Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Chương 9: Cô không tham lam

**

Chuyện Ôn Miên nhận lời theo Cù Thừa Sâm về nhà gặp trưởng bối, cũng có nghĩa khoảng cách để tiến đến hôn nhân cũng chỉ còn một bước ngắn.

Vì thế, Ôn Miên cố ý nghe ngóng tin tức về gia đình họ Cù, sau khi điều tra xong khả năng chịu đựng của cô lại tăng thêm một bậc.

Nhà họ Cù là gia đình quan quân thì cô đã sớm biết, nhưng ai biết gia cảnh của mẹ trung tá Cù lại không bình thường đến vậy, phải biết rằng nhà họ Bùi lúc trước đã cùng với lão Mao giành chính quyền, hai gia tộc "yêu nghiệt" như vậy còn kết thông gia, người thường làm sao dám đối mặt với gia đình như thế.

Không hiểu vì sao, Ôn Miên đối với họ "Bùi" này luôn có một chút sợ hãi.

"Sao cậu đột nhiên lại quan tâm đến những chuyện đó?" Chu Như cười gian ôm lấy bả vai cô: "Chẳng lẽ trung tá muốn cậu hiến thân cho bộ đội?"

Ôn Miên muốn giấu cũng giấu không được: "Anh ấy muốn dẫn mình đi gặp người trong nhà."

"À, mẹ Bùi thì rất dễ sống chung, khó ở chỗ bác Cù........... trước kia nếu tư lệnh Cù Viễn Niên ở nhà, mình liền không dám qua chơi."

Chu Như nói xong, Ôn Miên rũ xuống giống như quả cà tím, cô buồn cười suy nghĩ, nếu lúc trước trúng số được thì thật tốt, ít nhất giá trị con người cũng được ngàn vạn, đáng tiếc sau đó anh trai lại mất tích, không thể biết được đáp án.

Ôn Miên nhìn giống như tiểu nhân tùy tiện: " Có phải bây giờ cậu không còn lưu luyến người ta nữa?"

"Cũng không phải, hiện tại người trong lòng của mình, diện mạo phải giống như ánh mặt trời, tính cách thông minh, còn phải thành thật, có thể yêu thương, chiều chuộng mình, thường làm cho mình vui vẻ............."

Ôn Miên nghe xong, vẻ mặt nhịn không được cười: "Hình như mình nhớ đã từng gặp qua người đàn ông này."

"Có sao? Ai vậy?"

Bị cô ấy hỏi đến thiếu chút nữa phum ra một búng máu, Ôn Miên thực chịu không nổi con nhóc này, còn không phải là cảnh sát giao thông Tiểu Vương kia hay sao!

Chu Như còn chưa nhận ra, nhìn bốn phía quanh các đồng nghiệp đang làm việc, nhỏ giọng nói với Ôn Miên: "Cậu lo lắng cái gì, trên đời này người có tiền có quyền chịu lấy cậu không chỉ có nhà bọn họ."

Nghe Chu Như nói xong, Ôn Miên đành phải cười khan hai tiếng. Ngày đó nhận lời Cù Thừa Sâm không phải là xúc động nhất thời, thậm chí chuyện quân hôn này, cô cũng suy nghĩ kỹ càng rồi.

Cô đã sớm ngưỡng mộ trung tá Cù, huống chi anh còn là bộ đội đặc chủng, nhà họ Cù không phải là danh môn vọng tộc bình thường, nhà làm quân nhân tất nhiên có nhiều quy củ, nhưng rõ ràng, trong nhà chỉ còn cô và mẹ, có chuyện gì cũng có thể tìm được người khoan dung.

Hơn nữa, trung tá Cù có thể thay cô và mẹ hỏi thăm tin tức anh trai, cô cũng không sợ Tần Đông Dương đến trả thù, đòi nợ.

Năm nay cô cũng đã hai mươi mấy, vấn đề lập gia đình không thể kéo dài nữa, càng không nói đến bất cứ lúc nào cô cũng có khả năng trở thành kẻ thất nghiệp. Ôn Miên thật sự không tìm được lý do từ chối Cù Thừa Sâm............Không, lý do duy nhất có lẽ do yêu không đủ nhiều, cô không yêu anh đến mức không gả cho anh thì không được, đổi lại là người khác cũng thế thôi.

Nhưng lý do này, không phải rất mong manh, rất ngây thơ hay sao?

Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ xem trọng tình yêu hơn sinh mệnh, cho dù cô còn chưa xác định được sau này mình có gặp được một người như thế hay không.

Nhưng ít ra, đối với Ôn Miên mà nói, anh có thể cho cô trách nhiệm và hứa hẹn, cô hẳn là nên thấy đủ, dù sao làm người cũng không thể quá mức tham lam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương