Nó vẫn thản nhiên ăn tiếp, Tuyết vẫn chưa chịu tha, cô nhìn nó rồi hỏi tiếp:
- Vậy bạn chắc thích xem phim Hàn nhỉ?
Lại muốn nó phải dối trá rồi, nếu là Băng thì sẽ nói ngay là: "Ghét còn không hết sao mà thích", nhưng đáng tiếc nếu mà nó nói như vậy thì là lạy ông tôi ở bụi này rồi. Nó hít một hơi nhẹ sau đó không nóng không lạnh trã lời:
- Thật ra không thích lắm, vì phim Hàn hơi ước lệ nên cũng không thích nhưng cũng không ghét, đôi khi cũng có xem.
"Đôi khi cũng có xem"? Nghe nó mà trả lời mà hai con bạn muốn ụp mặt vào chiếc dĩa trước mặt. Nó nhìn thấy hai con bạn vừa tức vừa bất lực mà thấy buồn cười, thấy cũng tôi mà thôi..... cũng kệ. Ăn xong, nó đứng dậy thì tự nhiên một dĩa thức ăn đụng vào tay nó, theo phản xạ nó hất ra thì ngay lúc đó có tiếng hét vang lên:
- Aaaaaaaaa!!!!!!!!!
Nó quay sang nhìn, ấy là nó vô tình nha. Nó không cố ý đâu nha, tại Thiên Thiên đưa thức ăn vào tay thì nó phải hất ra chứ sao, nhìn gương mặt bị thức ăn vùi lấp, nó vờ như có lỗi lắm, liền lấy khăn giấy vừa lau vừa nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, mình không cố ý đâu.
Thiên Thiên nhếch miệng cười không cho ai thấy, cô là cố ý muốn như thế này, không phải cô bị vấn đề gì đâu, thật ra cô muốn hắn thấy nó đang cố ý hiếp đáp cô thì hắn sẽ tức giận và ra tay giúp cô. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, hắn nhìn thấy vậy thì ngó lơ cứ tiếp tục ăn mà không nói gì, hắn chỉ là muốn xem nó diễn trò thôi, hắn thật ra chỉ là nghĩ người này là Băng, dù tính cách khác thì hắn cũng không nghĩ người này là người khác. Chỉ là hắn nghĩ nó mất trí nhớ thôi.
Thiên Thiên đột nhiên khóc lên nói:
- Dao à? Bạn ghét mình thì bạn cứ nói.... huhu.... hichic.... mình. .. mình thật sự chịu ủy khuất rất nhiều... bạn.... bạn ghét mình thì cứ nói thẳng ra.... đừng làm như vậy với mình.... huhu....
Nó ngạc nhiên dừng tay lại, sau đó uất ức nhìn Thiên, làm như chỉ cô ta biết diễn, nó cũng biết vậy. Nó bậm môi nói:
- Bạn nói gì kỳ vậy? Mình đâu phải loại người như vậy?
Đôi mắt của nó đã phủ một tầng nước mỏng, hắn vừa thấy vậy liền nhíu mày, hắn nói:
- Thiên Thiên!!!! Sao không vào nhà vệ sinh đi.
Thiên Thiên chạy đi, còn nó ỡ lại, lau dòng nước mắt đi, nó chóng hai tay lên hông sau đó nhẹ nhàng lên phòng, Tuyết kéo nó lại, nó nhìn Tuyết, cô nói:
- Mày muốn sao đây? Đùa không vui đâu? Mày thật sự mất trí nhớ hay là.... là người khác?
Nói đến đây giọng Tuyết run run như đang kìm chế nước mắt. My vỗ vai Tuyết, nó lạnh nhạt nói:
- Tôi là ai thì liên quan gì tới mấy người. Hơ!!! Coi lại mình đi, mấy người có tư cách gì mà nói chuyện với tôi? Đừng làm tôi mắc cười chứ, đám rỗi hơi.
Cả đám ngạc nhiên, người đứng đây và người lúc nãy là cùng một người hay sao? Y như hai người khác nhau vậy. Nhíu mày một cái hắn nói:
- Em quên anh rồi sao?
Thoáng trong ánh mắt nó có một chút dao động, không ngờ hắn lại nói như vậy. Nó một vài giây lấy lại bình tĩnh. Nó hít một hơi thật sâu và quay mặt đi lên lầu mà không nói lời nào, cả đám vừa thấy thế thì nhìn nhau rồi mỉm cười, thật ra cũng không phải là nó không nhớ mà là nó đang cố tỏa ra không nhớ.
Mấy ngày sau đó cả đám tìm cách khiến nó nói ra sự thật nhưng vô ích, nó chả những không quan tâm mà đôi khi còn đả kích bằng cách nói mấy lời tàn độc nữa, cho tới một hôm, chuyện xảy ra vào một ngày đầy mưa gió, ủa nhầm một ngày đẹp trời trong xanh, nó đang xem phim ỡ phòng khách thì nghe tiếng Khôi nói:
- Bạn gái tôi thế nào? Sao? Thật? Ở đâu? Tôi tối ngay.
- Vậy bạn chắc thích xem phim Hàn nhỉ?
Lại muốn nó phải dối trá rồi, nếu là Băng thì sẽ nói ngay là: "Ghét còn không hết sao mà thích", nhưng đáng tiếc nếu mà nó nói như vậy thì là lạy ông tôi ở bụi này rồi. Nó hít một hơi nhẹ sau đó không nóng không lạnh trã lời:
- Thật ra không thích lắm, vì phim Hàn hơi ước lệ nên cũng không thích nhưng cũng không ghét, đôi khi cũng có xem.
"Đôi khi cũng có xem"? Nghe nó mà trả lời mà hai con bạn muốn ụp mặt vào chiếc dĩa trước mặt. Nó nhìn thấy hai con bạn vừa tức vừa bất lực mà thấy buồn cười, thấy cũng tôi mà thôi..... cũng kệ. Ăn xong, nó đứng dậy thì tự nhiên một dĩa thức ăn đụng vào tay nó, theo phản xạ nó hất ra thì ngay lúc đó có tiếng hét vang lên:
- Aaaaaaaaa!!!!!!!!!
Nó quay sang nhìn, ấy là nó vô tình nha. Nó không cố ý đâu nha, tại Thiên Thiên đưa thức ăn vào tay thì nó phải hất ra chứ sao, nhìn gương mặt bị thức ăn vùi lấp, nó vờ như có lỗi lắm, liền lấy khăn giấy vừa lau vừa nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, mình không cố ý đâu.
Thiên Thiên nhếch miệng cười không cho ai thấy, cô là cố ý muốn như thế này, không phải cô bị vấn đề gì đâu, thật ra cô muốn hắn thấy nó đang cố ý hiếp đáp cô thì hắn sẽ tức giận và ra tay giúp cô. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, hắn nhìn thấy vậy thì ngó lơ cứ tiếp tục ăn mà không nói gì, hắn chỉ là muốn xem nó diễn trò thôi, hắn thật ra chỉ là nghĩ người này là Băng, dù tính cách khác thì hắn cũng không nghĩ người này là người khác. Chỉ là hắn nghĩ nó mất trí nhớ thôi.
Thiên Thiên đột nhiên khóc lên nói:
- Dao à? Bạn ghét mình thì bạn cứ nói.... huhu.... hichic.... mình. .. mình thật sự chịu ủy khuất rất nhiều... bạn.... bạn ghét mình thì cứ nói thẳng ra.... đừng làm như vậy với mình.... huhu....
Nó ngạc nhiên dừng tay lại, sau đó uất ức nhìn Thiên, làm như chỉ cô ta biết diễn, nó cũng biết vậy. Nó bậm môi nói:
- Bạn nói gì kỳ vậy? Mình đâu phải loại người như vậy?
Đôi mắt của nó đã phủ một tầng nước mỏng, hắn vừa thấy vậy liền nhíu mày, hắn nói:
- Thiên Thiên!!!! Sao không vào nhà vệ sinh đi.
Thiên Thiên chạy đi, còn nó ỡ lại, lau dòng nước mắt đi, nó chóng hai tay lên hông sau đó nhẹ nhàng lên phòng, Tuyết kéo nó lại, nó nhìn Tuyết, cô nói:
- Mày muốn sao đây? Đùa không vui đâu? Mày thật sự mất trí nhớ hay là.... là người khác?
Nói đến đây giọng Tuyết run run như đang kìm chế nước mắt. My vỗ vai Tuyết, nó lạnh nhạt nói:
- Tôi là ai thì liên quan gì tới mấy người. Hơ!!! Coi lại mình đi, mấy người có tư cách gì mà nói chuyện với tôi? Đừng làm tôi mắc cười chứ, đám rỗi hơi.
Cả đám ngạc nhiên, người đứng đây và người lúc nãy là cùng một người hay sao? Y như hai người khác nhau vậy. Nhíu mày một cái hắn nói:
- Em quên anh rồi sao?
Thoáng trong ánh mắt nó có một chút dao động, không ngờ hắn lại nói như vậy. Nó một vài giây lấy lại bình tĩnh. Nó hít một hơi thật sâu và quay mặt đi lên lầu mà không nói lời nào, cả đám vừa thấy thế thì nhìn nhau rồi mỉm cười, thật ra cũng không phải là nó không nhớ mà là nó đang cố tỏa ra không nhớ.
Mấy ngày sau đó cả đám tìm cách khiến nó nói ra sự thật nhưng vô ích, nó chả những không quan tâm mà đôi khi còn đả kích bằng cách nói mấy lời tàn độc nữa, cho tới một hôm, chuyện xảy ra vào một ngày đầy mưa gió, ủa nhầm một ngày đẹp trời trong xanh, nó đang xem phim ỡ phòng khách thì nghe tiếng Khôi nói:
- Bạn gái tôi thế nào? Sao? Thật? Ở đâu? Tôi tối ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook