Editor: Sayo

Beta: Mạc Y Phi

Trở lại căn nhà trơ trọi của chính mình, Vĩnh Quần đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ đến đáng sợ.

Khoảng thời gian ở cùng Phương Tâm lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, chỉ mới một tuần lễ ngắn ngủi, anh càng ngày càng thích gặp cô, cũng càng ngày càng thích cùng cô kề vai sát cánh chơi Game Online.

Thật ra Game Online khá ngu ngốc, một người nho nhỏ trên màn hình chạy tới chạy lui, phải dựa vào con chuột điều khiển, phối hợp với mấy cái phím tắt, ngoại trừ luyện cấp cày đồ, thì là cày đồ luyện cấp, cái gì cũng không có. Nhưng một đám người lại cùng nhau nhìn màn hình, khi thì phát ra vài tiếng cười ngớ ngẩn, chỉ vì cái trò chơi nhỏ nhàm chán này.

Nhưng mà… ở bên cạnh Phương Tâm, nghe cô gào thét, vô cùng hưng phấn chỉ trời vạch đất giống như một đứa trẻ, chỉ cần trong trò chơi, cô sẽ chăm sóc đồng đội duy nhất là anh làm nhiệm vụ, loại dịu dàng anh dũng này, khiến cho trái tim anh từ trước đến nay không hiểu phong tình cũng có chút cảm động.

Một người con gái vô cùng mê chơi… trái ngược với một người mấy chục năm theo đuổi cuộc sống nghiêm túc. Nhưng mà không biết tại sao, anh không ghét một chút nào, đúng, một chút xíu cũng không ghét.

Thậm chí là yêu thích.

Đây có lẽ là nguyên nhân anh cực kỳ tức giận? Anh tức giận với cô gái ngốc dịu dàng này. Tại sao lại quan tâm loại đàn ông khốn khiếp như vậy? Cô nên chửi cái tên đã tổn thương tấm lòng cô, giống như ngăn chặn côn trùng có hại, triệt để đuổi anh ta ra cuộc sống của mình mới đúng.

Nhưng mà, cho dù như thế nào, anh cũng không nên nổi nóng như thế. Trời… rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì đây…

Điện thoại bỗng chốc vang lên, anh liếc mắt nhìn người gọi đến, sau đó nhảy dựng lên.

“Hey? Hi hi! Phương Tâm?”

“À… Anh về đến nhà chưa?” Phương Tâm cười cười với điệu bộ không tốt lắm, “Ừm… Tôi nói là, anh có mệt không? Chuẩn bị ngủ chưa?”

Nhìn đồng hồ, đúng mười giờ. Thẳng thắn nói, anh nên lên giường đi ngủ rồi, cuộc sống của anh từ trước đến nay đều theo quy luật cứng nhắc.

“Vẫn chưa. Có chuyện gì không?” Anh không cách nào giải thích bản thân cười lớn như vậy là vì chuyện gì, làm gì mà cười vui vẻ như thế? Cùng lắm chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà.

“Chỉ là… Chỉ là, anh có định ra ngoài uống chút rượu, nhảy nhót không? Tôi sẽ tính phí ngoài giờ cho anh.” Cô cười hì hì xấu hổ, “Đương nhiên, nếu anh rất mệt thì quên đi.”

“Vừa khéo tôi cũng định uống chút rượu, nhưng nếu cô tính thêm phí ngoài giờ, tôi sẽ không đi.” Uống rượu không thành vấn đề, nhưng nhảy? Đời này anh chưa từng nhìn thấy vũ trường là như thế nào, “… Tôi biết Waltz và Tango.”

“Khụ… Ha ha ha!” Phương Tâm cười to không chút che dấu, “Không phải đâu! Trời ơi, tôi không phải nói Ballroom Dance! Chỉ là PUB thông thường, là cái loại tùy tiện uốn éo lắc lư. Anh từng đi PUB chưa? Ở đối diện Phúc Hoa.”

Vĩnh Quần sờ sờ  mũi: “Tôi không có thói quen tới câu lạc bộ đêm.”

“Anh thật sự là một đứa bé ngoan.” Phương Tâm có chút ngạc nhiên, “Anh… có thể tới không? Nếu như không được cũng không sao… Tôi tự đi là được rồi.”

“Tôi chưa nói không đi.” Anh không khỏi cảm thấy không vui, “Một người phụ nữ như cô, nửa đêm tự mình đi PUB à?”

“Tôi không tìm thấy người đi cùng mà. Tự mình đi cũng không có vấn đề gì, tôi rất biết cẩn thật.”

Khó chịu. Không biết tại sao, anh vô cùng vô cùng khó chịu: “Cô đợi trong nhà đừng có chạy lung tung, tôi tới đón cô.”

“Không cần… Tôi sẽ tranh thủ đi ra ngoài…” Giọng nói của cô hơi bối rối, “Chúng ta gặp mặt ở Phúc Hoa là được!”

Vĩnh Quần cảm thấy có gì đó không đúng: “Phương Tâm, cô đang trốn ai?”

“Hả, đâu có! Không có gì cả.” Cô chột dạ phủ nhận, “Tôi ra ngoài rồi…”

“Có phải bạn trai cũ của cô muốn tới đúng không?” Anh đột nhiên cảm thấy giận dữ, “Tại sao cô không kiên quyết từ chối?! Cứ đà này, thằng đàn ông thối nát đó sẽ cảm thấy có cơ hội mà thừa dịp…”

“Đàn ông các người bằng lòng nghe người khác nói gì sao?” Phương Tâm nhăn mặt, “Tôi đã nói buồn ngủ một trăm lần rồi, anh ta vẫn cứ kiên trì nói tôi sẽ không ngủ sớm như vậy. Ngoại trừ chạy trốn, tôi cũng không biết phải xử lý như thế nào! Làm như đều là lỗi của tôi vậy? Sao anh không đi chửi anh ta ấy, chỉ biết trách tôi?!”

Bầu không khí thoáng trở nên bế tắc, hai người cầm điện thoại, đều lặng lẽ không nói.

Phương Tâm hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, tôi không nên nổi giận với anh.”

“Không, là tôi không đúng, tôi không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.” Ngược lại Vĩnh Quần luống cuống, tại sao từ trước đến nay anh đều tỉnh táo, biết tự kiềm chế lại đột nhiên dễ giận như thế? Anh thật sự không nghĩ ra, “Cô muốn đi bằng cái gì? Bây giờ bắt taxi rất nguy hiểm…”

“Tôi đi xe máy.” Giọng điệu của Phương Tâm hòa hoãn đi nhiều, “Đừng lo lắng, tôi thật sự là người biết như thế nào để chơi, cũng như chơi thế nào mới an toàn. Gặp anh sau.”

Để điện thoại di động xuống, anh ngẩn người. Trong garage nhà anh có ba chiếc xe, nên lấy chiếc nào đi đây? Đột nhiên cảm thấy hối hận, lừa gạt cô làm gì? Bây giờ thẳng thắn không biết có được hay không?

Trực tiếp nói với cô: Này, Phương Tâm, thật ra phí ngoài giờ cũng không quan trọng, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hách Lâm, không để tiền trong lòng. Thật ra tôi đang trong thời gian nghỉ lễ dài hạn, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng tôi thật sự rất vui khi được chơi cùng cô, thậm chí muốn…

Muốn? Muốn thế nào?

Anh nhảy dựng lên, muốn… anh muốn… anh muốn theo đuổi Phương Tâm!

“Tiêu đời…” Gương mặt anh tái nhợt. Thật vậy không? Có thật không đây? Anh muốn theo đuổi người phụ nữ ham chơi thành tinh đó sao?

Vuốt mặt, anh nhìn đồng hồ, vội vàng đến garage, tùy tiện chọn một chiếc xe rời đi.

Trên đường đi, tinh thần anh không được tập trung, trong quãng đường ngắn ngủi, anh nghĩ rồi lại nghĩ, lại phát hiện trong đầu chỉ toàn bột nhão.

Đến lúc anh ngừng xe, chạy đến điểm hẹn nhìn xung quanh, phát hiện Phương Tâm…

Ông trời, hô hấp của anh dừng lại trong vài giây đồng hồ.

Phương Tâm mặc áo hai dây màu đen, cùng với quần jean thấp eo wax bạc màu, chân mang một đôi giày thể thao đơn giản. Cô thả mái tóc dài tự nhiên, trên mặt trang điểm cẩn thận, trong bóng đêm, đôi môi đầy đặn xinh đẹp bởi vì tô son mà càng thêm ngon miệng, một vài giọt nước nho nhỏ đọng lên lông mi vừa cong vừa dài, lấp lánh tỏa sáng.

Cánh tay và bờ vai, còn có một phần bụng non mịn của cô, trong ánh trăng mờ tản mát ánh sáng trắng muốt.

Một bộ trang phục đơn giản thế này, đã khiến anh đột nhiên cảm thấy cổ họng cháy khát, bụng dưới co rút từng đợt.

“Sao cô lại ăn mặc như thế này mà chạy đến đây?!” Thử mấy lần, cuối cùng anh cũng có thể nói ra lời, mới mở miệng lại trách cứ, hận không thể đập đầu vào tường.

Loại giọng điệu giống như thầy giáo này… Anh đang làm gì thế? Đang làm gì thế này?

“Tôi có mang áo khoác.” Phương Tâm nhíu mày, “Chỉ là nhét vào cốp xe máy rồi. Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi mặc áo khoác nhảy?”

“Áo khoác có thể buộc vào bụng, ít nhất sẽ không thấy lạnh.” Anh rầu rĩ trả lời, đột nhiên xúc động muốn đưa cô về nhà.

Phương Tâm nhìn bầu trời đêm oi bức của Đài Bắc không có lấy một cơn gió, thở dài: “Anh cho rằng trong loại thời tiết quỷ quái này sẽ bị cảm lạnh?”

Cô… Cô không biết mình ăn mặc thế này rất dễ làm cho con mắt đàn ông “cảm lạnh” sao?

“Rõ ràng là cô nên tìm một người bạn trai đi.” Vĩnh Quần nói bóng nói gió, “Thà nửa đêm chạy đi nhảy múa để tránh mặt, cũng không bằng để thằng đàn ông kia từ bỏ hy vọng sao? Ít nhất…”

“Tôi không muốn nói chuyện yêu đương.” Cô quả quyết trả lời, “Đã đủ rồi. Tôi từng kết giao với ba người bạn trai, mỗi người trong số họ ai cũng không thể chờ được muốn rời khỏi tôi, sau khi chia tay lại cảm thấy hoài niệm… Nhất định là tôi có chỗ nào đó thiếu sót rất quan trọng, chỉ là chính bản thân tôi không biết mà thôi. Vĩnh Quần, tôi rất thích anh…”

Trái tim Vĩnh Quần đập nhanh.

Cô nói tiếp: “Thích tên ‘Lính đánh thuê’ anh. Có chuyện gì bạn trai có thể làm, mà anh không làm được chứ? Nếu cần người ở cùng, anh sẽ đến bên cạnh tôi; nếu muốn tìm người nói chuyện, anh sẽ nghe tôi nói; cho dù nửa đêm muốn nhảy múa, anh cũng sẵn lòng cùng tôi đi chung. Nhưng tôi bảo đảm tôi là một người chủ hợp lý, dễ sống chung, cái này anh cứ yên tâm.” Đưa tay vòng qua khuỷu tay của anh.

“Cũng chỉ là quan hệ chủ thuê?” Tâm trạng Vĩnh Quần tụt dốc.

“Đúng, chỉ có như vậy.” Phương Tâm không để ý nét mặt của anh, cười tủm tỉm, “Tôi không muốn đụng vào tình cảm đâu, phiền phức lắm.”

“Dùng tiền tương đối thoải mái… phải không?” Mặt anh trầm xuống, đứng lại không chịu đi tiếp.

Phương Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đoán chừng bản thân đã nói sai cái gì rồi: “Đừng như vậy, tôi rất tôn trọng anh. Gác lại quan hệ chủ thuê qua một bên, chúng ta là bạn bè, không phải sao?”

Nhìn gương mặt kiều diễm của cô, Vĩnh Quần rất lâu rất lâu nói không ra lời. Cô từ chối tất cả sự theo đuổi… Nếu không bởi vì mối “quan hệ chủ thuê” này, anh e rằng cơ hội quen biết cô cũng không có.

Ít nhất hiện tại… Bọn họ là bạn bè.

Anh chuẩn bị một đêm, những lời muốn thẳng thắn với cô phải nuốt xuống, quyết tâm sắm vai “Bạn chơi tốt nhất”. Anh kiên nhẫn hơn bất kì kẻ nào, anh nhẫn nại chờ cô đến ngày đó, cho đến khi thân phận của anh được phù chính (1).

(1) Từ thiếp lên chính =))))

“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.” Anh cười cười thoải mái, “Ăn nhậu chơi bời cứ tìm tôi là được.”

Phương Tâm nhẹ nhàng thở ra, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh, khiến người khác hoa mắt chóng mặt.

Chắc chắn sẽ có một ngày như thế, Vĩnh Quần nhún nhún vai. Chỉ cần có anh ở đây, đừng ai hòng tiếp cận Phương Tâm.

Trái tim của cô, tuyệt đối là của mình anh.

Hai người dắt nhau đi trên đường, ở cửa ra vào tầng hầm có người xoát vé, gương mặt nghiêm túc, giống như người khác thiếu nợ anh ta mấy trăm vạn.

Mười giờ rưỡi, quán PUB trong sương khói lượn lờ vẫn chưa có người nào ngừng nhảy múa, âm nhạc lười nhác, tiếng nói chuyện thì thầm cũng uể oải theo.

“Anh muốn uống gì?” Mở to hai mắt, những hạt nước đọng trên lông mi Phương Tâm cứ lấp lánh lấp lánh.

“Tôi chỉ có thể uống được Corona.” Vĩnh Quần nhíu nhíu mày. anh ăn mặc rất đơn giản, chỉ có áo sơ mi và quần jean, nhưng trong gian phòng dưới tầng hầm của PUB này, hơi lạnh hình như không đủ mạnh, anh phải cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay vốn hay tập luyện, còn cởi ra hai nút áo.

Em gái nóng bỏng bên cạnh thấy thế không khỏi hít một hơi, tham lam nháy mắt, cười quyến rũ với anh, anh lại hồn nhiên không phát hiện cầm lấy bình rượu, trừng mắt với những người đàn ông nhìn chằm chằm vào Phương Tâm.

Mắt của mấy thằng đàn ông kia thế nào vậy? Bị lé hết rồi à? Làm gì mà nhìn chằm chằm vào Phương Tâm mãnh liệt như vậy?

“Cô mặc ít quá!” Anh rất không thoải mái, ngay cả tay cầm bình rượu cũng đang giật giật.

Phương Tâm bất đắc dĩ nhìn về phía cô em xinh đẹp cười đến si mê bên này, cùng một đống cô gái đang chảy nước miếng bên cạnh.

Anh chẳng lẽ không nhìn thấy những mỹ nữ kia sao? So với những bộ vải vóc ít ỏi chỉ che được bộ phận quan trọng của phụ nữ này, thì cô được coi là bà cô bảo thủ rồi.

“Anh hãy xem những người khác mặc cái gì trước được hay không?” Cô lấy chai rượu đổ vào miệng, “Tiên sinh, thả lỏng đi. Ở đây mỹ nữ như mây, là đàn ông nên để cho con mắt ăn nhiều kem, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất hưởng thụ đấy…”

“Tôi mặc kệ người khác mặc cái gì!” Anh tức giận kiên quyết thay đổi vị trí với Phương Tâm, đẩy cô ngồi cạnh em gái nóng bỏng kia kia, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đánh chết tên chết tiệt có ý định sờ vào mái tóc của cô. “Tôi chỉ chú ý cô mặc cái gì! Mấy tên đàn ông khác đều đang nhìn cô, một đám bại hoại!”

Phương Tâm đau đầu đỡ trán: “Bị nhìn cũng không mất miếng thịt nào.” Đến PUB đương nhiên là nhìn người và bị người nhìn, bằng không đặt con mắt ở chỗ nào?

Anh thô lỗ rót hết Corona: “Được rồi, rượu uống hết. Cô xem, căn bản không có ai đang nhảy, chúng ta đi thôi!”

“Đó là bởi vì tất cả mọi người đang đợi người trước kết thúc!” Bây giờ Phương Tâm tin tưởng anh thật sự chưa từng tới PUB. “Tối thiểu phải đợi qua 11:30, chỗ này mới bắt đầu nóng lên. Nếu không thì…” Đôi mắt linh động của cô nhìn xung quanh, “Anh muốn cùng tôi nhảy tiếp theo không?”

Cho tới bây giờ, anh chưa bao từng đến những nơi như thế này. Tuy nói công việc của anh phải qua lại với nhiều hạng người, nhưng ở trong công ty hiển nhiên có phòng PR thành thạo ứng phó loại nhu cầu này, anh thân là tổng giám đốc, không cần xuất đầu lộ diện ở các câu lạc bộ đêm.

Cân nhắc trong vài giây, thay vì để cho người khác đến mời nhảy, động tay động chân với cô, không bằng coi như bản thân xuống biển hi sinh trước.

“Tôi nói rõ trước, tôi không biết nhảy cái này.” Anh cứng ngắc nâng tay cô lên.

“Chỉ cần lắc lư theo âm nhạc là được, có gì khó sao?” Phương Tâm thong thả, thân thể đong đưa theo âm nhạc, tự nhiên như hơi thở, “Đừng nghĩ đến các bước nhảy, cứ để cho cơ thể của anh đi theo tiếng nhạc.”

Theo cô trượt vào một sàn nhảy nhỏ, vừa mới bắt đầu, ánh mắt xung quanh làm toàn thân Vĩnh Quần không được tự nhiên, giơ tay nhấc chân giống như người máy không được bôi dầu.

“Ôi!” Phương Tâm cười cười rồi đưa tay đặt lên ngực của anh, “Tôi nói Vĩnh Quần này… cần khẩn trương như thế không?” Cô vui vẻ nhón chân lên, đôi môi thơm ngọt ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cằm anh,”Giữ lấy tay tôi.”

Chỉ tiếp xúc nhẹ nhàng như thế thôi, cũng đủ làm đầu anh nổ tung, khiến anh ngây ngẩn cả người. Anh hoàn toàn quên mất ở đây có bao nhiêu người, chỉ thấy đôi mắt cười của cô, trong bóng tối lấp lánh tỏa sáng, còn có trong lòng bàn tay của anh, chính là những ngón tay thon dài thuộc về cô.

Đột nhiên cô nói cái gì đó, bọn họ bắt đầu nhảy múa dữ dội. Ánh mắt Phương Tâm mang theo ý cười tinh nghịch, dựa vào người anh uốn éo vòng eo mảnh khảnh, ngoại trừ tay, bọn họ không có bất cứ tiếp xúc nào khác, lại có thể nhảy khiêu gợi, khiến người khác đỏ mặt đến như vậy.

Anh đang nhảy sao? Thật ra anh cũng không hiểu được, chỉ là dựa theo tiếng nhạc, uốn éo theo Phương Tâm mà thôi. Như gần như xa, chợt xa chợt gần, có lẽ… Cơ bản không cần bước nhảy gì, đây là bản năng, bản năng tán tỉnh.

Nhìn cô tùy tiện vung tóc, cười cười lười biếng, trong âm nhạc sôi động, cô giống như một người cá mạnh mẽ, cho dù chỉ tùy ý vẫy tay, ngay cả ngón tay cũng mang hơi thở mê hoặc quỷ quái tự nhiên.

Không biết nhảy bao lâu, cả người anh và Phương Tâm đều đầy mồ hôi, giống như một đôi người cá bị mưa xối qua, bơi xuyên năm sông bốn biển.

Lắc lư theo nhạc, Phương Tâm vừa cười vừa ho, dựa vào anh ổn định lại cơ thể, “Anh lừa tôi! Còn nói không biết nhảy múa. Rõ ràng anh nhảy tốt như thế… Khụ… Tôi cần nghỉ ngơi, tim tôi sắp nổ tung rồi!”

Vĩnh Quần tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện bên cạnh bọn họ là một biển người chật ních như thủy triều.

Vịn nhẹ lưng cô, anh dùng một tay che chở, muốn đưa cô lách khỏi đám người chật như nêm cối, nhưng cô lại đột nhiên ngừng lại, đầu đau đớn quay lưng lại, “Này, tóc của tôi…”

Nhìn theo hướng cô bị kéo tóc, chỉ thấy một người da đen cười lên lộ cả hàm răng trắng, cầm lấy mái tóc của cô đưa lên mũi ngửi nhẹ, dùng giọng quốc ngữ đặc biệt không tiêu chuẩn nói: “Tiểu thư, xin chào? Tóc, xinh đẹp. Làm bạn?” Âm thanh đinh tai nhức óc, cái người da đen kia gần như chỉ hét lên.

“Cô trở về nhớ kĩ phải gội đầu.” Vĩnh Quần nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, lập tức túm lại mái tóc của Phương Tâm, sau đó thừa dịp nhiều người đi tới cho anh một cước.

Phương Tâm há hốc mồm, không hề biết anh lại có thể bạo lực như vậy, ngây ngốc để anh kéo ra khỏi rừng người. “…Anh, anh đạp hắn ta?!”

“Nếu không phải có nhiều người chen chúc, tôi đã khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn rồi! Có đau hay không? Dám kéo tóc của cô, mẹ kiếp!” Gương mặt tức giận của anh nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

“Tôi không sao.” Cô đồng cảm quay đầu nhìn cái người da đen đang đau đến mức cúi rạp xuống. “Nhưng anh ta hình như có sao…”

“Hắn mà nhìn thêm một lần nữa, tôi cam đoan hắn ta không chỉ có sao thôi đâu.” Vĩnh Quần tức tối bẻ khớp ngón tay, sau đó kéo Phương Tâm đi ra ngoài cửa.

Người bảo vệ ở cửa ra vào vẫn mang bộ mặt nghiêm túc, trên mu bàn tay bọn họ phải có đóng dấu mới cho đi.

“Cái gì đây?” Vĩnh Quần cũng nhăn mặt theo, “Chúng tôi không phải là “Thịt heo đóng hộp”(2), còn phải đóng dấu kiểm nghiệm?!”

(2) Tên một loại sản phẩm. (Nguyên gốc) 电宰猪肉. Heo được xử lý bằng phương pháp giật điện để lấy thịt.

Phương Tâm đau đầu sờ lên trán. Người đàn ông này rốt cuộc là ở đâu ra? Ngay cả quy định của PUB cũng không biết. “Đóng dấu, sau đó chúng ta có thể dùng con dấu làm bằng chứng quay vào trong PUB.”

“Còn trở vào?” Vĩnh Quần nhíu chặt lông mày xinh đẹp, “Không khí bên trong tệ như thế, âm nhạc lớn đến nỗi làm cho người ta điếc tai, chỗ này có cái gì thú vị chứ? Hơn nữa sắc lang còn nhiều như chó! Chúng ta…”

“Anh chơi không vui sao?” Phương Tâm có chút đau lòng, “Nhảy cùng tôi không vui?”

Vĩnh Quần nhìn chằm chằm vào cô bởi vì mồ hôi mà trôi đi một ít lớp trang điểm, ngược lại có chút xinh đẹp mỏng manh. Không vui? Không không không, lúc nhảy với cô, vui vẻ cũng không đủ để hình dung được sự sung sướng trong lòng anh, giống như đạp mây cưỡi gió, bơi qua biển lớn, trong hoàn cảnh ồn ào vẩn đục nhất, ngược lại cảm thấy được tự do.

“Tôi rất vui vẻ.” Anh thì thào, “Tôi rất thích… nhảy múa với em.” Yên tĩnh xấu hổ trong chốc lát, “Nhưng tôi không thích ánh mắt của những kẻ khác cứ chằm chằm vào em… Tôi lo lắng cho em.”

“Anh đang lo lắng cho tôi hả?” Cô cười đến híp cả hai mắt như hình trăng khuyết, “Đừng lo lắng, nhìn vậy chứ tôi rất ranh ma. Tại nơi công cộng này, sẽ không xảy ra bất kỳ loại nguy hiểm gì.” Cô đưa tay vuốt lại tóc rủ xuống trên gương mặt anh. “Được rồi, đừng thế nữa, trông giống như cha tôi vậy.”

Hai chân khẽ run ngồi lên yên xe máy, Phương Tâm thở một hơi thật dài, “Quá lâu không vận động, rốt cuộc cũng già rồi, mới nhảy có một giờ mà muốn kiệt sức…”

“Em mới mấy tuổi?” Vĩnh Quần nhíu mày, phát hiện cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, “Chờ tôi, tôi đi mua nước tăng lực cho em uống.”

Thoáng nhìn bóng lưng của anh, Phương Tâm tự cười với chính mình. Anh thật sự là một người tốt hiếm có, luôn săn sóc như thế, tuy luôn giữ khuôn mặt hung ác nhưng cũng chỉ để che dấu sự ôn nhu phía dưới.

Cô gái nào có phúc có được anh đây?

Tuy nhiên cô cũng biết, nếu thật muốn bàn về kết hôn, nhà gái khó tránh khỏi chán ghét chuyện Vĩnh Quần không có nghề nghiệp, không nhà cửa, không xe… Đợi kết thúc kì nghỉ dài hạn này… cô cũng ích kỷ, không nỡ để Vĩnh Quần đi cùng… đến lúc đó, cô “chủ thuê” này sẽ tốt bụng sắp xếp đường lui cho anh…

“Hi.” Mấy người ngoại quốc thân mật cười chào Phương Tâm, nhích lại gần.

“Hi.” Trong lòng Phương Tâm cảm thấy không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào, trong bụng đang nghĩ làm sao để thoát thân.

Một nơi khác, Vĩnh Quần đi ra từ cửa hàng tiện lợi, trông thấy cảnh này khiến adrenalin (3)tăng vọt…

(3) Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Wikipedia)

Phương Tâm mang theo nụ cười đáng thương, bị một đám quỷ phương Tây (4) không có ý tốt bao quanh, không biết muốn làm trò hạ lưu gì nữa.

(4) Thuật ngữ “Quỷ phương Tây” là thuật ngữ chung mà người TQ nói về người nước ngoài như Châu Âu và Hoa Kỳ kể từ nửa sau của thế kỷ trước. Đối với người Nhật, người Hoa gọi nó là “quỷ Nhật Bản”.

Anh vội vàng đi qua, khuôn mặt vốn anh tuấn trở nên âm trầm ác nghiệt, lạnh lùng dùng tiếng Anh nói: “Tìm bạn gái của tao có việc?”

Khí thế của anh như vũ bão làm cho bọn quỷ phương Tây lập tức co rúm lại, khúm núm rút lui, quay người chạy nhanh như chớp.

“May mà anh về rồi.” Phương Tâm thở nhẹ, “Tiếng Anh của tôi rất tệ, nghe không hiểu lắm bọn chúng nói cái gì.”

Bọn chúng chạy trốn nhanh quá, bằng không anh nhất định đánh cho bọn một trận, Vĩnh Quần cắn răng, “Bọn nó mời em vào khách sạn nghe nhạc.” Rồi thuận tiện bỏ thuốc mê, làm chút ít hoạt động không thể cho ai biết đúng không? Quỷ phương Tây chết tiệt!

“May mắn tôi nghe không hiểu.” Cô gật đầu nghiêm túc, “Cho nên nói… Kém tiếng Anh cũng có chỗ tốt, nghe không hiểu sẽ không bị lừa.”

Vĩnh Quần trừng mắt nhìn cô, một lúc sau mới kiềm chế gầm lên, “Nghe cho tôi, sau này nửa đêm không được một mình đi tới nơi này! Đây là cái chỗ khỉ gió gì?! Toàn bộ mấy thằng cha t*ng trùng lên não trong thành phố Đài Bắc này đều tập hợp ở đây hết! Một người phụ nữ mà ở trong một nơi vô cùng nguy hiểm thế này, quá không an toàn!”

Phương Tâm thở dài: “Tôi chỉ muốn đến nhảy nhót, đổ mồ hôi một chút… Không biết tại sao, mấy người ngoại quốc luôn tới bắt chuyện, tuy nhiên tôi có câu thơ vô địch có thể thoát thân, anh yên tâm đi!”

“Câu thơ vô địch?” Anh hoài nghi nhìn cô.

“Đúng vậy, đầu tiên làm bộ rất chân thành nghe bọn họ nói chuyện, sau đó nói: là có thể bỏ chạy khẩn cấp rồi.”

“Cái… Cái gì hả?!” Vĩnh Quần trừng to hai mắt, móc móc lỗ tai.

“I miss my dog.” Phương Tâm lặp lại lần nữa, “Chó của tôi đi lạc rồi. Nhờ thế tôi có thể thừa dịp trong lúc bọn chúng ngây người, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.”

Ừ, tiếng Anh của cô… không chỉ là không tốt đâu.

“Em… Em em…” Anh không biết nên cười hay nên khóc, “Nếu em thật sự rất thích đến chỗ này nhảy nhót, chảy mồ hôi, kính nhờ em lần sau nhất định phải cho tôi đi cùng.”

“Có được không?” Phương Tâm giật mình trừng mắt, “Có đôi khi nửa đêm tôi điên lên, 1, 2 giờ mới đi đó, lúc ấy anh đã đi vào giấc ngủ rồi…”

Nếu không cho anh theo, anh cam đoan mỗi đêm đều mất ngủ, “Tôi muốn đi! Em nhất định phải để tôi đi chung!” Cuối cùng anh cũng hét lên, “Phí theo giờ em không cần thanh toán, em không cho tôi đi, tôi sẽ ngủ không yên… Bởi vì em là… em là…” Em là người phụ nữ tôi thích! Cái này bảo anh làm sao có thể nói ra!

“Có phải là bạn bè hay không?!” Anh kêu to trong thất vọng, “Là bạn bè đừng nên khiến tôi lo lắng như vậy!”

Phương Tâm kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên cảm động. Người đàn ông này thật là tốt đến không còn lời nào để bàn cãi, đáng giá làm anh em tốt cả đời.

“Tuy anh thật sự rất giống ‘Cha’.” Phương Tâm cực kì cảm khái vỗ lưng anh, “Nhưng mà Vĩnh Quần này, tôi đã chấp nhận anh làm bạn bè rồi. Chúng ta là anh em, cả đời là anh em.”

Cô nắm chặt tay, chỉ cần trong năng lực của cô, nhất định phải giúp người anh em tìm được con đường lui tốt, tìm kiếm một người vợ tốt.

Ai muốn làm anh em với em chứ…

Mặt của anh run rẩy một hồi lâu, mới bất lực vuốt vuốt mặt, “Còn muốn xuống dưới nhảy một lúc nữa không?” Nhanh chóng chơi xong, nhanh chóng quay về đi ngủ đi!

“Không được, tôi không muốn khiến anh lo lắng nhiều.” Cô nhìn khuôn mặt xanh đen của anh. Ôi, quá có ý thức trách nhiệm chính là như thế này… Cô sợ người anh em vừa mới thừa nhận này sẽ xuất huyết não mà tức chết mất.

Ngó cô một hồi, cảm giác thất bại của anh càng ngày càng sâu. Anh em? Anh em?!

“Xe máy của em đâu? Tôi đưa em về nhà.” Chẳng lẽ cô không nhận ra, anh em sẽ không bao giờ vì cô lo lắng thành ra thế này? Anh đã yêu một người phụ nữ như thế nào đây?

Trời ơi…

Mặc dù chán nản, nhưng sau khi khởi động xe, Phương Tâm tín nhiệm đưa tay đặt lên lưng anh, chứ không phải tay cầm phía sau, khiến anh cảm thấy chút tia an ủi.

Như vậy là đã từ “Bạn bè” tiến tới giai đoạn “Anh em” rồi, đúng không? Chỉ có điều… rốt cuộc phải nhịn đến bao lâu nữa, cô gái này mới có thể để cho anh bước thêm một bước?

Con đường phù chính xa xôi vô hạn, anh chỉ thấy tiền đồ bi thảm không “ánh sáng”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương