Cũng may suốt hai ngày ở nhà không đụng mặt Sinh lần nào, tới chiều chủ nhật thì tôi lếch thếch trở lại thành phố, ban ngày tôi dạy ở trường, buổi tối dạy thêm ở trung tâm một tuần ba buổi, một phần vì muốn kiếm thêm thu nhập, phần nữa cũng vì còn khá nhiều thời gian rảnh, hơn nữa trung tâm này là của anh Nam cùng mở với bạn nên anh kêu tôi về dạy cho vui.

Hôm đó sau khi hết tiết học, học sinh đã về gần hết nhưng vì còn đợi để đưa cho anh Nam ít đồ nên tôi chưa về vội, đang nhàn nhã đi ra thì thấy một tên thanh niên loay hoay dắt xe của mình, tôi không nghĩ nhiều liền lao ra lấy túi xách đánh túi bụi vào người hắn, miệng la lớn:
-Trộm, trộm, Chú ơi, ở đây có trộm.
-….
-Chú ơi!
Tôi hét to mấy tiếng cũng không thấy chú bảo vệ đâu liền hướng về phía bên kia đường, nơi có mấy người đang đi bộ mà hét to:
-Trộm, giúp cháu bắt tên trộm này với chú ơi.
Tên kia liền dùng tay kẹp chặt cổ tôi, tay kia đưa lên bịt miệng tôi, hắn sửng cồ:
-Im.

Đã bảo im, tôi không phải trộm.
-Cứu… ặc….cứu…thả tôi ra.
-Thả cô ra để cô hét cho cả nước nghe à ? Đã bảo tôi không phải trộm.
Tôi nghe giọng hắn quen quen mà nghĩ mãi không nhớ ra là đã gặp hắn ở đâu, trong lúc nhất thời tôi bị đơ ra nên quên mất là mình đang tiếp xúc cực gần với khôn mặt hắn, khuôn mặt điển trai sáng sủa đó xẹt qua đầu tôi làm tôi đơ ra một chút, hắn dùng tay kẹp chặt cổ tôi làm tôi suýt chút nữa thì ngạt thở, giọng hắn muốn phà vào mặt tôi :
-Sao ? Tôi thả cô ra thì có hét nữa không ? Cô phải im thì tôi mới nói được chứ ?
Tôi lúc này mới giật mình vội dời mắt khỏi khuôn mặt của hắn, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu tôi, phải rồi, hắn, chính hắn, cái tên tôi làm xước xe hôm đó.

Oan nghiệt thế nào hôm nay tôi lại đụng phải hắn thêm lần nữa, rõ ràng là hắn chưa lấy xe của tôi nhưng tôi thì đã làm hỏng xe của hắn rồi bỏ trốn nên nếu nói sai thì tôi sai nhiều hơn.

Nhưng nghĩ lại hôm đó là buổi tối nên chắc hắn không nhìn rõ mặt tôi, với cả cỏ vẻ tâm trạng hắn lúc đó không được tốt lắm nên tôi nghĩ có thể hắn không nhận ra mình, đang tiếp tục giãy dụa thì hắn thả ra, tôi bị mất đà nên lảo đảo mấy bước mới đứng vững được, cũng may lúc đó thì anh Nam về tới, tôi vội chạy về phía anh Nam thở hổn hển :
-Nam ơi trộm, trộm, anh gọi công an đi.
Anh Nam nhìn tôi một lúc rồi mới hiểu ra vấn đề vội vàng giải thích:
-Nãy anh quên dặn em mất, đây là cháu của chú Tứ, lúc nãy vợ chú ấy nhập viện cấp cứu nên nhờ anh ấy trông xe giúp thôi.
Rồi anh quay sang hắn ta, giọng áy náy :
-Xin lỗi anh nhé, đây là An, bạn tôi, cũng là giáo viên ở đây.

Thật sự xin lỗi vì đã để chuyện hiểu nhầm không hay xảy ra.
Nói xong anh Nam còn chạy hẳn xuống lòng đường để giải thích với mọi người, tôi lúc này mới để ý là xung quanh có một số người hiếu kỳ đang đứng nhìn, tôi dạy ở đây dù sao cũng quen mặt rồi nên nếu anh Nam mà không về kịp thì khi nhìn tôi bị kẹp cổ bịt miệng thêm vài phút nữa kiểu gì họ chả tẩn cho hắn ta no đòn ?
Sau khi biết mình hiểu nhầm rồi thì tôi cũng hơi ngại, mà ngại nhất là chỉ sợ hắn phát hiện ra trong lúc nước sôi lửa bỏng mà tôi vẫn có tâm trạng đi ngắm trai đẹp nên định nhân lúc anh Nam đang nói chuyện với hắn để chuồn tiếp, ai ngờ lần này không may mắn như thế, hắn vẫn lạnh lùng bình thản, hai tay đút vào túi quần, cằm hất hất về phía tôi :
-Này.
Tôi giật mình quay lại :
-Tôi à ?

-Không lẽ tôi ?
-À, ừ.

Có chuyện gì không ?
-Không.
-Thế tôi đi trước nhé.
-Ừ, đi đi.
Trên đường về tôi cứ thắc mắc mãi, sao hắn lại tha cho mình một cách dễ dàng như thế, tôi cứ đinh ninh hắn sẽ túm cổ tôi bắt tôi xin lỗi từng người đi đường vì đã làm mất mặt hắn, thế nhưng hắn không làm gì cả, hay là hắn đang buồn nhỉ ? Hay là người yêu hắn ra nước ngoài rồi ? Đêm đó tôi cứ trằn trọc mãi, trời ạ, khuôn mặt đẹp trai của hắn, thái độ dửng dưng bình thản của hai lần gặp oái ăm, cả cái vẽ ung dung đút tay vào túi quần của hắn cứ ám ảnh tôi mãi.
Mấy ngày sau đó anh ta vẫn tới quán trông xe thay chú bảo vệ , lần nào tôi tới nơi hắn cũng chỉ lạnh lùng dắt xe vào mà không hề hé răng nói nửa câu, có mấy lần tôi cũng tò mò lén nhìn anh ta nhưng kể cả liếc tôi một cái cũng không, thế cũng tốt, lỡ mất công anh ta nhận ra tôi đã gây chuyện những hai lần thì khó giải thích.
Anh ta trông xe đâu đó gần một tuần thì vợ chú Tứ được ra viện, hôm đó tôi ghé vào xe đẩy dọc đường để mua ly cà phê, lúc sắp sửa đi lại nghĩ tới lời anh Nam nói, dù sao thì anh ta cũng chỉ trông xe nốt hôm nay nữa thôi, sau này cũng không còn gặp lại, nghĩ thế tôi quay vào mua thêm một ly, dù sao thì anh ta có nhận ra hay không tôi cũng là người đã có lỗi tận hai lần, một ly cà phê có vẻ không bõ bèn gì cho lắm.
-Này.
Anh ta nghe tôi gọi thì quay đầu nhìn lại, vẫn cái điệu bộ ngang tàng bất cần đời đó, kiệm lời tới mức chỉ nhướng mày và hất hất hàm về phía tôi, ý hỏi tôi có chuyện gì muốn nói.

Tôi nuốt cơn tức sắp trào ra khỏi lồng ngực đưa ly cho anh ta :
-Này, tôi ghé mua nên tiện thể mua cho anh một ly.
Anh ta không trả lời, cũng không cầm lấy ly mà chỉ liếc nhìn một cái rồi khinh khỉnh quay mặt, tôi xấu hổ rụt tay lại, vì đang đứng trước lớp học nên tôi không dám hổ báo với anh ta, chỉ hít một hơi thật sâu để nén cơn giận rồi nói nhỏ :
-Chỗ này ngon lắm, mối ruột của tôi đó, phải đặc biệt lắm tôi mới mua cho đấy nhé.
Anh ta hất mặt :
-Đặc biệt gì ?
-À thì, tại nghe nói mai anh nghỉ rồi nên tôi mời anh, coi như xin lỗi.
-Sao phải miễn cưỡng thế ?
-Không, không phải, ý tôi là mời anh đi cà phê một bữa cũng được nhưng tôi nghĩ là anh không có thời gian, với cả anh tin tôi đi, chỗ này ngon hơn mấy quán sang chảnh nhiều, vị đặc biệt lắm, tôi đã uống chỗ này từ hồi sinh viên đó.
Tôi mất công quảng cáo một lèo cuối cùng chỉ nhận lại cái ngữ điệu quen thuộc :
-Để đó đi.
Tôi hơi hụt hẫng :
-À, ừ, thế tôi để đây nhé.
Tôi đặt ly xuống chiếc ghế bên cạnh, hôm đó dạy trong lớp nhưng thỉnh thoảng tôi lại cố tình nhìn ra ngoài cửa tìm anh ta, cũng chẳng biết để làm gì, đến khi tan học thì thấy chú Tứ đang ngồi trước cửa, còn anh ta đã về từ lúc nào rồi, chỗ tôi để ly cà phê cũng đã trống trơn.
Chủ nhật đó tôi đang biếng lười nằm thêm một chút thì có tiếng chuông điện thoại, tôi với tay bắt máy, giọng nói của người bên kia làm tôi tỉnh hẳn, tôi ngồi bật dậy :
-Dạ ?
Cô gái kia nhắc lại lần nữa :
-Em gọi để nhắc chị là hôm nay mình có lịch chụp hình với studio bên em, cỡ mấy phút nữa anh chị tới ạ ?
Tôi lúng túng hết gãi đầu lại gãi tai, giờ mới chợt nhớ mình hủy hôn nhưng quên báo hủy lịch chụp hình cưới, sau khi giải thích với bạn nhân viên bên đó xong tôi nằm lướt điện thoại một lát, facebook toàn hình đám cưới của Sinh với những lời chúc mừng náo nhiệt, tôi không biết hôm nay là ngày Sinh cưới vợ, nhanh thật, dù sao thì cô gái kia cũng có thai rồi nên chắc phải tranh thủ.
Nằm thêm một lúc thì anh Nam tới, tôi để nguyên bộ đồ ngủ và mái tóc lù xù ra mở cửa, anh Nam cầm theo hai hộp bún chả lách qua người tôi để đi vào, giọng lo lắng :
-Em mệt à ? Sao ngủ giờ mới dậy ?

Bình thường anh Nam ít khi tới phòng tôi thế này, hơn nữa lại mới sáng sớm nên tôi đoán anh tới chắc có chuyện gì đó, anh Nam thấy tôi nhìn dò xét mới bật cười :
-Sao thế ? Vào rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, lát nữa muốn đi đâu thì anh chở đi.
Anh Nam là kiểu người không dấu ai được chuyện gì, chỉ cần nói dối thì sẽ lộ ra mặt ngay, tôi hỏi tới :
-Nam ơi, chẳng tự nhiên mà anh đến, nói đi, ai kêu anh đến đúng không ?
Anh Nam đỏ mặt một lát rồi thật thà khai :
-Ừ, anh Toàn gọi cho anh, anh Toàn nói sợ em buồn nên kêu anh qua xem em thế nào.
Anh tôi, ở nhà chí chóe thế thôi nhưng lúc nào cũng thương tôi nhất, tôi chẳng mảy may thấy buồn gì cả nên vỗ ngực tự mãn :
-Yên tâm, em của anh không thuộc dạng bi lụi đến thế, em chỉ đang bực điên vì hắn bỏ đi lấy vợ một cách vô trách nhiệm đây, anh biết không, em mới phải năn nỉ ỉ ôi cả buổi với bên studio đây.
Anh Nam nghe tôi nói thế thì ngẩn ra một chút, sau cùng hiểu ra rồi chỉ tủm tỉm cười :
-Ừ, nhanh vào ăn sáng đi, hôm nay cái Nhi phải trực nên lát nữa muốn đi đâu thì anh chở.
Cả ngày hôm đó anh Nam chở tôi rong ruổi hơn năm chục cây số để tới khu du lịch sinh thái, anh nói đi hít thở không khí trong lành cho trái tim dịu lại, trước khi về anh Nam còn cẩn thận nhắc :
-Hết ngày nhé, anh hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi cười toe toét :
-Tim em có bị chai sạn lúc nào đâu mà cần làm mềm, em tới đó vì muốn tới lâu rồi thôi.
-Ừ, vào đi.
Đi được mấy bước thì anh gọi giật lại :
-An này, mai lên trường nhớ phô tô chứng minh nhân dân cho Huyền nhé, hết hạn làm hồ sơ đăng ký nơi khám chữa bệnh rồi.
Mấy hôm trước tôi có đọc thông báo nhưng não cá vàng nên quên mất, mãi tới hôm nay anh Nam nhắc lại mới nhớ vội mở ví để tìm thì không thấy chứng minh nhân dân đâu nữa cả, những giấy tờ khác thì còn nguyên.

Tôi lục tung giỏ và cốp xe đều không thấy, về nhà tìm mấy lượt cũng không thấy đâu cả, cái Nhi cằn nhằn :
-Có mỗi cái chứng minh nhân dân cũng làm mất được.

Mà mất rồi thì về quê làm lại chứ gì mà mặt cứ dài thòng ra thế ?
Tôi não nề nhìn nó :
-Làm lại thì cũng được đó, tao chỉ ngán vào công an huyện.
-Con điên này, vào công an huyện thì làm sao ? Không vào đó chẳng nhẽ ra chợ làm à ?
-Hâm, thằng cha Sinh chịu trách nhiệm bên mảng đó.
Nhi cười cười giả lả :
-À, à, thế mà tao quên ? Hay cứ về đi, không khéo vuốt vuốt tay một hồi tim lại đập thình thịch giờ ấy mà, chả mấy chốc mà trâu lại quay lại uống nước đầu nguồn, nhỉ ?
-Mày bớt đi nha, lão ấy giờ vợ con rồi, mà có còn tân thì tao cũng chả thèm.
-Ờ, bị nó lừa cho khôn ra rồi đấy, sáng mắt rồi đấy.
-Chậc.


Đã nói không nói vớ vẫn nữa, mà Nhi này, sao lạ vậy nhỉ ?.

Sao giấy tờ trong giỏ tao còn, tự nhiên mất mỗi cái chứng minh thư là sao ?
Nó dừng tay suy nghĩ một lát rồi nhìn tôi :
-Ừ, mày nghĩ kỹ lại xem, mà mày là mày hay vứt lung tung lắm ấy.
Tôi nghĩ nát cả óc, phải cố gắng tìm lại được chứ giờ về tới gặp thằng cha Sinh thì không khéo chứng minh thì chưa kịp làm mà tôi đã bị đuổi cổ vì tội gây rối trật tự rồi, thề, nghĩ tới cái mặt hắn mà hận không tả được.

Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng nhớ hình như hôm hiểu nhầm người đàn ông đó là tên trộm, trước lúc đó tôi có việc phải lấy chứng minh thư ra dùng nhưng sau đó chưa kịp cất, chỉ nhét đại vào giỏ xách, phải rồi, hôm đó, có lẽ lúc tôi dùng giỏ xách để đánh anh ta thì nó bị rơi ra ngoài rồi, tôi hét toáng lên :
-Này, này Nhi ơi, tao nhớ rồi, có khi tao làm rơi ở trung tâm của anh Nam ấy.
Tôi kể cho nó nghe xong chuyện hôm đó thì nó trợn mắt nhìn tôi :
-Trên đời này có cái nhân duyên nghiệt ngã thế cơ à ? Chết thôi.
-Ừ, khả năng cao là mất rồi, để cuối tuần tao về làm lại.
Nhi nghe tôi nói thì ừ hử gật đầu nhưng một lát sau lại nhíu mày suy nghĩ :
-Có khi nào anh ta nhặt được của mày không ? Chứ có mỗi cái chứng minh thư thì ai lấy làm gì ?
Nghĩ lại thái độ của anh ta hôm đó tôi cũng hơi hồ nghi, hình như anh ta đã nhận ra tôi rồi nhưng vẫn không vạch mặt tôi, hơn nữa hôm đó lúc gọi giật tôi lại có vẻ anh ta định nói gì đó, tôi yếu ớt phản đối :
-Không có đâu, nếu nhặt được thì anh ta đã trả lại rồi.
-Không, tin tao đi, phải có lý do gì đó thì anh ta mới tha cho mày dễ dàng như thế.
-Tha gì ? Thì tao đã nói là mình hiểu nhầm, tao xin lỗi rồi còn gì ?
Nhi hay tự nhận mình ăn nói không nên đầu nên đũa nhưng về khoản phân tích vớ vẫn thì tôi phải công nhận nó tài thật, nó tuôn một tràng :
-Theo đầu óc nhạy bén của tao phân tích thì anh ta biết thừa mày là cái đứa lần trước làm hỏng xe rồi con ạ, cũng có khả năng anh ta đã nhặt được chứng minh thư của mày, mày chẳng nói hôm đó anh ta kêu mày lại định nói gì đó còn gì ? Chẳng qua hiện tại anh ta đang nắm đằng cán nên hành mày cho bõ thôi.
-Mày hâm nó ít thôi.
-Thì mày cứ thử hỏi xem, dù sao cũng tìm khắp rồi, một cú điện thoại thì có mất gì đâu, không phải thì thôi.
-Tao có số anh ta đâu mà gọi.
-Thề ?
Chắc nó nghĩ anh ta đã trông xe ở đó cả tuần thì ít nhiều gì tôi cũng từng liên lạc, tôi tỉnh bơ :
-Lại chả thề ? Làm gì phải ngạc nhiên thế, liên quan gì nhau đâu mà xin số, đến tên tao còn không biết đây.
Nghĩ kỹ lại thì hôm đó tôi chỉ dùng túi xách đánh anh ta, có rơi ra thì cũng rơi gần đó, có khi nào anh ta nhặt được mà vì có tư thù nên không trả cho tôi không ? Hơn nữa Nhi nói đúng, một cuộc điện thoại chẳng mất mát gì, tôi lấy máy ra đánh liều gọi chú Tư xin số của anh ta, phải tới hồi chuông cuối cùng thì đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng gắt gỏng :
-Alo.

Ai vậy ?
Đúng là con người khó ưa, kể cả chưa biết người gọi là ai mà cũng có thể gắt gỏng thế, tôi nuốt nước bọt, cố lấy hơi để nói chuyện nhỏ nhẹ nhất có thể :
-Dạ chào anh.

Xin lỗi cho hỏi có phải anh Duy không ạ ?
-Ừ.
-À, tôi là …tôi là An, tôi dạy ở…
Chưa kịp nói hết câu anh ta đã ngắt lời :
-Biết rồi.


Sao ?
Nghe cái giọng của anh ta, nếu mà không phải vì đang cần hỏi thăm thì tôi đã cúp máy từ tám kiếp rồi, thế nhưng lựa chọn giữa việc về gặp thằng cha Sinh thì tôi thà chịu tra tấn lỗ tai còn hơn, tôi kiên trì hỏi tiếp :
-Là thế này, mấy hôm trước tôi có làm rơi cái chứng minh thư, tôi tìm khắp nơi rồi mà không thấy, tôi muốn hỏi là anh…
-Làm sao mà mất ?
-À, tôi…tôi làm rơi…
-Làm rơi hay hành hung người khác nên rơi ?
Cái tên chết bầm này, không để cho người ta nói hết câu mà cứ chen ngang chen ngửa, tôi bực quá nên xẳng giọng :
-Anh có thấy thì cho tôi xin, không thì thôi.
-Thấy.
-Thật… thật không ?
-Muốn lấy thì lát nữa đợi trên đường về, gần cửa hàng bách hóa.
-Nhưng mà chỗ nào ?
-Cứ thấy chiếc xe màu trắng có vẻ quen mắt thì tấp vô.
-Này… này anh gì ơi…
Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị cúp máy cái rụp.

Chết dở, nói thế có nghĩa là anh ta đã nhận ra tôi ?
Tối đó anh ta đứng đợi tôi chỗ khúc cua gần cửa hàng bách hóa thật, tôi đang loay hoay định đưa tay gõ cửa xe thì anh ta thò đầu ra hất hàm hỏi :
-Sao ?
Tôi bực bội cao giọng :
-Sao gì ? Anh có biết tôi đi tìm cực khổ cỡ nào không hả? Sao anh nhặt được mà không cho nói tôi? Anh là cục đá không biết nói đấy à? Anh là…
Cái đầu kia gắt gỏng :
-Nói ít lại đi.

Cô đâu có hỏi?
Tôi tức đến nghẹn lồng ngực, lắp bắp :
-Anh… anh…anh gì…?
-Duy.
-Tôi không hỏi tên.
-Cầm lấy, tốt nhất lần sau có gặp tôi thì cô nên tránh ra, kiếm chuyện với tôi một lần nữa thì tôi kiện vì tội hành hung người khác đấy.
Anh ta nói rồi đưa cho tôi chứng minh thư và cả điện thoại nữa, trước khi đi còn kịp bồi thêm một câu:
-Lần sau có gán nợ thì gán đồ có giá trị tương xứng một chút.
Lúc đó quả thật tôi cứng họng, đợi anh ta đi rồi mới lầm bầm chửi trong miệng, người gì đâu nhỏ nhen ích kỷ, đi xe rõ sang mà cứ ghim thù với tôi vì mấy vết xước mãi, còn hại tôi khốn khổ lục tung cái tủ đồ để tìm chứng minh thư.

Người thế mà bác bảo vệ cứ hễ nhắc tới là khen nức nở, tôi cũng đến chịu, anh ta hăm dọa tôi có gặp thì đừng kiếm chuyện, hứ, nếu hỏi lúc đó có ai hỏi tôi mong ước điều gì nhất thì tôi sẽ không ngần ngại ước hai phần cuộc đời còn lại đừng gặp cái vẻ mặt trâng tráo và gắt gỏng đó.

Vừa nghĩ vừa bực trong lòng nên tôi phải dừng lại lôi máy ra tìm số anh ta để xóa sau đó mới hả dạ rồ ga chạy tiếp, lúc đó cứ tưởng đã kết thúc hai lần gặp gỡ oái ăm, nào ngờ chỉ mới là mở đầu cho một mối quan hệ oan nghiệt của tôi và hắn, Duy-người đàn ông đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương