Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
-
Chương 27-1
Anh ta nói cái gì thế?
Mạc Thanh Ngải mất một lúc mới hoàn hồn, cười gượng vài tiếng: "Mạnh Đa, anh không cần thương hại tôi, tôi..."
"Tôi không thương hại em, tôi đã từng nói với em rồi, tôi thích em." Lời nói này, Mạnh Đa nói rất chân thành, năm năm trước sau khi giúp Hạ Đồng gây ra chuyện kia, chia rẽ Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải thành công, anh mới phát hiện, anh thật sự thích Mạc Thanh Ngải, sự thẳng thắn chân thành và lòng dũng cảm của cô, tác động đến anh từng chút một, lần này gặp lại, anh tin là hai người có duyên phận, nếu đã không còn vướng Nhan Hàn Thành, vì sao anh không thể chủ động.
"Đủ rồi, tôi đã không hề hận anh chuyện lúc trước anh cố ý để tôi thấy bức tranh đó nữa, bởi vì dù sao người sai cũng là tôi, do tôi không tin tưởng Nhan Hàn Thành mới dẫn đến kết quả như vậy." Mạc Thanh Ngải nói thản nhiên, trong đầu cô càng khẳng định mình sẽ không bao giờ đến với Mạnh Đa, bởi vì cô không hiểu được tính cách của anh ta, đối với cô mà nói, Mạnh Đa có quá nhiều bí mật.
"Đó là bởi vì anh ta không làm cho em tin tưởng."
"Không phải, điều đó chỉ có thể giải thích là tôi cũng không tin tưởng anh ấy." Nhớ lại cảnh Nhan Hàn Thành đưa cô đến xem phòng tranh, tất cả tranh đều là cô, khoảnh khắc đó, cô biết những gì cô phải chịu đựng cho tới bây giờ cũng không thể sánh với Nhan Hàn Thành, dù hiện tại người ngoài thấy Nhan Hàn Thành đang nợ cô rất nhiều nhưng đó cũng chỉ vì anh không biết chuyện gì.
"... Vì sao em luôn nhận mọi lỗi sai về mình?" Mạnh Đa rất đau lòng cho cô gái bướng bỉnh này, chỉ cần biết ý nghĩ của mình, chưa bao giờ thay đổi vì bất cứ tác động nào.
Cười vài tiếng để xóa tan không khí căng thẳng: "Không có ai đúng ai sai cả, nhưng Mạnh Đa, thật xin lỗi, tôi không thể."
Thật xin lỗi...
Mạnh Đa cười khổ, nếu Mạc Thanh Ngải biết toàn bộ sự thật, còn có thể nói thật xin lỗi không? Không thể nào, theo tính cách của cô thì sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.
"Mẹ" Tiếng gọi nũng nịu vang lên: "Con buồn ngủ quá."
Mạc Thanh Ngải ảo não phát hiện bên cạnh còn có con gái, sao có thể nói chuyện này ngay cạnh con bé, dắt tay Tiểu Vũ: "Được rồi được rồi, anh ra sẽ lập tức về ngay."
"Anh?" Mạnh Đa có vẻ khó hiểu
"À... Ha ha, tôi sinh đôi một trai một gái."
"Nhan Hàn Thành thật tốt số." Mạnh Đa cười mỉa, không biết là chua sót hay là hối hận.
Cô rút ra một chiếc bút, viết một dãy số vào khăn tay trước mặt: "Mạnh Đa, đây là số điện thoại của tôi, chúng ta vẫn là bạn."
Cầm khăn tay, Mạnh Đa vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta là bạn."
"Được, tôi đi trước, con tôi muốn về rồi, lần sau gặp."
Ôm Tiểu Vũ rồi tạm biệt Mạnh Đa, Mạnh Đa nhìn hai mẹ con qua ô cửa kính, nắm chặt chiếc khăn có số điện thoại trong tay, muốn buông tay sao? Chỉ là bạn bè? Mạnh Đa, mày đã để lỡ một lần, không thể lại có lần thứ hai, lần này đã không còn Hạ Đồng, không còn Nhan Hàn Thành, chỉ cần mày đồng ý bỏ chút công sức, nhất định có thể đoạt được Mạc Thanh Ngải.
Trong không khí có chút căng thẳng và mờ ảm, Mạc Thanh Ngải cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn mình không rời, mà trong phòng chỉ có hai người, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết chủ nhân của ánh mắt kia là ai.
"Cổ em không chua sao?" Miễn cưỡng ném ra một câu, Nhan Hàn Thành có vẻ không để ý nhưng thực tế con ngươi đen đang liếc, chỉ hận không thể mở đầu cô gái này ra, xem bên trong có phải toàn bã đậu không.
"Hả?" Ngơ ngác ngẩng đầu, lại có chút mệt nỏi: "Khụ khụ, điều đó... Nhan tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn không?
Lại là Nhan tiên sinh?
Ngồi trước giá vẽ, Nhan Hàn Thành không muốn phối hợp dễ dàng giống năm năm trước, cố ý khó xử nói: "Không thể."
Gì?
Mạc Thanh Ngải bất mãn nhìn về phía Nhan Hàn Thành, tên đáng chết này định làm gì? Không phải anh cố ý nhường cơ hội phỏng vấn duy nhất cho tòa soạn cô à? Hại tổng biên tập của cô tưởng rằng ông trời mở mắt, sai cô nhanh chóng đến Vân Khôn phỏng vấn, nhưng Mạc Thanh Ngải không cần suy nghĩ cũng biết, giống năm năm trước, là anh cố ý.
Nhẹ nhàng xoay bút vẽ, Nhan Hàn Thành phát hiện mình rất thích nhìn dáng vẻ bối rối của Mạc Thanh Ngải: "Em không có lời nói muốn nói với tôi à?"
Vấn đề gì vậy, Mạc Thanh Ngải tức giận vội nói: "Không có."
Không có? Được, anh có.
"Mạc Thanh Ngải, em qua đây."
"Tôi không muốn, anh qua đây." Tên đáng chết này dựa vào gì mà sai bảo cô.
Nhan Hàn Thành bật cười đứng dậy, không chút keo kiệt nào mà ngồi sát vào người cô.
"Á... Nhan Hàn Thành, anh dựa sát vào tôi như thế làm gì, mau tránh xa ra." Mặt nóng như lửa đốt, tuy cô đã là mẹ hai đứa nhóc nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là người phụ nữ bình thường thôi mà.
"Là em bảo tôi qua." Nhan Hàn Thành tỏ thái độ vâng lời.
"Vậy bây giờ anh tránh xa tôi ra."
"Em coi tôi là quả bóng à? Gọi tôi lại gần là phải lại gần, đuổi đi là phải đi?" Dán vào Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mạc Thanh Ngải cắn răng, vừa định rời đi thì bị một cánh tay của Nhan Hàn Thành giữ chặt, cố định bên cạnh anh: "Mạc Thanh Ngải, tốt nhất là em nên ngồi ngoan ngoãn, nếu không thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."
Anh ta còn muốn làm cái gì?
Lửa giận của Mạc Thanh Ngải bùng lên, nói: "Anh muốn làm gì? Anh đừng quên, tôi đã là người có chồng, không thể phóng đãng như vậy, cũng xin anh tự trọng một chút, Nhan tiên sinh."
Cô vẫn còn giận vì lời nói của anh, được rồi, anh đầu hàng: "Được rồi, để tôi giải thích."
"Giải thích mà xong thì cảnh sát..." Cái gì, anh ta giải thích???
Hoảng sợ nhìn Nhan Hàn Thành, khinh thường nói: "Anh lại phát sốt rồi hả? Giải thích với tôi? Anh không giống người biết xin lỗi đâu."
"Cho nên, em vẫn còn không định nói sự thật cho anh?"
Đầu óc có chút ngưng trệ, nói thật? Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, không phải anh ta phát hiện ra điều gì chứ? Không đâu: "Tôi làm gì có gì phải nói thật với anh."
Nhanh chóng tiến sát vào Mạc Thanh Ngải, môi mỏng của anh chỉ kém cô 1cm, từ từ hấp dẫn cô: "Mạc Thanh Ngải, chuyện giả ngốc này, làm thật tốt, bảo em vẻ ngoài đần độn cũng không sai, em mãi không giả ngốc được với tôi đâu."
Mạc Thanh Ngải choáng váng, Nhan Hàn Thành đang nói gì vậy, cô lắc đầu: "Nhan Hàn Thành, anh cách xa tôi ra rồi nói."
"Không."
Không? Mạc Thanh Ngải ảo não, vậy cô không thể bảo đảm mình không làm ra chuyện gì rồi.
"Mạc Thanh Ngải, bây giờ em sẽ nói ra suy nghĩ của mình sao?"
Cái gì? Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào môi mỏng của Nhan Hàn Thành, mơ hồ nhìn nó khẽ đóng khẽ mở.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!!
Mạc Thanh Ngải tuân theo nguyên tắc cao thượng của mình, nhẹ nhàng dán lên đôi môi mỏng kia, vẫn còn lầm bầm: "Ồn quá..., yên lặng chút đi."
Mạc Thanh Ngải mất một lúc mới hoàn hồn, cười gượng vài tiếng: "Mạnh Đa, anh không cần thương hại tôi, tôi..."
"Tôi không thương hại em, tôi đã từng nói với em rồi, tôi thích em." Lời nói này, Mạnh Đa nói rất chân thành, năm năm trước sau khi giúp Hạ Đồng gây ra chuyện kia, chia rẽ Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải thành công, anh mới phát hiện, anh thật sự thích Mạc Thanh Ngải, sự thẳng thắn chân thành và lòng dũng cảm của cô, tác động đến anh từng chút một, lần này gặp lại, anh tin là hai người có duyên phận, nếu đã không còn vướng Nhan Hàn Thành, vì sao anh không thể chủ động.
"Đủ rồi, tôi đã không hề hận anh chuyện lúc trước anh cố ý để tôi thấy bức tranh đó nữa, bởi vì dù sao người sai cũng là tôi, do tôi không tin tưởng Nhan Hàn Thành mới dẫn đến kết quả như vậy." Mạc Thanh Ngải nói thản nhiên, trong đầu cô càng khẳng định mình sẽ không bao giờ đến với Mạnh Đa, bởi vì cô không hiểu được tính cách của anh ta, đối với cô mà nói, Mạnh Đa có quá nhiều bí mật.
"Đó là bởi vì anh ta không làm cho em tin tưởng."
"Không phải, điều đó chỉ có thể giải thích là tôi cũng không tin tưởng anh ấy." Nhớ lại cảnh Nhan Hàn Thành đưa cô đến xem phòng tranh, tất cả tranh đều là cô, khoảnh khắc đó, cô biết những gì cô phải chịu đựng cho tới bây giờ cũng không thể sánh với Nhan Hàn Thành, dù hiện tại người ngoài thấy Nhan Hàn Thành đang nợ cô rất nhiều nhưng đó cũng chỉ vì anh không biết chuyện gì.
"... Vì sao em luôn nhận mọi lỗi sai về mình?" Mạnh Đa rất đau lòng cho cô gái bướng bỉnh này, chỉ cần biết ý nghĩ của mình, chưa bao giờ thay đổi vì bất cứ tác động nào.
Cười vài tiếng để xóa tan không khí căng thẳng: "Không có ai đúng ai sai cả, nhưng Mạnh Đa, thật xin lỗi, tôi không thể."
Thật xin lỗi...
Mạnh Đa cười khổ, nếu Mạc Thanh Ngải biết toàn bộ sự thật, còn có thể nói thật xin lỗi không? Không thể nào, theo tính cách của cô thì sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh.
"Mẹ" Tiếng gọi nũng nịu vang lên: "Con buồn ngủ quá."
Mạc Thanh Ngải ảo não phát hiện bên cạnh còn có con gái, sao có thể nói chuyện này ngay cạnh con bé, dắt tay Tiểu Vũ: "Được rồi được rồi, anh ra sẽ lập tức về ngay."
"Anh?" Mạnh Đa có vẻ khó hiểu
"À... Ha ha, tôi sinh đôi một trai một gái."
"Nhan Hàn Thành thật tốt số." Mạnh Đa cười mỉa, không biết là chua sót hay là hối hận.
Cô rút ra một chiếc bút, viết một dãy số vào khăn tay trước mặt: "Mạnh Đa, đây là số điện thoại của tôi, chúng ta vẫn là bạn."
Cầm khăn tay, Mạnh Đa vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta là bạn."
"Được, tôi đi trước, con tôi muốn về rồi, lần sau gặp."
Ôm Tiểu Vũ rồi tạm biệt Mạnh Đa, Mạnh Đa nhìn hai mẹ con qua ô cửa kính, nắm chặt chiếc khăn có số điện thoại trong tay, muốn buông tay sao? Chỉ là bạn bè? Mạnh Đa, mày đã để lỡ một lần, không thể lại có lần thứ hai, lần này đã không còn Hạ Đồng, không còn Nhan Hàn Thành, chỉ cần mày đồng ý bỏ chút công sức, nhất định có thể đoạt được Mạc Thanh Ngải.
Trong không khí có chút căng thẳng và mờ ảm, Mạc Thanh Ngải cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn mình không rời, mà trong phòng chỉ có hai người, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết chủ nhân của ánh mắt kia là ai.
"Cổ em không chua sao?" Miễn cưỡng ném ra một câu, Nhan Hàn Thành có vẻ không để ý nhưng thực tế con ngươi đen đang liếc, chỉ hận không thể mở đầu cô gái này ra, xem bên trong có phải toàn bã đậu không.
"Hả?" Ngơ ngác ngẩng đầu, lại có chút mệt nỏi: "Khụ khụ, điều đó... Nhan tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn không?
Lại là Nhan tiên sinh?
Ngồi trước giá vẽ, Nhan Hàn Thành không muốn phối hợp dễ dàng giống năm năm trước, cố ý khó xử nói: "Không thể."
Gì?
Mạc Thanh Ngải bất mãn nhìn về phía Nhan Hàn Thành, tên đáng chết này định làm gì? Không phải anh cố ý nhường cơ hội phỏng vấn duy nhất cho tòa soạn cô à? Hại tổng biên tập của cô tưởng rằng ông trời mở mắt, sai cô nhanh chóng đến Vân Khôn phỏng vấn, nhưng Mạc Thanh Ngải không cần suy nghĩ cũng biết, giống năm năm trước, là anh cố ý.
Nhẹ nhàng xoay bút vẽ, Nhan Hàn Thành phát hiện mình rất thích nhìn dáng vẻ bối rối của Mạc Thanh Ngải: "Em không có lời nói muốn nói với tôi à?"
Vấn đề gì vậy, Mạc Thanh Ngải tức giận vội nói: "Không có."
Không có? Được, anh có.
"Mạc Thanh Ngải, em qua đây."
"Tôi không muốn, anh qua đây." Tên đáng chết này dựa vào gì mà sai bảo cô.
Nhan Hàn Thành bật cười đứng dậy, không chút keo kiệt nào mà ngồi sát vào người cô.
"Á... Nhan Hàn Thành, anh dựa sát vào tôi như thế làm gì, mau tránh xa ra." Mặt nóng như lửa đốt, tuy cô đã là mẹ hai đứa nhóc nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là người phụ nữ bình thường thôi mà.
"Là em bảo tôi qua." Nhan Hàn Thành tỏ thái độ vâng lời.
"Vậy bây giờ anh tránh xa tôi ra."
"Em coi tôi là quả bóng à? Gọi tôi lại gần là phải lại gần, đuổi đi là phải đi?" Dán vào Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mạc Thanh Ngải cắn răng, vừa định rời đi thì bị một cánh tay của Nhan Hàn Thành giữ chặt, cố định bên cạnh anh: "Mạc Thanh Ngải, tốt nhất là em nên ngồi ngoan ngoãn, nếu không thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."
Anh ta còn muốn làm cái gì?
Lửa giận của Mạc Thanh Ngải bùng lên, nói: "Anh muốn làm gì? Anh đừng quên, tôi đã là người có chồng, không thể phóng đãng như vậy, cũng xin anh tự trọng một chút, Nhan tiên sinh."
Cô vẫn còn giận vì lời nói của anh, được rồi, anh đầu hàng: "Được rồi, để tôi giải thích."
"Giải thích mà xong thì cảnh sát..." Cái gì, anh ta giải thích???
Hoảng sợ nhìn Nhan Hàn Thành, khinh thường nói: "Anh lại phát sốt rồi hả? Giải thích với tôi? Anh không giống người biết xin lỗi đâu."
"Cho nên, em vẫn còn không định nói sự thật cho anh?"
Đầu óc có chút ngưng trệ, nói thật? Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, không phải anh ta phát hiện ra điều gì chứ? Không đâu: "Tôi làm gì có gì phải nói thật với anh."
Nhanh chóng tiến sát vào Mạc Thanh Ngải, môi mỏng của anh chỉ kém cô 1cm, từ từ hấp dẫn cô: "Mạc Thanh Ngải, chuyện giả ngốc này, làm thật tốt, bảo em vẻ ngoài đần độn cũng không sai, em mãi không giả ngốc được với tôi đâu."
Mạc Thanh Ngải choáng váng, Nhan Hàn Thành đang nói gì vậy, cô lắc đầu: "Nhan Hàn Thành, anh cách xa tôi ra rồi nói."
"Không."
Không? Mạc Thanh Ngải ảo não, vậy cô không thể bảo đảm mình không làm ra chuyện gì rồi.
"Mạc Thanh Ngải, bây giờ em sẽ nói ra suy nghĩ của mình sao?"
Cái gì? Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào môi mỏng của Nhan Hàn Thành, mơ hồ nhìn nó khẽ đóng khẽ mở.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!!
Mạc Thanh Ngải tuân theo nguyên tắc cao thượng của mình, nhẹ nhàng dán lên đôi môi mỏng kia, vẫn còn lầm bầm: "Ồn quá..., yên lặng chút đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook