Editor: Trà Đá.

Sau trận mưa to gió lớn, tinh thần nhộn nhạo của con người rốt cuộc cũng biến mất.

Thẩm Kình giống như mới vừa tập thể dục xong, hô hấp vừa nặng vừa đục, phải một lúc lâu sau mới lưu luyến rời đi.

Khương Đường nhắm mắt lại nằm xuống giường, lật người, cả người thả lỏng, giống như chú chim hót ở trong lồng, từ thân thể đến tâm tình cũng buông lỏng. Thẩm Kình giúp cô dọn dẹp, còn cô thì lười biếng nằm, cho đến khi Thẩm Kình bắt đầu giở trò, thì cô mới nhẹ nhàng đạp anh một cước.

Thẩm Kình cười hắc hắc, ném khăn giấy vào thùng rác, anh chống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh Khương Đường, ngắm cô. Ánh đèn ở đầu giường dịu nhẹ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô, nhẵn nhụi bóng loáng, còn có một lớp mồ hôi mỏng. Cô vẫn nhắm mắt như cũ, lông mi dài khẽ cong lên, đáng yêu quyến rũ.

“Mệt sao?” Thẩm Kình nghịch mái tóc dài của cô, nhỏ giọng hỏi.

Khương Đường lắc đầu một cái.

Thẩm Kình vui vẻ, tiến tới bên tai cô: “Vẫn chưa hoàn hồn sao?”

Khương Đường lập tức mở mắt, đánh anh một cái. Đối với da thịt tráng kiện của Thẩm Kình mà nói, một cái đánh này của cô như móng mèo vuốt trên người anh vậy, càng giống như đang đánh yêu. Anh cầm lấy tay cô thả vào ngực anh, tròng mắt đen yên lặng nhìn cô, cô mới được ăn no, mặt mày thỏa mãn, khóe môi tươi cười, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.

Có lẽ là do đang ở địa bàn của mình, nên Thẩm Kình có đầy đủ dũng khí mà trước nay chưa có, anh siết chặt tay cô, muốn nói lại thôi.

Khương Đường cảm thấy kỳ quái, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh muốn nói gì hả?” Người đàn ông này mà cũng biết sợ sao?

Lá gan của Thẩm Kình vốn rất lớn, cô hỏi lại, Thẩm Kình đột nhiên ôm cô, tay chân cũng vây lấy cô, một tay ấn đầu Khương Đường vào trong ngực mình, lúc này mới nhỏ giọng nói một câu trên đỉnh đầu cô. Mới vừa nói xong, cơ thể người phụ nữ ở trong ngực anh lập cứng ngắc, Thẩm Kình vội vàng hôn lên đỉnh đầu cô dỗ dành: “Đường Đường, anh không có ý gì khác đâu, chỉ là anh muốn biết…….”

Chân tay Khương Đường không nhúc nhích được, nên cô cắn anh một cái để thoát ra khỏi lồng ngực rắn chắc của Thẩm Kình.

Thẩm Kình đau đến mức gào khóc, nhưng cũng may kiềm chế được tiếng hét, sau đó anh vỗ vào mông cô “Bốp” một tiếng, “Em dám cắn anh sao!” Hơn nữa trên người anh nhiều thịt như vậy cô lại không cắn, mà lại cố tình cắn hạt đậu của anh? Cô cũng không phải con gái của anh, mà ngực anh cũng chẳng có sữa. Ngang bướng…… “Được rồi được rồi, coi như anh sai đi, em mau thả anh ra đi mà.”

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Thẩm Kình lập tức đầu hàng.

Khương Đường thả miệng ra, tức giận đẩy anh ra một bên, cô lật người, kéo chăn đắp toàn thân, đưa lưng về phía Thẩm Kình.

Thẩm Kình xoa xoa ngực, sau đó lại nhào vào cô rất nhanh, ôm cô hối lối: “Đường Đường đứng giận nữa mà, anh là người như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Ăn nói thẳng thắng không bao giờ để tâm, thôi coi như anh chưa hỏi được không? Anh biết lỗi rồi, từ nay về sau anh mà nói hưu nói vượn nữa thì không phải là người nhà họ Thẩm nữa.......”

“Im miệng, Đóa Nhi mà tỉnh là anh phải dỗ con bé đó.” Khương Đường giận anh, lạnh giọng cắt đứt lời anh.

“Vậy em đừng giận nữa.........” Thẩm Kình dùng sức lât cô lại, nhìn cô với vẻ mặt cầu khẩn.

Khương Đường vẫn còn giận anh nên trừng anh: “Đúng là không bỏ được cái tật đó mà. Bày đặt ở bên ngoài giả bộ đàn ông lịch lãm.”

Vậy mà lúc xuống máy bay vào sáng nay cô còn cảm thấy anh có sức hấp dẫn, hấp dẫn cái rắm, toàn là lưu manh.

Mới vừa vận động kịch liệt xong, cô có tức giận cũng không có hơi sức, giọng nói cũng mềm nhũn, mắng anh giống như đang làm nũng, Thẩm Kình nghe xong thì cơ thể cũng mềm ra. Anh sợ Khương Đường tức giận, nhưng Thẩm Kình cũng sợ Khương Đường sử dụng bạo lực với anh, chỉ cần không phải lạnh lùng xa cách, thì những cái khác như mắng anh thì anh lại càng hưởng thụ.

“Anh giả bộ lịch lãm lúc nào?” Thẩm Kình cười vô liêm sỉ, “Anh biết anh lưu manh, chưa bao giờ giả bộ lịch lãm.”

“Cút.” Khương Đường lại đẩy anh ra.

Thẩm Kình không cho cô đi, ôm chặt lấy cô, lúc này anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đợi cô hết giận.

Khương Đường thật ra cũng không đến mức quá tức giận, đổi lại là người khác thì chắc chắn cô đã cho một bạt tai rồi, nhưng người trước mắt là Thẩm Kình, anh đã nhiều lần lưu manh với cô. Trong đầu cô ảo tưởng đang cho anh mấy cái bạt tai, bởi vì trước kia cô đã tức anh rất nhiều lần rồi, cô dễ dàng tha thứ cho Thẩm Kình, bây giờ anh lại có biểu hiện đó, cô ít nhiều gì cũng đã quen rồi.

“Tại sao lại để ý cái đó?” Khương Đường cảm thấy nhịp tim đã trầm ổn trở lại, bất đắc dĩ hỏi.

Thẩm Kình mừng rỡ, di chuyển xuống dưới, mặt đối mặt với cô, cười rộng đến mang tai.

Khương Đường nhìn chướng mắt, đưa tay nhéo mặt anh: “Khai mau, có phải anh cũng đã từng suy nghĩ em có người khác đúng không?”

Thẩm Kình bị oan uổng, chuyện này không thể đùa giỡn được nữa rồi, nhìn cô giải thích nghiêm túc: “Nếu anh có suy nghĩ như vậy thì không phải là người rồi, trước kia anh giận bản thân vì đã không xứng đáng với em.... Em kết hôn cùng hắn ta khiến anh rất khó chịu, nhưng anh chưa từng ghét em. Đường Đường, em có thể giận anh, nhưng không được hiểu lầm anh.”

Khương Đường đương nhiên tin anh, cô mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới hung hăng nhéo eo anh: “Anh.... Anh mạnh hơn anh ta.”

Nói xong rồi lật người qua chỗ khác.

Thẩm Kình phản ứng chậm một nhịp, sau một khắc thì lập tức nhào tới trên người cô, hôn cô, được voi đòi tiên tiến sát lại tai cô hỏi: “Mạnh bao nhiêu?”

“Anh có tin ngày mai em dọn ra khách sạn ở không hả?” Anh không dứt, giọng nói của cô lập tức lạnh xuống.

Thẩm Kình thấy cô không vui, nên đóng chặt miệng lại.

“Em đi tắm.” Khương Đường có chút mệt mỏi, đẩy anh ra nói.

“Anh tắm chung với em.” Thẩm Kình làm bộ muốn đứng lên.

Khương Đường hừ lạnh, cô đương nhiên là không tin anh, lần này Thẩm Kình có nói thế nào thì cô cũng không nghe, cô đi vào phòng tắm một mình, tắm xong rồi đến lượt Thẩm Kình. Khương Đường lại nằm dài trên giường một lần nữa, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, rồi lại quan sát căn phòng vừa ấm áp vừa xa lạ này, Khương Đường chợt cảm thấy không mệt.

Đây là nhà của Thẩm Kình, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà cô đã về nhà anh, lại còn gặp ba mẹ anh nữa.

Quỷ thần xui khiến, Khương Đường chợt nhớ lại lần đầu tiên cô đến nhà họ Cố. Ông cụ Cố là kiểu người truyền thống, cực kỳ bất mãn đối với xuất thân người mẫu của cô, trước đó Khương Đường đã chuẩn bị tâm lý, vì vậy có bị lạnh nhạt cũng không sao, trước sau gì cô cũng cưới được Cố Đông Thần, không cần phải nhìn sắc mặt ông cụ Cố mỗi ngày.

Lần hôn nhân đó, Khương Đường chỉ trải nghiệm cuộc sống vợ chồng, không hiểu được làm dâu.

Lần này không giống lần trước, ba Thẩm mẹ Thẩm đều rất thích cô, Khương Đường có thể cảm thấy ba mẹ anh coi trọng cô.

Càng nghĩ càng không ngủ được, Khương Đường ngồi dậy, ánh mắt cô quét qua bàn rơi vào hai quyển album. Đó là do mẹ Thẩm mang tới, tất cả đều là hình ảnh từ nhỏ đến lớn của anh, nói là để cho cô hiểu rõ về Thẩm Kình. Khương Đường cười cười, lấy hai quyển album lên giường, rồi dựa vào thành giường lật xem.

Tất cả hình ảnh trang thứ nhất đều là hình Thẩm Kình lúc con nít, gương mặt trắng noãn, mắt to đen lanh lợi, nhìn qua cực kỳ giống Đóa Nhi.

Lật đến tờ thứ hai là hình Thẩm Kình lớn một chút, đang đứng, hai tay chống lên thành giường, toét miệng cười, điềm đạm nha nhã, có một bức anh mặc váy, Khương Đường không kìm lòng được toét miệng cười, lấy điện thoại di động chụp lén lại bức hình. Cô tiếp tục lật xem, đến thời kỳ đi nhà trẻ, “phong cách” của Thẩm Kình nhỏ có sự biến hóa, đầy mạnh mẽ, nhăn trán cau mày, giống như đang cố ý làm mặt dữ cho người ta xem.

Đáng yêu chết mất thôi.

Khương Đường ngó ngó nôi dành cho con nít, tò mò nhìn tiểu nha đầu sau này lớn lên sẽ thay đổi như thế nào.

“Ai cho em xem lén hình của anh hả?” Thẩm Kình quấn khăn tắm đi từ phòng tắm ra ngoài, thấy Khương Đường đang xem album hình của anh mà cười rực rỡ, anh giả bộ giận nói.

Khương Đường không lên tiếng, tiếp tục xem ảnh. Thẩm Kình quay trở lại trên giường, ôm cô cùng xem hình, lật tới tấm hình nào thú vị thì lập tức kể chuyện xưa cho cô nghe. Lật tới bức anh đi vườn thú, Thẩm Kình hưng phấn nói: “Chờ Đóa Nhi lớn hơn chút nữa, chúng ta dẫn con bé đi vườn thú chơi, còn có sân chơi……….”

Cứ như vậy, hình ảnh trước mắt hai người biến hóa, trong đầu hai người cũng là hình ảnh Đóa Nhi lúc trưởng thành, cuối cùng hai người còn tranh chấp chuyện cho Đóa Nhi học đại học ở trong nước hay ra nước ngoài du học. Khương Đường cảm thấy học ở nước ngoài tốt hơn, nhưng Thẩm Kình lại không muốn con gái ở cách anh quá xa, Khương Đường nói học trong nước quá mệt mỏi lại còn thi quá nhiều, nhưng Thẩm Kình lại đề xuất cho con gái học ở nhà………….

“Thôi, chuyện này sau này rồi nói.” Anh liếc thấy dây áo ngủ của Khương Đường không biết vô tình hay cố ý mà rơi xuống khỏi vai cô, Thẩm Kình nhanh chóng kết thúc đề tài này, cất hai cuốn album trên đầu giường, tắt đèn đầu giường, nằm xuống ôm Khương Đường, “Ngủ đi, không thôi dậy trễ là mọi người hiểu lầm đó.”

Khương Đường chưa buồn ngủ, trong bóng tối, cô nằm úp sấp ngang bả vai anh.

Hô hấp Thẩm Kình nặng nề, bàn tay anh dời từ từ đến eo cô, giọng nói khản đặc: “Còn muốn sao?”

Khường Đường lắc đầu, đầu dựa vào bả vai anh, nhắm mắt khen anh: “Thẩm Kình, anh là người ba tốt.”

Thẩm Kình bật cười, nghe ra cô có tâm sự, anh vỗ vỗ bả vai cô, dịu dàng nói: “Anh là ba tốt, còn em là mẹ tốt, Đóa Nhi của chúng ta là cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế gian.”

Khương Đường hừ một tiếng: “Em cũng muốn được làm công chúa nữa.”

Giọng nói của cô cực kỳ kiêu ngạo, nhưng thân thể Thẩm Kình thì cứng ngắc, bởi vì đầu vai anh đột nhiên ướt ướt. Anh ôm chặt cô theo bản năng, không thể tin được là cô khóc, anh biết Khương Đường đã hơn năm năm, trừ cái ngày cô khóc vì quá hạnh phúc khi anh đứng trong tuyết tỏ tình với cô, thì đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc. Đáy lòng anh lập tức mềm nhũn, anh cúi đầu hôn đỉnh đầu cô: “Đóa Nhi là công chúa nhỏ, còn em là công chúa lớn, anh thương hai mẹ con em mà.”

“Nhưng mà khi em còn bé không được ba thương……….” Khương Đường di chuyển đến lồng ngực anh, nước mắt rơi như mưa trên người anh.

Tay chân Thẩm Kình luống cuống. Anh lập tức đỡ cô ngồi dậy, khẩn trương hỏi: “Đường Đường, em sao vậy?”

Khương Đường ôm cổ anh, trán cô chống đỡ lên bả vai anh, giọng nói cũng bình tĩnh hơn, “Xem hình còn nhỏ của anh, em cũng nhớ tới tuổi thơ của mình. Anh có phúc thật đó, bác trai bác gái đều yêu thương anh, em thì không được vậy, ông bà nội em trọng nam khinh nữ, em đi học đạt điểm cao thì mới tốt với em, còn hắn ta thì thường không ở nhà, em còn không nhớ nổi mình có kỷ niệm gì với hắn ta không, sau khi hắn đi theo Tiểu Tam, mẹ em….”

Tức cảnh sinh tình, cô hâm mộ Thẩm Kình, thậm chí còn hâm mộ cả con gái mình.

Khương Đường rất ít khóc, tối nay không biết vì sao, nhưng cô lại rất muốn khóc.

Cô nhẹ nhàng thút tha thút thít, Thẩm Kình tưởng tượng lúc Khương Đường bảy tuổi, chắc chắn là một cô bé rất dễ thương, tan học thì về nhà, lại nghe tin ba mẹ ly hôn, ba đi theo người phụ nữ khác…… Tưởng tượng một cô bé về nhà không thấy ba, lại thấy ở phía dưới nhà đầy người, ở trong vòng vây đầy người là một người mẹ coi thường mạng sống của bản thân………… Tưởng tượng cô bé nhỏ đi học, người khác đều có ba mẹ đến đưa đón, còn cô bé chỉ có một mình.

Thẩm Kình đau lòng, trước nay chưa từng đau lòng đến như vậy, nhưng anh không biết an ủi cô thể nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt.

Anh biết Khương Đường nhiều năm vậy cũng chưa từng thấy cô đa sầu đa cảm như vậy lần nào.

Khóc đủ rồi, Khương đường hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kình, “Lúc em kết hôn với Cố Đông Thần, hắn đến tìm Cố Đông Thần, anh ta cho hắn mười triệu. Thẩm Kình, em không biết hắn có đến tìm anh hay không, nhưng em nói trước cho anh biết, nếu anh dám cho hắn tiền, dù chỉ là một phân, thì em………….”

Ánh mắt cô bốc hỏa, Thẩm Kình kịp thời chặn miệng cô lại, tiến lại gần hôn mắt cô.

Khương Đường không thể không nhắm mắt, cảm thụ sự dịu dàng của anh, sau khi mở mắt ra thì cảm thấy bình thản không ít.

Thẩm Kình thở phào nhẹ nhõm, cười trêu chọc cô: “Hắn khiến bà xã anh khóc thành ra như vậy đây, nếu hắn dám đến xin tiền anh, anh sẽ đánh gãy răng hắn.”

Khương Đường cười rộ lên, bóp mặt anh: “Nói được phải làm được đó, nếu không thì em và Đóa Nhi không nhìn mặt anh đâu.”

Cuối cùng thì cô cũng cười, Thẩm Kình vui vẻ ôm cô, vừa nhẹ nhàng đung đưa vừa nhỏ giọng đảm bảo, “Quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy.”

“Vứt cái quân tử của anh đi.” Khương Đường nói cho anh bớt kiêu ngạo, da mặt anh cũng dày lắm.

Thẩm Kình buồn cười, nếu không phải vì tâm trạng cô trùng xuống, thì anh đã nhanh chóng bắt đầu vào cuộc vui tiếp theo rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương