Tình Yêu Nhiều Khi Không Cần Lời Tỏ Tình
-
Chương 1
Gió thổi từng đợt mạnh mẽ làm mái tóc của Thành Minh bay loạn, che đi mất một phần khuôn mặt thanh tú của cậu. Cậu cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Má cậu vì xấu hổ mà hồng hồng…
Người đàn ông trước mặt cậu, mái tóc đen bị thổi ngược về phía sau làm lộ cả khuôn mặt anh tuấn nhưng có phần lãnh khốc, lạnh lùng. Hắn dùng đôi mắt sáng như mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Thành Minh khiến cậu không dám ngước mắt lên, đầu càng cúi xuống.
– Ngẩng mặt lên cho tôi coi!
Cậu giật mình khi nghe thấy lời nói lạnh lùng đang yêu cầu cậu ngẩng đầu lên. Cậu run sợ trong lòng nhưng cũng có phần mong chờ, từ từ ngước lên nhìn hắn.
Một khuôn mặt thanh tú, trắng hồng hiện lên. Đôi mắt to có vẻ ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn hơi ngây người, nhíu nhíu đôi mắt nhìn mặt cậu.
– Nói lại câu vừa nói với tôi xem nào? – Giọng hắn không mang một chút tình cảm. So với những cơn gió mùa đông đang quật vào người cậu còn lạnh hơn.
– Em… Em thích anh!
– Câu sau cơ?
– Anh có thể hẹn hò với… em không? – Giọng cậu run đến lợi hại.
Cậu biết anh ta chắc chắn là người giống cậu. Vì cậu nhiều lần bắt gặp anh ở quán bar dành cho người đồng tính. Anh thường đi một mình khiến cậu nghĩ anh chưa có người yêu nên hôm nay mới đặc biệt, lấy hết cam đảm hẹn người lên đây để tỏ tình.
– Sao còn chưa ra đây? Định đứng đó nghe lén đến bao giờ? – Hắn bỗng nhiên quay qua đằng sau, chỗ cánh cửa mở lên sân thượng nói.
Thành Minh giật mình: “Có người nghe lén hai người?” Nghĩ vậy, mặt cậu lại càng đỏ hơn.
Nhưng không có tiếng động gì phát ra từ đằng sau cánh cửa. Cậu lại nghi ngại, không biết liệu có phải là anh ta quá đa nghi không?
Hắn nhíu mày lại, hướng chiếc cửa nói một lần nữa:
– Đức Anh! Anh định đến cuối ngày nộp tôi đơn thôi việc hay là ngay bây giờ, bước ra đây cho tôi? – Giọng hắn có vẻ tức giận cực điểm.
Ngay khi hắn dứt lời đe doạ, quả thật cánh cửa khẽ động, Đức Anh rụt rè bước ra, anh cúi đầu lí nhí nói:
– Xin lỗi… Tôi… tôi không phải cố ý nghe lén đâu… Tôi định lên đây ăn cơm…
Vừa nói anh vừa giơ chiếc túi đựng hộp cơm trưa vừa mua của mình lên cho hai người nhìn như để chứng minh rằng mình không nói dối. Trong lòng đã thấy run sợ cùng khâm phục.
Run sợ là bởi vì con người cao lớn đang dùng ánh mắt dò xét anh kia. Ánh mắt đó cứ như muốn chiếu thấu con người anh, lôi ra từng suy nghĩ thẳm sâu trong lòng người khác. Còn khâm phục chính là khâm phục sự can đảm của Thành Minh. Cậu ta vừa vào công ty làm việc ba tháng liền dám hướng giám đốc tỏ tình. Còn anh… đã vào hơn ba năm mà còn không dám hướng “người ta” nói chuyện như những người bạn đồng nghiệp bình thường.
– Đức Anh, anh yêu tôi đúng không?
Câu hỏi cất lên khiến hai người còn lại ngây ngốc. Thành Minh thì ngẩn người, ánh mắt to tròn lại càng tròn to lợi hại hơn, nhìn thẳng vào Đức Anh rồi lại quay qua nhìn hắn ta. Trong lòng nổi lên một mạt chua sót, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy!
Đức Anh thì giật nảy mình… Đúng vậy! Anh yêu hắn, nhưng hỏi anh trong hoàn cảnh này thì…
– Tôi… không có… – Đức Anh dối lòng mình.
– Đừng nói dối! Anh tưởng tôi không biết anh vẫn hay nhìn lén tôi suốt ba năm nay? Ngay cả lúc nãy cũng là vì muốn nghe lén nên mới giả vờ lên đây ăn cơm đúng không? – Giọng hắn quả quyết.
Cả Đức Anh cùng Thành Minh ngây ngốc. Thành Minh đưa ánh mắt nhìn về phía Đức Anh thì thấy một nụ cười trên khuôn mặt điển trai đó – Thật rạng rỡ như chút đi được một nỗi buồn phiền, một gánh nặng trong lòng.
Đã không dấu được thì thôi, cố gắng dấu nữa làm gì cho mệt! Hãy cứ can đảm nhìn vào sự thật một lần đi. Trốn tránh suốt ba năm rồi…
Đức Anh nở một nụ cười thật tươi, nhìn vào sâu trong mắt hắn, quên luôn sự có mặt của Thành Minh, nói rõ ràng với hắn:
– Phải! Tôi đã yêu anh suốt ba năm nay, Đạt ạh!… Như vậy, anh có thể hẹn hò với tôi không?
– Được, bắt đầu từ bây giờ chúng ta là một cặp! – Nói rồi liền kéo tay của Đức Anh rời đi.
Thành Minh đứng đó ngốc lăng. Cậu còn chưa có kịp tiêu hoá lời tỏ tình bất ngờ của Đức Anh thì đã bị lời của Đạt làm cho ngây ngẩn…
Ngay khi họ đóng chiếc cửa ở tầng thượng lại thì Thành Minh quỵ xuống, quỳ ngây ngốc trên mặt bê tông lạnh buốt, cúi đầu! Nước mắt cứ thi nhau chảy ra bên hai hốc mắt, rồi từ từ lăn dài trên đôi má. Chuyện gì vừa sảy ra thế này? Cậu đã dùng hết cam đảm của mình để nói lên tình cảm thật từ đáy lòng của mình. Thế nhưng người kia, ngay cả lời từ chối hay đồng ý còn chưa nói, liền như vậy ép một người khác tỏ tình với mình trước mặt cậu, lại còn nhận lời tỏ tình đó rồi kéo người rời đi… Rõ ràng lời tỏ tình của cậu chỉ là thứ lót đường… Tình cảm của cậu trở thành thứ đệm chân cho người dẫm lên, giật lấy thứ họ muốn…
Cậu thấy tim mình như vừa bị một đàn ngựa hoang lồng lộn chạy qua, ác liệt mà dẫm, mà chà đạp lên nó, khiến nó bầm dập, nát tan… Cậu không thể tin nổi… Sao người đó lại độc ác với cậu như vậy, coi rẻ tình cảm của cậu như vậy?… Nếu quả là người không cần tình yêu của cậu thì cũng đừng độc ác mà vứt xuống dưới chân chà đạp vậy chứ…
Đây là tình yêu đầu tiên của cậu. Vậy mà nó liền thành cái thảm lót đường cho người ta mất rồi… Cậu không thể mắng chửi hay oán trách ai cả… Cậu thấy mình thập chí không có tư cách để giận người ta chứ đừng nói là hận… Chỉ có thể trách bản thân đa tình! Nhìn thấy người kia một thoáng buồn phiền, đơn độc nâng chén rươu chạm cốc với không khí mà nghĩ người kia cô độc, muốn được yêu thương người, làm bạn với người..
Hơn hết thảy, cậu hiểu người kia là cố tình tổn thương cậu. Nếu không thì cần gì vào ngay thời điểm này mà ép Đức Anh phải tỏ tình với người. Người đã không bao giờ biết được, tình yêu cậu dành cho người sâu nặng đến thế nào.
Để được vào đây làm cùng công ty với hắn, cậu đã phải cố gắng học tập rất nhiều.
Kể từ khi gặp hắn cậu đã yêu hắn, quyết định vì hắn mà bỏ qua những ngày tháng vui vẻ ở đại học, biến nó thành khoảng thời gian đày ải bản thân, ngày nào cũng học, lúc nào cũng học, học, học và chỉ có học… Cậu biết công ty này yêu cầu rất cao, nên cậu đã cố gắng để đuổi theo bóng hình hắn, đuổi theo tình yêu của cậu, thế nhưng mà…
Ngay khi bị kéo đi xuống đến cầu thang thứ ba, Đức Anh giật tay mình, thoát khỏi cái nắm chặt cổ tay của Đạt.
Hắn quay lại nhìn anh khó hiểu, hai hàng lông mày có vẻ nhíu lại, cất lên giọng nói lạnh lùng:
– Anh làm sao vậy?
– Anh đang muốn làm gì? – Giọng của Đức Anh run run, có vẻ như tức giận lại có vẻ như không dám tin vào những gì đang diễn ra.
– Sao lại hỏi tôi muốn gì?
– Anh ở đây là muốn làm gì? Muốn tổn thương tôi sao?
– Anh nói cái gì ngu ngốc vậy? Anh tỏ tình, tôi đồng ý, sao lại là tổn thương anh?
Đức Anh ngây ngốc, người này sao biết phủi sạch nhanh như vậy? Nói như vậy chẳng phải anh chính là kẻ độc ác lắm sao? Nói như vậy chẳng phải anh chính là người gây ra thương tổn trong lòng của Thành Minh hay sao? Cũng đúng thôi… Anh chính là kẻ độc ác, ai lại ngay lúc đó cũng vì bị hắn làm cho sợ mà công nhận tình cảm của mình trước mặt Thành Minh, lại trong một hoàn cảnh khó xử như vậy cơ chứ?
Nói thế nào cũng là một phần lỗi của anh.
– Làm sao không nói gì vậy?
– Tôi thật điên rồi! Sao có thể tổn thương Thành Minh và tổn thương chính mình như vậy chứ?
– Anh thì bị tổn thương gì? – Giọng hắn có vẻ mỉa mai.
– Đáng nhẽ tôi phải biết anh là loại người nào! Sao tôi lại yêu anh chứ…
Con người này luôn cao ngạo, không để ai vào mắt, càng không đem tình cảm của người khác để vào tim.
Anh thật ngốc… Đáng lẽ ở bên hắn ba năm phải biết hắn không có như một lần gặp gỡ của ba năm trước.
Đến bây giờ anh mới nhận ra, anh đã sai! Sao lại có thể vì một lần hắn cứu anh mà đem hắn để vào trong lòng, tôn sùng đến mông muội như vậy?
Chắc chắn hắn đưa anh đến bệnh viện khi đó chỉ vì tiện đường hay vì cảm giác áy náy gì đó. Dù sao lúc đó, người bị bọn côn đồ đuổi cũng là hắn. Vì hắn thấy mình liên luỵ đến anh, nên thấy anh bị thương mới không đành lòng bỏ đi mà đưa anh vào viện. Chắn chắn là như vậy… Chắn chắn là thế. Nếu không phải mấy cái xe máy đó đuổi theo hắn thì anh cũng không bị xe đâm. Thế nên việc hắn mạo hiểm quay lại đưa anh đi bệnh viện cũng là việc phải làm. Đúng vậy, đó là việc hắn phải làm – anh khẳng định như vậy.
Thế nhưng mà, suốt ba năm nay, anh vẫn coi việc phải làm của hắn chính là cái ân đối với anh. Vì thế anh cứ như vậy cảm phục hắn đã không ngại nguy hiểm đưa anh đi bệnh viện, vì vậy mà cứu được mạng sống của anh. Rồi từ cái cảm mến đó đi đến thích, rồi yêu từ lúc nào anh không hề hay biết. Hoặc chính là anh đã yêu hắn ngay từ cái khoảnh khắc hắn quay lại, đưa anh đến bệnh viện, mặc cho bọn bất lương đó vẫn cứ đuổi theo hắn.
Sau khi ra viện, anh xin đến đó làm việc. Với khả năng của anh, việc xin vào làm ở công ty này thật dễ dàng. Đã vậy, lại được phân đến dưới quyền hắn làm việc. Anh đã rất vui, khi nhận ra hắn chính là sếp của mình. Liền hướng hắn chào hỏi, muốn được cảm tạ cái ân cứu mạng mình của hắn. Thế mà, hắn dĩ nhiên không nhận ra anh, cũng không cho anh nhắc lại chuyện báo ân gì nữa. Vậy là trong lòng anh, hắn dĩ nhiên trở thành một hình tượng kì vĩ: làm ơn không cần người báo đáp…
Thế là, anh cứ như vậy nhìn theo cái bóng của hắn. Cứ muốn được báo ân cho hắn. Thật đúng là kẻ làm ơn hay quên, mà người hàm ơn thì nhớ mãi. Anh cứ như vậy, dõi theo bóng hình hắn. Thế nhưng bây giờ… cái hình tượng kì vĩ trong lòng anh liền bị sụp đổ… Vậy mà, với tấm lòng hàm ơn, anh vẫn không thể buông tay, anh muốn báo ân cho hắn…
Đành vậy, mặc kệ là gì, anh cũng phải ở bên hắn báo ân. Dù hắn là một kẻ lạnh lùng, dù hắn là một kẻ độc ác. Dù anh hiểu mình đã nhầm thì cũng sẽ cố gắng mà dối lòng để nhắm mắt ở lại bên hắn báo ân…
Báo ân một cách mù quáng.
Cả buổi chiều nay, Thành Minh cố gắng hoàn tất những công việc dở dang của mình, nhưng vì còn mấy cái hợp đồng với khách hàng do cậu phụ trách vẫn chưa được kí kết nên cậu lại phải ngập ngùi nhìn cái đơn xin nghỉ việc đang cầm trong tay, sau lại nhẹ nhàng đút nó vào cặp. Khách hàng vừa gọi điện báo bên họ cần cân nhắc lại các điều kiện trong hợp đồng một lần nữa, đợi cuối tuần rồi cho ý kiến. Vốn không phải là người tuỳ tiện, cậu đành phải đợi bao giờ kí kết hợp đồng rồi mới nộp đơn xin thôi việc vậy..
Ngước ra bức tường bằng thuỷ tinh, mọi người đi về đã vãn. Thành Minh xách chiếc cặp định đi về. Suốt một tuần nay, nhìn thấy hai người kia vui vẻ nắm tay nhau đến công ty, anh thấy lòng mình cũng có chút vui. Chi ít bây giờ người kia cũng có vẻ vui hơn trước kia. Nhưng mà vui được một chút thì lại thấy trong lòng lạnh lẽo hơn rất nhiều, đau đớn hơn rất nhiều… Đành vì vậy mà quyết định xin nghỉ việc. Cậu không thể cứ nhìn họ hạnh phúc mà mình cũng hạnh phúc như người ta nói. Có lẽ cậu ích kỉ. Chính là trong tình cảm ai mà không có cái ích kỉ của riêng mình?
Ngay lúc Thanh Minh đẩy ra chiếc cửa thuỷ tinh trong suốt thì đầu hành lang tay trái, nơi là phòng làm việc của giám đốc, được ngăn với các phòng nhân viên khác bằng tường cách âm – chỉ cách phòng cậu làm việc một cái phòng nhỏ để họp giao ban vào buổi sáng thứ hai hàng tuần – cửa cũng được đẩy ra. Sau đó, xuất hiện hai bóng người quen thuộc: Đạt và Đức Anh.
Bàn tay nắm lấy quai cặp của cậu liền tăng thêm lực, nắm chặt hơn khiến cho nó ửng đỏ, móng tay vì thế mà đâm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay.
Cùng lúc đó hai người kia cũng nhìn thấy cậu…
Thành Minh bối rối, hơi cúi đầu chào họ. Lúc cúi đầu chào họ, mắt lại vô tình liếc thấy hai bàn tay đang nắm lại của họ kia…
Lòng truyền đến một trận tê rần. Nước mắt không tự chủ lại như muốn trào ra…
Hai người thấy người kia cúi chào liền không ý thức, tự động buông tay nhau ra.
Đức Anh chủ động bước đến trước, cố gắng giữ lấy tự nhiên. Anh không muốn làm mình và Thành Minh khó xử. Còn Đạt, anh khẳng định người kia buông tay mình chắn chắn không phải vì khó xử mà là vì không muốn người ta nhìn thấy hai người quá thân thiết. Anh cũng hiểu rằng trong lòng Đạt không có anh, giữ anh ở bên cạch chỉ để làm tổn thương Minh mà thôi. Vậy thì anh sẽ làm giảm đi ít nhất có thể sự tổn thương đó tới cậu.
– Thành Minh, cậu về muộn vậy? – Cố gắng để mình thật tự nhiên, anh chào cậu bằng một câu hỏi.
Thành Minh không dám ngẩng đầu, cứ cúi đầu như vậy lí nhí trả lời:
– Tôi định cố gắng hoàn thành mấy cái hợp đồng do mình phụ trách…
Thấy cậu cúi đầu lâu như vậy không có ngẩng đầu lên. Trong lòng Đạt nổi lên một sự tức giận. Sao lại có kẻ hèn nhát như vậy cơ chứ? Bộ thích cúi đầu trước kẻ khác như vậy sao? Hắn không thích cậu cúi đầu như vậy! Người thật ngu ngốc, đứng trước tình định thì phải ngẩng cao đầu mới phải! Thật là kém cỏi mà… Muốn tỏ ra đáng thương trong mắt người khác sao? Hay là muốn người khác phải đối với mình mà mang cảm giác tội lỗi? Hừ… Còn lâu hắn mới thấy cảm giác tội lỗi… Đã muốn cúi đầu thì hãy cứ cúi đầu đi. Lại còn muốn hoàn thành mấy hợp đồng do mình phụ trách thật nhanh? Chẳng phải muốn hoàn thành rồi nộp đơn xin thôi việc sao? Vậy thì hắn sẽ không chấp nhận. Hợp đồng lao động của cậu là ba năm kia? Sao mới hơn ba tháng đã định nghỉ việc? Hừ hắn sẽ giữ người ở lại bên cạnh mà hảo hảo tổn thương. Dám hướng hắn tỏ tình? Định coi hắn là cái loại người nào?
Trong lòng liền nổi lên một bụng tức giận. Hắn bước đến nhìn người đang cúi đầu, giọng lạnh lẽo ra lệnh cho cậu:
– Này, không thấy tôi cùng người yêu đang đi về sao, cúi đầu đứng đó chặn đường làm gì?
Nói rồi, hắn nắm lấy bàn tay của Đức Anh, các ngón tay lồng vào nhau, thật chặt, nói:
– Đức Anh, chúng ta đi ăn cơm tối thôi, cũng gần 8 giờ rồi.
Đức Anh thấy trong lòng lạnh lẽo. Anh không muốn trước mặt Thành Minh làm ra những hành động tổn thương cậu. Anh cũng từng yêu hắn như cậu yêu hắn vậy, do đó anh hiểu cảm giác đau đớn lúc này mà Thành Minh phải chịu đựng.
Thành Minh thấy lòng thật sự đau đớn, trái tim cứ như bị người cho một dòng điện cao áp chạy qua vậy, nhất là khi nghe hắn nói như vậy, lại nhìn thấy những ngón tay lồng vào nhau một cách khoa trương rơi ngay vào tầm mắt mình.
Giọng không kìm được sự đau đớn mà run lên:
– Tôi… xin lỗi… – Nói xong liền cứ vậy cắn chặt lấy môi dưới, cúi đầu, chân lùi lại phía sau, không một lúc ngước mắt lên nhìn hai người…
Đức Anh cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình trong thoáng chốc nới lỏng ra, tưởng trừng có thể sẽ buông ra…
Hắn thấy tim mình bỗng sẹt lên một tia đau đớn khi nhìn thấy biểu tình đó của cậu, nhưng rất nhanh sự đau đớn đó liền biến mất không dấu vết, nhanh như những tia sét xuất hiện ở cuối chân trời khi có những cơn mưa.
– Biết vậy là được rồi! – Giọng hắn có một điểm kì quái ngay cả hắn cũng không biết vì sao.
Hắn liền cầm lấy tay của Đức Anh kéo đi.
Khi họ đi khỏi rồi, Thành Minh mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng họ. Một giọt nước mắt không kìm được liền rơi xuống từ mí mắt… Rồi tiếp theo liền từng giọt, từng giọt thi nhau rời khỏi mí mắt, lăn trên gò má rơi xuống nền gạch men đen, làm cho giọt nước mắt trở nên kì ảo, trông thật thần bí khi ánh lên trong đó là hình ảnh chủ nhân của nó. Cậu vô lực ngồi thụp xuống… Qua làn nước mắt, cậu nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ của mình hiện lên trong đó, chợt nhớ đến câu ca dao: “Sự đời nước mắt soi gương, Càng yêu nhau lắm càng thương nhớ nhiều”… Chẳng qua, với cậu hiện tại có thể sửa thành: “Sự đời nước mắt soi gường, vì yêu người lắm mà tổn thương chính mình”…
Không biết qua bao nhiêu lâu, cậu mới đứng lên để đi về nhà.
– Con sao lại khóc nữa rồi? – Mẹ cậu ra mở cổng, nhìn thấy liền hỏi cậu con trai yêu quý.
– Mẹ… – Liền xà vào lòng mẹ như còn bé, mỗi khi đi học chịu uỷ khuất trở về.
Mẹ Minh liền vỗ vỗ lưng đứa con trai duy nhất. Cả bà và chồng đều hiểu con trai của mình từ nhỏ đã yêu đuối, nhưng lại rất cố chấp trong tình cảm. Nó (Chỉ Thành Minh) giống hệt bà. Bà cũng cố chấp, không muốn người xa lạ chăm sóc chồng con mình, căn nhà mình mà dù tuổi đã cao vẫn không chịu cho chồng con thuê người giúp việc, mặc dù nhà thừa sức để thuê một người giúp việc…
– Thôi nào… Đừng quá đau lòng con trai của mẹ… Vào nhà nào con… Hôm nay mẹ có nấu chè hoa cau mà con thích ăn nhất đấy. Vào nhà ăn bát chè nóng ngọt, sẽ làm tinh thần con đỡ hơn. – Bà vỗ nhẹ lưng con an ủi.
Đối với việc con trai thích nam nhân, bà và cả chồng bà đều không ý kiến. Đối với việc luật hôn nhân và gia đình mới* được đưa vào thực thi, con mắt người đời đối với những việc đó không còn quá khắt khe soi mói nữa. Bà cũng thấy an tâm hơn cho con trai. Hai vợ chồng già cũng đã thoả thuận sẽ để con trai tự lựa chọn con đường đi của mình. Đối với đứa con trai vốn yêu đuối từ nhỏ, bà cũng thật sự mong con mình sẽ tìm được một người yêu thương, chăm lo, bảo hộ cho nó sau này. Vì thế hai vợ chồng không hề ngăn cản con trai khi nó nói muốn xin đi làm việc ở công ty chứ không tiếp nhận quản lí chuỗi nhà hàng, khách sạn của gia đình.
Thành Minh cọ cọ cằm trên đôi vai của mẹ một lúc, thấy những buồn phiền trong lòng thật sự vơi nhẹ đi rất nhiều. Qủa là thâm tình gia đình chính là vị thuốc xoa dịu mọi vết thương nhanh nhất.
– Con yêu mẹ! – Cậu thì thào.
Mẹ Minh nở một nụ cười mãn nguyện. Còn hạnh phúc nào hơn dành cho người mẹ khi được nghe những lời như như vậy từ con cái. Một giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gò má đã bắt đầu nhuốm màu của thời gian. Tuy không phải là lần đầu tiên được nghe con trái nói câu này, nhưng bà vẫn thấy mình cực kì hạnh phúc. Đối với những người làm mẹ, được nghe những câu nói ngọt ngào như vậy từ con cái bao nhiêu cũng là không đủ. Nghe bao nhiêu lần cũng thấy không chán!
Bố Minh đứng từ sảnh, hướng qua cái sân nhỏ mỉm cười nhìn hai mẹ con. Hơn ai hết ông cũng trân trọng cái gia đình này biết bao. Càng trân trọng nó, ông lại càng yêu thương, cảm phục vợ và con trai bấy nhiêu. Có lẽ người sẽ cười khi nghĩ là người cha mà lại cảm phục con mình. Chính là ông cứ vậy cảm phục con trai mình, dù nó không phải thiên tài hay vĩ nhân gì cả. Ông cảm phục vì nó là đứa con được ông cùng vợ tạo ra từ chính tình yêu của hai người. Ông cảm phục vì con ông đã đến với ông và vợ ông. Và ông càng cảm phục hơn người đã sinh ra cho ông một đứa con như thế. Cảm phục người đã vì gia đình nhỏ này mà hi sinh, tần tảo cả đời.
– Hai mẹ con còn đứng đó nữa là tôi một mình ăn hết nồi chè đấy! – Ông gọi vợ con bằng một câu đùa.
Thành Minh buông mẹ. Hai mẹ con mỉm cười nhìn nhau. Cậu đưa bàn tay phải lên lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên khuôn mặt mẹ, nở nụ cười:
– Chắc là vì con nói câu “Con yêu mẹ!” ít quá đây mà. Sau này con sẽ nói “con yêu mẹ” thật nhiều, để mẹ không phải vì thế mà hạnh phúc đến phát khóc.
Cậu nở một nụ cười trên khuôn mặt. Những buồn phiền dường như đã tan biến.
– Cái thằng… – Mẹ Minh mắng yêu con.
Vậy là hai mẹ con cùng cười hạnh phúc.
– Bố cũng rất muốn nghe câu đó đây! Con không nghĩ là bố cũng cần nghe sao?
Chẳng biết từ lúc nào bố Minh đã xuất hiện sau lưng hai mẹ con. Thành Minh cười cười, dang rộng hai tay ôm lấy bố và mẹ:
– Con yêu bố và mẹ rất nhiều! – Giọng cậu vui vẻ hẳn.
– Bố và mẹ cũng yêu con rất nhiều. – “Cám ơn con đã đến bên bố mẹ!” Hai người cùng nghĩ trong đầu như vậy.
Đức Anh ngồi ngây ngẩn một mình bên bàn bar uống rượu. Anh lại nâng lên ly rượu vang nhẹ, chuẩn bị đưa lên môi thì bị một bàn tay giành lấy.
– Đây đã là ly thứ 6 rồi… Anh định biến gan mình thành thứ gì?
Liếc đôi mắt đã hơi lờ mờ vì say rượu – tửu lượng của anh không được tốt lắm – nhìn người vừa giành ly rượu từ tay mình, Đức Anh nói:
– Đừng ngăn anh! Em có biết anh thấy mình tồi tệ đến thế nào không?… Nhìn cậu ấy cúi đầu… anh liền giận mình… Vì sao… Vì sao… anh lại ngu ngốc như thế… Báo ân hắn đã cứu mạng anh?… Ha ha… Anh ta thập chí… –bàn tay vô lực phẩy phẩy trước mặt, người cứ ngả nghiêng về phía sau như cây gặp bão lớn, có thể đổ bất kì lúc nào. Thục Trinh phải ra sức đỡ lấy anh trai- còn chẳng cần anh… lấy thân báo đáp.
– Em đã nói với anh bao lần rồi… Đừng có cố chấp một cái ân nghĩa mà người ta không để vào mắt… Bảo anh nên tìm một cô gái tốt một chút, cưới vợ sinh con để nối dõi… Vậy mà anh cứ cố chấp mãi không buông… Cái bóng người thoáng trong trí nhớ của anh ba năm trước với con người hiện tại của hắn khác xa nhau lắm. Nhìn từ xa mới thấy đẹp, vào gần sờ thử mới thấy xấu xa… Anh nếu muốn anh ta cứ đẹp như vậy trong mắt mình thì lúc đó, không nên xin vào đó làm việc làm gì! Chỉ cần ở xa mà nhìn hắn, mà ngưỡng vọng hắn là tốt rồi. Như vậy mới không có bị tổn thương như bây giờ, bị người đem tình cảm của mình đùa cợt trước mặt người khác.
Giọng cô chứa đầy sự chua sót, bởi cô hiểu, anh trai yêu người đã cứu anh không hoàn toàn bởi vì muốn trả ân mà là vì tình yêu đó xuất phát từ chính trái tim anh. Nhiều lần nói anh trai lấy vợ sinh con nối dõi tông đường chỉ là muốn anh nghĩ thoáng hơn mà thôi.
Cô rõ ràng hiểu, anh trai yêu là yêu con người đã không màng nguy hiểm để cứu anh, cũng không cần anh phải trả ơn, sau khi đưa anh vào bệnh viện liền rời đi. Còn gửi tiền thanh toán viện phí cho anh. Nhưng con người anh yêu xưa với con người hiện tại lãnh khốc, lạnh lùng khác xa nhau, cô không muốn anh trai mình phải khổ…
– Cô gái nào có thể yêu một chàng trai như anh?… Mà… Anh cũng không muốn làm người con gái nào phải chịu khổ vì anh cả!… Anh không muốn làm thế! Lần sau anh không muốn em nói vậy nữa… Anh không mong điều này sảy ra với em gái anh cũng như với bất kì cô gái nào…
Giờ phút này, Thục Trinh lại cảm thấy anh trai hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, đáp:
– Vâng!…
Anh trai vì cô mà lo lắng rất nhiều. Chính cô cũng vừa trải qua sự sụp đổ trong hôn nhân vì chồng cô là người đồng tính. Anh đã chủ động nói với cô sau khi cô sinh con được vài tháng. Anh nói từ trước khi quen cô, anh đã yêu một cậu trai ít hơn cô hai tuổi, đến bây giờ hai người vẫn còn gặp nhau. Cô không chịu được cảm giác bị lừa dối, cùng như việc phải chia sẻ chồng mình với một người khác, kể cả kẻ đó là đàn ông! Tình yêu của cô không đủ bao dung cho sự lừa dối lớn lao đến như vậy. Hai người chia tay, nhưng cô nhất quyết giành quyền nuôi con. Chồng cô nói, đối với một người phụ nữ độc thân, nuôi con một mình sẽ rất khó khăn và bất lợi, nói hãy để con cho bố mẹ anh ta chăm sóc, đến khi con lớn thì sẽ để con tự lựa chọn, muốn sống với cô hoặc muốn sống với anh ta cũng được. Coi như cũng còn biết nghĩ cho cô một chút. Nhưng nghĩ xa hơn, cô nhận ra nếu sau này con trai vì xa cách cô mà tình cảm mẹ con phai nhạt, lúc đó thật không phải đây là một quyết định sai lầm sao? Vì thế cô nhất định giành quyền nuôi con, trở về sống cùng anh trai, đem tiền bồi thường gửi ngân hàng, làm tiền lo cho con sau này…
Có lẽ chính từ chuyện của cô mà anh trai lại càng ghét việc nhiều người đồng tính lại cứ cưới vợ, đợi cho người phụ nữ sinh con cho mình rồi lại li dị… Anh cảm giác như vậy thật như đang lợi dụng những người phụ nữ…
Đức Anh gục xuống quầy bar ngủ say. Thục Trinh phải rất vất vả mới đưa được anh trai về phòng của anh ấy. Quay về phòng mình, cô nhìn đứa con trai kháu khỉnh đang ngủ say trên giường, lòng thật chua sót, lo cho đứa trẻ không có cha, nghĩ đến sau này, nếu nó biết sự thật về cha nó, liệu nó có oán hận cha nó, oán hận những người đàn ông như cha nó?… Bất chợt, nghĩ đến anh trai, miệng cô mỉm cười thật tươi, nói nhỏ:
– Con trai ah, thật may mắn là con có thể lớn lên bên cạnh một người như bác (chỉ Đức Anh), như vậy, con sẽ thấy được cuộc sống vẫn còn có những người tốt đẹp, đàn ông và những người đồng tính không phải ai cũng giống như bố con. Mẹ tin tưởng, ở bên cạnh bác, con sẽ có cái nhìn và có một nhân cách tốt đẹp!
Hăn đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn màn hình điện thoại, hắn thực bực mình, câu đầu tiên nói liền thành câu chửi:
– Anh Khoa! Anh có biết hiện tại bên này là mấy giờ không hả? – Giọng hắn như rít lên – Bây giờ là 1h 30’ sáng đó!
– Anh biết mà! – Người biên kia giọng nói thật sự thấy đây là thời gian rất thích hợp để gọi điện thoại.
– Vậy anh hẳn biết, hiện tại em đang ngủ?
– Ưh, anh biết mà!
Hắn bất lực với người anh trai này của mình rồi. Người gì đâu luôn làm theo ý mình. Thật không quan tâm tới cảm nhận của người khác… Thật đáng ghét giống y sì tên nhóc dám hẹn hắn lên sân thượng để tỏ tình. Hừ… Hắn còn đang chấp nhất mình phải tiếp nhận con gái. Hắn còn muốn lấy vợ sinh con. Hắn không có muốn quen với bất kì tên con trai nào để sau này dù có thể không yêu nhưng vẫn cố gắng đối sử tốt với người sẽ là mẹ của con hắn nha!… Thế mà tên “chết tiệt” dám hướng hắn tỏ tình, làm tim hắn xao động. Hắn phải từ từ tổn thương, dày vò tên “chết tiệt” đó. Không muốn tiếp nhận thì thôi, nếu tiếp nhận cũng phải là một người quen chứ. Đức Anh dõi theo hắn 3 năm nay hẳn là vẫn hơn “tên khốn” mới quen ba tháng đi!
Người đàn ông trước mặt cậu, mái tóc đen bị thổi ngược về phía sau làm lộ cả khuôn mặt anh tuấn nhưng có phần lãnh khốc, lạnh lùng. Hắn dùng đôi mắt sáng như mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Thành Minh khiến cậu không dám ngước mắt lên, đầu càng cúi xuống.
– Ngẩng mặt lên cho tôi coi!
Cậu giật mình khi nghe thấy lời nói lạnh lùng đang yêu cầu cậu ngẩng đầu lên. Cậu run sợ trong lòng nhưng cũng có phần mong chờ, từ từ ngước lên nhìn hắn.
Một khuôn mặt thanh tú, trắng hồng hiện lên. Đôi mắt to có vẻ ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn hơi ngây người, nhíu nhíu đôi mắt nhìn mặt cậu.
– Nói lại câu vừa nói với tôi xem nào? – Giọng hắn không mang một chút tình cảm. So với những cơn gió mùa đông đang quật vào người cậu còn lạnh hơn.
– Em… Em thích anh!
– Câu sau cơ?
– Anh có thể hẹn hò với… em không? – Giọng cậu run đến lợi hại.
Cậu biết anh ta chắc chắn là người giống cậu. Vì cậu nhiều lần bắt gặp anh ở quán bar dành cho người đồng tính. Anh thường đi một mình khiến cậu nghĩ anh chưa có người yêu nên hôm nay mới đặc biệt, lấy hết cam đảm hẹn người lên đây để tỏ tình.
– Sao còn chưa ra đây? Định đứng đó nghe lén đến bao giờ? – Hắn bỗng nhiên quay qua đằng sau, chỗ cánh cửa mở lên sân thượng nói.
Thành Minh giật mình: “Có người nghe lén hai người?” Nghĩ vậy, mặt cậu lại càng đỏ hơn.
Nhưng không có tiếng động gì phát ra từ đằng sau cánh cửa. Cậu lại nghi ngại, không biết liệu có phải là anh ta quá đa nghi không?
Hắn nhíu mày lại, hướng chiếc cửa nói một lần nữa:
– Đức Anh! Anh định đến cuối ngày nộp tôi đơn thôi việc hay là ngay bây giờ, bước ra đây cho tôi? – Giọng hắn có vẻ tức giận cực điểm.
Ngay khi hắn dứt lời đe doạ, quả thật cánh cửa khẽ động, Đức Anh rụt rè bước ra, anh cúi đầu lí nhí nói:
– Xin lỗi… Tôi… tôi không phải cố ý nghe lén đâu… Tôi định lên đây ăn cơm…
Vừa nói anh vừa giơ chiếc túi đựng hộp cơm trưa vừa mua của mình lên cho hai người nhìn như để chứng minh rằng mình không nói dối. Trong lòng đã thấy run sợ cùng khâm phục.
Run sợ là bởi vì con người cao lớn đang dùng ánh mắt dò xét anh kia. Ánh mắt đó cứ như muốn chiếu thấu con người anh, lôi ra từng suy nghĩ thẳm sâu trong lòng người khác. Còn khâm phục chính là khâm phục sự can đảm của Thành Minh. Cậu ta vừa vào công ty làm việc ba tháng liền dám hướng giám đốc tỏ tình. Còn anh… đã vào hơn ba năm mà còn không dám hướng “người ta” nói chuyện như những người bạn đồng nghiệp bình thường.
– Đức Anh, anh yêu tôi đúng không?
Câu hỏi cất lên khiến hai người còn lại ngây ngốc. Thành Minh thì ngẩn người, ánh mắt to tròn lại càng tròn to lợi hại hơn, nhìn thẳng vào Đức Anh rồi lại quay qua nhìn hắn ta. Trong lòng nổi lên một mạt chua sót, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy!
Đức Anh thì giật nảy mình… Đúng vậy! Anh yêu hắn, nhưng hỏi anh trong hoàn cảnh này thì…
– Tôi… không có… – Đức Anh dối lòng mình.
– Đừng nói dối! Anh tưởng tôi không biết anh vẫn hay nhìn lén tôi suốt ba năm nay? Ngay cả lúc nãy cũng là vì muốn nghe lén nên mới giả vờ lên đây ăn cơm đúng không? – Giọng hắn quả quyết.
Cả Đức Anh cùng Thành Minh ngây ngốc. Thành Minh đưa ánh mắt nhìn về phía Đức Anh thì thấy một nụ cười trên khuôn mặt điển trai đó – Thật rạng rỡ như chút đi được một nỗi buồn phiền, một gánh nặng trong lòng.
Đã không dấu được thì thôi, cố gắng dấu nữa làm gì cho mệt! Hãy cứ can đảm nhìn vào sự thật một lần đi. Trốn tránh suốt ba năm rồi…
Đức Anh nở một nụ cười thật tươi, nhìn vào sâu trong mắt hắn, quên luôn sự có mặt của Thành Minh, nói rõ ràng với hắn:
– Phải! Tôi đã yêu anh suốt ba năm nay, Đạt ạh!… Như vậy, anh có thể hẹn hò với tôi không?
– Được, bắt đầu từ bây giờ chúng ta là một cặp! – Nói rồi liền kéo tay của Đức Anh rời đi.
Thành Minh đứng đó ngốc lăng. Cậu còn chưa có kịp tiêu hoá lời tỏ tình bất ngờ của Đức Anh thì đã bị lời của Đạt làm cho ngây ngẩn…
Ngay khi họ đóng chiếc cửa ở tầng thượng lại thì Thành Minh quỵ xuống, quỳ ngây ngốc trên mặt bê tông lạnh buốt, cúi đầu! Nước mắt cứ thi nhau chảy ra bên hai hốc mắt, rồi từ từ lăn dài trên đôi má. Chuyện gì vừa sảy ra thế này? Cậu đã dùng hết cam đảm của mình để nói lên tình cảm thật từ đáy lòng của mình. Thế nhưng người kia, ngay cả lời từ chối hay đồng ý còn chưa nói, liền như vậy ép một người khác tỏ tình với mình trước mặt cậu, lại còn nhận lời tỏ tình đó rồi kéo người rời đi… Rõ ràng lời tỏ tình của cậu chỉ là thứ lót đường… Tình cảm của cậu trở thành thứ đệm chân cho người dẫm lên, giật lấy thứ họ muốn…
Cậu thấy tim mình như vừa bị một đàn ngựa hoang lồng lộn chạy qua, ác liệt mà dẫm, mà chà đạp lên nó, khiến nó bầm dập, nát tan… Cậu không thể tin nổi… Sao người đó lại độc ác với cậu như vậy, coi rẻ tình cảm của cậu như vậy?… Nếu quả là người không cần tình yêu của cậu thì cũng đừng độc ác mà vứt xuống dưới chân chà đạp vậy chứ…
Đây là tình yêu đầu tiên của cậu. Vậy mà nó liền thành cái thảm lót đường cho người ta mất rồi… Cậu không thể mắng chửi hay oán trách ai cả… Cậu thấy mình thập chí không có tư cách để giận người ta chứ đừng nói là hận… Chỉ có thể trách bản thân đa tình! Nhìn thấy người kia một thoáng buồn phiền, đơn độc nâng chén rươu chạm cốc với không khí mà nghĩ người kia cô độc, muốn được yêu thương người, làm bạn với người..
Hơn hết thảy, cậu hiểu người kia là cố tình tổn thương cậu. Nếu không thì cần gì vào ngay thời điểm này mà ép Đức Anh phải tỏ tình với người. Người đã không bao giờ biết được, tình yêu cậu dành cho người sâu nặng đến thế nào.
Để được vào đây làm cùng công ty với hắn, cậu đã phải cố gắng học tập rất nhiều.
Kể từ khi gặp hắn cậu đã yêu hắn, quyết định vì hắn mà bỏ qua những ngày tháng vui vẻ ở đại học, biến nó thành khoảng thời gian đày ải bản thân, ngày nào cũng học, lúc nào cũng học, học, học và chỉ có học… Cậu biết công ty này yêu cầu rất cao, nên cậu đã cố gắng để đuổi theo bóng hình hắn, đuổi theo tình yêu của cậu, thế nhưng mà…
Ngay khi bị kéo đi xuống đến cầu thang thứ ba, Đức Anh giật tay mình, thoát khỏi cái nắm chặt cổ tay của Đạt.
Hắn quay lại nhìn anh khó hiểu, hai hàng lông mày có vẻ nhíu lại, cất lên giọng nói lạnh lùng:
– Anh làm sao vậy?
– Anh đang muốn làm gì? – Giọng của Đức Anh run run, có vẻ như tức giận lại có vẻ như không dám tin vào những gì đang diễn ra.
– Sao lại hỏi tôi muốn gì?
– Anh ở đây là muốn làm gì? Muốn tổn thương tôi sao?
– Anh nói cái gì ngu ngốc vậy? Anh tỏ tình, tôi đồng ý, sao lại là tổn thương anh?
Đức Anh ngây ngốc, người này sao biết phủi sạch nhanh như vậy? Nói như vậy chẳng phải anh chính là kẻ độc ác lắm sao? Nói như vậy chẳng phải anh chính là người gây ra thương tổn trong lòng của Thành Minh hay sao? Cũng đúng thôi… Anh chính là kẻ độc ác, ai lại ngay lúc đó cũng vì bị hắn làm cho sợ mà công nhận tình cảm của mình trước mặt Thành Minh, lại trong một hoàn cảnh khó xử như vậy cơ chứ?
Nói thế nào cũng là một phần lỗi của anh.
– Làm sao không nói gì vậy?
– Tôi thật điên rồi! Sao có thể tổn thương Thành Minh và tổn thương chính mình như vậy chứ?
– Anh thì bị tổn thương gì? – Giọng hắn có vẻ mỉa mai.
– Đáng nhẽ tôi phải biết anh là loại người nào! Sao tôi lại yêu anh chứ…
Con người này luôn cao ngạo, không để ai vào mắt, càng không đem tình cảm của người khác để vào tim.
Anh thật ngốc… Đáng lẽ ở bên hắn ba năm phải biết hắn không có như một lần gặp gỡ của ba năm trước.
Đến bây giờ anh mới nhận ra, anh đã sai! Sao lại có thể vì một lần hắn cứu anh mà đem hắn để vào trong lòng, tôn sùng đến mông muội như vậy?
Chắc chắn hắn đưa anh đến bệnh viện khi đó chỉ vì tiện đường hay vì cảm giác áy náy gì đó. Dù sao lúc đó, người bị bọn côn đồ đuổi cũng là hắn. Vì hắn thấy mình liên luỵ đến anh, nên thấy anh bị thương mới không đành lòng bỏ đi mà đưa anh vào viện. Chắn chắn là như vậy… Chắn chắn là thế. Nếu không phải mấy cái xe máy đó đuổi theo hắn thì anh cũng không bị xe đâm. Thế nên việc hắn mạo hiểm quay lại đưa anh đi bệnh viện cũng là việc phải làm. Đúng vậy, đó là việc hắn phải làm – anh khẳng định như vậy.
Thế nhưng mà, suốt ba năm nay, anh vẫn coi việc phải làm của hắn chính là cái ân đối với anh. Vì thế anh cứ như vậy cảm phục hắn đã không ngại nguy hiểm đưa anh đi bệnh viện, vì vậy mà cứu được mạng sống của anh. Rồi từ cái cảm mến đó đi đến thích, rồi yêu từ lúc nào anh không hề hay biết. Hoặc chính là anh đã yêu hắn ngay từ cái khoảnh khắc hắn quay lại, đưa anh đến bệnh viện, mặc cho bọn bất lương đó vẫn cứ đuổi theo hắn.
Sau khi ra viện, anh xin đến đó làm việc. Với khả năng của anh, việc xin vào làm ở công ty này thật dễ dàng. Đã vậy, lại được phân đến dưới quyền hắn làm việc. Anh đã rất vui, khi nhận ra hắn chính là sếp của mình. Liền hướng hắn chào hỏi, muốn được cảm tạ cái ân cứu mạng mình của hắn. Thế mà, hắn dĩ nhiên không nhận ra anh, cũng không cho anh nhắc lại chuyện báo ân gì nữa. Vậy là trong lòng anh, hắn dĩ nhiên trở thành một hình tượng kì vĩ: làm ơn không cần người báo đáp…
Thế là, anh cứ như vậy nhìn theo cái bóng của hắn. Cứ muốn được báo ân cho hắn. Thật đúng là kẻ làm ơn hay quên, mà người hàm ơn thì nhớ mãi. Anh cứ như vậy, dõi theo bóng hình hắn. Thế nhưng bây giờ… cái hình tượng kì vĩ trong lòng anh liền bị sụp đổ… Vậy mà, với tấm lòng hàm ơn, anh vẫn không thể buông tay, anh muốn báo ân cho hắn…
Đành vậy, mặc kệ là gì, anh cũng phải ở bên hắn báo ân. Dù hắn là một kẻ lạnh lùng, dù hắn là một kẻ độc ác. Dù anh hiểu mình đã nhầm thì cũng sẽ cố gắng mà dối lòng để nhắm mắt ở lại bên hắn báo ân…
Báo ân một cách mù quáng.
Cả buổi chiều nay, Thành Minh cố gắng hoàn tất những công việc dở dang của mình, nhưng vì còn mấy cái hợp đồng với khách hàng do cậu phụ trách vẫn chưa được kí kết nên cậu lại phải ngập ngùi nhìn cái đơn xin nghỉ việc đang cầm trong tay, sau lại nhẹ nhàng đút nó vào cặp. Khách hàng vừa gọi điện báo bên họ cần cân nhắc lại các điều kiện trong hợp đồng một lần nữa, đợi cuối tuần rồi cho ý kiến. Vốn không phải là người tuỳ tiện, cậu đành phải đợi bao giờ kí kết hợp đồng rồi mới nộp đơn xin thôi việc vậy..
Ngước ra bức tường bằng thuỷ tinh, mọi người đi về đã vãn. Thành Minh xách chiếc cặp định đi về. Suốt một tuần nay, nhìn thấy hai người kia vui vẻ nắm tay nhau đến công ty, anh thấy lòng mình cũng có chút vui. Chi ít bây giờ người kia cũng có vẻ vui hơn trước kia. Nhưng mà vui được một chút thì lại thấy trong lòng lạnh lẽo hơn rất nhiều, đau đớn hơn rất nhiều… Đành vì vậy mà quyết định xin nghỉ việc. Cậu không thể cứ nhìn họ hạnh phúc mà mình cũng hạnh phúc như người ta nói. Có lẽ cậu ích kỉ. Chính là trong tình cảm ai mà không có cái ích kỉ của riêng mình?
Ngay lúc Thanh Minh đẩy ra chiếc cửa thuỷ tinh trong suốt thì đầu hành lang tay trái, nơi là phòng làm việc của giám đốc, được ngăn với các phòng nhân viên khác bằng tường cách âm – chỉ cách phòng cậu làm việc một cái phòng nhỏ để họp giao ban vào buổi sáng thứ hai hàng tuần – cửa cũng được đẩy ra. Sau đó, xuất hiện hai bóng người quen thuộc: Đạt và Đức Anh.
Bàn tay nắm lấy quai cặp của cậu liền tăng thêm lực, nắm chặt hơn khiến cho nó ửng đỏ, móng tay vì thế mà đâm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay.
Cùng lúc đó hai người kia cũng nhìn thấy cậu…
Thành Minh bối rối, hơi cúi đầu chào họ. Lúc cúi đầu chào họ, mắt lại vô tình liếc thấy hai bàn tay đang nắm lại của họ kia…
Lòng truyền đến một trận tê rần. Nước mắt không tự chủ lại như muốn trào ra…
Hai người thấy người kia cúi chào liền không ý thức, tự động buông tay nhau ra.
Đức Anh chủ động bước đến trước, cố gắng giữ lấy tự nhiên. Anh không muốn làm mình và Thành Minh khó xử. Còn Đạt, anh khẳng định người kia buông tay mình chắn chắn không phải vì khó xử mà là vì không muốn người ta nhìn thấy hai người quá thân thiết. Anh cũng hiểu rằng trong lòng Đạt không có anh, giữ anh ở bên cạch chỉ để làm tổn thương Minh mà thôi. Vậy thì anh sẽ làm giảm đi ít nhất có thể sự tổn thương đó tới cậu.
– Thành Minh, cậu về muộn vậy? – Cố gắng để mình thật tự nhiên, anh chào cậu bằng một câu hỏi.
Thành Minh không dám ngẩng đầu, cứ cúi đầu như vậy lí nhí trả lời:
– Tôi định cố gắng hoàn thành mấy cái hợp đồng do mình phụ trách…
Thấy cậu cúi đầu lâu như vậy không có ngẩng đầu lên. Trong lòng Đạt nổi lên một sự tức giận. Sao lại có kẻ hèn nhát như vậy cơ chứ? Bộ thích cúi đầu trước kẻ khác như vậy sao? Hắn không thích cậu cúi đầu như vậy! Người thật ngu ngốc, đứng trước tình định thì phải ngẩng cao đầu mới phải! Thật là kém cỏi mà… Muốn tỏ ra đáng thương trong mắt người khác sao? Hay là muốn người khác phải đối với mình mà mang cảm giác tội lỗi? Hừ… Còn lâu hắn mới thấy cảm giác tội lỗi… Đã muốn cúi đầu thì hãy cứ cúi đầu đi. Lại còn muốn hoàn thành mấy hợp đồng do mình phụ trách thật nhanh? Chẳng phải muốn hoàn thành rồi nộp đơn xin thôi việc sao? Vậy thì hắn sẽ không chấp nhận. Hợp đồng lao động của cậu là ba năm kia? Sao mới hơn ba tháng đã định nghỉ việc? Hừ hắn sẽ giữ người ở lại bên cạnh mà hảo hảo tổn thương. Dám hướng hắn tỏ tình? Định coi hắn là cái loại người nào?
Trong lòng liền nổi lên một bụng tức giận. Hắn bước đến nhìn người đang cúi đầu, giọng lạnh lẽo ra lệnh cho cậu:
– Này, không thấy tôi cùng người yêu đang đi về sao, cúi đầu đứng đó chặn đường làm gì?
Nói rồi, hắn nắm lấy bàn tay của Đức Anh, các ngón tay lồng vào nhau, thật chặt, nói:
– Đức Anh, chúng ta đi ăn cơm tối thôi, cũng gần 8 giờ rồi.
Đức Anh thấy trong lòng lạnh lẽo. Anh không muốn trước mặt Thành Minh làm ra những hành động tổn thương cậu. Anh cũng từng yêu hắn như cậu yêu hắn vậy, do đó anh hiểu cảm giác đau đớn lúc này mà Thành Minh phải chịu đựng.
Thành Minh thấy lòng thật sự đau đớn, trái tim cứ như bị người cho một dòng điện cao áp chạy qua vậy, nhất là khi nghe hắn nói như vậy, lại nhìn thấy những ngón tay lồng vào nhau một cách khoa trương rơi ngay vào tầm mắt mình.
Giọng không kìm được sự đau đớn mà run lên:
– Tôi… xin lỗi… – Nói xong liền cứ vậy cắn chặt lấy môi dưới, cúi đầu, chân lùi lại phía sau, không một lúc ngước mắt lên nhìn hai người…
Đức Anh cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình trong thoáng chốc nới lỏng ra, tưởng trừng có thể sẽ buông ra…
Hắn thấy tim mình bỗng sẹt lên một tia đau đớn khi nhìn thấy biểu tình đó của cậu, nhưng rất nhanh sự đau đớn đó liền biến mất không dấu vết, nhanh như những tia sét xuất hiện ở cuối chân trời khi có những cơn mưa.
– Biết vậy là được rồi! – Giọng hắn có một điểm kì quái ngay cả hắn cũng không biết vì sao.
Hắn liền cầm lấy tay của Đức Anh kéo đi.
Khi họ đi khỏi rồi, Thành Minh mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng họ. Một giọt nước mắt không kìm được liền rơi xuống từ mí mắt… Rồi tiếp theo liền từng giọt, từng giọt thi nhau rời khỏi mí mắt, lăn trên gò má rơi xuống nền gạch men đen, làm cho giọt nước mắt trở nên kì ảo, trông thật thần bí khi ánh lên trong đó là hình ảnh chủ nhân của nó. Cậu vô lực ngồi thụp xuống… Qua làn nước mắt, cậu nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ của mình hiện lên trong đó, chợt nhớ đến câu ca dao: “Sự đời nước mắt soi gương, Càng yêu nhau lắm càng thương nhớ nhiều”… Chẳng qua, với cậu hiện tại có thể sửa thành: “Sự đời nước mắt soi gường, vì yêu người lắm mà tổn thương chính mình”…
Không biết qua bao nhiêu lâu, cậu mới đứng lên để đi về nhà.
– Con sao lại khóc nữa rồi? – Mẹ cậu ra mở cổng, nhìn thấy liền hỏi cậu con trai yêu quý.
– Mẹ… – Liền xà vào lòng mẹ như còn bé, mỗi khi đi học chịu uỷ khuất trở về.
Mẹ Minh liền vỗ vỗ lưng đứa con trai duy nhất. Cả bà và chồng đều hiểu con trai của mình từ nhỏ đã yêu đuối, nhưng lại rất cố chấp trong tình cảm. Nó (Chỉ Thành Minh) giống hệt bà. Bà cũng cố chấp, không muốn người xa lạ chăm sóc chồng con mình, căn nhà mình mà dù tuổi đã cao vẫn không chịu cho chồng con thuê người giúp việc, mặc dù nhà thừa sức để thuê một người giúp việc…
– Thôi nào… Đừng quá đau lòng con trai của mẹ… Vào nhà nào con… Hôm nay mẹ có nấu chè hoa cau mà con thích ăn nhất đấy. Vào nhà ăn bát chè nóng ngọt, sẽ làm tinh thần con đỡ hơn. – Bà vỗ nhẹ lưng con an ủi.
Đối với việc con trai thích nam nhân, bà và cả chồng bà đều không ý kiến. Đối với việc luật hôn nhân và gia đình mới* được đưa vào thực thi, con mắt người đời đối với những việc đó không còn quá khắt khe soi mói nữa. Bà cũng thấy an tâm hơn cho con trai. Hai vợ chồng già cũng đã thoả thuận sẽ để con trai tự lựa chọn con đường đi của mình. Đối với đứa con trai vốn yêu đuối từ nhỏ, bà cũng thật sự mong con mình sẽ tìm được một người yêu thương, chăm lo, bảo hộ cho nó sau này. Vì thế hai vợ chồng không hề ngăn cản con trai khi nó nói muốn xin đi làm việc ở công ty chứ không tiếp nhận quản lí chuỗi nhà hàng, khách sạn của gia đình.
Thành Minh cọ cọ cằm trên đôi vai của mẹ một lúc, thấy những buồn phiền trong lòng thật sự vơi nhẹ đi rất nhiều. Qủa là thâm tình gia đình chính là vị thuốc xoa dịu mọi vết thương nhanh nhất.
– Con yêu mẹ! – Cậu thì thào.
Mẹ Minh nở một nụ cười mãn nguyện. Còn hạnh phúc nào hơn dành cho người mẹ khi được nghe những lời như như vậy từ con cái. Một giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gò má đã bắt đầu nhuốm màu của thời gian. Tuy không phải là lần đầu tiên được nghe con trái nói câu này, nhưng bà vẫn thấy mình cực kì hạnh phúc. Đối với những người làm mẹ, được nghe những câu nói ngọt ngào như vậy từ con cái bao nhiêu cũng là không đủ. Nghe bao nhiêu lần cũng thấy không chán!
Bố Minh đứng từ sảnh, hướng qua cái sân nhỏ mỉm cười nhìn hai mẹ con. Hơn ai hết ông cũng trân trọng cái gia đình này biết bao. Càng trân trọng nó, ông lại càng yêu thương, cảm phục vợ và con trai bấy nhiêu. Có lẽ người sẽ cười khi nghĩ là người cha mà lại cảm phục con mình. Chính là ông cứ vậy cảm phục con trai mình, dù nó không phải thiên tài hay vĩ nhân gì cả. Ông cảm phục vì nó là đứa con được ông cùng vợ tạo ra từ chính tình yêu của hai người. Ông cảm phục vì con ông đã đến với ông và vợ ông. Và ông càng cảm phục hơn người đã sinh ra cho ông một đứa con như thế. Cảm phục người đã vì gia đình nhỏ này mà hi sinh, tần tảo cả đời.
– Hai mẹ con còn đứng đó nữa là tôi một mình ăn hết nồi chè đấy! – Ông gọi vợ con bằng một câu đùa.
Thành Minh buông mẹ. Hai mẹ con mỉm cười nhìn nhau. Cậu đưa bàn tay phải lên lau đi giọt nước mắt hạnh phúc trên khuôn mặt mẹ, nở nụ cười:
– Chắc là vì con nói câu “Con yêu mẹ!” ít quá đây mà. Sau này con sẽ nói “con yêu mẹ” thật nhiều, để mẹ không phải vì thế mà hạnh phúc đến phát khóc.
Cậu nở một nụ cười trên khuôn mặt. Những buồn phiền dường như đã tan biến.
– Cái thằng… – Mẹ Minh mắng yêu con.
Vậy là hai mẹ con cùng cười hạnh phúc.
– Bố cũng rất muốn nghe câu đó đây! Con không nghĩ là bố cũng cần nghe sao?
Chẳng biết từ lúc nào bố Minh đã xuất hiện sau lưng hai mẹ con. Thành Minh cười cười, dang rộng hai tay ôm lấy bố và mẹ:
– Con yêu bố và mẹ rất nhiều! – Giọng cậu vui vẻ hẳn.
– Bố và mẹ cũng yêu con rất nhiều. – “Cám ơn con đã đến bên bố mẹ!” Hai người cùng nghĩ trong đầu như vậy.
Đức Anh ngồi ngây ngẩn một mình bên bàn bar uống rượu. Anh lại nâng lên ly rượu vang nhẹ, chuẩn bị đưa lên môi thì bị một bàn tay giành lấy.
– Đây đã là ly thứ 6 rồi… Anh định biến gan mình thành thứ gì?
Liếc đôi mắt đã hơi lờ mờ vì say rượu – tửu lượng của anh không được tốt lắm – nhìn người vừa giành ly rượu từ tay mình, Đức Anh nói:
– Đừng ngăn anh! Em có biết anh thấy mình tồi tệ đến thế nào không?… Nhìn cậu ấy cúi đầu… anh liền giận mình… Vì sao… Vì sao… anh lại ngu ngốc như thế… Báo ân hắn đã cứu mạng anh?… Ha ha… Anh ta thập chí… –bàn tay vô lực phẩy phẩy trước mặt, người cứ ngả nghiêng về phía sau như cây gặp bão lớn, có thể đổ bất kì lúc nào. Thục Trinh phải ra sức đỡ lấy anh trai- còn chẳng cần anh… lấy thân báo đáp.
– Em đã nói với anh bao lần rồi… Đừng có cố chấp một cái ân nghĩa mà người ta không để vào mắt… Bảo anh nên tìm một cô gái tốt một chút, cưới vợ sinh con để nối dõi… Vậy mà anh cứ cố chấp mãi không buông… Cái bóng người thoáng trong trí nhớ của anh ba năm trước với con người hiện tại của hắn khác xa nhau lắm. Nhìn từ xa mới thấy đẹp, vào gần sờ thử mới thấy xấu xa… Anh nếu muốn anh ta cứ đẹp như vậy trong mắt mình thì lúc đó, không nên xin vào đó làm việc làm gì! Chỉ cần ở xa mà nhìn hắn, mà ngưỡng vọng hắn là tốt rồi. Như vậy mới không có bị tổn thương như bây giờ, bị người đem tình cảm của mình đùa cợt trước mặt người khác.
Giọng cô chứa đầy sự chua sót, bởi cô hiểu, anh trai yêu người đã cứu anh không hoàn toàn bởi vì muốn trả ân mà là vì tình yêu đó xuất phát từ chính trái tim anh. Nhiều lần nói anh trai lấy vợ sinh con nối dõi tông đường chỉ là muốn anh nghĩ thoáng hơn mà thôi.
Cô rõ ràng hiểu, anh trai yêu là yêu con người đã không màng nguy hiểm để cứu anh, cũng không cần anh phải trả ơn, sau khi đưa anh vào bệnh viện liền rời đi. Còn gửi tiền thanh toán viện phí cho anh. Nhưng con người anh yêu xưa với con người hiện tại lãnh khốc, lạnh lùng khác xa nhau, cô không muốn anh trai mình phải khổ…
– Cô gái nào có thể yêu một chàng trai như anh?… Mà… Anh cũng không muốn làm người con gái nào phải chịu khổ vì anh cả!… Anh không muốn làm thế! Lần sau anh không muốn em nói vậy nữa… Anh không mong điều này sảy ra với em gái anh cũng như với bất kì cô gái nào…
Giờ phút này, Thục Trinh lại cảm thấy anh trai hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, đáp:
– Vâng!…
Anh trai vì cô mà lo lắng rất nhiều. Chính cô cũng vừa trải qua sự sụp đổ trong hôn nhân vì chồng cô là người đồng tính. Anh đã chủ động nói với cô sau khi cô sinh con được vài tháng. Anh nói từ trước khi quen cô, anh đã yêu một cậu trai ít hơn cô hai tuổi, đến bây giờ hai người vẫn còn gặp nhau. Cô không chịu được cảm giác bị lừa dối, cùng như việc phải chia sẻ chồng mình với một người khác, kể cả kẻ đó là đàn ông! Tình yêu của cô không đủ bao dung cho sự lừa dối lớn lao đến như vậy. Hai người chia tay, nhưng cô nhất quyết giành quyền nuôi con. Chồng cô nói, đối với một người phụ nữ độc thân, nuôi con một mình sẽ rất khó khăn và bất lợi, nói hãy để con cho bố mẹ anh ta chăm sóc, đến khi con lớn thì sẽ để con tự lựa chọn, muốn sống với cô hoặc muốn sống với anh ta cũng được. Coi như cũng còn biết nghĩ cho cô một chút. Nhưng nghĩ xa hơn, cô nhận ra nếu sau này con trai vì xa cách cô mà tình cảm mẹ con phai nhạt, lúc đó thật không phải đây là một quyết định sai lầm sao? Vì thế cô nhất định giành quyền nuôi con, trở về sống cùng anh trai, đem tiền bồi thường gửi ngân hàng, làm tiền lo cho con sau này…
Có lẽ chính từ chuyện của cô mà anh trai lại càng ghét việc nhiều người đồng tính lại cứ cưới vợ, đợi cho người phụ nữ sinh con cho mình rồi lại li dị… Anh cảm giác như vậy thật như đang lợi dụng những người phụ nữ…
Đức Anh gục xuống quầy bar ngủ say. Thục Trinh phải rất vất vả mới đưa được anh trai về phòng của anh ấy. Quay về phòng mình, cô nhìn đứa con trai kháu khỉnh đang ngủ say trên giường, lòng thật chua sót, lo cho đứa trẻ không có cha, nghĩ đến sau này, nếu nó biết sự thật về cha nó, liệu nó có oán hận cha nó, oán hận những người đàn ông như cha nó?… Bất chợt, nghĩ đến anh trai, miệng cô mỉm cười thật tươi, nói nhỏ:
– Con trai ah, thật may mắn là con có thể lớn lên bên cạnh một người như bác (chỉ Đức Anh), như vậy, con sẽ thấy được cuộc sống vẫn còn có những người tốt đẹp, đàn ông và những người đồng tính không phải ai cũng giống như bố con. Mẹ tin tưởng, ở bên cạnh bác, con sẽ có cái nhìn và có một nhân cách tốt đẹp!
Hăn đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn màn hình điện thoại, hắn thực bực mình, câu đầu tiên nói liền thành câu chửi:
– Anh Khoa! Anh có biết hiện tại bên này là mấy giờ không hả? – Giọng hắn như rít lên – Bây giờ là 1h 30’ sáng đó!
– Anh biết mà! – Người biên kia giọng nói thật sự thấy đây là thời gian rất thích hợp để gọi điện thoại.
– Vậy anh hẳn biết, hiện tại em đang ngủ?
– Ưh, anh biết mà!
Hắn bất lực với người anh trai này của mình rồi. Người gì đâu luôn làm theo ý mình. Thật không quan tâm tới cảm nhận của người khác… Thật đáng ghét giống y sì tên nhóc dám hẹn hắn lên sân thượng để tỏ tình. Hừ… Hắn còn đang chấp nhất mình phải tiếp nhận con gái. Hắn còn muốn lấy vợ sinh con. Hắn không có muốn quen với bất kì tên con trai nào để sau này dù có thể không yêu nhưng vẫn cố gắng đối sử tốt với người sẽ là mẹ của con hắn nha!… Thế mà tên “chết tiệt” dám hướng hắn tỏ tình, làm tim hắn xao động. Hắn phải từ từ tổn thương, dày vò tên “chết tiệt” đó. Không muốn tiếp nhận thì thôi, nếu tiếp nhận cũng phải là một người quen chứ. Đức Anh dõi theo hắn 3 năm nay hẳn là vẫn hơn “tên khốn” mới quen ba tháng đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook