Quyên Tử không bao giờ quên được lần đầu nhìn thấy Triệu Hành, anh cứ như vậy lọt vào tầm mắt cô, khi ấy, Quyên Tử thậm chí còn cảm nhận được trái tim mình đập bình bịch, hối hả…lúc nhanh lúc chậm vô cùng hỗn loạn.

Quyên Tử chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình lại vừa thấy đã chung tình, trước kia, đối với cái loại chuyện không đáng tin cậy này, cô luôn cười nhạt chế giễu, nó chỉ vừa gặp mặt, có thể nhìn ra cái gì, mặc dù đối Phương có xuất sắc đến đâu, nhưng vừa nhìn đã thích thì cũng là nói hươu nói vượn.

Nhưng đến lúc gặp Triệu Hành, cô tin. Nói thế nào nhỉ, đó là loại cảm giác chỉ hiểu mà không thể diễn tả thành lời, như một loại hấp dẫn tự nhiên, kiểu như mùi vị trong thế giới động vật, một loại hấp dẫn nguyên thủy.

Lúc ấy Quyên Tử cảm thấy, cô muốn đuổi theo người đàn ông này. Cho nên, từ lần đầu tiên, cô đã không muốn gọi anh là thầy, chỉ vì trong lòng cô, đời này, anh không thể nào là thầy giáo của cô.

Cô thậm chí không thể tin nổi mình lại có thể chệch đường ray tình cảm như thế, chỉ cần nơi nào có anh xuất hiện, cả trái tim lẫn ánh mắt của cô sẽ không tự chủ được mà đuổi theo anh.

Mặc dù cô luôn luôn thản nhiên, ghét nhất kiểu cách nhưng lúc ấy cũng cảm thấy bản thân quá kiểu cách, làm những chuyện ngu ngốc, bây giờ nhớ lại, chắc cô đã vấp cả nghìn lần, thậm chí còn hơn.

Nhưng chàng thư sinh Triệu Hành ngày nào, giờ đã thành tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Worle, cũng là chuyện Trần Quyên mơ không thấy. Trong lòng Quyên Tử, Triệu Hành là kiểu người tri thức, học rộng tài cao, lịch sự nho nhã.

Nhưng anh lại đi vào vòng buôn bán tiền bạc đầy thế tục, lại lăn lộn thuận buồm xuôi gió như thế, tuyệt đối không thể ngờ, có lẽ từ đầu cô vốn không hiểu anh rồi.

Lúc tổ trưởng nhét tài liệu vào tay cô, Quyên Tử tiện tay mở ra, lúc đầu còn tưởng mình bị hoa mắt, người đàn ông đang đứng nghiêng nghiêng, vẫn thon dài nho nhã kia, bức ảnh rõ nét khuôn mặt thâm thúy, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng thành nụ cười tự nhiên, khiến cho anh có một thứ hương vị không nói được thành lời.

Không trách được cô nàng Lưu Giai Lệ ngồi đối diện với cô, cũng bỏ hết mọi việc nhìn chằm chằm vào chỗ của mình, giọng có vài phần bực tức:

“Em nói xem đàn ông cực phẩm thế này quả không ít, hết người này đến người kia, Diệp thiếu gia kết hôn rồi, giờ lại tới Triệu Hành, chậc chậc, làm cho bà chị này cũng thấy rạo rực hết cả.”

Lúc ấy Quyên Tử cười trừ một tiếng, rút tập tài liệu trong tay về:

“Thôi đi, chị nhìn ai mà chẳng rạo rực, hơn nữa, chị vạn lần đừng lầm lẫn, người đàn ông này ngang em trai kém chị hàng chục tuổi.”

“Cái này, chị mày đương nhiên biết, có thể làm tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Worle với số tuổi như thế đã rất giỏi rồi, làm vẻ vang cho người Trung Quốc chúng ta rồi. Chị chẳng qua là nhìn mặt mũi cậu ta, trông thế nào cũng rõ ràng là một mỹ nam, chỉ có điều như em vừa nói, chị phải làm thế nào trông trẻ tuổi, chị đã nói rồi, ở lần xem mắt có người còn hỏi chị 23 hay là 24 đấy, ha ha.”

Lưu Giai Lệ nói xong, lấy cái gương trong ngăn kéo ra, ra sức ngắm nghía.

Quyên Tử không buồn để ý, đám chị em gái này đều là hoa si (háo sắc), Tả Hồng lần trước đến đón cô bị nhìn thấy, cô bị đá bay ra còn anh bị vây quanh bởi một bầy gái ế, nếu Quyên Tử còn câu được người như Tả Hồng, bà chị chẳng phải muốn tức chết. Bà chị này cá tính, chua ngoa, có lúc không phân biệt nam nữ, cũng không nhìn lại mình thấp bé thế nào, mặt như bánh nướng rắc vừng ra sao.

Kẻ thua thiệt đương nhiên là Giai Lệ, căn bản là không cái gì đọ được, bà chị này ngoài háo sắc thôi rồi ra thì mọi thứ không thể sánh với Quyên Tử. Vào tòa soạn cùng lúc với Quyên Tử, trình độ học vấn cũng không phải là kém, nhưng là có đi cửa sau, dáng vẻ thực sự xấu xí, năng lực cũng không nổi bật, việc phỏng vấn những nhân vật quan trọng , tổ trưởng thường giao cho Quyên Tử.

Còn Quyên Tử, sinh viên khoa báo chí trường đại học danh tiếng, bộ dạng xinh đẹp, năng lực cũng không tệ, bất luận vụ việc có khó khăn đến đâu, chỉ cần cô rat ay là giải quyết ổn thỏa.

Mấy năm nay, cấp bậc của Quyên Tử và Lưu Giai Lệ không còn tương đương nữa, thưởng quý, thưởng cuối năm, thưởng nghiệp vụ, tất tật, Quyên Tử đều được gấp mấy lần, cũng vì vậy, Lưu Giai Lệ thường xuyên oán trách cô là đồ bỏ đi.

Quyên Tử cũng không thèm để ý, bà chị này không ngừng buôn dưa kiếm tiếng, đừng tưởng cô không biết, sau lưng cô bà chị luôn đồn thổi, nói rằng mỗi lần cô phỏng vấn những người danh tiếng, đều có quy tắc ngầm, mỗi cơ hội phỏng vấn đều dùng thân thể đổi lấy.

Thậm chí có lần tổng biên tập còn tìm cô, vòng vèo nhắc khéo cô phải đoàn kết với đồng nghiệp, chó má! Quyên Tử hỉ mũi coi thường, đồng nghiệp như thế, đoàn kết cái rắm, từng giây từng phút chỉ hận không thể ngáng chân, để cô có ngã thì chị ta lập tức nhân cơ hội luồn cúi đi lên.

Không phải Quyên Tử không để ý chị ta, người này chỉ thích hợp viết mấy thứ lá cải, thậtsự, thành công được chắc.

Quyên Tử kiêu ngạo, bản thân cô cũng biết. Nhưng từ nhỏ cô đã hiểu, muốn có thứ gì, nhất định phải đấu tranh, ba cô thường nói một câu rất đúng, nếu muốn người ta coi trọng, chắc chắn phải khổ cực, lời nói bâng quơ nhưng mà sâu sắc, vì thế, cô có thể dốc lòng để có được danh tiếng.

Lưu Giai Lệ chỉ thấy cô dễ dàng nhận được hết dự án này đến dự án khác, nhưng không bao giờ hiểu được, trước khi phỏng vấn cô đã phải tốn bao công sức, cô không phủ nhận thành công của mình, bề ngoài cũng có ưu thế nhất định, nhưng chỉ có cái bề ngoài làm bình hoa cũng vô dụng, gương mặt có xinh đẹp đến đâu đi nữa, muốn thành công phải cố gắng đổ mồ hôi công sức.

Cuộc sống của cô luôn luôn rõ ràng, duy chỉ có một lần không hiểu, chính là sự việc với Triệu Hành. Cho nên cố có thể cười đối mặt với người phụ nữ tục tằn Lưu Giai Lệ này, bởi vì cô biết, tất cả những việc chị ta làm chẳng qua là vị tự ti, ghen tị, vả lại, đời này, chị ta chẳng thể làm nên mấy thành tích, bởi vì chị ta nhỏ mọn, tầm mắt chỉ chỉ thấy bầu trời bằng lòng bàn tay, còn cô, thấy cả thế giới bao la bát ngát.

Quyên Tử nhìn người đàn ông vừa xuống xe đi về phía mình, chợt bật cười, lại nhớ đến những chuyện vớ vẩn đó, chuyện này có liên quan gì đâu, xem ra cô đúng là bị con nhỏ Tiêu tử kia lây bệnh rồi.

Đứng trước mặt, cúi xuống quan sát cô, lúc không đi giày cao gót, khí thế của cô nhóc này có vẻ yếu đi hẳn, nhưng tư thế chống nạnh ngẩng đầu vẫn khiến Triệu Hành tìm thấy bóng dáng ngày xưa, cô nữ sinh đứng dưới ánh mặt trời gào to em thích anh.

Trong đáy mắt trong veo hình như lại có ngon lửa, mặc dù nhếch nhác nhưng không hề có vẻ hèn mọn, cô nhóc này, có lẽ cho tới giờ cũng không biết hèn mọn viết như thế nào, cô kiêu ngạo, kiêu ngạo như thể nhìn xuống là thấy hết.

Ánh mắt Triệu Hành có chút ảm đạm, chậm rãi nhìn xuống đôi chân trơn bóng của cô, thoải mái dẫm lên mặt đất, từng ngón chân mượt mà hiển hiện, dính chút bẩn, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp, nếu được trưng bày ở đâu đó, bảo là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá đáng.

Triệu Hành âm thầm thở dài, cô nhóc này cho tới giờ đều biết rõ vẻ đẹp của mình, hơn nữa còn ở mức độ lớn nhất, còn phóng đại sự xinh đẹp của mình lên, mê hoặc nhân gian, cô gái này sống sung sướng, nhưng những người đàn ông như anh thì khổ, chỉ vô tình hờ hững đã hấp dẫn, huống hồ cô còn cố ý.

Triệu Hành thò tay cầm lấy túi laptop cô đang ôm trong lòng.

“Đi thôi, anh đưa em đi”

Nói thật, Quyên Tử chẳng muốn dính dáng gì đến Triệu Hành, loại chuyển máu chó như vậy, cô không muốn nhận. Nhưng đúng là, kế hoạch biến hóa khó lường.

Cô nào nghĩ tới phỏng vấn anh lại có thể gặp tai nạn như vậy, Quyên Tử đột nhiên cảm thấy, giữa cô và Triệu Hành có một loại số mệnh gọi là…ác duyên, vừa thấy là gặp ngay tai nạn.

Nhưng nếu anh ta nhất định tỏ ra là quý ông, cô cũng không cần thiết phải kiểu cách, dù sao với bộ dạng này của cô để ra được bến tàu điện ngầm cũng phải có dũng khí rất lớn.

Nói đến đây, trong lòng Quyên Tử không nhịn được thầm mắng Tả Hồng, tên khốn này, hôm kia lái xe của cô đi, hôm qua gọi điện bảo cô bắt xe đi làm, chờ anh về sẽ mang xe trả lại. Cũng vì ngày đó, để hắn bắt được mình lái xe uống rượu, thực ra uống có một tí rượu nhẹ, dọc đường đi đều tránh được cảnh sát, vừa đến cửa lại gặp tên khốn này, không nói gì, lập tức xích xe cô, nói về sau để anh đưa đón, so với cảnh sát giao thông còn quản nhiều hơn.

Tả Hồng với Diệp Trì đều là một lũ khốn kiếp., coi thường, xem quyền lợi của phụ nữ như heo, nên tất cả đều đưa ra hành hình, làm hại cô giờ khó xử như thế này.

Nghĩ đến đây mới chợt nhớ ra, Tả Hồng hôm trước nói qua điện thoại bảo cô đi công tác hai ngày, nhưng ra khỏi nhà, bây giờ ở chỗ cứt chim nào cũng không biết, lại không thèm nghe điện thoại, cho nên vẫn là lỗi của hắn.

Cho nên mới nói, gặp loại người như Quyên Tử, không biết là duyên số của Tả Hồng hay là tai nạn.

Triệu Hành mở cửa xe, Quyên Tử quét mắt qua tấm thảm bằng nhung màu trắng, ác ý nổi lên, chua chát nghĩ, trông thật cao cấp, có điều phụ kiện của xe này cũng không thể hợp với mấy loại thấp kém được.

Không chút chần chờ, bước thẳng vào, hai cái chân đen sì, trong nháy mắt nhuộm cái thảm trắng như tuyết thành một bức tranh nham nhở.

Quyên Tử nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn sáng rực chẳng có chút thành ý

“Xin lỗi! Làm bẩn xe anh mất rồi.”

Triệu Hành nhẹ nhàng ho hai tiếng:

“Không sao”

Với tay lấy hộp khăn ướt đưa cho cô, Quyên Tử nhận lấy, nói địa chỉ nhà mình, bắt đầu lau chùi đôi chân thê thảm của mình.

Khó khăn lắm mới lau chùi sạch sẽ, lúc đến nơi, Quyên Tử mới phát hiện ra mình làm chuyện thừa thãi, giày đã bị cô quăng mất rồi, giờ đi lên chẳng phải lại bẩn.

Ngoảnh đầu ôm đống tài liệu và laptop, vừa đẩy cửa xe chuẩn bị xuống lại bị Triệu Hành túm lấy tay, mắt nhìn vào chân cô:

“Đợi chút, em định cứ thế mà lên à?”

Quyên Tử nhìn lại chân mình, nhún vai phất tay.

“Không thì làm thế nào, chẳng lẽ Triệu tổng định cõng tôi lên?”

Triệu Hành cười ha ha, ánh mắt lóe sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm trong vắt, Quyên Tử trong phút chốc mất hồn:

“Cũng có thể, chỉ có điều, anh cảm thấy bế em lên thì tốt hơn.”

Một cánh tay vòng qua cổ người đàn ông này, một tay ôm tài liệu, anh bế cô, tay còn xách theo cặp laptop, từng bước vững vàng lên cầu thang.

Loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ, Quyên Tử cảm thấy có chút kỳ quái. Trong đầu ngẫm nghĩ, ai không biết, khẳng định sẽ bảo họ là một đôi đang yêu, vô cùng mập mờ.

Hai thân thể tiếp xúc khăng khít, Quyên Tử không thể nào không nhớ tới việc trong quá khứ, mọi người nói những điều đã qua, đàn ông sẽ vui với những thứ mới, còn phụ nữ thì mãi hoài niệm, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô, chẳng phải sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương