Editor: Trà Đá

Lễ mừng năm mới vào ngày mồng tám tháng hai, Thẩm Kình cho người mua ba vé máy bay ở khoang hạng nhất.

Mấy ngày nay Thẩm Kình cực kỳ bận rộn, tối nay còn xã giao, gần tối gọi điện thoại cho Khương Đường, hẹn sáng mai đến đón bọn họ.

“Uống rượu ít thôi.” Trước khi cúp điện thoại, Khương Đường nhỏ giọng dặn dò.

“Sợ anh uống say rồi làm chuyện có lỗi với em sao?” Thẩm Kình nhẹ giọng hỏi.

Khương Đường xuy anh: “Anh bị mắc bệnh ảo tưởng hả?”

Thẩm Kình cười hắc hắc, muốn nói chuyện với con gái. Khương Đường mở loa ngoài, đưa điện thoại di động đến trước mặt con gái, Đóa Nhi nằm trên giường chơi đồ chơi, thấy mẹ đưa điện thoại di động tới, một tay Đóa Nhi chống giường, một tay muốn giành điện thoại, còn chưa cầm được, thì trong điện thoại chợt truyền đến giọng ba: “Đóa Nhi hôn ba cái nào, sáng mai ba qua đón Đóa Nhi.”

Đóa Nhi a a hai tiếng, rồi ngửa đầu nhìn mẹ.

Khương Đường cười với Đóa Nhi rồi dỗ: “Đóa Nhi hôn ba đi.” Rồi sau đó cô dạy con gái hôn phát ra tiếng như thế nào.

Đóa Nhi hôn hai cái, đổi lại là tiếng ba hôn càng vang hơn, Đóa Nhi cười khanh khách, rồi đoạt lấy điện thoại di động trong tay mẹ, sau đó vài giây thì bấm cúp điện thoại. Điện thoại di động không còn tiếng nữa, Đóa Nhi mất hứng, tiếp tục chơi với đồ chơi của mình, bàn tay mập mạp không ngừng ấn, tiếng nhạc trong món đồ chơi vang lên khắp phòng ngủ.

Một nhà ba người ăn cơm tối xong, Khương Đương ôm con gái xem ti vi, Khương Thục Lan rửa chén bát xong cũng đến ngồi bên cạnh, cùng xem ti vi. Nghĩ đến ngày mai phải về Hàng Châu rồi, Khương Thục Lan có chút căng thẳng, thử dò hỏi cháu gái: “Đường Đường, chuyện của con với Thẩm Kình tràn ngập trên ti vi và báo chí, nhất định hắn cũng biết, chúng ta đi Hàng châu, không biết hắn có đến tìm hay không?”

Khương Thục Lan không điểm mặt gọi tên, nhưng Khương Đường biết dì cô đang nói đến ai, cũng nhờ người ngoài nhắc tới “hắn”, nên Khương Đường mới có thể nhớ tới còn có một người như vậy tồn tại trên cõi đời này.

Khang Tuấn, cha ruột của Khương Đường, cô đã sớm ngừng gọi hắn là ba rồi, khi cô còn bé thường hay gọi Khang Tuấn là tên cặn bã, sau đó dần dần đổi thành hắn. Không phải bởi vì Khương Đường có cách nhìn khác với Khang Tuấn, mà là đối phương không xứng để cho cô phải oán hận.

Trước khi Khương Đường trở thành người mẫu nổi tiếng, thì Khang Tuấn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô, ngay khi Khương Đường vừa nổi tiếng, thì Khang Tuấn đến tìm cô mấy lần, mượn cớ quan hệ cha con, thái độ cũng thay đổi thành khẩn hơn. Còn Khương Đường vẫn thờ ơ hờ hững, mỗi lần hắn đến tìm cô đều nói bảo vệ đuổi hắn đi, truyền thông cũng đưa tin tức về chuyện nhà Khương Đường, có người nói cô máu lạnh bất hiếu, Khương Đường chưa bao giờ cãi lại, nhưng những người hâm mộ cô đều biết bối cảnh thật sự của gia đình cô, nên đại đa số đều ủng hộ cô, lật ngược thế cờ chỉ trích Khang Tuấn là tên cặn bã.

Quen biết phụ nữ không thành công, Khang Tuấn lập tức bỏ bọn họ, tiếp tục về huyện thành buôn bán rượu với ông bà, của cải có mấy trăm vạn, không thể nói là giàu có, nhưng cuộc sống cũng tương đối khá, nếu không năm đó sẽ không có người hao tổn tâm trí quyến rũ hắn. Nhưng sau khi Khương Đường kết hôn với Cố Đông Thần, Khang Tuấn lại một lần nữa đến tìm, lần này không tìm Khương Đường, mà là đến tìm thẳng Cố Đông Thần, hắn nói việc kinh doanh không khá, muốn đóng cửa, muốn mượn tiền để xoay vốn.

Cố Đông Thần là người có tiền, cho Khang Tuấn mười triệu, với điều kiện là cả đời này Khang Tuấn không được đến quấy rầy Khương Đường nữa.

Khương Đường hoàn toàn không biết đến chuyện này, cho đến khi bọn chó săn tung ra tin tức như vậy, thì Khương Đường mới đi chất vấn Cố Đông Thần, cũng vì vậy mà bọn họ cãi nhau một trận to tiếng. Khương Đường cảm thấy, Khang Tuấn chưa bao giờ coi cô là con gái của hắn, mẹ cô coi thường mạng sống cũng bởi vì Khang Tuấn bội bạc, thứ người cặn bã như vậy dựa vào cái gì mà đòi chiếm tiện nghi của cô? Mặc dù mười triệu kia là của Cố Đông Thần, nhưng Cố Đông Thần là chồng cô, anh ta nể mặt cô mới làm người tốt, anh ta coi trọng cô, thì nên lạnh lùng cự tuyệt Khang Tuấn, không nhất thiết phải thay mặt cô “Chăm sóc” cho hắn mà lại giấu giếm cô nữa.

Cảm giác kia giống như cô ra chiến trận sống chết đối đầu, mắt thấy địch sắp diệt vong rồi, thì đồng đội heo của cô lại đưa tay ra cứu viện, cứu sống quân địch, còn quay đầu lại khuyên cô bỏ qua, đừng bởi vì một chút tiền nhỏ mà so đo. Lúc ấy Khương Đường cực kỳ tức giận, đến một tháng sau vẫn còn chưa làm lành với Cố Đông Thần.

Bây giờ dì nhắc đến hắn, khiến trong lòng Khương Đường dấy lên hồi chuông báo động mãnh liệt.

Thẩm Kình cũng là người có tiền, Khang Tuấn lại không biết xấu hổ, không biết có chạy tới kết giao tình cảm với “Con rể giàu có” nữa hay không, có lừa gạt mấy chục triệu nữa hay không? Với tính khí tiêu tiền như nước của Thẩm Kình, một khi Khang Tuấn đã cầm được tiền của Cố Đông Thần rồi, thì có thể lừa được Thẩm Kình ngốc nghếch đó, có thể anh sẽ chi ra hai mươi triệu để khoe khoang so đo với Cố Đông Thần nữa?

Khương Đường trầm mặt: “Ngày mai con sẽ nói với Thẩm Kình, nếu anh ta dám cho nhà họ Khang tiền, thì anh ta cũng đừng nghĩ đến việc nhìn mặt Đóa Nhi luôn đi.”

Khương Thục Lan dặn dò cháu gái: “Dặn dò nó đừng để ý đến nhà họ Khang là được rồi, động một chút là con đã hù dọa nó rồi, làm vậy nó bị tổn thương đấy.”

Khương Đường không nhịn được cười, cô thừa nhận bản thân cũng bị chập mạch rồi, chỉ là cô phải kèm Thẩm Kình thật chặt, tránh cho Thẩm Kình làm chuyện ngớ ngẩn.

“Đúng rồi dì, ngày mai chúng ta đi rồi, dì cũng nên nói với Tiêu Hàng một tiếng chứ?” Nhìn dì hiền lành hòa nhã là vậy, nhưng Khương Đường muốn áp chế dì, dì cô lúc nào cũng nói chuyện đạo lý với cô về chuyện cô và Thẩm Kình, nhưng đến chuyện của dì thì dì chỉ im lặng.

Khương Thục Lan sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Khương Đường không ngừng cố gắng: “Dì đi đi dì, chúng ta ở Hàng Châu mấy ngày lận, dù sao cũng là hàng xóm, dì cũng phải nói với Tiêu Hàng một tiếng để cậu ta khỏi lo lắng chứ.”

Lời cô nói có đạo lý, nhưng Khương Thục Lan nhớ lại cái chân cua Tiêu Hàng đưa bà ăn thì tự nhiên bà cảm thấy không được tự nhiên, nên bà muốn cháu bà cùng đi. Khương Đường tùy tiện bịa được lý do trốn được, rồi cô bế con gái vào phòng ngủ đợi, Khương Thục Lan vẫn đi theo tiếp tục khuyên cô, Khương Đường đành bất đắc dĩ xuất chiêu, nghi ngờ hỏi bà: “Hay là dì thấy Tiêu Hàng quá đẹp trai, nên ngượng ngùng ở riêng với cậu ta?”

Khương Thục Lan đỏ mặt, thẹn quá hóa giận cốc đầu cháu gái: “Nói tầm bậy!”

Khương Đường cười hắc hắc: “Vậy dì đi mau đi, cháu còn phải gọi điện thoại cho quản lý Trương, hỏi thăm chuyện nhà cửa một chút.”

“Con mà lừa gạt dì đi, biết tay dì đó.” Khương Thục Lan trừng cô, sau đó để chứng minh bản thân không chột dạ, nên bà đơn độc đi tìm Tiêu Hàng. Khương Đường kiên nhẫn đợi chốc lát, đoán chừng dì đã ra khỏi nhà, cô lập tức len lén bế con gái đi ra khỏi phòng, nhìn ngó xung quanh, rồi phát hiện cửa đang mở, dì đang ở bên ngoài. Khương Đường không có cách nào đi đến gần cửa được, nên đành đứng ở đó nghe lén.

Khương Thục Lan gõ cửa, gõ ba cái rồi chờ đợi, đợi chừng khoảng nửa phút, lại do dự gõ thêm một lần nữa, vẫn không có ai. Khương Thục Lan đoán có thể hôm nay Tiêu Hàng làm thêm giờ, bà thở phào nhẹ nhõm, vừa định xoay người về nhà, thì thang máy dừng lại ngay tầng này, một giây sau thì thấy Tiêu Hàng xuất hiện, cậu ta mặc quần áo mùa đông kín như bưng. Cậu ta vừa thấy Khương Thục Lan, thì lập tức lộ vẻ vui mừng, tròng mắt đen đang cười khiến cho lòng bà sợ hãi.

“Mới tan làm à?” Khương Thục Lan lùi về cửa nhà mình mấy bước, cúi đầu hỏi.

Tiêu Hàng “Dạ” một tiếng, chậm rãi tiến đến gần Khương Thục Lan: “Chị tìm tôi sao?”

Gần đây công ty rất bận rộn, Khương Đường lại ở nhà cả ngày, Tiêu Hàng làm thêm giờ đến khi về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, không có lý do gì để qua gõ cửa. Ban ngày cậu ta cũng có nhắn tin cho Khương Thục Lan, cậu ta cũng nói mấy câu tràn đầy ám muội, nhưng không biết Khương Thục Lan giả vờ không hiểu hay không hiểu thật, cũng không trả lời lại cậu ta.

Tiêu Hàng áp sát quá gần, giọng nói trầm thấp cũng không đúng lắm, Khương Thục Lan nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, nói thật nhanh: “À chuyện là, ngày mai chúng tôi về Hàng Châu ăn tết, Đường Đường nói tôi nên nói với cậu một tiếng.”

Tiêu Hàng có chút giật mình: “Chị cũng đi chung sao?”

Khương Đường đứng ở bên trong mắng Tiêu Hàng ăn nói vụng về, Khương Thục Lan đã đỏ mặt rồi, vốn cảm giác đi Hàng Châu ăn tết đã không đúng rồi, vừa nghe Tiêu Hàng nói như vậy, Khương Thục Lan lập tức lúng túng, nhỏ giọng nói: “Đường Đường hiếu thảo....”

Lời nói còn chưa dứt, trên đỉnh đầu bà phát ra tiếng cười, Khương Thục Lan không hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Hàng bất đắc dĩ nhìn bà: “Làm như chị đã năm sáu chục tuổi rồi không bằng.”

Khương Thục Lan mím môi, cháu gái bà hiếu thảo với bà, sai chỗ nào?

Những gì cần nói cũng đã nói rồi, Khương Thục Lan nhìn lướt qua cửa đối diện, khách sáo nói: “Cũng trễ rồi, cậu mau về nhà đi.”

Bà nói xong định xoay người vào nhà.

Sắp phải chia xa, nên khiến Tiêu Hàng to gan hơn, cậu ta nhanh chóng ra tay, vội vã kéo Khương Thục Lan lại. Khương Thục Lan không ngờ tới Tiêu Hàng sẽ hành động như vậy, bước chân lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống, Tiêu Hàng đương nhiên là không để cho Khương Thục Lan bị té, vững vàng vịn bả vai của Khương Thục Lan, thuận thế đẩy bà vào sát bức tường ở bên cạnh.

Khương Thục Lan khiếp sợ trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn người thanh niên trẻ tuổi: “Cậu............”

“Chị Khương, sau khi chị quay lại, chúng ta cùng nhau ăn tết được không?”

Lần đầu tiên tỏ tình, lại còn tỏ tình với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nữa, Tiêu Hàng cũng căng thẳng, cũng may là Khương Thục Lan quá mềm yếu, nên cậu ta mới thành công nói ra. Ngược lại Khương Thục Lan vẫn mờ mịt như trước, biết Khương Thục Lan không hiểu, gương mặt tuấn tú của Tiêu Hàng lập tức đỏ lên, lấy hết dũng khí để giải thích: “Ngày mười bốn tháng hai là Valentine, tôi muốn đi chơi với chị.”

Valentine.............

Khương Thục Lan đương nhiên biết đó là ngày lễ gì, tâm tình bà hoảng loạn, mặc kệ là vì hành động của Tiêu Hàng hay là gì thì bà cũng không biết phải làm sao. Mà Tiêu Hàng đã lấy hết dũng khí để nói ra, tâm tình cậu ta kích động không ít, sợ Khương Thục Lan không hiểu, cậu ta cúi đầu, nhìn vào mắt Khương Thục Lan tiếp tục nói: “Chị Khương, tôi thích chị, mới vừa chuyển đến đây là tôi đã thích chị rồi, chị làm bạn gái tôi được không?”

“Cậu đừng có ăn nói lung tung,” Tiêu Hàng gần bà như vậy, Khương Thục Lan không cách nào suy nghĩ được điều gì, vội vàng đẩy cậu ta, “Tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy........”

Tiêu Hàng ép chặt bả vai Khương Thục Lan không cho bà đi: “Chúng ta chỉ cách nhau có bảy tuổi, nhiều cặp đôi còn chênh lệch lớn hơn rất nhiều, huống chi chị nhìn chị xem đâu có giống như ba mươi tuổi..........”

“Cậu đừng nói nữa, dù sao chúng ta cũng không hợp.” Khương Thục Lan không tin Tiêu Hàng lại đi thích một người phụ nữ đã từng ly dị, bà biết đàn ông ở thành thị rất tùy tiện, bà cảm thấy Tiêu Hàng thấy dáng dấp bà trông được mắt nên mới có hứng thú, sợ rằng ở chung một chỗ chưa bao lâu đã chán. Vừa nghĩ như vậy, Khương Thục Lan lập tức trầm mặt, Tiêu Hàng không chịu thả bà ra, lần đầu tiên bà lạnh mặt nhìn cậu ta, “Buông ra, nếu không tôi gọi Đường Đường đấy.”

Sắc mặt Khương Thục Lan thay đổi, Tiêu Hàng khiếp sợ, vội vàng buông ra.

Khương Thục Lan nhanh chóng chạy trốn vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.

Tiêu Hàng đi tới trước cửa nhà họ Khương, đứng ngơ ngác, mặt buồn rười rượi. Tỏ tình bị cự tuyệt, cậu ta không thể chấp nhận được, chỉ là lúc cậu ta nhớ lại lời Khương Thục Lan nói, Tiêu Hàng từ từ lấy lại được lòng tin, tồi xoay người về nhà, ngồi trên ghế salon nhắn tin cho Khương Thục Lan. Cậu ta gõ chữ chị Khương, sau đó lại xóa đi, Tiêu Hàng bật cười, mới vừa tỏ tình xong đã muốn thay đổi cách xưng hô rồi.

Nhà họ Khương.

Khương Đường vừa thấy dì đóng cửa thì lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ, làm bộ như không biết gì hết.

Khương Thục Lan càng không thể chủ động kể cho cháu gái nghe về chuyện mất mặt như vậy được, bà sợ cháu gái sẽ phát hiện ra, nên vội vàng tránh vào phòng tắm, ở bên trong đợi cho đến khi sắc mặt khôi phục lại bình thường mới đi ra ngoài, đi đến phòng ngủ của Khương Đường nói lại sự tình.

“Khi nào cậu ta về quê?” Khương Đường hỏi.

“Dì không hỏi.” Khương Thục Lan lắc đầu một cái, không muốn nhắc đến Tiêu Hàng, nên bà cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi.

Chơi đùa với Đóa Nhi một chút, rồi Khương Thục Lan trở lại phòng mình, tâm trí rối loạn, bà cầm điện thoại di động lên chuẩn bị vào blog, mỗi ngày đọc bình luận trong blog của cháu gái cũng khiến bà vui vẻ. Chỉ là vừa mới mở máy, đã thấy tin nhắn mới, mở ra mới biết là Tiêu Hàng gởi đến, Khương Thục Lan cau mày mở ra đọc.

“Thục Lan, tôi thật sự thích chị.”

Mới đọc dòng đầu tiên, thì toàn thân Khương Thục Lan nổi đầy da gà, bà giật mình một cái, ném điện thoại di động lên giường.

Kiểu người gì đây, một thanh niên trẻ mới tốt nghiệp đại học, vậy mà dám gọi thẳng tên bà?

Giống như bị trêu chọc, Khương Thục Lan khó chịu, chui vào chăn, chuẩn bị đi ngủ. Mới nằm xuống, thì điện thoại di động lại vang lên, Khương Thục Lan yên lặng nằm một lát, cuối cùng cũng không ngăn được tính tò mò, lại cầm điện thoại di động lên. Chậm chạp mở điện thoại di động ra, rốt cuộc xuất hiện một tin nhắn: 

“Tôi đã hỏi Khương Đường rồi, cô ấy nói mồng ba chị quay lại đây, vậy mồng hai tôi sẽ trở lại, mồng ba đến sân bay đón chị, không gặp không về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương