Tình Yêu Lạ Kỳ
-
Chương 12
Đông!
Phanh!
Ba rầm rầm rầm!
...
Du Lưu nâng cằm nhỏ nhỏ giọng đối em trai chu chu miệng: “Mẹ giống như có điểm là lạ.” Sách, mới vừa nói xong lại làm rơi đồ vật này nọ, một cái khăn mặt mà thôi, hẳn là không có nặng như vậy lấy không xong đi.
“Em cũng hiểu được a.” Du Ly bỉu môi rất bất mãn phụ hoạ lên. Hôm nay mẹ đã quên hôn tụi mình khi về nhà nha, rất kì quái.
Hai tên tiểu tử ghé vào trên lưng ghế sô pha, ánh mắt nhìn theo Du Duyên đi tới đi lui, thật sự có điểm không hiểu mẹ rốt cuộc bị làm sao vậy. Chẳng lẽ là đang yêu? Cha nuôi lớn, cha nuôi bé, cha nuôi út còn có mẹ nuôi đều đã nói, nếu khi bọn họ đột nhiên có một ngày quên ăn kem trước kia họ thích nhất, chính là thời gian đang yêu nha. Tuy rằng bọn chúng thực không rõ, này yêu đến yêu đi theo việc quên ăn kem có quan hệ gì. Không phải là tình cảm không tuân thủ, trong đầu ngoài người kia cái gì cũng không muốn, ăn cơm cũng muốn, ngủ cũng muốn, thời gian vui vẻ không cũng muốn. Cái gì quên ăn kem, Người lớn đôi khi thật là có ngốc nghếch.
Bất quá, mẹ hiện tại giống như có những biểu hiện kia nha. Chẳng lẽ... Bọn chúng rất nhanh sẽ có ba?!
Tiểu tử kia trừng lớn miệng nhìn xem một cái, nhanh chóng ba chân bốn cẳng bò xuống sô pha. Hướng trên người Du Duyên đánh tới, miệng kêu to: “Mẹ, mẹ, mẹ đang yêu sao?”
Du Duyên nhìn bên cạnh hai cục cưng đang ôm hai chân của cậu làm cho cậu không thể nào đi được, niết niết cái mũi nhỏ của bọn chúng, cười nói: “Làm sao học được từ này, cái gì gọi là mẹ đang yêu chứ? Hai heo con không ngoan nha!”
Hắc hắc hắc hắc! Ta đi, ta đi. Du Ly ôm đùi Du Duyên treo ở phía trước giống như gấu con ôm cây, thấy cố gắng không có hiệu quả, rất là ủy khuất kêu to: “Mẹ ôm ôm! Mẹ ôm ôm vậy!”
-_-
Du Duyên bất đắc dĩ một phen ôm lấy bé, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn như đánh phấn: “Thằng quỷ nhỏ, làm như mẹ là cây a. Leo trèo hăng say như vậy.”
“Mẹ còn có con! Còn có con!”
Du Lưu bĩu môi trên mặt đất vươn ra hai tay nhảy loạn lên, mẹ bất công, chỉ ôm em trai, ô ~~~ còn có bé mà!
“Đúng a ~~~ còn con nữa! Nhưng mà hai heo con rất là tròn nha, mẹ không thể đứng ôm cả hai người các con.” Du Duyên cười nhẹ ôm đứa con thứ hướng sô pha đi tới, ngồi xuống vươn ra một bàn tay hướng con trai cả mở trừng hai mắt, “Đến đây đi, để mẹ ôm ôm!”
“Yeah!” Một cái đứa trẻ thân thể đô đô mãnh liệt lao về phía Du Duyên, Vui sướng dựa vào trong lòng của cậu, cùng với tinh linh giống bé như cùng nhau cong lên cái miệng phấn nộn màu hồng nhạt, tới tấp trên mặt cậu đặt xuống mấy nụ hôn mới khanh khách cười với nhau mặc kệ cậu mỗi bên ôm một người.
Du Duyên ngửi thấy mùi sữa trên người chúng, hai con trai cho cậu toàn bộ mọi thứ, cậu cảm thấy cuộc sống thật sự rất hạnh phúc.
“Hai cục cưng à, em trai của các con sẽ trở về.”
Em trai?! Lưu, Ly gãi gãi đầu nhỏ, đột nhiên lên tiếng kêu to: “Thật vậy chăng? Mẹ, thật vậy chăng? Em trai sẽ trở về sao? Yeah!!!!!!”
“Mẹ mẹ, em trai khi nào thì trở về? chúng khi nào thì trở về?”
“Mẹ mẹ, chúng con muốn tặng cho các em trai quà lần đầu gặp mặt nha.”
“Mẹ mẹ, con...”
Hai tiểu tử kia cao hứng vô cùng, hoa chân múa tay vui sướng tranh nhau nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vui mừng. Cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt các em trai sắp trở về, rất lớn nga!
Du Duyên đối với chúng chưa từng có giấu giếm qua điều gì, nhưng cũng không có ý đặc biệt nói với chúng. Bất quá cũng muốn chúng lớn một chút sẽ nói cho bọn chúng biết về việc còn có hai cục cưng nữa. Nhưng có lẽ là anh chị em ruột liền tâm, vào một buổi sáng, Lưu, Ly chu cái miệng nhỏ nhắn, nói cho cậu biết ở trong mộng nhìn thấy hai đứa bé giống chúng như đúc, nhưng bọn chúng lại là một tóc đen mắt đen, một tóc vàng mắt nâu, cậu thật sự sợ ngây người. Cậu biết, trong mộng kia nhất định là hai người con trai bị Doãn Lam ôm đi.
Cậu nói cho Lưu, Ly bọn chúng còn có hai em trai ruột nữa. Hai tiểu tử kia cũng bởi vậy hưng phấn đã lâu. Bất quá kỳ quái chính là, Lưu, Ly sau này thường xuyên đang ở trong mơ nhìn thấy bọn chúng. Lưu, Ly cũng thường thường vui sướng nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện ở trong mơ, cho nên cậu cũng biết cuộc sống của hai tiểu cục cưng kia cuộc sống rất vui vẻ, Doãn Lam đối với bọn nó tốt lắm, nuôi được bọn nó giống như hai heo con trong nhà, không công mập mạp đặc biệt đáng yêu.
Nhìn đứa nhỏ hai tuổi, lời nói còn chưa rõ lại kể chuyện của hai em trai, Du Duyên đã cảm thấy có điểm buồn cười. Cậu cũng từng nghĩ tới, có lẽ cậu cùng với kia hai con trai kia không có duyên, đời này có lẽ không gặp mặt nhau được, nhưng không nghĩ tới, ngày gặp lại lại đến nhanh như vậy, để cho cậu vui sướng tới mức có chút không biết phải làm sao, thậm chí còn hoài nghi chuyện này có phải hay không là đang nằm mơ.
“Mẹ, ba sẽ cùng em trai trở về có phải hay không?”
“Mẹ, ba cũng nhớ chúng ta, cho nên trở về gặp chúng ta có phải hay không?”
Lưu, Ly thật sự rất vui vẻ. Chúng là ở trong mơ có gặp qua ba nga, còn nói chuyện với ba. Ba bộ dạng rất đẹp trai, thật cao lớn, trèo lên nhất định thực thoải mái. Bất quá ba có nói qua không thể nói cho mẹ chuyện này nga, đây là bí mật nhỏ của ba với chúng.
“Ân. Đúng vậy, heo con của nhà chúng ta đáng yêu như thế, ba cũng nhớ các con, cho nên mang em trai quay về tới thăm các con.” Du Duyên đề cập qua chuyện Doãn Lam, hai con đối với ba của mình rất tò mò, bất quá cũng chỉ hỏi qua một lần và không có hỏi lại. Thậm chí cũng không có hỏi qua vì cái gì Doãn Lam mang theo em trai rời đi. Các con từ lúc còn nhỏ đã làm cho cậu thật vui vẻ, đương nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi vậy, bằng không cậu thật không biết nói như thế nào cho chúng biết chuyện này. Với lại cậu cũng mờ mịt thật sự a.
Cậu ôm lấy hai cục cưng đang vui, buông lỏng một hơi lớn tiếng nói: “Một khi đã như vậy, hai heo con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, làm cho ba cùng em trai nhìn thấy các con ngoan như vậy, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên. Cho nên...”
“Con biết con biết, con đi cầm chén bát ăn cơm!” Du Lưu giơ cao tay, nhảy xuống khỏi đầu gối của Du Duyên sôi nổi hướng phòng bếp chạy tới.
“Anh chờ em, em cũng muốn vậy.” Du Ly chậm một nhịp, thật hối hận nha. Nhanh chóng bò xuống, đi theo sau anh trai hướng phòng bếp chạy tới.
Du Duyên híp mắt cười nhìn thấy chúng, duỗi thân mới thấy chân có điểm đau nhức. Ha ha ~~~ hai tên tiểu tử càng ngày càng nặng, chân để cho chúng ngồi đã tê rần. Nếu lại thêm hai đứa nữa, cậu khẳng định sẽ mất mạng.
Hai tuần lễ trôi qua, từ sau khi nhận cuộc điện thoại đó, Du Duyên không nhận được bất cứ tin gì của Doãn Lam. Mỗi ngày mang theo hưng phấn chờ đợi, đến bây giờ cũng có chút nản chí ngã lòng, thậm chí có chút hận Doãn Lam, cậu cảm thấy được cậu lại bị chơi xỏ.
Doãn Lam có lẽ căn bản chính là lừa cậu, anh ta căn bản sẽ không trở về, thậm chí càng sẽ không mang bọn nhỏ trở về. Đúng! Anh ta ở trong điện thoại căn bản là không nói về chuyện bọn nhỏ, anh ta căn bản là không muốn cho cậu thấy bọn chúng. Tựa như lúc trước như vậy, ngay cả mặt cũng không muốn cho cậu xem đã ôm chúng đi. Để cho cậu luôn luôn nghĩ, nhớ mong, thậm chí áy náy, có lẽ ông trời đã biết ý tưởng hèn hạ của cậu, để cho cậu dễ dàng thực hiện nguyện vọng của chính mình, để cho cậu mất đi hai người con trai.
Nhưng mà, để cho cậu gặp mặt chúng một lần cũng tốt a. Cậu mang thai chúng chín tháng rưỡi, đau đến chết đi sống lại mới sinh ra bọn chúng. Chẳng lẽ một lần gặp mặt đều không để cho cậu thấy sao?
“Mẹ, Heo con đã làm sai chuyện sao? Vì cái sao mẹ lại buồn?”
Buồn? Du Duyên theo phản xạ lau mặt mình, đầu ngón tay ẩm ướt lành lạnh, đây là nước mắt sao? Bao nhiêu lâu rồi cậu không khóc? cậu một người đàn ông cũng sẽ không có thể diện như vậy khóc a, còn trước mặt bọn nhỏ, thực mất mặt.
Lưu, Ly nhìn thấy cậu càng ngày càng nhiều nước mắt, hiểu chuyện không dám mở miệng. Chỉ là rất buồn nhìn cậu, sau lại nhịn không được theo cậu cùng nhau khóc.
Nhất thời, trong phòng khóc thành một mảnh, một người lớn cũng hai đứa trẻ cùng nhau khóc, khóc đến mức nức nở. Du Duyên không nỡ nhìn bọn nhỏ khóc, nhưng mà cậu thật là nhịn không được, làm cho cậu hi vọng rồi lại nói cho cậu biết kia bất quá chỉ là lời nói đùa, cái loại cảm giác mất mác này là cái mà không ai có thể nhận thức.
“Ô ~~~ mẹ, mẹ, mẹ, ô ~~~~ ”
Du Duyên lau nước mắt, hít khí cố gắng nặn ra một nét thoáng tươi cười để đùa với chúng: “Được rồi, đừng khóc. khóc nhiều giống như con heo con hồng hồng a, xấu chết đi.”
“Ô ~~~~ mẹ, mẹ, mẹ, ô ~~~~ ”
“Được rồi, còn khóc mẹ không thương các con nha.” Du Duyên đùa nửa ngày, ngược lại làm cho chúng khóc càng ngày càng lợi hại, thậm chí thanh âm cũng bắt đầu kịch liệt lên. Cậu trừng lớn mắt nhìn chúng, không thể nào, này vừa khóc sẽ không cái xong rồi, khóc đến thảm như vậy, hàng xóm còn tưởng rằng cậu ở ngược đãi bọn chúng. Cậu mới vừa vươn tay ôm chúng, muốn mở miệng nói cái gì đó, đã bị một tiếng vang lớn kinh hãi sững sờ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
“Vợ à, các con, tôi đã về rồi!”
Doãn Lam quay người phịch một tiếng đóng cửa lại, quay đầu lại cười lớn nhìn cậu và con. Còn chưa chờ bọn cậu hoàn hồn, hai cái bóng dáng màu lam liền từ phía sau anh chạy ra, mãnh liệt lao về phía Du Duyên: “Mẹ!!!!!!!!!!!”
Du Duyên căn bản cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước ngực nặng nặng, chỉ thấy hai cái đầu nhỏ ngay tại trước ngực của cậu cọ tới cọ lui, thanh âm non nớt mang theo tình cảm nhớ mong ngọt ngào kêu: “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ...”
Di, còn có hai đứa nữa đâu? Du Duyên nhìn nhìn hai bên, nhất thời hóa đá. Chỉ thấy Lưu, Ly sớm đã bị đẩy đi thật xa, hai người trở mình nằm ở hai bên sô pha, ai ai kêu đau.
“Các con, ba rất nhớ các con a.” Doãn Lam tiến lên một tay bế lên một đứa, khi anh trên mặt hai đứa lần lượt hôn lên, bị hồ dính nước mắt trên mặt.
Anh lúc này mới phát hiện có điểm gì là lạ, anh nhìn xem hai cục cưng trong lòng, nhìn lại Du Duyên đang hóa đá, mở to hai mắt kêu sợ hãi lên: “Các con làm sao vậy, tại sao khóc? Kích động như vậy làm gì, chúng ta không phải đã trở lại nha, khóc cái gì, thiệt là!”
Du Duyên vươn tay lau lau mặt nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa trẻ trong lòng, cậu giọng nói có vẻ run rẩy nhẹ giọng hỏi Doãn Lam: “Đây là tôi... Của tôi... Hai đứa con trai của tôi?”
Doãn Lam ôm Lưu, Ly đặt mông ngồi ở bên người Du Duyên, cười nói: “Đúng vậy. Tóc đen chính là lão Tam gọi Doãn Vũ, tóc vàng chính là lão tứ gọi là Doãn Y. Hai tiểu tử, còn không mau ngẩng đầu cho mẹ các con xem các con.”
Vũ, Y ngẩng đầu cười híp mắt nhìn cậu, Du Duyên có chút không dám tin, một giây trước còn tưởng rằng không có hi vọng, một giây sau khiến cho cậu nhìn thấy các con cậu ngày đêm nhớ mong, này...
“Vũ? Y?” Cậu nhẹ giọng gọi lên tên của chúng.
“Chuyện gì, mẹ?” Vũ, Y trăm miệng một lời trả lời lên, bộ dáng nhu thuận làm cho người ta từ trong tư tưởng đều thích.
“Vũ, Y, Vũ, Y, Vũ, Y...” Du Duyên trong miệng luôn luôn nhớ kỹ, kích động một tay ôm chúng vào trong ngực, “Thật là các con, thật là các con. Tôi không phải đang nằm mơ đi, thật là các con.”
Vũ, Y ngoan ngoãn để Du Duyên ôm vào trong ngực, mặc dù có chút cảm giác đau đau, nhưng thật sự rất hạnh phúc. Mẹ thật sự giống như ba nói vậy, thật ôn nhu, thật xinh đẹp, hương vị thơm quá. Chúng nhẹ nhàng vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy Du Duyên, nhắm mắt lại cười tương đối ngọt ngào.
Phanh!
Ba rầm rầm rầm!
...
Du Lưu nâng cằm nhỏ nhỏ giọng đối em trai chu chu miệng: “Mẹ giống như có điểm là lạ.” Sách, mới vừa nói xong lại làm rơi đồ vật này nọ, một cái khăn mặt mà thôi, hẳn là không có nặng như vậy lấy không xong đi.
“Em cũng hiểu được a.” Du Ly bỉu môi rất bất mãn phụ hoạ lên. Hôm nay mẹ đã quên hôn tụi mình khi về nhà nha, rất kì quái.
Hai tên tiểu tử ghé vào trên lưng ghế sô pha, ánh mắt nhìn theo Du Duyên đi tới đi lui, thật sự có điểm không hiểu mẹ rốt cuộc bị làm sao vậy. Chẳng lẽ là đang yêu? Cha nuôi lớn, cha nuôi bé, cha nuôi út còn có mẹ nuôi đều đã nói, nếu khi bọn họ đột nhiên có một ngày quên ăn kem trước kia họ thích nhất, chính là thời gian đang yêu nha. Tuy rằng bọn chúng thực không rõ, này yêu đến yêu đi theo việc quên ăn kem có quan hệ gì. Không phải là tình cảm không tuân thủ, trong đầu ngoài người kia cái gì cũng không muốn, ăn cơm cũng muốn, ngủ cũng muốn, thời gian vui vẻ không cũng muốn. Cái gì quên ăn kem, Người lớn đôi khi thật là có ngốc nghếch.
Bất quá, mẹ hiện tại giống như có những biểu hiện kia nha. Chẳng lẽ... Bọn chúng rất nhanh sẽ có ba?!
Tiểu tử kia trừng lớn miệng nhìn xem một cái, nhanh chóng ba chân bốn cẳng bò xuống sô pha. Hướng trên người Du Duyên đánh tới, miệng kêu to: “Mẹ, mẹ, mẹ đang yêu sao?”
Du Duyên nhìn bên cạnh hai cục cưng đang ôm hai chân của cậu làm cho cậu không thể nào đi được, niết niết cái mũi nhỏ của bọn chúng, cười nói: “Làm sao học được từ này, cái gì gọi là mẹ đang yêu chứ? Hai heo con không ngoan nha!”
Hắc hắc hắc hắc! Ta đi, ta đi. Du Ly ôm đùi Du Duyên treo ở phía trước giống như gấu con ôm cây, thấy cố gắng không có hiệu quả, rất là ủy khuất kêu to: “Mẹ ôm ôm! Mẹ ôm ôm vậy!”
-_-
Du Duyên bất đắc dĩ một phen ôm lấy bé, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn như đánh phấn: “Thằng quỷ nhỏ, làm như mẹ là cây a. Leo trèo hăng say như vậy.”
“Mẹ còn có con! Còn có con!”
Du Lưu bĩu môi trên mặt đất vươn ra hai tay nhảy loạn lên, mẹ bất công, chỉ ôm em trai, ô ~~~ còn có bé mà!
“Đúng a ~~~ còn con nữa! Nhưng mà hai heo con rất là tròn nha, mẹ không thể đứng ôm cả hai người các con.” Du Duyên cười nhẹ ôm đứa con thứ hướng sô pha đi tới, ngồi xuống vươn ra một bàn tay hướng con trai cả mở trừng hai mắt, “Đến đây đi, để mẹ ôm ôm!”
“Yeah!” Một cái đứa trẻ thân thể đô đô mãnh liệt lao về phía Du Duyên, Vui sướng dựa vào trong lòng của cậu, cùng với tinh linh giống bé như cùng nhau cong lên cái miệng phấn nộn màu hồng nhạt, tới tấp trên mặt cậu đặt xuống mấy nụ hôn mới khanh khách cười với nhau mặc kệ cậu mỗi bên ôm một người.
Du Duyên ngửi thấy mùi sữa trên người chúng, hai con trai cho cậu toàn bộ mọi thứ, cậu cảm thấy cuộc sống thật sự rất hạnh phúc.
“Hai cục cưng à, em trai của các con sẽ trở về.”
Em trai?! Lưu, Ly gãi gãi đầu nhỏ, đột nhiên lên tiếng kêu to: “Thật vậy chăng? Mẹ, thật vậy chăng? Em trai sẽ trở về sao? Yeah!!!!!!”
“Mẹ mẹ, em trai khi nào thì trở về? chúng khi nào thì trở về?”
“Mẹ mẹ, chúng con muốn tặng cho các em trai quà lần đầu gặp mặt nha.”
“Mẹ mẹ, con...”
Hai tiểu tử kia cao hứng vô cùng, hoa chân múa tay vui sướng tranh nhau nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vui mừng. Cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt các em trai sắp trở về, rất lớn nga!
Du Duyên đối với chúng chưa từng có giấu giếm qua điều gì, nhưng cũng không có ý đặc biệt nói với chúng. Bất quá cũng muốn chúng lớn một chút sẽ nói cho bọn chúng biết về việc còn có hai cục cưng nữa. Nhưng có lẽ là anh chị em ruột liền tâm, vào một buổi sáng, Lưu, Ly chu cái miệng nhỏ nhắn, nói cho cậu biết ở trong mộng nhìn thấy hai đứa bé giống chúng như đúc, nhưng bọn chúng lại là một tóc đen mắt đen, một tóc vàng mắt nâu, cậu thật sự sợ ngây người. Cậu biết, trong mộng kia nhất định là hai người con trai bị Doãn Lam ôm đi.
Cậu nói cho Lưu, Ly bọn chúng còn có hai em trai ruột nữa. Hai tiểu tử kia cũng bởi vậy hưng phấn đã lâu. Bất quá kỳ quái chính là, Lưu, Ly sau này thường xuyên đang ở trong mơ nhìn thấy bọn chúng. Lưu, Ly cũng thường thường vui sướng nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện ở trong mơ, cho nên cậu cũng biết cuộc sống của hai tiểu cục cưng kia cuộc sống rất vui vẻ, Doãn Lam đối với bọn nó tốt lắm, nuôi được bọn nó giống như hai heo con trong nhà, không công mập mạp đặc biệt đáng yêu.
Nhìn đứa nhỏ hai tuổi, lời nói còn chưa rõ lại kể chuyện của hai em trai, Du Duyên đã cảm thấy có điểm buồn cười. Cậu cũng từng nghĩ tới, có lẽ cậu cùng với kia hai con trai kia không có duyên, đời này có lẽ không gặp mặt nhau được, nhưng không nghĩ tới, ngày gặp lại lại đến nhanh như vậy, để cho cậu vui sướng tới mức có chút không biết phải làm sao, thậm chí còn hoài nghi chuyện này có phải hay không là đang nằm mơ.
“Mẹ, ba sẽ cùng em trai trở về có phải hay không?”
“Mẹ, ba cũng nhớ chúng ta, cho nên trở về gặp chúng ta có phải hay không?”
Lưu, Ly thật sự rất vui vẻ. Chúng là ở trong mơ có gặp qua ba nga, còn nói chuyện với ba. Ba bộ dạng rất đẹp trai, thật cao lớn, trèo lên nhất định thực thoải mái. Bất quá ba có nói qua không thể nói cho mẹ chuyện này nga, đây là bí mật nhỏ của ba với chúng.
“Ân. Đúng vậy, heo con của nhà chúng ta đáng yêu như thế, ba cũng nhớ các con, cho nên mang em trai quay về tới thăm các con.” Du Duyên đề cập qua chuyện Doãn Lam, hai con đối với ba của mình rất tò mò, bất quá cũng chỉ hỏi qua một lần và không có hỏi lại. Thậm chí cũng không có hỏi qua vì cái gì Doãn Lam mang theo em trai rời đi. Các con từ lúc còn nhỏ đã làm cho cậu thật vui vẻ, đương nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi vậy, bằng không cậu thật không biết nói như thế nào cho chúng biết chuyện này. Với lại cậu cũng mờ mịt thật sự a.
Cậu ôm lấy hai cục cưng đang vui, buông lỏng một hơi lớn tiếng nói: “Một khi đã như vậy, hai heo con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, làm cho ba cùng em trai nhìn thấy các con ngoan như vậy, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên. Cho nên...”
“Con biết con biết, con đi cầm chén bát ăn cơm!” Du Lưu giơ cao tay, nhảy xuống khỏi đầu gối của Du Duyên sôi nổi hướng phòng bếp chạy tới.
“Anh chờ em, em cũng muốn vậy.” Du Ly chậm một nhịp, thật hối hận nha. Nhanh chóng bò xuống, đi theo sau anh trai hướng phòng bếp chạy tới.
Du Duyên híp mắt cười nhìn thấy chúng, duỗi thân mới thấy chân có điểm đau nhức. Ha ha ~~~ hai tên tiểu tử càng ngày càng nặng, chân để cho chúng ngồi đã tê rần. Nếu lại thêm hai đứa nữa, cậu khẳng định sẽ mất mạng.
Hai tuần lễ trôi qua, từ sau khi nhận cuộc điện thoại đó, Du Duyên không nhận được bất cứ tin gì của Doãn Lam. Mỗi ngày mang theo hưng phấn chờ đợi, đến bây giờ cũng có chút nản chí ngã lòng, thậm chí có chút hận Doãn Lam, cậu cảm thấy được cậu lại bị chơi xỏ.
Doãn Lam có lẽ căn bản chính là lừa cậu, anh ta căn bản sẽ không trở về, thậm chí càng sẽ không mang bọn nhỏ trở về. Đúng! Anh ta ở trong điện thoại căn bản là không nói về chuyện bọn nhỏ, anh ta căn bản là không muốn cho cậu thấy bọn chúng. Tựa như lúc trước như vậy, ngay cả mặt cũng không muốn cho cậu xem đã ôm chúng đi. Để cho cậu luôn luôn nghĩ, nhớ mong, thậm chí áy náy, có lẽ ông trời đã biết ý tưởng hèn hạ của cậu, để cho cậu dễ dàng thực hiện nguyện vọng của chính mình, để cho cậu mất đi hai người con trai.
Nhưng mà, để cho cậu gặp mặt chúng một lần cũng tốt a. Cậu mang thai chúng chín tháng rưỡi, đau đến chết đi sống lại mới sinh ra bọn chúng. Chẳng lẽ một lần gặp mặt đều không để cho cậu thấy sao?
“Mẹ, Heo con đã làm sai chuyện sao? Vì cái sao mẹ lại buồn?”
Buồn? Du Duyên theo phản xạ lau mặt mình, đầu ngón tay ẩm ướt lành lạnh, đây là nước mắt sao? Bao nhiêu lâu rồi cậu không khóc? cậu một người đàn ông cũng sẽ không có thể diện như vậy khóc a, còn trước mặt bọn nhỏ, thực mất mặt.
Lưu, Ly nhìn thấy cậu càng ngày càng nhiều nước mắt, hiểu chuyện không dám mở miệng. Chỉ là rất buồn nhìn cậu, sau lại nhịn không được theo cậu cùng nhau khóc.
Nhất thời, trong phòng khóc thành một mảnh, một người lớn cũng hai đứa trẻ cùng nhau khóc, khóc đến mức nức nở. Du Duyên không nỡ nhìn bọn nhỏ khóc, nhưng mà cậu thật là nhịn không được, làm cho cậu hi vọng rồi lại nói cho cậu biết kia bất quá chỉ là lời nói đùa, cái loại cảm giác mất mác này là cái mà không ai có thể nhận thức.
“Ô ~~~ mẹ, mẹ, mẹ, ô ~~~~ ”
Du Duyên lau nước mắt, hít khí cố gắng nặn ra một nét thoáng tươi cười để đùa với chúng: “Được rồi, đừng khóc. khóc nhiều giống như con heo con hồng hồng a, xấu chết đi.”
“Ô ~~~~ mẹ, mẹ, mẹ, ô ~~~~ ”
“Được rồi, còn khóc mẹ không thương các con nha.” Du Duyên đùa nửa ngày, ngược lại làm cho chúng khóc càng ngày càng lợi hại, thậm chí thanh âm cũng bắt đầu kịch liệt lên. Cậu trừng lớn mắt nhìn chúng, không thể nào, này vừa khóc sẽ không cái xong rồi, khóc đến thảm như vậy, hàng xóm còn tưởng rằng cậu ở ngược đãi bọn chúng. Cậu mới vừa vươn tay ôm chúng, muốn mở miệng nói cái gì đó, đã bị một tiếng vang lớn kinh hãi sững sờ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
“Vợ à, các con, tôi đã về rồi!”
Doãn Lam quay người phịch một tiếng đóng cửa lại, quay đầu lại cười lớn nhìn cậu và con. Còn chưa chờ bọn cậu hoàn hồn, hai cái bóng dáng màu lam liền từ phía sau anh chạy ra, mãnh liệt lao về phía Du Duyên: “Mẹ!!!!!!!!!!!”
Du Duyên căn bản cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước ngực nặng nặng, chỉ thấy hai cái đầu nhỏ ngay tại trước ngực của cậu cọ tới cọ lui, thanh âm non nớt mang theo tình cảm nhớ mong ngọt ngào kêu: “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ...”
Di, còn có hai đứa nữa đâu? Du Duyên nhìn nhìn hai bên, nhất thời hóa đá. Chỉ thấy Lưu, Ly sớm đã bị đẩy đi thật xa, hai người trở mình nằm ở hai bên sô pha, ai ai kêu đau.
“Các con, ba rất nhớ các con a.” Doãn Lam tiến lên một tay bế lên một đứa, khi anh trên mặt hai đứa lần lượt hôn lên, bị hồ dính nước mắt trên mặt.
Anh lúc này mới phát hiện có điểm gì là lạ, anh nhìn xem hai cục cưng trong lòng, nhìn lại Du Duyên đang hóa đá, mở to hai mắt kêu sợ hãi lên: “Các con làm sao vậy, tại sao khóc? Kích động như vậy làm gì, chúng ta không phải đã trở lại nha, khóc cái gì, thiệt là!”
Du Duyên vươn tay lau lau mặt nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa trẻ trong lòng, cậu giọng nói có vẻ run rẩy nhẹ giọng hỏi Doãn Lam: “Đây là tôi... Của tôi... Hai đứa con trai của tôi?”
Doãn Lam ôm Lưu, Ly đặt mông ngồi ở bên người Du Duyên, cười nói: “Đúng vậy. Tóc đen chính là lão Tam gọi Doãn Vũ, tóc vàng chính là lão tứ gọi là Doãn Y. Hai tiểu tử, còn không mau ngẩng đầu cho mẹ các con xem các con.”
Vũ, Y ngẩng đầu cười híp mắt nhìn cậu, Du Duyên có chút không dám tin, một giây trước còn tưởng rằng không có hi vọng, một giây sau khiến cho cậu nhìn thấy các con cậu ngày đêm nhớ mong, này...
“Vũ? Y?” Cậu nhẹ giọng gọi lên tên của chúng.
“Chuyện gì, mẹ?” Vũ, Y trăm miệng một lời trả lời lên, bộ dáng nhu thuận làm cho người ta từ trong tư tưởng đều thích.
“Vũ, Y, Vũ, Y, Vũ, Y...” Du Duyên trong miệng luôn luôn nhớ kỹ, kích động một tay ôm chúng vào trong ngực, “Thật là các con, thật là các con. Tôi không phải đang nằm mơ đi, thật là các con.”
Vũ, Y ngoan ngoãn để Du Duyên ôm vào trong ngực, mặc dù có chút cảm giác đau đau, nhưng thật sự rất hạnh phúc. Mẹ thật sự giống như ba nói vậy, thật ôn nhu, thật xinh đẹp, hương vị thơm quá. Chúng nhẹ nhàng vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy Du Duyên, nhắm mắt lại cười tương đối ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook