Tôi trầm mặc một lúc, lại tiếp tục cố gỡ tay anh ra."Anh Cách Tùng, buông em ra rồi nói chuyện.""An Nhiên, anh buông ra, em sẽ ở bên anh, đúng không?"Cách Tùng ngẩng đầu lên, giọng nói pha chút chờ mong.Nhưng tôi lại lắc đầu, đánh tan ảo tưởng của anh."Không, anh Cách Tùng, người ở bên cạnh anh sẽ là Tiểu Vũ, không phải em.""Em đừng nhắc đến Tiểu Vũ được không? Đừng nhắc đến ai cả, không để ai chen vào giữa hai chúng ta, được không?"Cách Tùng lại ôm tôi chặt hơn."Anh Cách Tùng, buông em ra.""Anh không buông, trừ khi em hứa sẽ không rời xa anh.""Anh Cách Tùng, anh buông em ra, anh không sợ Tiểu Vũ nhìn thấy sẽ hiểu lầm sao? Buông em ra.""Anh không buông! Ai hiểu như thế nào cũng được.

An Nhiên anh yêu em! Rõ ràng em đan chiếc khăn màu xanh đó cho anh.

Rõ ràng em cũng yêu anh, tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau."Vì anh đã chọn Tiểu Vũ, đã hao hết tình cảm của tôi, khiến tôi chủ động từ bỏ! Tôi thầm trả lời trong lòng, cố gắng giãy giụa."Buông em ra.""Không buông!""Buông em ra.""Không buông.""Cách Tùng, em cầu xin anh, buông em ra đi.""Trừ khi em hứa không rời xa anh, nếu không anh sẽ không buông." Hơi thở đầy mùi rượu của anh quanh quẩn bên mũi tôi.Tôi bắt đầu thấy hốt hoảng.


Càng cố vùng vẫy, anh càng siết chặt, không cho tôi thoát ra, cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể khiến tôi muốn bật khóc.Bất chợt, một tiếng quát lớn vang lên:"Buông cô ấy ra."Tiêu Phong lao đến, dùng sức kéo cánh tay Cách Tùng ra khỏi người tôi, sau khi kéo xong liền chắn phía trước, bảo hộ tôi ở phía sau.Nhìn bờ vai rộng lớn của anh, tôi bỗng thấy yên tâm hơn hẳn.Cách Tùng bị Tiêu Phong đẩy ra, loạng choạng một chút, ngẩng đầu lên,"Tiêu Phong? Sao mày lại tới đây? Cút đi!""Anh mới là người phải cút đi." Tiêu Phong trừng mắt với Cách Tùng, đáp lại.Cách Tùng có sẵn hơi rượu trong người, không giữ được lý trí, bị Tiêu Phong kích thích liền lao tới, vung nắm đấm về phía anh.Tiêu Phong đẩy tôi sang một bên, tiện đà xoay người né cú đấm của Cách Tùng, sau đó giơ chân, huých một cú vào trúng bụng anh.Cách Tùng bị đau, ngã ra đất, Tiêu Phong định lao tới đánh tiếp nhưng tôi đã kéo tay anh lại.Đúng lúc đó, bố mẹ tôi cũng nghe được tiếng ồn ào, từ trong nhà đi ra ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt.

Ông bà đều ngạc nhiên đến tròn mắt.Anh Cách Tùng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, tôi bước lên chắn trước Tiêu Phong, nói với anh Cách Tùng:"Anh Cách Tùng, anh về đi.

Giờ này chắc Tiểu Vũ đang đợi anh.


Em và Tiêu Phong cũng phải vào nhà."Sau đó, tôi quay ra nói với bố:"Bố, anh Cách Tùng bị say rượu đứng không vững, bố dìu anh ấy về nhà nhé."Nói xong hết thảy, tôi xoay người, kéo Tiêu Phong vào trong nhà mình.Trong nhà, mẹ tôi nhìn nhìn tôi, lại quay ra nhìn nhìn Tiêu Phong.

Sau đó im lặng đi pha trà.Lúc này tôi mới nhận ra, Tiêu Phong đã nhuộm tóc sang màu đen ánh xanh, bông tai được tháo xuống, dây chuyền cũng không đeo nữa, mặc bộ quần áo thể thao dài tay màu trắng, bên ngoài khoác áo phao màu đen, trông khí chất cả con người thay đổi, lịch thiệp hơn hẳn."Em gái, sao nhìn anh chằm chằm vậy.

Bộ anh đẹp trai quá sao? Phong cách mới này của anh rất soái, đúng không?"Tiêu Phong nhếch miệng hỏi tôi, trên mặt có ý cười trêu chọc không hề che dấu.Tôi gật gật đầu,"Đúng vậy! Để kiểu tóc này trông đẹp trai hơn hẳn." Tôi không tiếc lời khen ngợi, thấy tiến bộ phải khen, để anh ta duy trì hình tượng này.Đôi tai Tiêu Phong đỏ lựng lên, tôi phát hiện ra da mặt của anh hoá ra cũng có lúc khá mỏng, liền che miệng cười khúc khích.Tiêu Phong giống như càng xấu hổ hơn, lấy chiếc gối tựa lưng ném về phía mặt tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương