"Đinh Đoang Đinh Đoang"

Nó đứng nhấn chuông cửa nhà của ba mẹ nó. Hai co bạn chuẩn bị bước ra thì nó liền nói:

- Tụi bây ngồi đó đi. Chạy vào luôn. Bấm nãy giờ mà không có ma nào ra mở cửa hết. Bực cả mình.

Nói rồi nó liền mở cửa xe và ngồi xuống, Tuyết thấy nó đã ngồi thì liền đạp gas và chạy với tốc độ ánh sáng.

"Rầm...." Cánh cửa bị ngã rập xuống bởi sức mạnh của chiếc ôtô. Ấy vậy mà cũng chẳng thấy ai chạy ra hết. Chạy thẳng vào gara, tụi nó bước ra. Hôm nay cả 3 cùng khoác lên người những chiếc đầm khác nhau nhưng lại tạo cảm giác nhẹ nhàng mà tao nhã. Tuyết mặc một chiếc đầm cục tay, ngắn ngan gối màu tím nhạt làm nổi bật làn da trắng. My vẫn nâng động với chiếc đầm ngắn hơn gối xòe ra mà xanh trời. Nó vẫn như cũ, vẫn một màu đen tuyền, vẫn tạo cảm giác huyền bí, chiếc áo có đường may tỉ mỉ làm bổi bật dáng người của nó, dài ngang gối.

Cả 3 nhẹ nhàng bước vào nhà, vừa vào thì nó cảm nhận được sự phẫn nộ. Mẹ nó kéo 3 đứa ngồi xuống rồi nói với giọng trách móc:

- Mấy đứa là thách thức sự kiên nhẫn????

Nó vẫn im lặng không nói. My thì cười xòa nắm tay mẹ nó, biểu thị ý xin lỗi. Tuyết thì vẫn bình thường mà uống nước, cứ như là không nghe lời mẹ nó nói. Mẹ nó liền giận hờn nói:

- Mấy đứa đây là ghét mẹ hả???Mẹ thật đau lòng.

Nó liền nhìn sang ba, ba nó mặt lạnh ngồi đọc báo, ông chả hề quan tâm tới việc đang xảy ra. Ông của nó nghe tiếng ồn, từ trên lầu đi xuống, nhìn nó rồi nhàn nhạt nói:

- Thật ra... cô ta tới đây là để tìm.... con hiểu mà đúng không? Cẩn thân.. hai người thì rất khó đấu lại.

Nói rồi ông của nó nhìn qua người làm rồi nói:

- Đem một ít trà nóng lên phòng cho tôi.

Ông của nó quay lên phòng, người làm cuối đầu dạ một cái rồi đi vào bếp. Nó hơi nhíu mày, Thiên Thiên muốn tìm bạn trai của mình? Thật là... đúng là tai họa... Nếu vậy thì chính là tai họa ... hai người đó chính là có sở thích kinh dị... chính là sở thích khiến người khác rùn mình. Ba nó vừa lật từng tờ báo, vừa không nhìn nó, chăm chăm vào báo nói:

- Ba mới phát hiện vài ngày về ý đồ khi cô ta về. Bây giờ con có hai lựa chọn: Một là con có thể dừng lại tại đây, để mọi thứ cho ba mẹ giải quyết. Hai là con tiếp tục nhưng nếu đã tiếp tục thì đừng quay lại nói với ba con muốn dừng lại. Suy nghĩ cho kỹ, con thật sự là vì mọi người hay là con nghĩ cho con? Đừng quá vội mà đưa ra câu trả lời sai lầm.

Ba nó vẫn tiếp tục đọc báo, mẹ nó nhìn thẳng vào nó nói:

- Quyết định là ở con. Dù con chọn thế nào, ba mẹ cũng không ý kiến. Thôi bây giờ tụi con có muốn ở lại ăn trưa hay không? Coi bộ cũng gần tới giờ trưa rồi đó.

"Rào... ầm... ầm..."

Mưa, từng hạt bắt đầu rơi, tạo ra tiếng tí tách khi mưa rớt xuống đất, không khí trở nên ẩm ướt và có chút lạnh. My lấy hai tay xoa xoa, Tuyết thì xoa bả vai, nó cứ đứng im đó suy nghĩ. Một lựa chọn nghe ra thì rất dễ chọn, nhưng nếu là người trong cuộc như nó thì không biết phải làm sao. Đây là tính mạng con người, nó mà chọn sai thì sự sai lầm này khiến nó sống không được chết cũng không yên. Lựa chọn thứ nhất? Không được, nếu nó chọn không phải nó chính là muốn bảo vệ bản thân mà để ba mẹ vào nguy hiểm. Chọn thứ nhất thì không phải là bất hiếu hay sao? Nó làm sao trơ mắt nhìn ba mẹ mình như vậy... nhưng nếu lựa chọn thứ hai thì.... chính là đem bản thân ra đánh cược với Thiên Thiên và bạn trai cô ấy. Đánh cược chính là xem ai sẽ giữ mạng đến cuối cùng cuộc đấu, nếu nó chọn thứ hai thì không phải bạn bè sẽ giúp, ừ giúp là tốt nhưng mà họ sẽ bị nguy hiểm. Cái nào cũng chọn không được. Nghĩ khó mà thông, nó liền đưa tay lên vò mái tóc khiến nó hơi rối. Hai con bạn nhìn thấy vậy cũng đủ hiểu được bây giờ nó đang rối rắm đến mức nào. Mưa tạnh, bầu trời lại có những vầng sáng của mặt trời, mây đen cũng đã tan hết bởi mưa. Nó đứng ở lang cang, chống hai tay lên đó, hít một hơi sâu,quay lưng nhìn Tuyết và My, sau đó bất lực nói:

- Tao không biết chọn cái nào. Cái nào cũng sẽ khiến tao đau lòng.

Thấy vậy hai con bạn cũng đau lòng không kém. Im lặng một lúc lâu, cả không khí như lắng động. Nó nói:

- Hay là.... tao. ..

Chưa nói hết lời trong miệng thì một giọng nam tính, trầm ấm vang lên:

- Thật là... sau lại dùng lý trí để chọn. . đôi lúc lý trí không chưa đủ, phải dùng cả trái tim để biết cái nào quan trọng, cái nào nên chọn, cái nào không làm mình phải hối hận.

Nghe giọng đó, nó hơi ngẫn người, chỉ là nghe giọng nhưng không có hình. Nó lại im lặng, bầu không khí lại lặng xuống, giọng đó.... hắn... nói rất đúng... đôi lúc phải coi trái tim mình chọn cái gì. Nó chống cầm nhìn một nơi vô định. Gió nhẹ nhàng bay bay, nó quay qua cười một cái, nụ cười từ trong lòng, thật thuần khiết, thuần khiết đến mức cả đám ngây người nhìn, nó mỉm cười rồi nói:

- Thì ra là vậy.... tao đã có đáp án.

Ánh nắng chan hòa, len lõi qua từng khóm cây, từng giọt nước còn đọng lại trên lá đang tí tách rơi, gương mặt tươi cười của nó nhìn vào mắt ba nó, ba nó nhếch mép, nó liền phấn khởi nói:

- Con quyết định là..... thật ra lúc đầu con không biết chọn sao? Thật quá khó... chọn 1 thì con không nỡ... chọn 2 thì con không cam tâm.. là con đang bị phân tâm đến mức ngây ngốc chả biết mình phải làm thế nào. Cho đến khi... con lấy cái này để chọn...

Nó chỉ vào trái tim của mình, lại nở một nụ cười, không biết nó đã nghĩ thế nào mà lại cười nhiều hơn bình thường. Nó nói:

- Con thấy thanh thản hơn, không cảm thấy cắn rứt, dù là kết quả thế nào con cũng không quan tâm. Chính là con chọn đám án.... thứ m... à.. thứ hai... đừng nghĩ con lo ba mẹ bị gì, con chính là muốn thách thức bản thân. Muốn chính mắt thấy bản lĩnh của hai người kia, muốn chính mắt thấy họ tài đến mức nào.

Ba mẹ nó không nói gì, họ chỉ vỗ vai nó và nói:

- Ừ... tốt lắm. Thật không làm ba mẹ thất vọng.

Nói rồi họ cũng lên lầu, nó quay sang nhìn thì thấy hắn đứng đó, cảm giác như rất muốn cảm ơn, rất muốn lau vào ôm hắn, rất muốn, chính là rất muốn nhưng mà... chân lại không đi, mặt lại lạnh nhạt.. trái tim lại đập nhưng lại không hòa chung. Nó quay đầu không nhìn hắn, nó khẽ nói:

- Cảm ơn.

Hắn mỉm cười, vẫn đứng đó nhìn, nó lại quay sang, hắn dang rộng cánh tay, đi tới gần nó, ôm nó vào lòng:

- Đừng đẩy anh ra.... cho anh ôm em môt chút thôi... chỉ là một chút thôi....

Nó vừa nghe lại thấy tim đập gấp đôi, mắt hơi mờ ảo, tầng nước phủ kính đôi mắt, môi nó bặm lại, tay run run đưa ra ôm lấy sau lưng hắn, hai tay bấu chặt lấy áo hắn, cứ như hắn sẽ biến mất vậy, nó nghẹn ngào nói:

- Thật là... sao anh cứ làm tôi phải mang ơn anh? Tôi chả phải hận anh sao? Sao lại ngây ngốc cho anh ôm? Sao lại hạnh phúc khi anh giúp tôi? Sao lại muốn anh ở bên tôi? Quá ngu ngốc.. tôi thật ngu ngốc....

Hắn liền nâng khuôn mặt nó lên, nước mắt nó khẽ rơi, hắn đưa tay lên lau nước mắt sau nó nói:

- Em không ngu ngốc... Người ngu ngốc là anh, anh không biết giữ em, anh làm em tổn thương rồi anh lại một lần nữa khiến em đau khổ. Anh rất muốn nghe lời em, tránh xa em, không muốn em càng ngày càng ghét anb nữa.... nhưng anh làm không được... chính là làm không được... xa em... anh sẽ chết.. Anh chắc chắn.. Chúng ta cùng nhau bắt đầu... ấy không chúng ta tiếp tục yêu nhau chứ??

Nó cười, một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó ôm chặc hắn và nói:

- Có lẽ... thử mới biết là còn tiếp được hay không??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương