Không nghĩ tới Chu An An lại đi theo: "Anh Hoài Kiến, anh đừng bỏ mặc em mà, em cam đoan sẽ không quấy rầy anh đâu."

Quý Hoài Kiến cau mày, có chút bất đắc dĩ, lại không biết nên nói cái gì.

Lúc này toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí, anh ta cũng đành phải ngồi xuống, chỉ có thể cam chịu.

Giang Yến thu tất cả điều này vào trong mắt, chậc một tiếng: "Thực sự không ngờ tới Chu An An còn có một mặt ngoan ngoãn như vậy, có điều tôi vẫn luôn tò mò, vì sao lúc trước cô ta không có chút dấu hiệu nào đột nhiên lại chạy đi nước ngoài, lâu như vậy rồi mới quay lại."

Chu Từ Thâm nói: "Cậu có nhiều câu hỏi vậy sao không đi hỏi cô ta đi."

"Tôi chỉ quan tâm một chút thôi mà."

"Không biết."

Lúc Chu An An xuất ngoại anh đang công tác bên Anh, lúc về thì cô ta đã đi rồi.

Không phải việc liên quan đến anh, anh hỏi nhiều như vậy làm gì.

Rất nhanh, buổi họp báo đã bắt đầu, đầu tiên là người sáng lập ra Trang Sức Thành Quang lên sân khấu nói một tràng về lịch sự khởi nghiệp xong, lại đến lượt Lâm Tư lên phát biểu về chiến lược phát triển trong tương lai, cũng biểu thị ba mô hình sản phẩm của "Mối tình đầu" chỉ là mới bắt đầu, sau đó sẽ càng có nhiều phong cách hơn, càng nhiều sản phẩm được ra đời hơn.

Sau đó chính là người mẫu biểu diễn.

Chu An An nói: "Anh Hoài Kiến, loạt này đẹp quá, em đều muốn mua."

Quý Hoài Kiến toàn bộ suy nghĩ đều không đặt lên người cô ta, trừ xem hàng triển lãm trên người người mẫu ra, còn nhìn về phía hậu trường mấy lần. Trang Sức Thành Quang từng nói, hôm nay nhà thiết kế sẽ bộc lộ quan điểm.

Bên kia, Giang Yến cũng bình luận: "Ruan quả thực là danh bất hư truyền, linh khí không thiếu chút nào, nhìn mấy tác phẩm này đi, có cô gái nào thấy mà không động lòng chứ, tôi đã cảm nhận được hương vị mối tình đầu vừa chua vừa ngọt phát ra rồi."


Chu Từ Thâm không để ý anh ta, chỉ chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ người mẫu.

Anh đang nghĩ, sợi dây chuyền này đeo lên cổ Nguyễn Tinh Vãn nhất định sẽ rất đẹp.

Cô có làn da trắng, cổ thiên nga, xương quai xanh xinh đẹp.

Không có ai thích hợp đeo cái vòng cổ này hơn cô.

Tầm mắt của Chu Từ Thâm lại rơi lên chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay người mẫu, nếu Nguyễn Tinh Vãn biết tốt xấu, anh cũng không phải không thể tặng cô một chiếc nhẫn.

Sau khi tất cả người mẫu trình diễn xong, người chủ trì nói:

" Hãy dành tràng vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón nhà thiết kế loạt trang sức "Mối tình đầu" của Trang Sức Thành Quang chúng ta, cô Ruan lên sân khấu."

Sau tiếng vỗ tay, một bóng người chậm rãi xuất hiện trên sân khấu.

"Chào mọi người, tôi là Ruan, nhà thiết kế của Trang Sức Thành Quang."

Giang Yến vô cùng khiếp sợ: "Mẹ nó, đó không phải là vợ cậu sao?"

Chu Từ Thâm nhìn lên sân khấu, cau mày, không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, nói ra lý do thiết kế sản phẩm, cùng với chất liệu.

Người chủ trì hỏi: "Mọi người đều biết, loạt sản phẩm "Mối tình đầu" chủ yếu đánh vào thị trường giới trẻ, vậy thì trong mắt cô Ruan, mối tình đầu là như thế nào, hoặc là nói có hồi ức tốt đẹp gì không?"

Nguyễn Tinh Vãn có chút thất thần, không biết đang nhìn chỗ nào, sau khi được người chủ trì nhắc nhở mới thu hồi suy nghĩ:


"Trong mắt tôi, mối tình đầu vừa ngây ngô vừa ngọt ngào, có lúc nhớ lại sẽ cảm thấy giống như một bầu rượu vậy, đợi tới lúc thành thục nhấm nháp lại, mùi vị sẽ không còn giống nữa. Về phần hồi ức....tôi cảm thấy hồi ức về mối tình đầu lúc ngây ngô giấu ở trong lòng là đẹp nhất."

Chu Từ Thâm vẫn luôn không nói gì tỉnh táo lại, đột nhiên nóng máu nói ra một câu: "Cô ấy đang biểu đạt tình yêu với tôi."

Giang Yến:?

Chu Từ Thâm không biết lúc này lấy hứng thú ở đâu ra, hảo tâm giải thích nói: "Trừ tôi ra, cô ấy làm gì còn mối tình đầu nào."

"Đây thật đúng là...đủ xuất sắc."

Chu Từ Thâm cong môi, ung dung nhìn lên sân khấu.

Coi như cô thức thời.

Nghĩ ra loại phương thức này để lấy lòng anh.

Lúc này, truyền thông dưới khán đài thuận thế hỏi: "Vậy mối tình đầu của cô Ruan, là từ lúc nào?" Lần này, Nguyễn Tinh Vãn im lặng hồi lâu mới trả lời: "Đại học."

Chu Từ Thâm: "...."

Giang Yến: "......" Ha ha.

Dưới đài lại có phóng viên hỏi: "Nếu để cô Ruan nhớ mãi không quên như vậy, vậy đối phương nhất định là một người rất xuất sắc đúng không?"

Thông qua việc Bùi Sam Sam ở dưới đài liều mạng nháy mắt, người chủ trì cuối cùng cũng phản ứng lại giải vây nói:


"Đây là việc riêng của cô Ruan, chúng ta không nên hỏi nhiều, các vị vẫn nên hỏi những chuyện liên quan tới trang sức đi."

Dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, mọi người cũng không túm lấy mối tình đầu của Nguyễn Tinh Vãn không buông nữa, đề tài lại lần nữa quay lại buổi họp báo.

Dưới đài, Chu An An cắn răng, căm tức nói: "Sao lại là cô ta chứ, con đàn bà này thật ghê tởm, đã gả cho anh họ tôi rồi, còn nhớ nhưng mối tình đầu!"

Quý Hoài Kiến nghe vậy, vô thức quay đầu hỏi: "Cô nói cái gì?"

"Anh Hoài Kiến, cô ta chính là người lần trước em nói với anh đó, chính là người phụ nữ giả mang thai lừa anh họ em kết hôn, anh tốt nhất đừng bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa, cô ta có rất nhiều tâm cơ, ngay cả anh họ em cũng bị cô ta lừa xoay vòng vòng."

Trong góc phòng, đương sự bị lừa đang trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, môi mím chặt chứng tỏ anh lúc này đang đè nén tức giận.

Mà bên cạnh Chu Từ Thâm, Giang Yến cũng đang liều mạng nín cười, sợ bản thân không nhịn được sẽ bật cười ngay tại chỗ.

Giây trước, Chu Từ Thâm còn đang dõng dạc nói: "Cô ấy đang biểu đạt tình cảm với tôi."

Giây tiếp theo, cô vợ kia của anh ta không hề do dự vả mặt anh ta, khiến cho anh hiểu rõ được cái gì gọi ta sự thật tàn nhẫn.

Buổi họp báo không dễ dàng gì mới kết thúc, đèn trong khán phòng lại lần nữa sáng lên, có hai bóng người gần như đứng dậy cùng một lúc.

.....

Nguyễn Tinh Vãn đi tới hậu trường, cảm thấy lồng ngực có chút buồn bực, dạ dày cũng không thoải mái.

Buồn nôn.

Cô vừa uống chút nước, Bùi Sam Sam liền chạy tới: "Tinh Tinh, buổi họp báo lần này rất thành công, số lượng đặt trước đang không ngừng tăng lên, tổng số lượng đặt trước của ba mẫu đã đột phá 10 vạn rồi, này mới được bao lâu chứ."

Nguyễn Tinh Vãn thở phào, kết quả này rất tốt.


Nguyễn Tinh Vãn hỏi: "Quý Hoài Kiến đi chưa?"

Đèn trong thính phòng quá tối, cô không nhìn thấy gì cả.

"Không biết nữa, vừa rồi mình không nhìn thấy anh ta, có điều mình cảm thấy anh ta hẳn là sẽ không đi, chắc chắn sẽ tới hậu trường tìm....."

Bùi Sam Sam còn chưa nói xong, một dáng người thon dài cao ngất xuất hiện ở cửa.

Chu Từ Thâm vẻ mặt rét lạnh, cả người đều bị một luồng khí lạnh âm u bao phủ.

Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam hai mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn ra cùng một câu hỏi trong mắt đối phương, sao anh ta lại ở đây?

Mấy giây sau, Bùi Sam Sam lờ mờ cảm thấy nhiệt độ trong phòng trang điểm càng lúc càng thấp, lạnh đến nỗi hai hàm răng cô va vào nhau cầm cập:

"Tôi....Tinh Tinh, mình chờ cậu ở cửa, hai người cứ nói chuyện đi nhé."

Nói xong, chạy nhanh như ăn cướp.

Chỉ một lát, trong phòng trang điểm chỉ còn hai người họ.

Tầm mắt Chu Từ Thâm nhàn nhạt liếc về phía mấy bộ trang sức được đặt trên bàn, chân dài bước về phía Nguyễn Tinh Vãn:

"Em có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu cái áp suất dọa chết người này của anh từ đâu mà đến, thấy anh đến gần, nhịn không được lùi về sau hai bước, tựa vào trước bàn:

"Giải thích....cái gì?"

Chu Từ Thâm đứng trước mặt cô, thuận tay cầm lấy vòng cổ phía sau cô, đôi mắt nguy hiểm nheo lại:

"Em nói xem."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương