Tình Yêu Hoàng Gia
-
Chương 52: Hãy cảm nhận bằng trái tim của em, sin à!!
- Quỳnh, dám bỏ quên chị hả?_ Jen đột nhiên cắt ngang, cái quá khứ kia, chính là nguyên nhân Tin lạnh nhạt với quốc vương và nữ hoàng, vốn nó phải rơi vào quên lãng, nếu như Tin không vô tình thấy vết sẹo trên lưng Min…
- Chị Jen à, chị không ở chung với bọn em thì ở đâu được chứ?!_ Hoàng lãnh đạm nói, khuôn mặt của Hoàng lúc này y hệt Quỳnh ngày thường, trầm tĩnh và lạnh lùng…
- Thằng quỷ nhỏ!!_ Jen không thể nào giận hai cô cậu nhà này được, nhìn cái mặt kia, cho dù muốn cô cũng chẳng giận nổi nữa…
- Nhi, cậu dọn qua ở chung với tớ nhé, biệt thự do tớ tự tay thiết kế, nên rất nhiều phòng, có 3 đứa tớ ở thì trống vắng lắm…_ Quỳnh quay qua Nhi, cười khẽ, ngồi vào bàn, tay chống cằm lười biếng….
- Được sao, vậy thì vui quá, cậu không biết là tớ rất muốn sống cùng cậu đó…_ Nhi vui mừng nhảy cẩng lên, ôm chầm lấy Quỳnh khiến cô bạn mất trớn, suýt là ngã…
- Nee chan, chị không rủ em, giận chị luôn!!_ Cô bé quay mặt đi giận dỗi, mặt Vy bây giờ rất đáng yêu, khuôn mặt vì giận mà ửng hồng…
- Chị đương nhiên muốn em ở cùng với chị, nhưng người rủ, phải là người khác nha!_ Quỳnh nói đầy ẩn ý, nụ cười ác ma hiện lên, vô cùng đểu!!
- Ai cơ?? Nhà của chị thì ai rủ đây…!_ Vy chớp chớp mắt, mặt khẽ nhăn lại…
Quỳnh quay qua nhìn con người nãy giờ đang cười ngẩn ngơ, thằng nhóc ngổ ngáo, biết yêu rồi thì cứ đơ đơ, buồn cười phết, Hoàng đột nhiên quay qua nhìn Quỳnh thấy cậu đang nháy mắt với mình, khẽ mỉm cười…
- Đương nhiên là anh rồi, Sin bé bỏng!!_ Hoàng đút tay vào quần, cúi mặt xuống, khuôn mặt ma mị nháy mắt, sau đó lại nói…_ Về nhà sống chung với anh nhé, bà xã?
Đơ!!!
Đây là trạng thái của tất cả mọi người trừ Quỳnh, cô chỉ nhếch môi khoanh tay xem trò vui, câu nói đó, ai nghe mà không hiểu theo nghĩa “trong sáng” của nó cho được, em trai của cô nó rất bá đạo, đó giờ rồi và hình như chỉ có mình cô chế ngự được cái bản tính đó của nó!!!
- Anh… anh…anh…._ Vy trợn mắt ngạc nhiên nói không nên lời, đôi môi rung lên, và người cô đang hoạt động hết công suất… nổi da gà, đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói với mình câu như vậy, đương nhiên, mặt đỏ hơn gấc, tóc gáy dựng thẳng lên, gợn người…_ Ai ….ai là bà xã anh chứ???
- Em đó, chúng ta có hôn ước, hơn nữa, nụ hôn đầu của em là của anh từ lúc em 5t đấy, bé con ạ!!_ Hoàng cười nhẹ, thích thú trong việc chọc Vy đỏ mặt, cố ý kề sát vào tai Vy, vừa nói vừa thổi khí vào tai cô…
- Được rồi!! Nhóc, em sẽ làm cho con bé sợ chạy mất!!_ Quỳnh buồn cười, tội Vy, có thằng bạn trai biến thái như vậy…(Rùa: Cũng là em trai chị đấy ạ…)
- Hì, vậy nhé, tí em đi cùng anh và chị về lấy đồ luôn…_ Hoàng trở về chỗ ngồi, trở về trạng thái “tảng băng”, giống như thường ngày…
- Quỳnh nee chan, oa, em có chồng khi nào, nụ hôn đầu của em, oaaa!!_ Vy cắn nhẹ môi, cô còn tưởng cô còn nụ hôn đầu nên luôn giữ gìn, vậy mà… vậy mà, cô bị mất rồi, còn là lúc 5t…
- Không sao đâu em, chị tin em nhất định sẽ yêu nó, vì trước lúc mất trí nhớ, trái tim của em đã trao cho nó rồi, sợi dây chuyền trên cổ em và cổ nó là minh chứng, hãy cảm nhận bằng trái tim, Vy à!!_ Quỳnh nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ trở nên dịu dàng, cô bé này không ngốc, cô bé biết cảm nhận bằng trái tim mình, chỉ là cô bé rất vô tư thôi…_ À, sau này chị gọi em là Sin nhé, được không??
- Sin?? Được ạ!!_ Vy gật đầu, cô không hiểu sao, lại có cảm giác quen thuộc với cái tên vừa nghe lần đầu như vậy, lại không hiểu vì sao, cái người vừa gặp kia, lại cho cô cảm giác an toàn, cảm giác quen thuộc, làm cho trái tim cô bồi hồi…
- Ừ!_ Quỳnh gật đầu hài lòng, mỉm cười…
- Còn chồng thì sao/ Còn tôi thì sao?_ Kiệt/ Huy đồng thanh, giọng nói bất mãn vì nãy giờ mình bị bơ nặng…
- Kệ chứ!!!_ Nhi/ Quỳnh đồng thanh, giọng nói không quan tâm lộ rõ….
- Này…!!!_ Kiệt hét lên, Huy thì khỏi nói, tức đến không nói nên lời…
- Được rồi, em rủ, hai anh qua ở cùng cho vui, biệt thự dư phòng nhiều mà!!_ Hoàng nằm dài trên bàn, ánh mắt vẫn nhìn Vy, dịu dàng hẳn, giống như, nói cho có lệ…
Kiệt và Huy hạ hỏa tí, mục đích đạt được rồi, mặc kệ lời mời có thành ý hay không, miễn không bị gạt ra ngoài là được rồi!!
***
Kết thúc buổi học, 3 chiếc lamborghini voneno (Nhi, Huy, Kiệt) và 1 chiếc bugatti veyron (Jen) được lái ra, phòng thẳng về 4 hướng, nhưng lại cùng một mục đích, dọn nhà…
- Cháu chào bác!!_ Hoàng cúi đầu….
- A, là Justin đấy hả cháu, bây giờ lớn rồi, phong độ đẹp trai nhỉ?? Giống hệt ba cháu ngày xưa!!_ Ông Trần cười ha hả, ông đang rất vui ấy mà…
- Thưa bác, giờ em cháu đã qua nên cháu muốn chuyển qua biệt thự của cháu luôn, xin phép bác!!_ Quỳnh cũng cúi đầu chào, cô xem cái người đàn ông trước mặt như ba mình vậy, ông rất nhân hậu và vui tính…
- Được chứ, nhưng nhớ phải thường ghé đây chơi là được…_ Ông nhẹ gật đầu, rồi quay qua nhìn 2 đứa con mình…_ Hai đứa cũng đi luôn à?
- Vâng, con muốn sống với nee chan và tập tự lập…_ Vy cười tươi, nháy mắt với ba mình..
- Tốt tốt, con sống với Tin làm ba thấy an tâm_ Ông gật đầu làm Hoàng thích thú cười khúc khích, còn Vy không nói gì, mặt lại đỏ lên…
- Còn con theo bảo vệ em…_ Là cái cớ cả thôi, chứ anh biết viện lí do gì bây giờ…
- Vậy sao??_ Ánh mắt ông Trần chợt lóe lên sắc bén, khẽ cười ác ma nhìn con của mình, thật ra thì hồi đó, khi ông còn trẻ, ông và Jusman là 2 thằng con trai lạnh lùng nhất trường, nhưng Jusman là lạnh lùng, bí ẩn và trầm tĩnh, còn ông là lạnh lùng ác ma và nguy hiểm…
- Thật…thật mà…_ Huy đột nhiên nói lắp bắp khi nhìn thấy ánh mắt đó của ba, khuôn mặt thoáng đỏ, cái quái gì thế này?? Ba thật là…
- Thôi nào ông, con nó xấu hổ!!_ Bà Trần nhéo nhẹ ông một cái, trừng mắt…
Ông Trần ánh mắt tội nghiệp nhìn bà, trông họ hạnh phúc như vợ chồng mới cưới. Quỳnh nhìn họ, ánh mắt xẹt qua tia buồn rười rượi, daddy và mom của cô cũng vậy, họ hạnh phúc lắm, cô là…. Cô công chúa hạnh phúc nhất, nhưng trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo như vậy.
Cô sinh ra là một công chúa, sở hữu một nét đẹp hoàn hảo giống như một thiên thần, cô thông minh, lạnh lùng và được mệnh danh là thần đồng bẩm sinh. Nắm giữ trong tay quyền lực, cô vồn dĩ là một cô gái hoàn hảo, một cô gái 10t thông thạo 5 thứ tiếng, bộ nhớ siêu phàm, được đại học nổi tiếng harvard gởi giấy mời khi 11t và cô hoàn thành chương trình trong vòng 1 năm, người ta gọi cô là thiên tài về mọi lĩnh vực. Năm 14t, một đề án kinh doanh gây chấn động toàn thế giới và người hoàn thành đề án chính là cô – Royal JusMin. Cô sống trong cung điện cùng với gia đình hạnh phúc, nhưng…. Những gì ở phía trước vẫn đang đợi cô. Đợi cô vượt qua kiếp nạn và vươn tới hạnh phúc thật sự….
- Chị Jen à, chị không ở chung với bọn em thì ở đâu được chứ?!_ Hoàng lãnh đạm nói, khuôn mặt của Hoàng lúc này y hệt Quỳnh ngày thường, trầm tĩnh và lạnh lùng…
- Thằng quỷ nhỏ!!_ Jen không thể nào giận hai cô cậu nhà này được, nhìn cái mặt kia, cho dù muốn cô cũng chẳng giận nổi nữa…
- Nhi, cậu dọn qua ở chung với tớ nhé, biệt thự do tớ tự tay thiết kế, nên rất nhiều phòng, có 3 đứa tớ ở thì trống vắng lắm…_ Quỳnh quay qua Nhi, cười khẽ, ngồi vào bàn, tay chống cằm lười biếng….
- Được sao, vậy thì vui quá, cậu không biết là tớ rất muốn sống cùng cậu đó…_ Nhi vui mừng nhảy cẩng lên, ôm chầm lấy Quỳnh khiến cô bạn mất trớn, suýt là ngã…
- Nee chan, chị không rủ em, giận chị luôn!!_ Cô bé quay mặt đi giận dỗi, mặt Vy bây giờ rất đáng yêu, khuôn mặt vì giận mà ửng hồng…
- Chị đương nhiên muốn em ở cùng với chị, nhưng người rủ, phải là người khác nha!_ Quỳnh nói đầy ẩn ý, nụ cười ác ma hiện lên, vô cùng đểu!!
- Ai cơ?? Nhà của chị thì ai rủ đây…!_ Vy chớp chớp mắt, mặt khẽ nhăn lại…
Quỳnh quay qua nhìn con người nãy giờ đang cười ngẩn ngơ, thằng nhóc ngổ ngáo, biết yêu rồi thì cứ đơ đơ, buồn cười phết, Hoàng đột nhiên quay qua nhìn Quỳnh thấy cậu đang nháy mắt với mình, khẽ mỉm cười…
- Đương nhiên là anh rồi, Sin bé bỏng!!_ Hoàng đút tay vào quần, cúi mặt xuống, khuôn mặt ma mị nháy mắt, sau đó lại nói…_ Về nhà sống chung với anh nhé, bà xã?
Đơ!!!
Đây là trạng thái của tất cả mọi người trừ Quỳnh, cô chỉ nhếch môi khoanh tay xem trò vui, câu nói đó, ai nghe mà không hiểu theo nghĩa “trong sáng” của nó cho được, em trai của cô nó rất bá đạo, đó giờ rồi và hình như chỉ có mình cô chế ngự được cái bản tính đó của nó!!!
- Anh… anh…anh…._ Vy trợn mắt ngạc nhiên nói không nên lời, đôi môi rung lên, và người cô đang hoạt động hết công suất… nổi da gà, đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói với mình câu như vậy, đương nhiên, mặt đỏ hơn gấc, tóc gáy dựng thẳng lên, gợn người…_ Ai ….ai là bà xã anh chứ???
- Em đó, chúng ta có hôn ước, hơn nữa, nụ hôn đầu của em là của anh từ lúc em 5t đấy, bé con ạ!!_ Hoàng cười nhẹ, thích thú trong việc chọc Vy đỏ mặt, cố ý kề sát vào tai Vy, vừa nói vừa thổi khí vào tai cô…
- Được rồi!! Nhóc, em sẽ làm cho con bé sợ chạy mất!!_ Quỳnh buồn cười, tội Vy, có thằng bạn trai biến thái như vậy…(Rùa: Cũng là em trai chị đấy ạ…)
- Hì, vậy nhé, tí em đi cùng anh và chị về lấy đồ luôn…_ Hoàng trở về chỗ ngồi, trở về trạng thái “tảng băng”, giống như thường ngày…
- Quỳnh nee chan, oa, em có chồng khi nào, nụ hôn đầu của em, oaaa!!_ Vy cắn nhẹ môi, cô còn tưởng cô còn nụ hôn đầu nên luôn giữ gìn, vậy mà… vậy mà, cô bị mất rồi, còn là lúc 5t…
- Không sao đâu em, chị tin em nhất định sẽ yêu nó, vì trước lúc mất trí nhớ, trái tim của em đã trao cho nó rồi, sợi dây chuyền trên cổ em và cổ nó là minh chứng, hãy cảm nhận bằng trái tim, Vy à!!_ Quỳnh nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ trở nên dịu dàng, cô bé này không ngốc, cô bé biết cảm nhận bằng trái tim mình, chỉ là cô bé rất vô tư thôi…_ À, sau này chị gọi em là Sin nhé, được không??
- Sin?? Được ạ!!_ Vy gật đầu, cô không hiểu sao, lại có cảm giác quen thuộc với cái tên vừa nghe lần đầu như vậy, lại không hiểu vì sao, cái người vừa gặp kia, lại cho cô cảm giác an toàn, cảm giác quen thuộc, làm cho trái tim cô bồi hồi…
- Ừ!_ Quỳnh gật đầu hài lòng, mỉm cười…
- Còn chồng thì sao/ Còn tôi thì sao?_ Kiệt/ Huy đồng thanh, giọng nói bất mãn vì nãy giờ mình bị bơ nặng…
- Kệ chứ!!!_ Nhi/ Quỳnh đồng thanh, giọng nói không quan tâm lộ rõ….
- Này…!!!_ Kiệt hét lên, Huy thì khỏi nói, tức đến không nói nên lời…
- Được rồi, em rủ, hai anh qua ở cùng cho vui, biệt thự dư phòng nhiều mà!!_ Hoàng nằm dài trên bàn, ánh mắt vẫn nhìn Vy, dịu dàng hẳn, giống như, nói cho có lệ…
Kiệt và Huy hạ hỏa tí, mục đích đạt được rồi, mặc kệ lời mời có thành ý hay không, miễn không bị gạt ra ngoài là được rồi!!
***
Kết thúc buổi học, 3 chiếc lamborghini voneno (Nhi, Huy, Kiệt) và 1 chiếc bugatti veyron (Jen) được lái ra, phòng thẳng về 4 hướng, nhưng lại cùng một mục đích, dọn nhà…
- Cháu chào bác!!_ Hoàng cúi đầu….
- A, là Justin đấy hả cháu, bây giờ lớn rồi, phong độ đẹp trai nhỉ?? Giống hệt ba cháu ngày xưa!!_ Ông Trần cười ha hả, ông đang rất vui ấy mà…
- Thưa bác, giờ em cháu đã qua nên cháu muốn chuyển qua biệt thự của cháu luôn, xin phép bác!!_ Quỳnh cũng cúi đầu chào, cô xem cái người đàn ông trước mặt như ba mình vậy, ông rất nhân hậu và vui tính…
- Được chứ, nhưng nhớ phải thường ghé đây chơi là được…_ Ông nhẹ gật đầu, rồi quay qua nhìn 2 đứa con mình…_ Hai đứa cũng đi luôn à?
- Vâng, con muốn sống với nee chan và tập tự lập…_ Vy cười tươi, nháy mắt với ba mình..
- Tốt tốt, con sống với Tin làm ba thấy an tâm_ Ông gật đầu làm Hoàng thích thú cười khúc khích, còn Vy không nói gì, mặt lại đỏ lên…
- Còn con theo bảo vệ em…_ Là cái cớ cả thôi, chứ anh biết viện lí do gì bây giờ…
- Vậy sao??_ Ánh mắt ông Trần chợt lóe lên sắc bén, khẽ cười ác ma nhìn con của mình, thật ra thì hồi đó, khi ông còn trẻ, ông và Jusman là 2 thằng con trai lạnh lùng nhất trường, nhưng Jusman là lạnh lùng, bí ẩn và trầm tĩnh, còn ông là lạnh lùng ác ma và nguy hiểm…
- Thật…thật mà…_ Huy đột nhiên nói lắp bắp khi nhìn thấy ánh mắt đó của ba, khuôn mặt thoáng đỏ, cái quái gì thế này?? Ba thật là…
- Thôi nào ông, con nó xấu hổ!!_ Bà Trần nhéo nhẹ ông một cái, trừng mắt…
Ông Trần ánh mắt tội nghiệp nhìn bà, trông họ hạnh phúc như vợ chồng mới cưới. Quỳnh nhìn họ, ánh mắt xẹt qua tia buồn rười rượi, daddy và mom của cô cũng vậy, họ hạnh phúc lắm, cô là…. Cô công chúa hạnh phúc nhất, nhưng trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo như vậy.
Cô sinh ra là một công chúa, sở hữu một nét đẹp hoàn hảo giống như một thiên thần, cô thông minh, lạnh lùng và được mệnh danh là thần đồng bẩm sinh. Nắm giữ trong tay quyền lực, cô vồn dĩ là một cô gái hoàn hảo, một cô gái 10t thông thạo 5 thứ tiếng, bộ nhớ siêu phàm, được đại học nổi tiếng harvard gởi giấy mời khi 11t và cô hoàn thành chương trình trong vòng 1 năm, người ta gọi cô là thiên tài về mọi lĩnh vực. Năm 14t, một đề án kinh doanh gây chấn động toàn thế giới và người hoàn thành đề án chính là cô – Royal JusMin. Cô sống trong cung điện cùng với gia đình hạnh phúc, nhưng…. Những gì ở phía trước vẫn đang đợi cô. Đợi cô vượt qua kiếp nạn và vươn tới hạnh phúc thật sự….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook