Cao Thúy Cẩm buông xuống mái tóc dài, thay quần đùi, thay đổi như vậy khiến chính cô cũng cảm thấy bất khả tư nghị.

Vùi vào cát, làm cho bàn chân trần trụi cảm thụ cảm giác ấm áp, cô chậm rãi đi vòng quanh bãi biển.

Đã mười ngày! Thật không thể tin, cô lại cùng Lương Vĩ Tường “ở chung” trên tiểu đảo này bảy ngày.

Cô đã từng nghĩ bạn thân của cô vào ngày thứ ba sẽ xuất hiện đón cô trở về, nhưng không hề thấy, có thể thấy Lương Vĩ Cánh nhất định đã dùng biện pháp gì đó ngăn không cho người đến đón cô.

Hừm! Anh em nhà họ Lương thực sự biến thái.

Ai, nhưng mà cô cũng rất kỳ quái, bỗng nhiên lại không chán ghét ở lại trên đảo!

Nói thật ra, tiểu đảo này rất được, phía sau núi lửa là rừng cây thực vật nhiệt đới rất đặc biệt.

Cô rất ít ra ngoài, có thể ở một tiểu đảo xinh đẹp như vậy nghỉ phép, cũng coi như kinh nghiệm khó có được.

Cô bắt đầu thích tiểu đảo này, tin rằng tiểu Hinh nhất định cũng vậy.

Đột nhiên, có nhớ tới chính mình từng trách cứ chuyện của tiểu Hinh và Lương Vĩ Cánh.

Xem ra cô cùng với tiểu Hinh quả đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đều bị tiểu đảo phía nam này dụ hoặc.

“Tiểu Cẩm! Thì ra em ở đây, em xem annh tìm được cái gì?” Lương Vĩ Tường ôm một cái rương đi tới trước mặt cô.

Nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của anh, lòng của cô bất giác lại khẩn trương.

Sao lại thế? Sao cô mỗi lần thấy anh ta lại trở nên như vậy!

“Cái gì vậy?” Cô cúi đầu, nhìn vật trong rương.

“Đây là…” đồ chơi mô hình sao?

“Là mô hình tàu thủy điều khiển từ xa, chắc là của em trai anh để lại, trước kia bọn anh tới đây nghỉ phép, cậu ấy cũng chỉ mê mỗi thứ này.” Anh buông thùng, đem mấy chiếc thuyền mộ hình ra.

“Đây là điều khiển từ xa! Cách thức điều khiển cũng rất đơn giản!”

Anh đem một con thuyền mô hình bỏ xuống mặt biển, trở lại bên người cô, bắt đầu giải thích.

“Nhìn thật đẹp, em muốn thử xem!” Cô tiếp nhận điều khiển từ xa, rất nhanh đã vô cùng thuần thục.

“Thật tuyệt! Chạy thật nhanh!” Cô đuổi hteo mô hình thuyền của chính mình, cười đến thập phần vui vẻ.

Lương Vĩ Tường vừa lòng cười, lấy một cái mô hình khác.

“Tiểu Cẩm, chúng ta thi đấu nhé?”

“Có thể! Nhưng thi thế nào?”

“Đương nhiên là xem ai điều khiển nhanh nhất!”

Lương Vĩ Tường tìm được vị trí mặt biển thích hợp, đánh dấu mười cái phao trên mặt nước, để chúng dập dềnh trên mặt biển.

“Đó là chướng ngại vật, theo dãy số, từng cái một đều phải vòng một vòng quanh nó, khoảng cách là từ nơi này đến du thuyền, ai tới trước thì thắng!” Anh nói phương thức trận đấu.

Cô tự tin mỉm cười, “Không thành vấn đề! Nhưng mà thắng thì được gì?”

“À… Người thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện!”

“Thật sao? Anh xác định?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.

Anh ưỡn ngực, “Đương nhiên!”

Cô cười khanh khách, “Tốt! Nếu em thắng, sẽ không ngủ cùng anh nữa!”

Cái gì?! “A! Như vậy quá độc ác!” Anh nhíu mày.

“Sao? Chưa gì đã nhận thua sao?” Khóe môi cô gợi lên.

“Làm sao có khả năng đó, anh không thể thất bại, em chờ xem.”

“Hừ, người nhát gan thường mạnh miệng!”

“Không tán gẫu vô nghĩa, chúng ta bắt đầu đi!”

Hai người tới nơi bắt đầu, sau hồi pháo hiệu, bắt đầu một trận đua thuyền kịch liệt.

Đáng giận, ông trời thật sự không nể mặt mũi cô.

Ngay tại cái phao cuối cùng, cô còn chưa kịp vòng đã bị sóng biển tập kích, cô không kịp điều chỉnh đã bị lật thuyền!

Anh thắng! Cô thảm rồi!

Lương Vĩ Tường cười đắc ý khiến cho cô tức tới nghiến răng. Đáng giận nhất là tên đại sắc lang này lại đưa ra một yêu cầu thật quá đáng.

“Đêm nay, anh hi vọng em dùng “nơi này” phục vụ anh!” Nói xong, anh dùng lực hôn trụ cô.

Nơi này…. Ý của anh không phải là…

Trời ơi! Cô thật sự muốn trực tiếp đem anh vùi vào trong cát, hoặc trong đại dương nào đó!

Những việc như vậy, sao cô có thể làm được?

“Em đổi ý? Ừ… Cũng được! Dù sao anh vốn cũng không ôm nhiều hy vọng em sẽ tuân thủ ước định!” Anh trào phúng nhún vai.

Cao Thúy Cẩm vốn giữ tín trong lời nói, tuyệt đối không cho phéo người khác nghĩ mình như vậy.

“Làm thì làm, đến lúc đó anh không được hối hận!” Cô lớn tiếng nói với anh, con ngươi hiện lên một tia khác thường.

“Ối! Em không được cắn, mất mạng người nha!”

“Anh yên tâm, em không có vô lại vậy đâu!” Nói xong, cô không để ý tới anh, xoay đầu đi về căn nhà gỗ.

Lương Vĩ Tường trong lòng nửa mừng nửa lo, nhìn ánh mắt thần bí của cô, thật đúng là có điểm dọa người.

Ừ.. Suy nghĩ nửa ngày, anh vẫn không muốn thay đổi điều kiện, mang theo ý cười, đuổi kịp cô.

Khi ăn tối, Cao Thúy Cẩm vẫn không để ý tới anh.

Lương Vĩ Tường dở khóc dở cười, thật ra anh cũng không có ép cô, nếu cô không muốn, anh cũng không miễn cưỡng.

“Tiểu Cẩm, nếu em không muốn…”

“Thua là thua, anh ra điều kiện, em nhất định làm được, anh yên tâm!” Cô lạnh lùng thốt ra.

Sự lạnh lùng của cô làm cả người anh không thoải mái.

Anh phát hiện mỗi tiếng nói cử động của cô đầu ảnh hưởng chính mình, nói thực ra, nếu vì yêu cầu của anh ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, anh thà rằng không nói.

Nhưng mà đã lỡ nói, có hối hận cũng không kịp rồi!

Ngay khi Lương Vĩ Tường vướng vào tâm tình mâu thuẫn, màn đêm đã buông xuống.

Đêm nay trăng tròn, vầng sáng của mặt trăng lan tỏa khắp chân trời.

Lương Vĩ Tường mặc áo ngủ nằm ở trên giường.

Không lâu, cửa mở!

Cao Thúy Cẩm mặc áo ngủ đi đến, nhìn mái tóc ẩm ướt của cô, có thể đoán cô vừa mới tắm rửa.

Anh không có mở miệng, không có di động, chờ cô.

Cô đứng lặng một hồi, đi tới bên tường tắt đèn, bởi vì có ánh trăng hỗ trợ, thị giác của cả hai không hề bị ảnh hưởng.

Anh cố nén cười, đối với biểu hiện của cô cảm thấy thú vị.

Cô đương nhiên nghe thấy được!

“Không cho cười!” Cô phải dũng khí lắm mới bước ra được, anh lại có thái độ chế giễu thế à?

Được! Vậy đừng trách cô!

Hất nhẹ vài lọn tóc, cô đi về phía anh, chậm rãi trèo lên giường.

Nháy mắt, anh phát hiện ánh mắt của cô thay đổi!

“Trước tiên, muốn em làm việc này, thì phải…”

Không biết cô tìm đâu được dây thừng, lập tức đem hai tay của anh trói lại sau lưng, nhìn anh, khóe môi gợi lên nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp.

Anh sửng sốt một chút, lập tức hiểu được.

“Như vậy không nên?” Anh không nghĩ tới cô sẽ dùng chiêu này.

Tay cô vuốt ve mặt anh, thanh âm hóa thành mềm nhẹ, giống như tiếng của con mèo nhỏ gợi cảm, “Sao lại không nên? Kế tiếp chính là phương thức phục vụ mà anh chỉ thị!”

Tiểu ma nữ khôn khéo, anh đại khái đoán ra cô tính làm cái gì!

Cao Thúy Cẩm quỳ khối phía trên đùi anh, ở trước mặt anh cởi bỏ áo ngủ.

Anh thưởng thức thân mình trần trụi của cô, mái tóc xinh đẹp xỏa xuống, gợi cảm lại quyến rũ.

Cổ họng anh khô khốc, hô hấp tăng dần.

Cô cúi người hôn trụ anh, chủ động giao ra mĩ lưỡi.

Anh dùng lực hôn trụ cô, cô lại như gần như xa, khiêu khích anh.

“Ưm… Tiểu Cẩm… Cởi trói…” Tình dục trong anh nhanh chóng bị khơi mào.

Cô dừng nụ hôn lại, chậm rãi cởi áo ngủ của anh, khiến cho anh cũng trần trụi như mình.

Dáng người anh tỉ lệ thập phần hoàn mỹ, màu da phơi nắng đồng đều, cơ thể rắn chắc, đường cong cương nghị, ngay cả ngũ quan cũng thật mê người. (Kat: máu sắc nữ của ta lại tuôn trào =.=)

“Đừng nóng vội, vừa mới bắt đầu…” Cô hôn vào gáy anh, mười ngón tay vỗ về chơi đùa vai và lưng anh, lợi dụng cọ xát bộ ngực căng tròn vào ngực anh.

Da thịt ma sát càng cổ vũ dục hỏa trong người, cô cố ý dùng nụ hoa xinh đẹp trước ngực vẽ lên cơ thể anh.

“A… Tiểu Cẩm… Đừng nghịch…”

“Nhưng em đang tuân thủ ước định mà…” Thân thể của cô cứ thế áp sát vào, mười ngón tay tiếp tục vỗ về chơi đùa trên da thịt anh.

Dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể, mồ hôi không ngừng tuôn ra, ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn!

Lương Vĩ Tường có điểm hối hận, không, là anh quá sơ ý, mới có thể để cho cô thừa cơ hội.

“Tiểu… Ôi!”

Cô cắn nhẹ điểm nhỏ trước ngực anh, dùng đầu lưỡi đùa bỡn.

“Tiểu Cẩm…” Anh nổi lên phản ứng, thử thoát khỏi dây thừng.

Cô biết, cười khẽ một chút, “Đừng nóng vội… Sẽ nhanh đến…”

Cô lại một lần nữa hôn xuống, nụ hôn trêu đùa trượt xống dưới bụng, rốt cục cô tìm đến nơi phát sinh dục vọng của anh.

Anh đã bị kích thích, dục vật đã dựng thẳng lên ngạo nghễ chờ đợi, nhưng không ngờ cô chỉ hôn quanh đùi, rải những nụ hôn phớp lên vật ngạo nghễ kia.

“Tiểu Cẩm!” Anh thở phì phòng, hô hấp dồn dập.

Cô nhìn anh, trong mắt lộ ra tà tý.

Rốt cục, anh đầu hàng, “Đủ rồi! Đừng tra tấn anh nữa!”

Như là đạt được thắng lợi, cô vừa lòng cười cười.

Vật ngạo nghễ sát nhập vào khuôn miệng ướt át, tuy rằng cô rất ngây ngô, nhưng vẫn gây cho anh cảm giác thoải mái và khoái cảm không ngờ.

Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác thỏa mãn, Lương Vĩ Tường thiếu chút nữa bị lạc phương hướng; Vô số lần kích thích, làm cho anh cảm giác mình đặt chân tới mọi nơi trên thế giới, tứ chi run rẩy, dục vọng dường như bị dốc ra toàn bộ.

“A… Được rồi… Tiểu Cẩm…” Anh nhắc nhở cô, như vậy là đủ rồi.

Cô không hề rời đi, tiếp tục ngậm lấy.

“Tiểu Cẩm!”

Anh giật mình nhìn cô, như là hiểu được điều gì đó. Nháy mắt, anh hưng phấn phóng thích ra tất cả, cô không hề lùi bước, tiếp nhận tất cả phun trào.

Anh nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì ho khan của cô, một cảm giác như bay tới tận cuối chân trời dâng trào.

Anh thiếu chút nữa đã cảm động mà rơi lệ!

“Tiểu Cẩm, cởi trói cho anh được không?” Anh thâm tình nhìn cô, nhẹ giọng cầu xin.

Cô nhìn anh, có điểm thất thần.

Cô ngả tới trước cởi bỏ dây thừng, ngượng ngùng cúi đầu. Cô không nghĩ tới mình lại lớn mật đến vậy, lúc mới vừa bắt đầu cô còn có chút khiếp đảm, nhưng không biết vì sao, về sau khi nghe tiếng rên rỉ của anh, trong lòng lại hiện lên ý niệm muốn cho anh được thật nhiều thỏa mãn.

Cứ như vậy, cô đã làm được đến cùng…

Anh đạt được tự do, đầu tiên khóe môi nhợt nhạt cười, thình lình bắt lấy hai cổ tay của cô, nhanh chóng đem chúng trói chặt.

“Này! Anh làm gì… A!” Cô còn không kịp phản ứng đã bị anh áp đảo, hơn nữa còn bị lật sấp người xuống.

Cô đổ nhào người trên giường, muốn lật người, lại bị anh từ phía sau ngăn chặn, càng chịu thiệt hơn là ngay cả đầu gối cũng bị anh tách ra dựng lên.

Mặt cô bị úp xuống, hai bờ mông mềm mại nâng lên, tư thế quỳ sấp này khiến cô mặt đỏ tai hồng.

“Em, tiểu ma nữ này, đến phiên anh trừng phát em!” Anh cười tà ác nói, rõ ràng khác hẳn biểu hiện vừa rồi, thậm chí còn ác liệt khẽ cắn vành tai mẫn cảm của cô.

“Trừng phạt? Này! Anh nói em sai gì… Người ta tuân thủ… A…”

Kháng nghị của cô bị động tác xâm nhập của ngón tay anh biến thành tiếng rên rỉ, “A… A.. Không công bằng… A…”

Tốc độ của ngón tay anh không ngừng nhanh hơn, làm cả người cô nhộn nhạo không thôi.

“A…”

Tình dục lan tràn tốc độ, chiếm cứ suy nghĩ của cô, “A… Không…”

Cửa vào dần dần mềm mại ướt át, ngón tay của anh rời khỏi, thay vào đó là dục vật nóng bỏng.

“Ôi… A…” Dị vật trướng đại tràn ngập trong thân thể cô, khoái cảm tuyệt vời mạnh mẽ xuất hiện.

Anh ôm lấy cặp mông xinh đẹp, chậm rãi ra vào trong cơ thể cô.

“Ôi… A… A…”

Nương theo động tác của anh, cô hưởng ứng.

Đây là trừng phạt sao? Một chút cũng không giống! Cao Thúy Cẩm lúc này mới hiểu được, anh chỉ cố ý hù dọa cô.

Đang lúc cô say mê sự săn sóc ôn nhu của anh bên trong mình, bỗng nhiên anh đâm mạnh, thân mình cô run lên, cửa vào co rút nhanh một cái.

“Chính là nơi này sao?” Anh như tìm thấy được món đồ chí bảo, hưng phấn cười.

Cô không biết, nhưng mà trái tim lại đập mãnh liệt.

Lương Vĩ Tường bắt đầu liên tiếp tham lam mà luật động, làm cho Cao Thúy Cẩm điên cuồng thét đến chói tai.

“A… A…”

Cô không biết rằng chỗ mẫn cảm của mình đã bị anh phát giác, anh giống như con thú săn không buông tha con mồi, mạnh mẽ công chiếm, thậm chí cố ý không chậm lại tốc độ.

“Không… A… Dừng lại!”

Kích thích kinh người như mưa rền gió dữ, Cao Thúy Cẩm sống chết nắm chặt chăn nệm, nước mắt mãnh liệt theo tiết tấu của anh mà trào ra.

Trong đầu cô trống rỗng, từng tế bào giống như lọt vào nơi nhiệt lượng nóng chảy, làm cho cô không thể chống đỡ được.

“A… Còn chưa đủ…” Anh lại một lần rồi một lần luật động, giống như là ác ma vậy.

“A… Tường… Xin anh… A…”

Cô không chịu nổi khoái cảm cùng kích thích theo nhau đánh tới, nếu anh không dừng lại, cô nhất định sẽ ngất đi mất.

Nhưng… Đáng sợ nhất chính là khoái cảm kích thích suy nghĩ và thân thể của cô kia, khiến cô không thể phản kháng, không thể ngăn cản…

Cô muốn chạy trốn, anh cảm nhận được, bàn tay thông minh bắt lấy hai bầu ngực tuyết trắng, ngăn cản nói: “Không được… Anh còn chưa trừng phạt đủ…”

“Không mà… A… Xin anh… Tường… Em không chịu nổi… A…” Cô thỉnh cầu, trong lời nói hàm chứa nước mắt.

Không thể dừng lại cao trào, một lần lại một lần đạt được phóng thích, lại một lần châm ngòi một hồi kích tình khác…

Cô mất đi khí lực, thanh âm rên rĩ đã trở nên khàn khàn.

Anh cũng sắp đạt đến cực hạn, sau một tiếng gầm trầm khàn, đem thân thể của cô một lần nữa xiết chặt lấy.

Cô nương về phía sau ngồi xuống, khiến cho hai người càng kết hợp chặt chẽ.

“A…”

Trong thời gian ngắn, cả hai cùng nghênh đón cao trào tình dục cuối cùng …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương