Hắn vừa trở về đã thấy nó mặt mày trắng bệt do bột, môi hơi mím lại, thấy hắn, nó liền nói:
- Thất bại..... tay trắng... hoàn trắng tay.
Hắn mỉm cười, lau nhẹ mấy thứ bột trên mặt nó, hắn không nói gì, nó không nói gì, ngầm nhìn nhau mà hiểu, có lẽ gần phải kết thúc. Hắn dắt tay nó vào nhà, sau đó rửa mặt giúp nó, lấy khăn lau cho nó, nó chu môi bất mãn tự trách:
- Em thật tệ đúng không? Có vậy mà cũng không bảo vệ được. Bây giờ thì hay rồi, mất hết....
Nghe nó nói, hắn lại im lặng, đáng nhẽ lúc này hắn phải an ủi nó mới đúng chứ, hắn không nói nhưng hành động hắn làm khiến nó cảm thấy an ủi rất nhiều, hắn ôm nó vào lòng, đặt cầm lên đỉnh đầu nó, cứ ôm như vậy, nhẹ nhàng mà an ũi, không lên tiếng nhưng lại khiến người ta ấm áp, nó siết chặt, ôm lấy hắn. Một lúc lâu, hắn mới nói:
- Có gì mà lại mất, từ đầu chúng ta đã có gì đâu chứ? Chỉ là tên kia đi, hắn đi không phải là không tốt, chúng ta cứ bình tĩnh ngăn cả 2 người kia lại, không phải còn viên ngọc kia làm mồi nhử sao?
Nó mĩm cười, một nụ cười hạnh phúc sau đó ngước lên nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn nó, nó nói:
- Anh phải giúp em đó.
Hắn cười, cốc nhẹ vào đầu nó, nó lấy tay xoa đầu, sau đó cả 2 cười xòa lên, nó nói:
- Nhưng mà... ăn trước rồi tính. Em đói sắp chết luôn nè.
Thấy nó làm nũng, hắn cười cười kéo nó xuống nhà, càng này cục băng này càng đáng yêu nha. Ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn đầy một bàn, nó liền bỏ phiền muộn ra sau đầu, nhẹ nhàng loát đầy bao tử. My và Tuyết vừa đi xuống thì thấy nó ăn như là mấy năm bị nhịn đói vậy, 2 con bạn nó đi nhẹ nhàng tới sau lưng nó rồi hù một cái, nó vẫn bình thản ăn, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ.... tụi bây kỹ thuật hù người lại kém như vậy.
Hai con bạn liếc nó, Khôi và Triết kéo ghế cho 2 con bạn nó ngồi rồi mới từ từ ngối kế bên, nó nhìn hành động nó thì mĩm cười và tiếp tục ăn. Chợt My la lên:
- Mày biết gì chưa? Hồi này tao nhặt được cái này nà.
My đưa một cây cọ đưa cho nó, nó hơi nhíu mày, cây cọ này có ý gì? Tuyết thấy nó chưa hiểu nên nói:
- Hắn ta trước khi đi khỏi đây có vẻ một bức tranh, từ đầu chí cuối tao nghĩ hắn vẻ để làm mật mã gửi Thiên Thiên nhưng thật ra bức tranh ấy là tâm tư của hắn, có lẽ quan trọng, vì gấp quên mang theo.
Cả 6 đứa cùng nhau cười, nụ cười bí hiểm có chút ác độc, nó nhai nhòm nhèm miếng thịt, không nói gì nhưng cả tâm trí đang thực hiện một kế hoạch.
Kế hoạch rất rất đơn giản chính là đem bán bức tranh ấy. Thế nào hai người kia cũng tự mình nạp mạng, thật là mong chờ quá đi. Nghĩ như vậy nó cười như điên, hắn nhìn nó, sau đó nói:
- Khinh địch quá không tốt. Dù có tới thật thì chắc là hai người đó cũng đã tính toán kỹ lượng. Cẩn thận vẫn hơn.
Nó mỉm cười, hắn lo xa thật, nhưng mà hắn nói cũng đâu có sai. Tốt nhất là nghe lời hắn.
Ngày hôm sau:
"Chúng tôi là phóng viên của đài ABC, hôm nay là một rất bất ngờ đối với tôi và những doanh nhân trong nước. Hôm nay con trai của tập đoàn Vương Thị nổi tiếng cùng hợp tác với tiểu thư Hàn Băng Băng của tập đoàn Hàn gia, thật là một tin chắn động, họ cùng nhau mở một cuộc đấu giá và vật đấu giá bức tranh....."
Tiếng phóng viên, đèn flash cứ liên tục chớp nháy, tạo nên không khí nhộn nhịp, nó và hắn nhìn nhau rồi mỉm cười, một nụ cười chờ mong. Thời gian đấu giá bắt đầu, nó cứ chằm chặm đưa mắt nhìn xung quanh một cách kín đáo không cho ai biết, hắn thì mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cực kỳ có chút thách thức với ai kia, Nguyên Lâm và Thiên Thiên nhìn màn hình tivi lập lòe cùng hai gương mặt kia thì tức giận không nói nên lời, đám nhóc này ấy vậy mà đi thách thức họ, thực là tức chết. Đấm mạnh tay vào tường, Lâm lên tiếng:
- Phải đi lấy bức tranh.
Thiên Thiên liền đứng lên, đi tới phía trước mặt Lâm, cô nhếch môi nói:
- Đi thì phải đi nhưng.... nếu tụi nó đã thách thức như vậy, sao chúng ta không tặng nó món quà nhỉ?
Lâm khẽ cười nhẹ, sao đó hôn lên môi của Thiên một cái, nhẹ giọng nói:
- Xảo quyệt!!!
Thiên Thiên cưới tươi nhìn Lâm, anh đúng là rất hiểu cô, cô không xảo quyệt thì ai xảo quyệt đây.
Buổi đấu giá cứ sôi nổi hẳn lên nhưng vẫn chưa thấy người muốn gặp, nó có vẻ tiếc nuối nói:
- Có vẻ không tới.
Hắn chỉ im lặng không nói, có lẽ hắn cũng không chắc là 2 người kia có tới hay không nhưng hắn biết chắc bức tranh này sẽ bị Lâm lấy lại, hắn chính là khẳng định như vậy.
Ánh nắng càng ngày càng chói, không khí càng ngày càng náo nhiệt, mọi người cứ tranh nhau một bức tranh, không ai nhường ai.
"Bùm....ầm....ầm...."
Tiếng nổ lớn vang lên, nơi để bình hoa lớn góc bên trái của giang phòng trong buổi đấu giá bị nổ tung, mọi người hốt hoảng nhìn lại.
"Bùm....bùm....bùm...."
Tiếng nổ cứ liên tục vang lên, mọi người liền kinh hãi mà lớn tiếng la hét sau đó cứ mạnh ai nấy chạy, không gian trở nên cực kỳ hỗn loạn, nó và hắn không có chút kinh ngạc, muốn quà gặp mặt này thật khiến người ta kinh hãi nhưng đối với nó và hắn thì chả hề hấn gì. Nó mỉm cười nhanh tay cầm lấy bức tranh trong khi một cánh tay khác cũng muốn đoạt lấy bức tranh, hắn liền đưa chân ra đá mạnh vào cánh tay đó, khói bắt đầu nhạt dần, nó khẽ cười nói:
- Đến rồi... đến rồi....
Thiên Thiên trầm mặt, Lâm liếc mắt nhìn nó lẫn bức tranh kia, nó không nói gì, hắn cười to một cái thể hiện sự khinh bỉ mãnh liệt với người nào đó rồi mới nói:
- Muốn lấy tranh? Có phải quá xem thường tụi này hay không?
Lâm càng ngày càng trầm mặt, Thiên Thiên nhếch môi cười thành tiếng nhỏ sau đó nói:
- Có biết món quà tặng cho hai nhóc là gì không?
Hắn và nó đồng loạt nhìn nhau, có vẻ là chuyện không may, có lẽ nên chuẩn bị tâm lý, phải biết kiềm chế cảm xúc, nhất định phải bình tĩnh, nếu để lộ ra cảm xúc gì không tốt thì ván bài này coi như thua.
Thiên Thiên lấy trong túi ra một chiếc hộp màu xanh xẫm, từ từ mở ra sau đó cả hai thách thức nói với nó và hắn:
- Trước khi đến đây chúng tôi có lấy một thứ từ nơi ông ngươi cất giữ. Ngươi biết là gì mà đúng không?
Vừa nói xong cô ta lấy viên ngọc ra, không ngờ cô ta lại lấy cái đó trước, tuy rất tức giận nhưng ngoài mặt nó vẫn bình tĩnh, hắn nhàn nhạt nói:
- Mục đích tới chính là muốn lấy viên ngọc đổi bức tranh?
Cả 2 người kia cười lên tiếng, thật thú vị, đám nhóc này coi ra thông minh hơn tưởng tượng, cả 2 người kia gật đầu. Nó và hắn nhìn nhau, nó quay sang nhìn My và Tuyết nháy mắt một cái không cho ai thấy. My và Tuyết liền nhẹ tay kéo Triết và Khôi đi khỏi nơi đó, trong gian phòng bây giớ chỉ còn hắn, nó, Thiên và Lâm. Hắn liền bảo nó:
- Đưa tranh cho anh.
Nó liền đưa, nó nghĩ chắc hắn đã có kế hoạch, Lâm thấy hắn cầm tranh thì liền quay sang nói với Thiên Thiên:
- Anh xử thằng nhóc này, còn con bé đó là của em.
Thiên Thiên cười tươi một cái rồi đưa cho Lâm chiếc hộp đựng viên ngọc. Hắn từ từ đi lại, mặt hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, chung quy chỉ là bình thản đến lạnh nhạt, Lâm hơi nhíu mày bởi sự bình thản đó nhưng môi vẫn giữ nụ cười, tay trái hắn cầm tranh, tay phải cũa Lâm cầm hộp đựng ngọc, cả hai đưa ra nhận lấy, nhưng vừa cầm lấy thì cả 2 đã thấy súng chỉa vào đầu. Cả hai bây giờ chỉ cần bóp cò là chết chắc. Quay lại với nó, nó thấy hắn đang trong tình thế đó thì chạy lại nhưng cánh tay của Thiên Thiên lại chặn nó lại, nó quay sang nhìn cô, cô nhàn nhạt nói:
- Đối thủ của cô là tôi.
Nó khẽ cưới lên tiếng, sau đó nhìn thẳng vào Thiên Thiên nói:
- Chắc chứ?
Thiên Thiên gật đầu, chưa kịp cuối đầu nó đã nâng gối lên sau đó đá thẳng vào cầm của cô, cô vì bất ngờ trúng đòn nên không kịp né và đã lãnh trọng cú đá, đầu hất lên, chân bất giác lùi ra sau. Nó tiếp tục bước tới thục vào bụng Thiên Thiên nhưng ngay lúc đó có một bàn tay khác nắm lấy tay nó, sau đó hất tay nó ra, cô nhếch mép một cái rồi nắm lấy đầu nó, nó né qua một cái nên cô không nắm được. Nó liền quay ra sau rồi đá một góc 90 độ thẳng xuống đầu của Thiên Thiên, cô hơi né người qua một chút, chân của nó ngay lúc đó gót chân liền quay ngay mặt của cô mà đá thẳng tới, má bị đánh tạo nên tiếng động lớn, cô hơi hơi nghiêng người nhưng không té, nhìn thấy máu miệng cứ tuôn ra, cô liền tức giận mà đi tới tác liên hoàn vào nó, nó vừa lùi ra sau vừa né tránh, đột nhiên cô thục mạnh vào bụng nó, nó vì cứ tránh những cú tác kia mà không chú ý, ăn liền một cú đấm ngây bụng, sự đau đớn lan tràn, nó liền ôm lấy bụng, người hơi cuối xuống, ngay lúc đó cô liền nắm lấy đầu nó xoay vòng tròn, nó đưa chân cong ra sau đá vào lưng của cô, cô đột nhiên ăn đánh nên theo phản xạ cong ngườì ra sau, tay thả lỏng đầu nó, nó liền đứng thẳng lên, nhìn cô đang la hét vì đau. Nó lấy một cây dao nhỏ ở chân đưa tới chỗ cô, cô đưa cánh tay lên nắm lấy tay nó, vì bất ngờ nên nó không kịp tránh, cô bẻ cánh tay cầm dao của nó, nó thấy nguy hiểm đang tới nên lấy tay bẻ lại tay của cô, cô lùi ra sau buông tay nó ra, con dao bóng loáng ánh màu sáng, nó nhắm nửa mắt phóng đi.
Quay lại với hắn, súng ngay đầu nhưng hắn không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Bây giờ chúng ta xem thử ai chết trước.
Vừa nói xong cả 2 cùng bóp cò, hắn liền ngửa người ra sau, viên đạn cứ thế bay lướt qua hắn, Lâm cũng làm như vậy, cả 2 an toàn cùng một lúc lùi ra sau. Hắn tiếp tục nổ súng, Lâm cũng nổ súng, mọi thứ trúng nạn, bể nát văng tứ tung, hắn chợt cầm lấy bức tranh rồi bắn vào đó, Lâm cũng cầm viên ngọc bắn nát, cả hai không còn vật nào còn nguyên, Nguyên Lâm nhanh chóng tức giận, lấy thêm một cây súng, mỗi tay một cây, bắn liên tục. Hắn hơi nhíu mày, sau đó né từng viên đạn bay kia, chợt nó nói:
- Cô muốn chết thì tôi chết với cô.
Bây giờ Thiên Thiên đang cầm cây dao nhỏ kia, máu chảy đờm đợp xuống sàn, ngay lúc đó hắn liền nổ súng.
"Ầm... Đoàng"
Cả thân người của Nguyên Lâm ngã xuống, hắn nhắm ngay cây dao mà Thiên Thiên mà bắn, nhờ có phản lực nên cây dao liền đẩy viên đạn tới chỗ Nguyên Lâm. Thiên Thiên nhìn thấy Lâm chết thì xúc động muốn giết chết hắn và nó. Nó thấy như vậy thì nháy nhẹ mắt với hắn, hắn và nó liền mỗi người một hướng đánh cúp cổ của Thiên Thiên, thành công khiến cô ngất xỉu.
- Thất bại..... tay trắng... hoàn trắng tay.
Hắn mỉm cười, lau nhẹ mấy thứ bột trên mặt nó, hắn không nói gì, nó không nói gì, ngầm nhìn nhau mà hiểu, có lẽ gần phải kết thúc. Hắn dắt tay nó vào nhà, sau đó rửa mặt giúp nó, lấy khăn lau cho nó, nó chu môi bất mãn tự trách:
- Em thật tệ đúng không? Có vậy mà cũng không bảo vệ được. Bây giờ thì hay rồi, mất hết....
Nghe nó nói, hắn lại im lặng, đáng nhẽ lúc này hắn phải an ủi nó mới đúng chứ, hắn không nói nhưng hành động hắn làm khiến nó cảm thấy an ủi rất nhiều, hắn ôm nó vào lòng, đặt cầm lên đỉnh đầu nó, cứ ôm như vậy, nhẹ nhàng mà an ũi, không lên tiếng nhưng lại khiến người ta ấm áp, nó siết chặt, ôm lấy hắn. Một lúc lâu, hắn mới nói:
- Có gì mà lại mất, từ đầu chúng ta đã có gì đâu chứ? Chỉ là tên kia đi, hắn đi không phải là không tốt, chúng ta cứ bình tĩnh ngăn cả 2 người kia lại, không phải còn viên ngọc kia làm mồi nhử sao?
Nó mĩm cười, một nụ cười hạnh phúc sau đó ngước lên nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn nó, nó nói:
- Anh phải giúp em đó.
Hắn cười, cốc nhẹ vào đầu nó, nó lấy tay xoa đầu, sau đó cả 2 cười xòa lên, nó nói:
- Nhưng mà... ăn trước rồi tính. Em đói sắp chết luôn nè.
Thấy nó làm nũng, hắn cười cười kéo nó xuống nhà, càng này cục băng này càng đáng yêu nha. Ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn đầy một bàn, nó liền bỏ phiền muộn ra sau đầu, nhẹ nhàng loát đầy bao tử. My và Tuyết vừa đi xuống thì thấy nó ăn như là mấy năm bị nhịn đói vậy, 2 con bạn nó đi nhẹ nhàng tới sau lưng nó rồi hù một cái, nó vẫn bình thản ăn, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ.... tụi bây kỹ thuật hù người lại kém như vậy.
Hai con bạn liếc nó, Khôi và Triết kéo ghế cho 2 con bạn nó ngồi rồi mới từ từ ngối kế bên, nó nhìn hành động nó thì mĩm cười và tiếp tục ăn. Chợt My la lên:
- Mày biết gì chưa? Hồi này tao nhặt được cái này nà.
My đưa một cây cọ đưa cho nó, nó hơi nhíu mày, cây cọ này có ý gì? Tuyết thấy nó chưa hiểu nên nói:
- Hắn ta trước khi đi khỏi đây có vẻ một bức tranh, từ đầu chí cuối tao nghĩ hắn vẻ để làm mật mã gửi Thiên Thiên nhưng thật ra bức tranh ấy là tâm tư của hắn, có lẽ quan trọng, vì gấp quên mang theo.
Cả 6 đứa cùng nhau cười, nụ cười bí hiểm có chút ác độc, nó nhai nhòm nhèm miếng thịt, không nói gì nhưng cả tâm trí đang thực hiện một kế hoạch.
Kế hoạch rất rất đơn giản chính là đem bán bức tranh ấy. Thế nào hai người kia cũng tự mình nạp mạng, thật là mong chờ quá đi. Nghĩ như vậy nó cười như điên, hắn nhìn nó, sau đó nói:
- Khinh địch quá không tốt. Dù có tới thật thì chắc là hai người đó cũng đã tính toán kỹ lượng. Cẩn thận vẫn hơn.
Nó mỉm cười, hắn lo xa thật, nhưng mà hắn nói cũng đâu có sai. Tốt nhất là nghe lời hắn.
Ngày hôm sau:
"Chúng tôi là phóng viên của đài ABC, hôm nay là một rất bất ngờ đối với tôi và những doanh nhân trong nước. Hôm nay con trai của tập đoàn Vương Thị nổi tiếng cùng hợp tác với tiểu thư Hàn Băng Băng của tập đoàn Hàn gia, thật là một tin chắn động, họ cùng nhau mở một cuộc đấu giá và vật đấu giá bức tranh....."
Tiếng phóng viên, đèn flash cứ liên tục chớp nháy, tạo nên không khí nhộn nhịp, nó và hắn nhìn nhau rồi mỉm cười, một nụ cười chờ mong. Thời gian đấu giá bắt đầu, nó cứ chằm chặm đưa mắt nhìn xung quanh một cách kín đáo không cho ai biết, hắn thì mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cực kỳ có chút thách thức với ai kia, Nguyên Lâm và Thiên Thiên nhìn màn hình tivi lập lòe cùng hai gương mặt kia thì tức giận không nói nên lời, đám nhóc này ấy vậy mà đi thách thức họ, thực là tức chết. Đấm mạnh tay vào tường, Lâm lên tiếng:
- Phải đi lấy bức tranh.
Thiên Thiên liền đứng lên, đi tới phía trước mặt Lâm, cô nhếch môi nói:
- Đi thì phải đi nhưng.... nếu tụi nó đã thách thức như vậy, sao chúng ta không tặng nó món quà nhỉ?
Lâm khẽ cười nhẹ, sao đó hôn lên môi của Thiên một cái, nhẹ giọng nói:
- Xảo quyệt!!!
Thiên Thiên cưới tươi nhìn Lâm, anh đúng là rất hiểu cô, cô không xảo quyệt thì ai xảo quyệt đây.
Buổi đấu giá cứ sôi nổi hẳn lên nhưng vẫn chưa thấy người muốn gặp, nó có vẻ tiếc nuối nói:
- Có vẻ không tới.
Hắn chỉ im lặng không nói, có lẽ hắn cũng không chắc là 2 người kia có tới hay không nhưng hắn biết chắc bức tranh này sẽ bị Lâm lấy lại, hắn chính là khẳng định như vậy.
Ánh nắng càng ngày càng chói, không khí càng ngày càng náo nhiệt, mọi người cứ tranh nhau một bức tranh, không ai nhường ai.
"Bùm....ầm....ầm...."
Tiếng nổ lớn vang lên, nơi để bình hoa lớn góc bên trái của giang phòng trong buổi đấu giá bị nổ tung, mọi người hốt hoảng nhìn lại.
"Bùm....bùm....bùm...."
Tiếng nổ cứ liên tục vang lên, mọi người liền kinh hãi mà lớn tiếng la hét sau đó cứ mạnh ai nấy chạy, không gian trở nên cực kỳ hỗn loạn, nó và hắn không có chút kinh ngạc, muốn quà gặp mặt này thật khiến người ta kinh hãi nhưng đối với nó và hắn thì chả hề hấn gì. Nó mỉm cười nhanh tay cầm lấy bức tranh trong khi một cánh tay khác cũng muốn đoạt lấy bức tranh, hắn liền đưa chân ra đá mạnh vào cánh tay đó, khói bắt đầu nhạt dần, nó khẽ cười nói:
- Đến rồi... đến rồi....
Thiên Thiên trầm mặt, Lâm liếc mắt nhìn nó lẫn bức tranh kia, nó không nói gì, hắn cười to một cái thể hiện sự khinh bỉ mãnh liệt với người nào đó rồi mới nói:
- Muốn lấy tranh? Có phải quá xem thường tụi này hay không?
Lâm càng ngày càng trầm mặt, Thiên Thiên nhếch môi cười thành tiếng nhỏ sau đó nói:
- Có biết món quà tặng cho hai nhóc là gì không?
Hắn và nó đồng loạt nhìn nhau, có vẻ là chuyện không may, có lẽ nên chuẩn bị tâm lý, phải biết kiềm chế cảm xúc, nhất định phải bình tĩnh, nếu để lộ ra cảm xúc gì không tốt thì ván bài này coi như thua.
Thiên Thiên lấy trong túi ra một chiếc hộp màu xanh xẫm, từ từ mở ra sau đó cả hai thách thức nói với nó và hắn:
- Trước khi đến đây chúng tôi có lấy một thứ từ nơi ông ngươi cất giữ. Ngươi biết là gì mà đúng không?
Vừa nói xong cô ta lấy viên ngọc ra, không ngờ cô ta lại lấy cái đó trước, tuy rất tức giận nhưng ngoài mặt nó vẫn bình tĩnh, hắn nhàn nhạt nói:
- Mục đích tới chính là muốn lấy viên ngọc đổi bức tranh?
Cả 2 người kia cười lên tiếng, thật thú vị, đám nhóc này coi ra thông minh hơn tưởng tượng, cả 2 người kia gật đầu. Nó và hắn nhìn nhau, nó quay sang nhìn My và Tuyết nháy mắt một cái không cho ai thấy. My và Tuyết liền nhẹ tay kéo Triết và Khôi đi khỏi nơi đó, trong gian phòng bây giớ chỉ còn hắn, nó, Thiên và Lâm. Hắn liền bảo nó:
- Đưa tranh cho anh.
Nó liền đưa, nó nghĩ chắc hắn đã có kế hoạch, Lâm thấy hắn cầm tranh thì liền quay sang nói với Thiên Thiên:
- Anh xử thằng nhóc này, còn con bé đó là của em.
Thiên Thiên cười tươi một cái rồi đưa cho Lâm chiếc hộp đựng viên ngọc. Hắn từ từ đi lại, mặt hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, chung quy chỉ là bình thản đến lạnh nhạt, Lâm hơi nhíu mày bởi sự bình thản đó nhưng môi vẫn giữ nụ cười, tay trái hắn cầm tranh, tay phải cũa Lâm cầm hộp đựng ngọc, cả hai đưa ra nhận lấy, nhưng vừa cầm lấy thì cả 2 đã thấy súng chỉa vào đầu. Cả hai bây giờ chỉ cần bóp cò là chết chắc. Quay lại với nó, nó thấy hắn đang trong tình thế đó thì chạy lại nhưng cánh tay của Thiên Thiên lại chặn nó lại, nó quay sang nhìn cô, cô nhàn nhạt nói:
- Đối thủ của cô là tôi.
Nó khẽ cưới lên tiếng, sau đó nhìn thẳng vào Thiên Thiên nói:
- Chắc chứ?
Thiên Thiên gật đầu, chưa kịp cuối đầu nó đã nâng gối lên sau đó đá thẳng vào cầm của cô, cô vì bất ngờ trúng đòn nên không kịp né và đã lãnh trọng cú đá, đầu hất lên, chân bất giác lùi ra sau. Nó tiếp tục bước tới thục vào bụng Thiên Thiên nhưng ngay lúc đó có một bàn tay khác nắm lấy tay nó, sau đó hất tay nó ra, cô nhếch mép một cái rồi nắm lấy đầu nó, nó né qua một cái nên cô không nắm được. Nó liền quay ra sau rồi đá một góc 90 độ thẳng xuống đầu của Thiên Thiên, cô hơi né người qua một chút, chân của nó ngay lúc đó gót chân liền quay ngay mặt của cô mà đá thẳng tới, má bị đánh tạo nên tiếng động lớn, cô hơi hơi nghiêng người nhưng không té, nhìn thấy máu miệng cứ tuôn ra, cô liền tức giận mà đi tới tác liên hoàn vào nó, nó vừa lùi ra sau vừa né tránh, đột nhiên cô thục mạnh vào bụng nó, nó vì cứ tránh những cú tác kia mà không chú ý, ăn liền một cú đấm ngây bụng, sự đau đớn lan tràn, nó liền ôm lấy bụng, người hơi cuối xuống, ngay lúc đó cô liền nắm lấy đầu nó xoay vòng tròn, nó đưa chân cong ra sau đá vào lưng của cô, cô đột nhiên ăn đánh nên theo phản xạ cong ngườì ra sau, tay thả lỏng đầu nó, nó liền đứng thẳng lên, nhìn cô đang la hét vì đau. Nó lấy một cây dao nhỏ ở chân đưa tới chỗ cô, cô đưa cánh tay lên nắm lấy tay nó, vì bất ngờ nên nó không kịp tránh, cô bẻ cánh tay cầm dao của nó, nó thấy nguy hiểm đang tới nên lấy tay bẻ lại tay của cô, cô lùi ra sau buông tay nó ra, con dao bóng loáng ánh màu sáng, nó nhắm nửa mắt phóng đi.
Quay lại với hắn, súng ngay đầu nhưng hắn không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Bây giờ chúng ta xem thử ai chết trước.
Vừa nói xong cả 2 cùng bóp cò, hắn liền ngửa người ra sau, viên đạn cứ thế bay lướt qua hắn, Lâm cũng làm như vậy, cả 2 an toàn cùng một lúc lùi ra sau. Hắn tiếp tục nổ súng, Lâm cũng nổ súng, mọi thứ trúng nạn, bể nát văng tứ tung, hắn chợt cầm lấy bức tranh rồi bắn vào đó, Lâm cũng cầm viên ngọc bắn nát, cả hai không còn vật nào còn nguyên, Nguyên Lâm nhanh chóng tức giận, lấy thêm một cây súng, mỗi tay một cây, bắn liên tục. Hắn hơi nhíu mày, sau đó né từng viên đạn bay kia, chợt nó nói:
- Cô muốn chết thì tôi chết với cô.
Bây giờ Thiên Thiên đang cầm cây dao nhỏ kia, máu chảy đờm đợp xuống sàn, ngay lúc đó hắn liền nổ súng.
"Ầm... Đoàng"
Cả thân người của Nguyên Lâm ngã xuống, hắn nhắm ngay cây dao mà Thiên Thiên mà bắn, nhờ có phản lực nên cây dao liền đẩy viên đạn tới chỗ Nguyên Lâm. Thiên Thiên nhìn thấy Lâm chết thì xúc động muốn giết chết hắn và nó. Nó thấy như vậy thì nháy nhẹ mắt với hắn, hắn và nó liền mỗi người một hướng đánh cúp cổ của Thiên Thiên, thành công khiến cô ngất xỉu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook