Editor: Trà Đá.

Mười giờ tối.

Khương Đường lặng lẽ chạy ra khỏi phòng ngủ, nín thở đi tới mở cửa cho Thẩm Kình, sau đó hai người cùng nhau lén lút đi vào phòng ngủ.

“Cạch” khóa trái một tiếng, ý chỉ hai người bắt đầu hẹn hò.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh đèn dịu dàng, Thẩm Kình vòng qua eo Khương Đường, tay có dự định tìm kiếm trên áo lông mỏng trên người cô, giọng nói trầm thấp: “Sao em không mặc quần áo mới?”

Khương Đường giả bộ đơn thuần, đôi mắt xinh đẹp khờ dại nhìn anh: “Cái đó là lễ phục, ở nhà mặc làm gì.”

Giọng nói cô giống như cái đuôi mèo quét qua quét lại lòng anh, Thẩm Kình hôn nhẹ lên trán cô: “Anh muốn xem em mặc cái màu đen kia.”

Khương Đường nhớ lại phong cách của lễ phục, màu sắc có khác nhau sao?

Khương Đường rời khỏi lồng ngực Thẩm Kình, cô đi thẳng vào phòng quần áo.

Thẩm Kình đi tới trước giường Đóa Nhi thấy cô bé đang ngủ ngon, là một mỹ nhân, trong lòng Thẩm Kình tan chảy, song khi phòng quần áo ở bên kia truyền đến tiếng mở cửa, thâm tâm Thẩm Kình đang tan chảy vì con gái đột nhiên cuộn sóng lớn. Anh từ từ đứng lên, xoay người, thấy Khương Đường đang đứng chống nạnh ở trước cửa phòng quần áo, ánh đèn trong phòng quần áo rơi vun vãi trên người cô, cô mặc một bộ lễ phục đuôi cá cúp ngực màu đen, lộ ra cái cổ thon dài, đầu vai mượt mà, bộ lễ phục đuôi cá ôm lấy đường cong hoàn mỹ của cơ thể cô.

Mà khi Khương Đường mặc lễ phục, phong cách của cô hoàn toàn thay đổi, không còn là bạn gái của Thẩm Kình lạnh lùng ung dung nữa, không còn là người mẹ dịu dàng gần gũi của Đóa Nhi nữa, cô giống như đang đứng trên sân khấu trình diễn, giơ tay nhấc chân nhăn mày hay cười đều là cạm bẫy của người đẹp, mà tất cả đàn ông đều bị đổ gục.

Thẩm Kình đã từng ghen tỵ với những người đàn ông có thể ngắm cô trên sân khấu, nhưng bây giờ, chỉ có một mình anh được ngắm cô.

Thẩm Kình tiến từng bước từng bước một đi về phía cô.

Khương Đường tắt đèn trong phòng quần áo, đứng tại chỗ chờ người đàn ông đến gần.

“May I?”

Thẩm Kình dừng ở trước mặt cô, khom lưng, để một tay ở sau lưng, một tay đưa về phía cô, động tác rất đàn ông, chỉ là ánh mắt của anh nhìn cô quá nóng bỏng. Ánh mắt anh tràn đầy khao khát xâm lược bá đạo, trực tiếp tố cáo đằng sau cái vẻ bề ngoài anh tuấn rất đàn ông kia là một con sói đói. Dã tâm ra vẻ đạo mạo.

Khương Đường dõi theo anh, nở nụ cười ý vị không rõ ràng, giơ tay lên đặt vào lòng bàn tay của anh.

Âm nhạc là thứ đẩy hormone giữa nam nữ lên cao tốt nhất, Khương Đường bỏ hai chân từ trong dép lê ra ngoài, chuyển động thân thể nhẹ nhàng theo bước chân của Thẩm Kình. Bàn tay nóng bỏng của anh đặt sau lưng cô, giống như dụng cụ dò xét, rơi vào trên người mỹ nhân thì bắt đầu cẩn thận dò xét thân thể cô.

“Anh học cái này ở đâu vậy?” Bên tai giống như đang có âm nhạc du dương, Khương Đường cũng giống như mới uống mấy ly rượu, cô hơi say rồi, đôi tay cô vòng quanh cổ Thẩm Kình, khẽ ngửa đầu hỏi anh, ánh mắt lúng liếng đưa tình, giọng nói mềm mại đáng yêu như đang che đậy cạm bẫy: “Tổng giám đốc Thẩm, có phải ngài đã từng tập luyện như thế này với rất nhiều người đẹp không?”

“Bí mật.” Thẩm Kình cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của cô, chậm rãi dìu cô đi về phía giường, tròng mắt đen lẳng lặng nhìn cô: “Anh biết rõ em thích thể loại đàn ông như thế nào, trên tivi cũng thường hay chiếu phụ nữ thích đàn ông lịch lãm, anh chán ghét kiểu giả dối của bọn hắn, nhưng có lúc anh không nhịn được cũng thử tưởng tượng mình là một người đàn ông lịch lãm, trong tưởng tượng của anh cũng giống như bây giờ, anh mời em khiêu vũ, thì em đồng ý ngay.”

Tay của anh đã phát hiện ra bộ lễ phục đuôi cá bó sát đến nỗi chật cứng, Khương Đường cười khẽ, giống như đang mê hoặc anh: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Kình xoay người, để cho cô lưng về phía giường, rồi anh tiếp tục đi về phía trước, Khương Đường lui về sau từng bước một, rốt cuộc bắp chân đụng vào mép giường, cô giữ chặt bả vai của Thẩm Kình, Thẩm Kình ôm lấy cô ngả lên giường, nặng nề đè lên trên người cô. Hô hấp của Khương Đường đã loạn nhịp, tay dời từ trên bả vai anh xuống, động tác của Thẩm Kình hoàn toàn khác biệt, kéo váy cô lên.

“Sau đó cứ như vậy………” Thẩm Kình tiến tới sát bên tai cô, giọng nói êm ái, tay lại xé mạnh ra.

Tiếng vải lụa bị xé đến chói tai. Âm thanh của tiếng xé khiến Khương Đường bừng tỉnh. Quần áo cô bị xé, cô đau lòng như cắt, hận không thể chặt hai cánh tay của Thẩm Kình, “Xé xé xé, anh nghĩ anh đang đóng phim sao? Anh khoe khoang anh có tiền đúng không? Anh có bản lĩnh thì mua hết thương hiệu nổi tiếng cho em đi!”

Cái này là cố ý phá hoại tài sản mà, còn là lễ phục của cô nữa chứ!

Khương Đường tức tối, vừa mắng vừa đánh ngài tổng giám đốc bá đạo xé váy của cô.

“Mua thì mua, em chờ đi, chờ em phục vụ anh tốt thì anh…. Anh lập tức…. mua đầy một nhà cho em xem!” Thẩm Kình vội vàng đốt lửa xung quanh, tất cả tâm tư đã ở hết trên người cô rồi, nên ngoài miệng chỉ nói hưu nói vượn. Khương Đường dĩ nhiên biết anh đang nói bậy, không cam lòng theo tiết tấu kịch bản của anh, giãy giụa không đồng ý phối hợp với anh, nhưng cô càng phản kháng thì Thẩm Kình càng hăng hái hơn, quả thật công suất như motor chạy bằng điện.

“Chậm một chút.” Căn phòng yên tĩnh, Khương Đường khôi phục lại lý trí, nhỏ giọng nói.

“Vậy em phải ngoan.” Thẩm Kình gặm nhắm tai cô, hô hấp nặng nề.

Khương Đường ôm lấy khuôn mặt anh, chủ động hôn anh đáp trả.

Thẩm Kình mừng rỡ như điên, sau khi kết thúc màn hôn, anh ôm lấy Khương Đường chuyển chiến trường chiến đấu trong phòng tắm, nhiều lớp tường ngăn cách, thì càng an toàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương