cảm nóng bỏng, nhưng anh ta lại không biết An Khang sẽ lựa chọn như thế nào, mới vừa rồi anh ta đã xé nát tâm tư ra cho cô thấy, hiện tại anh ta nghĩ phải giữ lại cái tôn nghiêm cuối cùng: “Đến nửa đêm không có câu trả lời, thì ngày mai gặp lại em, em chỉ là người mẫu mà anh phải chụp ảnh thôi.”

Nói xong, nhiếp ảnh gia không chút lưu tình xoay người đi, gương mặt tuấn tú nghiêm trang.

Sau lưng anh ta là người mẫu An Khang, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng người đàn ông, nét mặt miêu tả sinh động, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng. Cô từ từ rũ mi mắt, hai tay ôm lấy bả vai ngồi xuống, cô đơn tịch mịch, trên người không còn khí thế của người mẫu nữa, mà giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trên mặt tái nhợt không có nước mắt, so với rơi lệ thì như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Good!” Đạo diễn Đàm Kinh đang theo dõi từ màn hình phía sau ngẩng đầu lên, cao giọng hét to.

Khương Đường tiếp tục cúi đầu, khoảng bảy tám giây sau, cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt là nụ cười yếu ớt, đã thoát ra khỏi nhân vật. Mỹ nhân cười một cái, mắt ngọc mày ngài, cả phòng quay phim giống như được sang rực lên mấy phần, các nhân viên nam đang làm việc cũng phải nuốt nước miếng một cái, sâu trong nội tâm cực kỳ ganh tỵ với Thẩm Kình.

Vừa xinh đẹp lại có kỹ năng diễn xuất, người phụ nữ như vậy, đừng nói là những tin tức trên internet khó phân biệt thật giả, cho dù là thật, thì người nào lại đi so đo với Khương Đường chứ? Cố Đông Thần đúng là có mắt không tròng, chỉ vì một “Quả phụ” mà chấp nhận vứt bỏ Khương Đường.

“Khương Đường, hôm nay em tạo cho tôi rất nhiều áp lực.” Mộ Vân Thâm đưa chai nước suối cho Khương Đường, cười khẽ nói.

Xét theo góc độ nghề nghiệp mà nói, anh ta thật sự khen ngợi Khương Đường. Đóng phim với nhau ba tháng, anh ta tận mắt chứng kiến kỹ thuật diễn xuất của Khương Đường tiến bộ rất thần tốc, ban đầu kỹ thuật diễn của cô đã được bảy phần, tài nghệ so với những nữ diên viên nữ chuyên nghiệp có phần nhỉnh hơn, nhưng ba tháng sau, Mộ Vân Thâm không còn cách nào đánh giá Khương Đường được nữa, anh ta chỉ biết là phải dốc hết sức diễn thì mới không bị Khương Đường áp chế.

“Anh sợ ngày mai em không chọn anh sao?” Khương Đường nhận lấy chai nước, dí dỏm nói đùa với anh, nói xong ngửa đầu uống nước, lộ ra cái cổ thon dài.

Mộ Vân Thâm lịch sự dời tầm mắt đi chỗ khác.

Một ngày quay phim đã kết thúc, đã hơn bảy giờ tối, Khương Đường vừa đi về phòng trang điểm vừa gọi điện thoại video cho dì cô, sau khi thông thì cô nhận ra trong màn hình chỉ có dì cô, Khương Đường tò mò hỏi: “Thẩm Kình đưa Đóa Nhi đi đâu rồi dì?”

Khương Thục Lan vén tóc qua bên tai, lúc này mới gật đầu một cái, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, hôm nay Thẩm Kình tan làm sớm. Đường Đường, ở bên kia có bận rộn không?”

Khương Đường cười nói, nhưng cũng lo lắng trễ chút nữa thì con gái ngủ mất, Khương Đường chào tạm biệt với dì, sau đó ngay lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kình. Gọi đến lần thứ ba cũng không có ai nghe máy, không thấy được con gái bảo bối, trong lòng Khương Đường bực bội, cô nghĩ Thẩm Kình thấy cô gọi điện thoại tới nên cố ý không nghe máy, cô yên lặng chờ, để cho người trang điểm tháo trang sức ra cho cô.

Trên đường về khách sạn, Khương Đường tiếp tục gọi điện thoại cho anh.

“Quay phim xong rồi hả?” Lần này Thẩm Kình nhận máy rất nhanh, giọng nói hết sức nhỏ nhẹ. Sau khi xác nhận hai cha con không có việc gì, Khương Đường mới yên tâm, vừa muốn hỏi con gái ngủ chưa, thì đã nghe tiếng Đóa Nhi gọi mẹ trong điện thoại di động, không có nửa điểm mệt mỏi. Khương Đường vừa vui mừng lại vừa lo lắng, giờ giấc ngủ của tiểu nha đầu rất có quy luật, nếu như ngủ trễ, thì đến đêm có khả năng sẽ quấy khóc.

“Mẹ!” Hiện tại Đóa Nhi đã gọi ba mẹ rất rõ ràng, ngồi ở trên giường, đôi tay cầm điện thoại.

Trái tim Khương Đường cũng tan chảy theo, nói chuyện cùng Thẩm Kình: “Cúp máy đi, để em gọi video.”

“Còn bao lâu nữa em về đến khách sạn? Về đến khách sạn rồi gọi video cho anh, anh tắm rửa cho Đóa Nhi trước, mới vừa bú sữa không cẩn thận chảy xuống người quá trời.” Thẩm Kình vừa lo lắng vừa nói.

Khương Đường mắng anh vụng về, cho con gái bú sữa thôi cũng không xong, chỉ còn khoảng mười phút nữa là về đến khách sạn, nên cô cúp máy hẹn lát nữa gọi video.

Cúp điện thoại, Khương Đường nương dựa vào ghế, nghiêng đầu một cái, thấy Chu Châu đang toét miệng cười với cô.

“Cười cái gì?’ Khương Đường tán gẫu hỏi, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Chu Châu nhìn cô hâm mộ: “Chị Đường Đường hạnh phúc thật đó, mỗi lần nghe chị tán gẫu với tổng giám đốc Thẩm và Đóa Nhi qua điện thoại, thì em cứ muốn lấy chồng thôi.” Dù sao thì Chu Châu cũng là một cô gái xinh xắn.

Khương Đường nhịn không được bật cười, khích lệ vỗ vai Chu Châu: “Đừng có gấp, xong bộ phim này thì chị cho em yêu đương thoải mái.”

Hai người cười cười nói nói trở về khách sạn, Chu Châu đưa Khương Đường đến phòng khách sạn rồi mới đi, cô ta ở một phòng khác.

Khương Đường mở cửa phòng, đóng, lấy điện thoại ra vừa gọi video vừa đi vào trong.

“Mẹ!” Bên trong phòng ngủ truyền ra giọng con gái, Khương Đường sửng sốt một chút, nhìn điện thoại di động, nghi ngờ không biết điện thoại đã thông chưa.

“Mẹ!” Giọng con gái càng lúc càng rõ hơn.

Khương Đường khó tin nhìn về phía phòng ngủ, sau một khắc ném túi xách lên ghế, quăng giày cao gót qua một bên rồi chạy như bay đến trước cửa phòng ngủ, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Kình mặc một cái quần đùi rộng thùng thình nằm ngang ở trên giường của cô, Đóa Nhi nằm trên ngực ba, mắt đen to lanh lợi nhìn ra phía cửa, gặp được mẹ, hai mắt Đóa Nhi sáng lên, vụng về trượt xuống người ba, muốn đến chỗ mẹ.

Đã ba ngày rồi Khương Đường không được ôm con gái, con gái mà cô ngày nhớ đêm mong đã ở trước mặt cô, cô mừng rỡ như điên, thấy con gái bò đến trước mép giường thì cô nhanh chóng chạy tới, ôm lấy con gái rồi hôn điên cuồng. Con gái có vẻ lớn hơn một chút, ốm hơn một chút, ôm cơ thể nhỏ nhắn của con gái, nghĩ đến chuyến bay dài mấy tiếng, Khương Đường đau lòng, dùng tay đẩy Thẩm Kình đang chuẩn bị vén áo cô lên, quay đầu lại trừng anh: “Xa như vậy, anh đưa Đóa Nhi đến đây làm gì?”

Con gái nhỏ như vậy, ngộ nhỡ không quen đi máy bay thì làm sao?

“Em thích không?” Thẩm Kình đã lướt đến ngồi sau lưng cô rồi, Khương Đường không cho anh hôn, anh dùng một tay chống đỡ đầu cô còn một tay ôm eo cô, tròng mắt đen nhìn cô hả hê: “Không thích thì nói, tôi lập tức đưa gái về, hai người nhà chúng tôi không dám làm phiền đại minh tinh Khương Đường nữa.”

Mặc dù biết anh nói đùa, nhưng Khương Đường vẫn không nhịn được ôm chặt con gái. Đóa Nhi ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Khương Đường tiến thoái lưỡng nan, nên quyết định chơi với con gái, Thẩm Kình có ăn dấm chua của ai thì cũng không dám ăn dấm chua của con gái, Khương Đường nhìn con gái, còn anh thì nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng.

Đóa Nhi dù sao cũng còn nhỏ, được mẹ ôm trong ngực thì cực kỳ thoải mái, mau chóng buồn ngủ.

Khương Đường dỗ con gái ngủ, lưu luyến đặt con gái lên giường.

“Rốt cuộc cũng đến lượt anh rồi đúng không?” Thẩm Kình ôm cô từ phía sau, hô hấp còn nóng hơn cả nhiệt độ ban ngày.

Ở đây không có nôi cho em bé, Khương Đường sợ con gái thức giấc, dùng cùi chỏ khẽ đẩy đầy ngực Thẩm Kình: “Xuống dưới.”

Thẩm Kình làm bộ không hiểu, cắn tai cô: “Xuống dưới làm gì?”

Khương Đường đã quá quen thuộc với mấy trò này của anh, thuận thế nằm xuống: “Vậy thì đi ngủ, ngày mai em còn phải quay…..”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Kình bế lên. Sàn nhà sạch sẽ, trời mùa hè nên cũng không sợ lạnh, để tiết kiệm thời gian, Thẩm Kình đặt Khương Đường nằm xuống nền nhà kế bên giường, rồi lập tức hôn cô. Khương Đường không ở bên cạnh, một ngày trôi qua dài như một năm, anh chỉ lo lắng khi cô ở bên ngoài một mình, ngoại trừ những xì-căng-đan, thì Thẩm Kình lại lo lắng vì cô có thân hình bốc lửa, nên vội vàng đưa con gái tới đây.

Hôn không biết bao lâu, Thẩm Kình nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Đường Đường, tối qua ngủ ngon không?”

Tính cách của Khương Đường rất độc lập, cô định theo bản năng lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, Khương Đường lại nở nụ cười, ôm chặt cổ anh, ánh mắt đưa tình nhìn thẳng vào mắt anh: “Tạm được, chỉ là, có anh ở bên cạnh thì em ngủ ngon hơn.”

“Vậy thì tốt, không uổng công anh lặn lội xa xôi đến đây.”

Thẩm Kình nghe xong, hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của cô, cúi đầu, hôn cô lần nữa.

Tốt quá, Đường Đường của anh lại chịu nói lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ nói với một mình anh thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương