Tình Yêu Đơn Giản
-
Chương 10
Theo truyền thống của thành phố B, đêm 30 sẽ làm một bàn cơm tất niên, người một nhà ăn uống tiệc tùng, đón giao thừa.
Truyền thống trước kia của nhà Chu Dịch là xem tiết mục tết ở đài trung ương, năm nay bàn mạt chược đã đủ, thế là, ăn sủi cảo xong rồi còn ông Diệp và Tiểu Diệp đến, bắt đầu chơi mạt chược, còn mẹ Chu và mẹ Diệp tự mình dọn dẹp bát đũa.
Giữa lúc đó, Chu Dịch nhận được điện thoại chúc tết của Quất Tử.
Chu Dịch nói mồng tám cô sẽ về rồi đưa điện thoại cho mẹ Chu, tiếp tục chơi mạt chược.
Đến mồng tám, Diệp Hi phải đến bệnh viện trình diện, cô cũng cùng về thành phố J, Chu Dịch mới phát hiện suốt kì nghỉ đầu năm, ngoại năm ngoái đến hôn lễ bạn học thì cô không hề ra khỏi cửa, toàn phát huy tinh hoa văn hóa vĩ đại của tổ quốc, đến buổi tụ tập đầu năm cô vẫn nhung nhung nhớ nhớ cũng không đi.
Trở lại thành phố J, Chu Dịch sắp xếp xong đống túi lớn túi nhỏ đem từ nhà đi, bắt đầu lên kế hoạch cho mấy ngày tiếp theo, ít nhất còn có thể cảm nhận được không khí năm mới chưa hết trong cách phố lớn ngõ nhỏ của thành phố J.
Mùng tám năm mới, ngày đầu tiên trở về, Chu Dịch dậy lúc hơn mười một giờ, nhìn đồng hồ, cô giải thích nhỏ với bản thân, vừa về nên có sự khác biệt thôi.
Rửa mặt xong, nhanh chóng ra ngoài cho ngũ tạng bồi bổ.
Ăn xong bữa sáng và bữa trưa, Chu Dịch quyết định đi dạo mấy cửa hàng gần đó để tiêu cơm.
Vừa đi được một lát, dạ dày bắt đầu sôi lên, cô nhanh chóng chạy về nhà, uống một cốc nước thật đầy.
Sau đó ngã xuống ghế sa lôn, mơ mơ màng màng, chỉ một lát sau đã lao vào nhà vệ sinh, cùng lúc đó điện thoại đổ chuông rất không đúng lúc.
Chu Dịch mặc kệ điện thoại, ngồi trong toilet đến xây xẩm mặt mày.
Đợi khi cô bình ổn lại, đầu đã đầy mồ hôi.
Chiếc điện thoại trên mặt bàn vẫn cố chấp đổ chuông.
“Xin chào.” Chu Dịch uể oải nhận điện thoại.
“Sao thế? Ốm à?” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam dễ nghe.
“Dạ dày khó chịu, ặc… Lát nữa gọi lại cho anh.” Chu Dịch tắt máy, lại xông vào nhà vệ sinh.
Lúc này, Chu Dịch chẳng còn sức lực gì nữa, ngồi bệt xuống ghế sa lôn.
Hơn 10 phút sau, điện thoại lại đổ chuông, đợi lúc Chu Dịch cầm lên thì âm thanh đã dứt.
Sau đó, cộc cộc cộc, tiếng đập cửa vang lên.
Mở cửa, bên ngoài là người đàn ông vừa tắt máy, ấm áp nhìn Chu Dịch.
“Sao lại để chân trần thế, cảm lạnh thì làm sao, đi dép vào đi!” Người đàn ông vừa thấy Chu Dịch là dạy dỗ, tự nhiên đi vào, lần thứ hai đến nên rất quen với mọi vật xung quanh, đi thẳng vào bếp, nấu một nồi nước ấm, lại quay lại.
Chu Dịch vẫn đang buồn bực, tôi và anh không thân được không, sao người này lại như đang ở nhà mình vậy chứ.
Nhưng đó là ông lớn, không thể trêu vào, Chu Dịch đành thầm oán hận, ngoan ngoãn đi dép.
“Đợi lát nữa em uống ít nước ấm, sau đó anh đưa em đi bệnh viện.” Lâm Chính Đông nhìn Chu Dịch đang tái nhợt, nhíu mày.
“Không cần đâu, em ăn thứ gì hỏng thôi, nôn hết ra là được.” Chu Dịch ngồi trên ghế sa lôn, uể oải bảo vệ chủ quyền của mình.
“Trưa nay em ăn gì?”
“Ăn ở ngoài, bánh sủi cảo, gỏi heo, cả cà rốt nữa.” Người nào đó quá mạnh, Chu Dịch đành thật thà trả lời.
“Đây là mấy món quái quỷ gì vậy, sau này không được ăn.” Lâm Chính Đông đi vào bếp rót cốc nước ấm, đặt lên bàn trà.
“Không cần anh nói cũng khỏi ăn rồi.” Chu Dịch nói nhỏ.
“Uống ít nước ấm trước, đợi lát nữa mà chưa đỡ, chúng ta đến bệnh viện.”
Chu Dịch cũng không trả lời, vì sao phải nghe lời anh, nhưng cô cũng không dám phản đối.
Uống ít nước, liền co rúc trên ghế sa lôn, cô làm sao có sức mạnh mời ông lớn này đến chứ.
Rõ ràng chỉ gặp mặt mấy lần, ông lớn lúc nào cũng thân thiện như vậy à.
Nghĩ không rõ lắm, Chu Dịch bất cẩn chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính Đông nhìn Chu Dịch tái mặt ngủ say, lắc đầu, cô nhóc này thật quá không biết chăm sóc bản thân.
Chu Dịch ngủ thêm mấy phút, đột nhiên bật dậy, dép cũng không đủ, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn lên nôn xuống.
Nôn xong, trên mặt Chu Dịch có một lớp mồ hôi mỏng, mặt càng tái hơn.
Lâm Chính Đông đi đến, đưa cho Chu Dịch cốc nước, quan tâm, “Đỡ hơn chút nào chưa? Lát mặc quần áo tử tế, anh đưa em đến bệnh viện.”
Chu Dịch súc miệng, gật đầu.
Ngồi lên xe, Chu Dịch nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh đưa em đến bệnh viện nhân dân đi, cám ơn!” Sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.
“Anh, em đau bụng rồi.” Chu Dịch thê thảm nói với người ở đầu dây bên kia.
“Ăn phải cái gì? Anh đến đón em.” Diệp Hi sốt ruột hỏi.
“Anh đang ở bệnh viện à? Em đang đến đó.”
“Được, anh ra cửa đón em.” Diệp Hi lúc này đang đi làm quen phòng với trưởng khoa, vội xuống tầng.
Vừa đến cổng bệnh viện, Chu Dịch đã thấy Diệp Hi lo lắng đứng chờ ở trước cửa tòa nhà, vội bảo Lâm Chính Đông đỗ xe, đi về phía Diệp Hi, tiện thể tỏ ra đáng thương để được thông cảm, đỡ phải bị dạy dỗ.
“Tiểu Dịch, em ăn gì thế hả?” Diệp Hi thấy Chu Dịch tái mặt đi đến, vội nghênh đón.
“Không ăn sáng, trưa ăn hơn nửa cân rau thơm và sủi cảo.” Chu Dịch nói.
“Em đây là rượu chè quá độ! Còn rau thơm nữa, không ốm mới là lạ đấy!” Diệp Hi sờ trán Chu Dịch xem cô có sốt không.
“Anh, giờ em khó chịu lắm.” Chu Dịch thấy Diệp Hi đang tối sầm mặt, vội nói.
Lâm Chính Đông đỗ xe xong, đi đến, trùng hợp nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, khẽ nhíu mày.
Thấy Lâm Chính Đông đi đến, Diệp Hi ra hiệu cho Chu Dịch giới thiệu.
Chu Dịch vội nói: “Tổng giám đốc Lâm, đây là Diệp Hi, anh trai em.”, sau đó quay sang Diệp Hi, “Anh, đây là tổng giám đốc Lâm của Lâm thị.
Tổng giám đốc Lâm đưa em đến.”
Nghe Chu Dịch giới thiệu, sắc mặt Lâm Chính Đông trầm xuống.
Anh biết đây hẳn là “anh trai” được nhắc đến trong cú điện thoại hôm giao thừa, còn không cùng họ với Chu Dịch nữa.
Nhìn chiếc áo blue trắng trên người Diệp Hi, khó trách Chu Dịch muốn đến bệnh viện này, có điều anh vẫn giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Lâm Chính Đông.”
“Xin chào, tổng giám đốc Lâm, đã làm phiền cậu rồi.” Diệp Hi khách khí nói.
“Không phiền.” Lâm Chính Đông mím môi, giọng nói hơi cứng nhắc.
“Tiểu Hi, đi kiểm tra qua một chút, sau đó truyền nước.” Diệp Hi kéo Chu Dịch đi vào.
Có người quen trong bệnh viện là chuyện tốt, khỏi cần xếp hàng đăng kí, còn có thể nằm truyền nước, Chu Dịch vui vẻ nghĩ.
Đợi lúc truyền dịch, phát hiện Lâm Chính Đông vẫn đây, Chu Dịch ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc Lâm, làm phiền anh rồi, anh bận như vậy, hay là về trước đi.
Còn có anh trai em ở đây mà.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy có người nói: “Bác sĩ Diệp Hi, xin anh mau về phòng!” Diệp Hi nhìn mặt Chu Dịch vẫn hơi tái, lo mình cô ở lại, Lâm Chính Đông đứng cạnh nói: “Anh mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Diệp Hi gật đầu, đang định đi, Chu Dịch vội hỏi: “Anh, truyền dịch xong không cần uống thuốc đúng không?”
“Con bé này! Nhìn em kìa!” Diệp Hi bất đắc dĩ cười, ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Hi vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Không khí có vẻ hơi nặng nề.
“Bác sĩ Diệp là anh họ em?” Lâm Chính Đông phá vỡ sự yên lặng.
Họ hai người khác nhau, nhất định không phải ruột thịt.
“Không, là con trai mẹ nuôi.” Lâm Chính Đông đột nhiên lên tiếng, cô hơi sững sờ.
“Quan hệ hai người có vẻ rất tốt.”
“Bọn em lớn lên cùng nhau, lúc bé em làm sai chuyện gì, toàn là anh ấy chịu oan hộ.” Chu Dịch nghĩ thầm, tình cảm cách mạng, quan hệ khá tốt.
Nghe thế, Lâm Chính Đông nhíu mày, không muốn tiếp tục, “Còn khó chịu không? Nếu không thì ngủ lát đi.”
Chu Dịch gật đầu, có điều cô có cảm giác tâm trạng ông lớn hình như không tốt lắm.
Lúc Chu Dịch tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy bình dịch trên giá đã đổi sang bình khác, bình này còn một ít.
Sau đó nghe thấy tiếng lật sách, cô bèn nhìn về phía cửa sổ.
Ánh trời chiều chiếu thành một lớp sáng bao quanh người đàn ông, vốn là đẹp trai, giờ lại càng thêm sáng chói.
Hình như cảm giác có người đang nhìn, Lâm Chính Đông ngẩng lên, nhìn về phía Chu Dịch đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt lưu luyến trên nửa khuôn mặt cô, nhìn nét mặt cô đã hồng hào hơn, trong đôi mắt đen như mặc có nét dịu dàng.
Bỏ tài liệu ra, đi đến giúp cô đắp lại chăn.
“Bác sĩ Diệp ban nãy có đến, có việc không ở được, bảo lát truyền dịch xong thì anh đưa em về.”
Chu Dịch bị sự dịu dàng kia làm cho kinh ngạc, bất giác gật đầu.
Sự thật là, anh kiên quyết đòi tự mình chăm sóc Chu Dịch, cuối cùng Diệp Hi thỏa hiệp, để lại thuốc cho Chu Dịch, nhìn anh một cái đầy ẩn ý, nói câu làm phiền rồi, sau đó thì đi làm việc.
Đưa Chu Dịch đến dưới nhà, Lâm Chính Đông dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì gọi cho anh, sau đó lái xe đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook