Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Chương 47: Nói rõ với cô

Thời tiết hôm nay ở New York rất tốt, Tả Luân từng nghe cha nuôi nói, ngày ông ấy ôm đứa trẻ quấn tả lót mới sinh từ rừng về nhà, ánh mắt trời cũng rực rỡ.

Từ nhỏ Tả Luân đã được thợ săn nuôi dưỡng, ba tuổi anh đã bắt đầu theo cha nuôi lên núi săn thủ, khi đó đứa nhỏ còn chưa được tiếp xúc gì với súng ống hiện đại, anh chỉ dùng một cây súng săn tổ truyền (được ông cha truyền lại).

Anh thích đuổi theo bóng dáng to lớn của cha nuôi trong trời đông tuyết phủ, cho dù hai người bọn anh không hề có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ lại làm bạn với nhau lâu ngày, tình cảm còn sâu hơn cả tình.cha con.

Có thể là do cuộc sống cô độc nơi rừng hoang, nên đã tạo nên một Tả Luân tính tình quái gở xưa nay không thích kết bạn với ai, anh kết bạn với những động vật trong hẻm núi, nhưng cũng là kẻ địch trời sinh của bọn nó, giống như con thỏ, con nai, còn có sói nữa.

Ngày tháng dần trôi qua, đứa nhỏ đến thành thị gần đó để đi học, có một ngày khi về nhà, chào đón anh không còn là người cha nuôi có tài thiện xạ, mà là một khối thi thể lạnh băng.

Cha nuôi bị một tên tội phạm nổ súng giết chết, đây cũng là lý do chính khiến cho Tả Luân lựa chọn trở thành FBI. Anh muốn gửi gắm tất cả hận thù vào cây súng trên tay này, chỉ có đuổi bắt tội phạm, mới có thể trấn an được tâm hồn anh.

Tả Luân thường nhớ lại khuôn mặt đầy râu của cha nuôi, ông dạy anh tin vào thượng đế, cũng tự tay dạy anh cách sử dụng súng săn, trở thành một thợ săn ưu tú.

Có đôi khi râu đâm vào mặt anh, chỉ là, khoảng thời gian tốt đẹp ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.

Ôn Miên nghe rất chú tâm, mũi hơi chua xót, ánh mắt Tả Luân bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Do not stand at my grave and weep, I am not there, I do not sleep.

I am a thousand winds that blow, I am the diamond glints in snow,

I am the sunlight on ripened grain, I am the gentle gentle Autumn rain."

Xin đừng khóc lóc trước mộ bia của tôi, tôi không ở nơi đó, tôi chưa từng an nghĩ.

Tôi là cơn gió lạnh thấu xương, là tia sáng lóe lên nơi đồng tuyết.

Tôi là cơn mưa thu dịu dàng tươi mát, là ánh mặt trời chiếu sáng hạt lúa vàng.

"Đây là văn bia (những văn tự khắc trên bia) của cha tôi." Anh bình tĩnh nhìn cô, giọng nói vô cùng rõ ràng: "Tôi không sợ chết, chỉ muốn có ai đó vì tôi mà khắc những câu thơ này, tặng tôi một bó hoa."

Ôn Miên có chút băn khoăn, dù sao cũng là cô khiến cho người đàn ông này nhớ lại chuyện cũ, nhưng cô cũng có cách nghĩ của cô: "Việc này của anh thì tôi chắc chắn mình có thể làm được, nhưng tôi không cần.... tài sản để lại của anh."

"Trao đổi ngang giá."

"Tôi bắt anh đưa tôi cái gì đó mới thay anh làm việc, vậy có gì khác với những người khác?"

Tả Luân nghe vậy thì nhìn cô, anh hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô gái này, chỉ là vẫn không đủ.

"Về phần, người liên lạc khi khẩn cấp... Có lẽ anh nên tìm người gần gũi với anh nhất,D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. bây giờ chưa gặp không có nghĩa là sau này không có." Ôn Miên nói, cắn môi cười: "Nói thật ra, tôi lo chồng tôi sẽ ăn giấm (ghen)."

Người đàn ông sửng sốt, biểu cảm trên mặt thoáng trở nên cứng ngắc.

So với việc dây dưa không có kết quả, không bằng gói chặt phần tình nghĩa này lại, cất kỹ trong tim.

Anh tự nhận mình không phải là loại đàn ông này, nếu anh thật muốn giành lấy thứ gì đó, thì nhất định sẽ không buông tay.

Cô tới nơi này quả nhiên là vì...... anh là bạn của cô?

Cửa đột nhiên bị gõ hai cái, trước mắt là một cô gái ngoại quốc tóc vàng vô cùng xinh đẹp: "Sorry, không quấy rầy hai người chứ?"

Có lẽ là vì không khí lúc này có chút lúng túng, nếu không thì cô điều tra viên này cũng đã không hỏi một câu như thế.

"Xin chào, tôi là đồng sự của Revolver, Magi, cô là bạn gái anh ấy?"

Ôn Miên mỉm cười: "Không, tôi là một người bạn ở Trung Quốc của anh ấy."

Ánh mắt của cô gái tóc vàng dạo qua chiếc nhẫn trên tay Ôn Miên: "Anh ấy từng từ chối tôi, tôi còn tưởng anh ấy đã có người trong lòng rồi."

Tả Luân ho khan vài tiếng, nhíu mày: "Magi, nói nhiều quá."

"Nếu cô không kết hôn, Revolver quả thật là một người đàn ông không tệ." Magi chớp chớp mắt: "Anh ấy là một nhân vật truyền kỳ trong cục của chúng tôi, luôn thích hành động một mình, hoàn toàn không nghe theo chỉ huy."

Ôn Miên cười ra tiếng, điều tra viên Tả càng thấy xấu hổ.

"Miss Ôn, chồng của cô là loại thế nào? Revolver không phải là loại mà cô thích sao?"

Ôn Miên xấu hổ, thầm nói cô điều tra viên này định tác hợp cho bọn họ sao?

"Anh ấy không giống với Tả Luân, chỉ là, chồng tôi cũng là một tay súng bắn vô cùng tỉa xuất sắc."

"Thật sao? Đàn ông Châu Á đều ưu tú giống Tả Luân vậy sao?" Magi mím môi cười: "Tôi nhớ lúc trước đồng sự Sherry cũng có nhắc tới, lúc ở Trung Quốc cô ấy cũng đã từng gặp một người đàn ông rất giống Tả Luân."

Ôn Miên kinh hãi, còn chưa kịp nghĩ, đã thốt ra: "Khi nào? Cô ấy nhìn thấy ở đâu?"

"Đã là chuyện lâu lắm rồi........ tôi cũng không nhớ rõ lắm."

Tả Luân biết cô gái này đang nghĩ gì, cũng giúp cô hỏi rõ đồng sự: "Sao lại không nghe cô nói đến? Rốt cuộc là bao lâu?"

Magi giả bộ liếc mắt trắng với người đàn ông trọng sắc khinh bạn này một cái, trong lòng Ôn Miên hơi loạn, cô theo bản năng xoay người nắm chặt cánh tay Tả Luân, như muốn tìm kiếm một sự giúp đỡ.

Một trận run rẩy kỳ dị truyền vào lòng bàn tay, anh ngẩn người, mới khôi phục lại sự nghiêm nghị: "Ôn Miên, Sherry chết rồi."

Giờ phút này Ôn Miên cứ lo lắng không ngừng nghi hoặc nhìn Magi, nhưng thấy sự lo lắng của cô ấy, cô cũng muốn giúp đỡ một chút: "Bởi vì nhiệm vụ có tính cơ mật, nên tôi không biết cô ấy gặp người đàn ông này ở đâu."

Tả Luân thấy thế thì thở dài, vỗ vỗ vào lưng cô mở miệng: "Cô không thể chắc chắn là anh ta, cũng không thể xác định là trước hay sau khi anh ta mất tích."

Ôn Miên nhớ đi nhớ lại, không buồn lên tiếng. Cô biết có lẽ chỉ là trùng hợp, điều tra viên bọn họ cũng từng gặp bộ đội đặc chủng một lần, nhưng mà bọn họ chẳng hề để ý đến một lần gặp gỡ bất ngờ, cũng vì cô chưa từng từ bỏ hi vọng.

Cô tin Ôn Tinh chưa chết, luôn tin tưởng không chút nghi ngờ.

*****

Đến đêm thì trời bỗng nổi gió, còn kèm theo một chút mưa, bệnh viện chưa mở máy sưởi nên không khí nhất thời trở nên lạnh buốt, Ôn Miên giúp Tả Luân đóng cửa sổ lại.

Ôn Miên đã hạ quyết tâm, muốn gạt vị sếp này qua một bên vài ngày, đối với những người đàn ông kiêu ngạo thì không thể nghe lời quá mức, có khi phải thu tâm lại, mới có thể thuần phục dã tính của anh ta.

Tuy rằng Cù Thần Quang thật muốn Ôn Miên làm như thế, nhưng một tin nhắn của anh hai lại khiến hai cô không thể không nhận cuộc điện thoại này.

Cô gọi Ôn Miên lên phòng, đưa di động ra: "Anh nói một lát nữa sẽ gọi đến, lần này nhất định phải nhận."

Ôn Miên không khỏi kinh ngạc, suy nghĩ một lát, cô gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Rất nhanh Cù Thừa Sâm đã gọi điện thoại tới, giọng nói của người đàn ông vẫn du dương như thế, chỉ là tốc độ nói chuyện có hơi nhanh: D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn."Ôn Miên?"

"Ừ, là em."

Người đàn ông không tiếng động cười cười: "Quy tắc cũ, anh chỉ có năm phút."

Cô theo bản năng nắm chặt ống nghe, kinh ngạc: "Các anh sắp phải làm nhiệm vụ à?"

Cù Thừa Sâm vừa định mở miệng, ở phía xa như có ai gọi: "Đội trưởng....." anh quay lại trả lời đối phương, mởi tiếp tục nói: "Ừ, lập tức xuất phát." Anh tiếp tục đề tài: "Mọi việc thuận lợi không, người đàn ông kia chết chưa."

"....... Không cần lo lắng, em tốt lắm." Ôn Miên quyết định không trả lời vấn đề chanh chua của người nào đó.

Bất quá, nếu sớm biết anh sắp phải xuất phát như thế, cô đã không giận dỗi với anh, yêu hay không yêu, một đáp án cũng không phải điều tất yếu, có lẽ chỉ là anh nói không nên lời.

Ôn Miên có chút hối hận, còn có chút sợ hãi khi nghĩ đến.

"....... Vậy anh có tốt không?"

Cù Thừa Sâm thở dài, giờ phút này anh không thể không thừa nhận: "Ôn Miên, anh không muốn về nhà."

Cô nghe được thì cứng đờ cả người.

Mấy ngày nay trung tá Cù quả thật giống như trở về với tình cảnh trước khi anh kết hôn, quanh năm luôn phải trải qua cuộc sống vội vàng ở bộ đội, nhưng anh đã hoàn toàn khác với quá khứ, anh đã không còn là một thiếu niên, anh không còn thời thanh xuân để thỏa thích thiêu đốt nữa.

Căn nhà quen thuộc này, còn có cô vợ nhỏ này, nếu có một ngày phải rời bỏ, sẽ khó khăn đến mức nào.

Cù Thừa Sâm không nói cho Ôn Miên, ngày đó lúc anh đứng một mình dưới lầu, quay đầu nhìn về cửa sổ nhà bọn họ, một mảng tối đen không chút sinh khí, anh đã biết, anh không muốn trở về căn nhà không có cô, anh rất nhớ cuộc sống có cô.

Nếu ngọn đèn này, không còn sáng nữa, thì phải làm thế nào.

Cù Thừa Sâm thấp giọng nói: "Chờ em trở về, anh sẽ cho em đáp án."

Anh đồng ý, sẽ cho cô đáp án mà cô muốn.

Trong lúc nhất thời Ôn Miên không biết phải nói cái gì, Cù Thừa Sâm thấy cô không nói, thì nói tiếp: "Lần trước đã định ra điều thứ nhất trong quân quy rồi đúng không."

Người đàn ông bỗng nhiên giương khóe miệng lên, ra một mệnh lệnh: "Điều thứ hai: về sau, cãi nhau không được về nhà mẹ đẻ, lại càng không cho phép bỏ nhà trốn đi."

Ôn Miên vuốt một lọn tóc bên tai: "Ừ, sẽ không."

"Còn điều thứ ba."

Gì, còn điều thứ ba nữa sao?

Cù Thừa Sâm gằn từng chử, cười trong màn đêm, lặp đi lặp lại điều thứ ba trong quân quy nhà bọn họ: "Ôn Miên, luôn phải ghi nhớ, em là của anh, em là của anh, em là của anh."

Ôn Miên triệt để đứng hình.

Người đàn ông như là không hề ý thức được lời nói của mình buồn nôn đến mức nào, bá đạo ra lệnh: "Em có nghe hay không?"

Hốc mắt cô ẩm ướt, trên mặt lại cười ngọt ngào, vừa mừng vừa sợ, nghĩ một lát thì đáp: "Em cũng muốn chờ anh trở về, nói cho em biết đáp án."

Cho nên, anh không thể không về.

Sếp Cù cũng cười, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Được."

Cù Thừa Sâm thấy thời gian đã đến, không nhiều lời nữa, còn những lời muốn nói khác, gặp mặt nói sau cũng không muộn.

Ngắt điện thoại, làm công tác chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này.

Mặc dù đây không phải là nhiệm vụ quân sự cơ mật, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều đau đầu: kết hợp với biên phòng Quảng Tây để truy bắt bọn buôn ma túy.

Lúc trước một tiểu đội cảnh sát biên phòng đã lọt vào ổ mai phục của những phần tử buôn lậu thuốc phiện có vũ trang, mười mấy nhân viên cảnh sát bị giết chết, khiến cho mấy vị thủ trưởng bên trên đều tức giận.

Trang Chí Hạo ra lệnh, cho dù đuổi tới địa ngục cũng phải thay các chiến sĩ đã hy sinh bắt hết bọn họ.

Vũ khí đều trang bị loại tiên tiến nhất, Cù Thừa Sâm nhìn điệu bộ đó đã hiểu rõ, muốn xuất cảnh, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lần này. Nhưng chỗ đau đầu là chỉ cần bước một bước ra khỏi biên cảnh, thì đồng nghĩa với việc bọn họ đã biến mất, giống như anh trai của Ôn Miên năm đó.

Không ai hi vọng sẽ hy sinh không có tiếng tăm gì như thế.

Trên trực thăng, Lục Trang Nghiêm gọi trung tá Cù đang phát ra khí lạnh: "Cứ cho là bình thường cậu đối nhân xử thế không cần quá phong tao chứ."

"Thế nào?"

"Cậu còn nhớ rõ cậu là "Ngân Gai" chứ?"

Bởi vì anh là trung tá Cù - "Bụi gai màu bạc" phong tao sắc bén nhất, cho nên không ai có thể thay thể được anh, anh và đội của anh phải là chiến tích huy hoàn nhất của quốc gia.

Cù Thừa Sâm nở nụ cười, hỏi lại: "Lo tôi không hoàn thành được?"

Lục Trang Nghiêm đang nhắc nhở anh, đừng để tình cảm cá nhân trở thành nhân tố ảnh hưởng trong khi đang chấp hành nhiệm vụ.

Anh ta biết trung tá không phải là người đàn ông hay mất kiếm soát, nhưng mấy ngày nay, điệu bộ diễn giả như thật của Cù Thừa Sâm khiến cho lòng anh ta hơi sợ hãi.

Nhìn thần sắc lúc này của anh, thiếu tá Lục hiểu rõ: "Giờ thì không lo rồi."

Nói xong, anh ta vỗ vai người đàn ông: "Đừng trách tôi tò mò, vết thương trên mặt cậu là sao thế?" Thiếu tá Lục nhíu mày: "Nhà cậu không có nuôi mèo mà."

Con ngươi đen của trung tá tiên sinh trầm xuống, lời nói không chút ý đùa: "Không phải mèo, là cừu."

*****

Tối hôm qua Ôn Miên lăn lộn khó ngủ, trong lòng luôn lo lắng cho sự an nguy của Cù Thừa Sâm. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô nhìn vào chiếc gương trong nhà vệ sinh, không khỏi mím môi đôi với đôi mắt gấu mèo của mình.

Tiểu Quang lại ngủ nướng, Ôn Miên không làm phiền cô, tự mình đến thăm Tả Luân được rồi, huống chi khách sạn cũng không cách xa bệnh viện.

Nhân viên chăm sóc đang ở lau người cho Cù Thừa Sâm, Ôn Miên ngượng ngùng, đứng ở cửa một lát.

Tinh thần của Tả Luân rất tốt, trên mặt đã được thay thuốc, không hề giống với người đàn ông vừa đi một vòng từ quỷ môn quan về.

"Đây là lần đâu tiên tôi bị thương nặng đến vậy." Anh nhìn mắt Ôn Miên, hơi đăm chiêu: "Cảm giác chuyện gì cũng phải có người khác làm giúp, thật khó chịu."

Ôn Miên nghe ra giọng điệu nói chuyện của người đàn ông này có chút giống với đứa trẻ giận dỗi, không khỏi nở nụ cười: "Tố chất thân thể của anh tốt, không phải bác sĩ nói anh phục hồi rất nhanh hay sao?"

Người luôn có thói quen một mình như anh, để người đàn ông này chuyện gì cũng phải dựa vào người khác, khó tránh khỏi không thích ứng được.

Ôn Miên thấy Tả Luân muốn lấy di động bên cạnh, đương nhiên là chủ động đến giúp, ai biết bỗng nhiên anh kéo lấy tay cô, rõ ràng là vết thương chưa lành, nhưng động tác trên tay lại sung mãn như thế.

Anh nằm trên giường bệnh, đầu còn quấn băng vải, trong mắt chứa đựng ánh mắt anh tuấn mê người, ngay cả khi cả người đều bị thương như thế, vẫn có sức hấp dẫn khiến người khác mềm lòng.

Tả Luân không cần cô làm bạn của mình.

Ôn Miên nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình, đoán được những lời anh ta định nói, sẽ phá hủy hết tình cảnh hiện nay trong chốc lát.

Anh không cần cô làm bạn, bởi vì đây chỉ là suy nghĩ ích kỷ của riêng cô.

"Ôn Miên, tôi chưa từng có loại cảm tình này với bất kỳ ai." Thanh âm trầm thấp có lực của người đàn ông vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương