Tình Yêu Hoàng Gia
-
Chương 50: Xin chào!! tôi tên phạm khả hoàng...?!
“Oáp”~~~….
Tiếng ngáp dài vang lên thể hiện rõ sự mệt mỏi cùng lười biếng, Vy trợn to mắt nhìn người trước mặt…
- Quỳnh nee chan, chị trông mỏi mệt thế, lại ngáp “có nết” dễ sợ nha!!_ Vy cười khúc khích, cô là “gần mực thì đen” nha, bắt đầu biết nói móc rồi…
- Em thức khuya đúng không??_ Jen nhíu mày, nghiêm nghị hỏi Quỳnh…
- Dạ, hôm qua em xử lí tài liệu hội học sinh đến 3h sáng mới ngủ, mà tại lần đầu tiên thức khuya nên vậy, sẽ quen mà chị…_ Quỳnh cười nhẹ, trấn an cô nàng này, quầng mắt thâm đen mệt mỏi…
- Có cần chị qua giúp không!!_ Jen đau lòng nhìn dáng vẻ kia, Quỳnh từ nhỏ đã được săn sóc kỹ lưỡng, cô bé cũng rất có ý thức, luôn thực hiện đúng với thời gian biểu, mọi chuyện xảy ra làm thay đổi cuộc sống hằng ngày của cô bé quá…
- Cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng em biết, chị còn phải lo đám phóng viên toàn thế giới mà, chị khổ hơn đấy…_ Quỳnh nháy mắt, cô là công chúa, là người mà toàn thế giới muốn biết mặt hết, khi dự tiệc cô cũng có đeo một chiếc mặt nạ, nên vốn không ai biết mặt, như vậy dù cô có đi đâu cũng sẽ không gặp phiền phức.
Đối mặt là sự truy lùng của đám paparazi của toàn thế giới nên Jen đi đâu thì chắc chắn sẽ bị hỏi dồn đến đó, đôi khi đi chơi cũng bị phá, lúc đó nhìn mặt mếu đến tội. Thân phận cao quý cũng rất nguy hiểm, huống chi là đứa ham tự do như cô, cho nên ít người biết thân phận cô sẽ an toàn hơn…
- Vậy tớ giúp cậu ha…_ Nhi quay qua, cô cũng xót lắm nha, tên hội trưởng đáng ghét này, à còn…_ Chông yêu à, sao anh dám hả?? Anh bỏ cho Quỳnh cả đống việc rồi đi chơi à??
- Không có, không có mà…_ Kiệt lắc đầu vô tội, là cái tên kia a, anh có tội gì đâu, khổ mà…_ Cùng lắm… anh tiếp Quỳnh thôi…
- Ngoan đó…_ Nhi mỉm cười hài lòng…
Quỳnh cười khẽ, òa, vào lớp rồi, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô muốn ngủ ngay thôi. Không nghĩ nhiều, cô bước nhanh về chỗ, bỏ balo xuống, gục đầu. Quỳnh hoàn toàn rơi vào trạng thái “mất ý thức”…
- Haizzz, chắc con bé mệt lắm rồi!!_ Jen khẽ lắc đầu, cái này chắc là “ngủ bù” rồi!!
- Huy này, cậu là tên hội trưởng vô trách nhiệm…_ Nhi lườm Huy sắc lẽm…
- Gì chứ? Bổn phận của cậu ta thôi, dù gì cũng cần làm quen với công việc…_ Huy nhếch môi, thấy cô như vậy, không hiểu sao anh cảm thấy rất vui nha, cực vui luôn, bộ dáng nhếch nhác kia, làm anh thấy “sướng” không gì bằng, cảm giác được phục thù là đây!!
- Nii chan, thì ra đây là bộ dạng ác ma của anh!_ Vy giả giọng sợ sệt, sau khi đã yên vị ngồi vào bàn…
Mọi người nói cười vui vẻ với nhau, tiếng bàn tán xôn xao của đám học sinh trong lớp.
Cô giáo bước vào, gõ vài cái kêu lớp trật tự, cô hình như lại có chuyện thông báo. Chủ đề bàn tán của họ là về học sinh mới, nghe nói hôm nay chuyển trường về, mà họ lại không biết học lớp nào!!
- Các em, hôm nay lớp ta sẽ có thêm một bạn mới nữa, là du học sinh đấy nhé, dạo này bạn mới vào hơi nhiều nhỉ, mời em vào!!_ Bà cô ngồi vào bàn, ánh mắt nhẹ ý cười nhìn ra cửa…
Một chàng trai bước vào với nụ cười nhẹ trên môi, dáng người cao gầy nổi bật trên chiếc đồng phục, đôi chân thon dài, mái tóc nâu bồng bềnh được cắt tỉa tinh xảo, khuôn mặt thì hoàn hảo từng khía cạnh, đó là khuôn mặt được thượng đế ban tặng. Đôi mắt màu tím đẹp hút hồn, anh là con lai, là tinh hoa giữa 2 dòng Anh- Việt, đặc biệt, gương mặt ấy lại phảng phất nét gì đó giống… Quỳnh, nhất là đôi mắt…
- Chào các bạn, tôi tên Phạm Khả Hoàng, từ nay sẽ học lớp này, mong mọi người giúp đỡ…_ Nụ cười tự tin hiện lên trên môi khi thấy bóng dáng ai đó gục đầu xuống bàn, nụ cười làm say mê biết bao cô gái…
Cả lớp la hét ầm lên, mặc dù chỉ có vài đứa con gái, lại có thêm một hotboy nữa vào lớp, bà cô phải cố gắng lắm mới có thể giữ trật tự. Jen trợn mắt nhìn cái người kia, Prince?? Không phải 2 tuần nữa mới đến sao?? Sao lại thế này??
- Em muốn ngồi ở đâu??_ Cô giáo hỏi…
- Kia ạ…_ Anh chỉ xuống chiếc bàn ngang Quỳnh và trước Jen rồi bước xuống…
- Tin, em sao đến mà chẳng thông báo gì thế…?_ Jen nhỏ giọng…
- Em muốn cho chị 2 bất ngờ, à…, em nhờ chị cái này nhé…??_ Tin quay xuống cười gian xảo, nói nhỏ vào tai Jen…
Kết thúc câu nói, cả 2 cùng nở nụ cười gian xảo…
“Tùng… tùng…”
Giờ ra chơi đến, Hoàng định đi ra khỏi chỗ thực hiện kế hoạch thì…
- Hoàng này, cậu ăn không??_ Nữ sinh 1
- Cậu mới du học ở đâu về thế??_ Nữ sinh 2…
- Uống này nha…_ Nữ sinh 3…
- Tránh ra…_ Hoàng gắt lên, giọng nói lạnh lùng, nhưng lại chứa sát khí, giống hệt một người…
Sao khi thấy đám người kia tản ra, anh nhếch môi đút tay vào túi đi đến bên cạnh Quỳnh. Chị của anh có một tật xấu khi “ngủ bù”, đó là rất ghét ai phá hỏng khi chưa “bù” đủ, cô thường sẽ gắt lên hoặc theo bản năng sẽ có thể làm người đó bị thương mặc dù là người thân đi chăng nữa…
* Vỗ vai Quỳnh *
-….
* Khều Khều *
- Ưm…_ Hình như cô tỉnh một tí rồi, đang khó chịu…
* Véo má Quỳnh *
- Làm gì thế hả??_ Tiếng nói khàn khàn ngáy ngủ vang lên, cái người đang đánh thức cô quả là to gan nha…
- Quỳnh, thức dậy đi ăn nào em…_ Jen lém lỉnh nói…
- Mọi người ăn đi, em “no” rồi!!_ Cô lười biếng đáp, ngủ bây giờ mới là điều quan trọng với cô a…
* Khều khều *
Cô bực rồi nha, cô đã nói rõ ràng thế mà sao cứ thích chọc cô thế nhỉ. Tỉnh hẳn cả ngủ nhưng không quay đầu lên vội, không cần nhìn, cô khẽ đưa tay định vị chính xác bàn tay đang chọc phá cô, bốp mạnh, bàn tay này rất mềm nha…
- TÔI ĐÃ NÓI LÀ…_ Quỳnh ngẩn mặt lên trừng mắt, nhưng lại khẽ khựng lại, ánh mắt mở to ngạc nhiên, miệng bất giác nở nụ cười thật tươi, cô đột nhiên ôm chầm lấy Hoàng…_ Tin Tin, không phải 2 tuần nữa em mới đến sao…
- Em muốn cho chị bất ngờ thôi, em cũng vừa đáp xuống tối qua…_ Huy cười tình nghịch ôm chị mình, anh mắt khẽ người lên bàn trên, anh mặt anh bỗng ngỡ ngàng, giống, rất giống, à không, là người đó, là….
Tiếng ngáp dài vang lên thể hiện rõ sự mệt mỏi cùng lười biếng, Vy trợn to mắt nhìn người trước mặt…
- Quỳnh nee chan, chị trông mỏi mệt thế, lại ngáp “có nết” dễ sợ nha!!_ Vy cười khúc khích, cô là “gần mực thì đen” nha, bắt đầu biết nói móc rồi…
- Em thức khuya đúng không??_ Jen nhíu mày, nghiêm nghị hỏi Quỳnh…
- Dạ, hôm qua em xử lí tài liệu hội học sinh đến 3h sáng mới ngủ, mà tại lần đầu tiên thức khuya nên vậy, sẽ quen mà chị…_ Quỳnh cười nhẹ, trấn an cô nàng này, quầng mắt thâm đen mệt mỏi…
- Có cần chị qua giúp không!!_ Jen đau lòng nhìn dáng vẻ kia, Quỳnh từ nhỏ đã được săn sóc kỹ lưỡng, cô bé cũng rất có ý thức, luôn thực hiện đúng với thời gian biểu, mọi chuyện xảy ra làm thay đổi cuộc sống hằng ngày của cô bé quá…
- Cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng em biết, chị còn phải lo đám phóng viên toàn thế giới mà, chị khổ hơn đấy…_ Quỳnh nháy mắt, cô là công chúa, là người mà toàn thế giới muốn biết mặt hết, khi dự tiệc cô cũng có đeo một chiếc mặt nạ, nên vốn không ai biết mặt, như vậy dù cô có đi đâu cũng sẽ không gặp phiền phức.
Đối mặt là sự truy lùng của đám paparazi của toàn thế giới nên Jen đi đâu thì chắc chắn sẽ bị hỏi dồn đến đó, đôi khi đi chơi cũng bị phá, lúc đó nhìn mặt mếu đến tội. Thân phận cao quý cũng rất nguy hiểm, huống chi là đứa ham tự do như cô, cho nên ít người biết thân phận cô sẽ an toàn hơn…
- Vậy tớ giúp cậu ha…_ Nhi quay qua, cô cũng xót lắm nha, tên hội trưởng đáng ghét này, à còn…_ Chông yêu à, sao anh dám hả?? Anh bỏ cho Quỳnh cả đống việc rồi đi chơi à??
- Không có, không có mà…_ Kiệt lắc đầu vô tội, là cái tên kia a, anh có tội gì đâu, khổ mà…_ Cùng lắm… anh tiếp Quỳnh thôi…
- Ngoan đó…_ Nhi mỉm cười hài lòng…
Quỳnh cười khẽ, òa, vào lớp rồi, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô muốn ngủ ngay thôi. Không nghĩ nhiều, cô bước nhanh về chỗ, bỏ balo xuống, gục đầu. Quỳnh hoàn toàn rơi vào trạng thái “mất ý thức”…
- Haizzz, chắc con bé mệt lắm rồi!!_ Jen khẽ lắc đầu, cái này chắc là “ngủ bù” rồi!!
- Huy này, cậu là tên hội trưởng vô trách nhiệm…_ Nhi lườm Huy sắc lẽm…
- Gì chứ? Bổn phận của cậu ta thôi, dù gì cũng cần làm quen với công việc…_ Huy nhếch môi, thấy cô như vậy, không hiểu sao anh cảm thấy rất vui nha, cực vui luôn, bộ dáng nhếch nhác kia, làm anh thấy “sướng” không gì bằng, cảm giác được phục thù là đây!!
- Nii chan, thì ra đây là bộ dạng ác ma của anh!_ Vy giả giọng sợ sệt, sau khi đã yên vị ngồi vào bàn…
Mọi người nói cười vui vẻ với nhau, tiếng bàn tán xôn xao của đám học sinh trong lớp.
Cô giáo bước vào, gõ vài cái kêu lớp trật tự, cô hình như lại có chuyện thông báo. Chủ đề bàn tán của họ là về học sinh mới, nghe nói hôm nay chuyển trường về, mà họ lại không biết học lớp nào!!
- Các em, hôm nay lớp ta sẽ có thêm một bạn mới nữa, là du học sinh đấy nhé, dạo này bạn mới vào hơi nhiều nhỉ, mời em vào!!_ Bà cô ngồi vào bàn, ánh mắt nhẹ ý cười nhìn ra cửa…
Một chàng trai bước vào với nụ cười nhẹ trên môi, dáng người cao gầy nổi bật trên chiếc đồng phục, đôi chân thon dài, mái tóc nâu bồng bềnh được cắt tỉa tinh xảo, khuôn mặt thì hoàn hảo từng khía cạnh, đó là khuôn mặt được thượng đế ban tặng. Đôi mắt màu tím đẹp hút hồn, anh là con lai, là tinh hoa giữa 2 dòng Anh- Việt, đặc biệt, gương mặt ấy lại phảng phất nét gì đó giống… Quỳnh, nhất là đôi mắt…
- Chào các bạn, tôi tên Phạm Khả Hoàng, từ nay sẽ học lớp này, mong mọi người giúp đỡ…_ Nụ cười tự tin hiện lên trên môi khi thấy bóng dáng ai đó gục đầu xuống bàn, nụ cười làm say mê biết bao cô gái…
Cả lớp la hét ầm lên, mặc dù chỉ có vài đứa con gái, lại có thêm một hotboy nữa vào lớp, bà cô phải cố gắng lắm mới có thể giữ trật tự. Jen trợn mắt nhìn cái người kia, Prince?? Không phải 2 tuần nữa mới đến sao?? Sao lại thế này??
- Em muốn ngồi ở đâu??_ Cô giáo hỏi…
- Kia ạ…_ Anh chỉ xuống chiếc bàn ngang Quỳnh và trước Jen rồi bước xuống…
- Tin, em sao đến mà chẳng thông báo gì thế…?_ Jen nhỏ giọng…
- Em muốn cho chị 2 bất ngờ, à…, em nhờ chị cái này nhé…??_ Tin quay xuống cười gian xảo, nói nhỏ vào tai Jen…
Kết thúc câu nói, cả 2 cùng nở nụ cười gian xảo…
“Tùng… tùng…”
Giờ ra chơi đến, Hoàng định đi ra khỏi chỗ thực hiện kế hoạch thì…
- Hoàng này, cậu ăn không??_ Nữ sinh 1
- Cậu mới du học ở đâu về thế??_ Nữ sinh 2…
- Uống này nha…_ Nữ sinh 3…
- Tránh ra…_ Hoàng gắt lên, giọng nói lạnh lùng, nhưng lại chứa sát khí, giống hệt một người…
Sao khi thấy đám người kia tản ra, anh nhếch môi đút tay vào túi đi đến bên cạnh Quỳnh. Chị của anh có một tật xấu khi “ngủ bù”, đó là rất ghét ai phá hỏng khi chưa “bù” đủ, cô thường sẽ gắt lên hoặc theo bản năng sẽ có thể làm người đó bị thương mặc dù là người thân đi chăng nữa…
* Vỗ vai Quỳnh *
-….
* Khều Khều *
- Ưm…_ Hình như cô tỉnh một tí rồi, đang khó chịu…
* Véo má Quỳnh *
- Làm gì thế hả??_ Tiếng nói khàn khàn ngáy ngủ vang lên, cái người đang đánh thức cô quả là to gan nha…
- Quỳnh, thức dậy đi ăn nào em…_ Jen lém lỉnh nói…
- Mọi người ăn đi, em “no” rồi!!_ Cô lười biếng đáp, ngủ bây giờ mới là điều quan trọng với cô a…
* Khều khều *
Cô bực rồi nha, cô đã nói rõ ràng thế mà sao cứ thích chọc cô thế nhỉ. Tỉnh hẳn cả ngủ nhưng không quay đầu lên vội, không cần nhìn, cô khẽ đưa tay định vị chính xác bàn tay đang chọc phá cô, bốp mạnh, bàn tay này rất mềm nha…
- TÔI ĐÃ NÓI LÀ…_ Quỳnh ngẩn mặt lên trừng mắt, nhưng lại khẽ khựng lại, ánh mắt mở to ngạc nhiên, miệng bất giác nở nụ cười thật tươi, cô đột nhiên ôm chầm lấy Hoàng…_ Tin Tin, không phải 2 tuần nữa em mới đến sao…
- Em muốn cho chị bất ngờ thôi, em cũng vừa đáp xuống tối qua…_ Huy cười tình nghịch ôm chị mình, anh mắt khẽ người lên bàn trên, anh mặt anh bỗng ngỡ ngàng, giống, rất giống, à không, là người đó, là….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook