Tình Yêu Đơn Giản
-
1: Chương 01
Thứ bảy, trời trong xanh.
Mở cửa lớn của phòng họp ra, Lâm Chính Đông liền thấy rõ ràng một bóng dáng, bóng dáng ấy hòa làm một với kí ức mơ hồ trong anh.
Một cô gái vẫn đang buồn ngủ ngồi ở vị trí bên cạnh anh, vừa nói chuyện điện thoại vừa uống một ngụm cà phê.
Lâm Chính Đông lướt qua cô, nghe thấy cô ấy đang nói với điện thoại, “Ba lần… Ặc… Được rồi, hai lần rưỡi, thấp nhất rồi đó, buổi sáng đẹp như vậy, thế là bị cậu phá hủy rồi, hừ!”
Cô gái dập máy, ngẩng lên nhìn anh, vội vàng nghiêm chỉnh lại.
Lâm Chính Đông ngồi xuống vị trí chủ tọa bên cạnh cô, hội nghị bắt đầu.
Bởi vì hội nghi này khá cấp bách, hơn nữa những người tham dự đều là nhân viên cấp cao của Lâm thị, áp suất trong phòng họp khá là thấp, đến người dạo này thần kinh không ổn định là Chu Dịch cũng có thể cảm nhận được.
Cô giữ vững tinh thần, nơm nớp lo sợ ghi lại biên bản hội nghị, hi vọng nó mau kết thúc để có thể sớm về nhà ngủ thêm một giấc.
Sau khi hội nghị tiếp tục được hơn một tiếng, thảo luận sắp chấm dứt, không khí lại càng thấp hơn.
Lâm Chính Đông ngồi cạnh Chu Dịch không nói gì, Chu Dịch để tay lên bàn phím, chờ đợi.
“Ọt ọt ọt… Ọt ọt ọt…”
Chu Dịch xấu hổ cúi đầu xuống, cực kì hi vọng không phải phát ra từ bụng cô.
Cô im lặng hỏi ông trời, sao lại kêu lúc này chứ, không ăn cơm trước cũng không phải lỗi tại cô mà!
Lâm Chính Đông ngồi cạnh nghe được tiếng động ấy, trên khuôn mặt tuấn tú không kìm được sự vui vẻ.
Mấy nhân viên cấp cao nhìn nhau, sự kinh ngạc chất đầy sau lớp kính.
Đã bao giờ bọn họ thấy tổng giám đốc của mình cười như vậy đâu, thực tế hội nghị lần này là bàn về chuyện cạnh tranh nhãn hiệu thất bại.
“Chị Từ, bảo nhà hàng chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ xuống đó ăn cơm.” Sau khi cả căn phòng im lặng, Lâm Chính Đông cuối cùng cũng lên tiếng.
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.” Thư kí, chị Từ, lên tiếng rồi đi xuống.
Thư kí của tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị không phải người đẹp đẹp như tiên trên trời, mà là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mặc một bộ Âu phục màu xám, ở khóe mắt có những nếp nhăn rất nhỏ, làm việc giỏi giang nhanh nhẹn, trên cuộc sống, cô đối với thủ trưởng càng giống như với nửa đứa con trai.
Trước giờ Lâm Chính Đông vẫn luôn tôn kính gọi cô là chị Từ.
“Nghỉ nửa tiếng.”
Cuối cùng không khí cũng tăng thêm được một chút, Chu Dịch không kìm được, thở phào một cái.
“Xin chào, tôi là Lâm Chính Đông.”
“Khụ khụ, khụ khụ, chào anh, tổng giám đốc Lâm, tôi là Chu Dịch.” Còn chưa hít được không khí vào thì đã bị nghẹn rồi, ai mà biết được là nhân vật tai to mặt lớn bên cạnh đột nhiên nói chuyện với cô, còn giơ tay ra chứ.
“Tôi cũng chưa ăn sáng, cùng ăn nhé?” Nắm chặt tay Chu Dịch, Lâm Chính Đông nói, miệng vẫn không kìm được nụ cười.
Chu Dịch đột nhiên có cảm giác quạ bay đầy đầu…
Buổi tối, Chu Dịch viết trên microblogging: Bữa sáng khó nuốt nhất từ khi chào đời đến giờ chính là ở hôm nay, ngồi đối diện với một ông lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook