7 giờ tối.
"Nào, Giang đại minh tinh, ta kính ngươi một ly." Một người đàn ông tai to mặt lớn ngồi bên cạnh Giang Ngôn Sanh nói.
Giang Ngôn Sanh cảm thấy có chút khó chịu, đi qua một bên, từ chối "Tôi xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
"Không sao, chỉ uống một chút thôi."
"Không được."
"Là không biết uống hay không muốn uống." Nhìn thấy Giang Ngôn Sanh liên tục từ chối, người đàn ông liền thay đổi sắc mặt nói "Tôi cho cậu uống rượu, là để cậu cho cậu có mặt mũi, đừng có rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt, không biết điều.

Không phải chỉ là một tiểu minh tinh thôi.

Nói như vậy cậu không phải chỉ là một diễn viên bét thôi sao.

"
Mọi người nghe thấy vậy trầm mặc nhìn Giang Ngôn Sanh đầy oán trách, không biết tốt xấu.
"Thật xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Giang Ngôn Sanh thật sự không chịu được bầu không khí này liền đứng lên.
Người đại diện vội vàng đuổi theo.
"Lý ca, hôm nay anh là có ý tứ gì không?" Ra đến cửa Giang Ngôn Sanh thực sự không thể chịu được nữa, hôm nay Lý Vân nói cậu có hoạt động, nhưng không nghĩ lại là hoạt động như thế này.
"Cậu tự nghĩ đi, Giang Ngôn Sanh cậu hiện tại không được như trước nữa, muốn người hâm mộ không có người hâm mộ, muốn lưu lượng không có lưu lượng, muốn đề tài không có đề tài.


Nếu không phải do ngoại hình cậu đẹp thì công ty đã sớm đóng băng cậu lâu rồi.

Lát nữa vào cậu chịu khó chút đi.

Ở kia có mấy người tuy không phải hào môn vọng tộc gì, nhưng vẫn có quyền lên tiếng trong giới, nếu cậu có thể bám lấy một người trong đó, cậu ấy cũng là phúc khí của cậu ấy.

"
"Lý ca, chúng ta đã làm việc chung cũng sáu năm rồi, anh nên biết tính khí của tôi như thế nào." Giang Ngôn Sanh xoay người rời đi.
Lý Vân ngăn vàng nói lại "Giang Ngôn Sanh, cậu đừng có lên mặt, cậu cho rằng cậu hiện tại vẫn là cậu của ba năm trước hay sao? Cậu hiện tại không có quyền thay thế, đừng quên cậu đã ký hợp đồng năm năm với công ty, còn bốn năm nữa mới hết hạn.

Ở trong hợp đồng có ghi rõ, công ty sắp xếp cho cậu làm việc gì, cậu đều phải nhận.

"
"Lý ca, anh đây là đang uy hiếp tôi." Giang Ngôn cau mày nói.
"Không phải, tôi là đang khuyên cậu người thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Công ty xử lý đám người không nghe lời kia như thế nào, cậu cũng đã nghe thấy rồi.

Đáng sợ nhất không phải là bị đóng băng mà bị mất hết danh tiếng không thể trở lại.

"
"Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng."
"Giang Ngôn Sanh, cậu tốt xấu gì cũng lăn lộn trong cái giới này sáu năm rồi, sao cậu còn có thể thơ ngây như vậy? Cậu phải biết rằng nơi này cũng không phải là cái gì cũng phân rõ trắng đen.

Cho dù cậu có trong sạch thì người ta vẫn có cách để bôi đen cậu.

"
"Tất cả đều có pháp luật."
"Đúng, đúng là có pháp luật, nhưng trước đó cậu phải xác định được người ở bên cạnh cậu có thể xử lý được." Lý Vân thở dài, nói đầy ẩn ý "Từ lúc cậu xuất đạo đều làm tôi đẫn dắt cậu, cậu ấy vĩnh viễn không cần đấu tranh cùng tư bản, bởi vì chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá thôi.


Đi thôi! Trở về.

"
Khi Giang Ngôn Sánh đẩy cửa ra nhiều lần nữa, cậu choáng váng.

Đó là.
Nhìn thấy người đang ngồi trong góc, Lý Vân lập tức vui vẻ, nhiệt tình hỏi "Lục ảnh đế, không nghĩ tới thế nhưng ngài cũng đến tham gia bữa tiệc này, thật là có duyên! Nhớ ngày trước, ngài còn cùng Ngôn Sanh diễn chung a.

"
Lý Vân lập tức đẩy Giang Ngôn Sanh đến trước mặt Lục Tư Niên.
Lục Tư Niên nâng mắt, nhẹ rồi nhìn sang chỗ khác, không chút để ý nâng ly rượu "Ồ! Phải không? Trí nhớ của tôi không tốt, không rõ lắm."
Lý Vân vẫn không chút ngại ngùng, tiếp tục cổ vũ "Đúng rồi, Lục ảnh đế, cậu hiện tại chính là siêu sao nóng nhất, làm sao có thể nhớ rõ mọi chuyện! Ngôn Sanh, mau lại kính rượu Lục ảnh đế.

"
Giang Ngôn Sanh ngây người nhìn người trước mặt, vẫn chói mắt như vậy, không, phải nói, so với trước kia càng làm cho người ta không thể rời mắt.
Khuôn mặt trắng mịn màng lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn, lông mày cùng chiếc mũi cao tất cả đều là vẻ ngoài quý phái, tao nhã.
Lục Tư Niên cau mày, giọng điệu lãnh đạm "Tôi không thích người khác nhìn tôi chằm chằm."
Lý Vân lập tức phản ứng, kéo Giang Ngôn Sanh "Lục ảnh đế, xin lỗi, thật xin lỗi, Ngôn Sanh nhanh lại kính rượu Lục ảnh đế a."
Giang Ngôn Sanh hít sâu một hơi "Lục ảnh đế, tôi, tôi kính anh." Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lục Tư Niên lắc ly rượu trong tay, cười nhẹ nói "Thật xin lỗi, tôi không phải người nào kính rượu cũng uống."
Giang Ngôn Sanh sắc mắt không thay đổi nhưng trong lòng như thắt lại.

"Ha hả, đó là tự nhiên, đó là tự nhiên, Lục ảnh đế, ngài từ từ uống, chúng tôi liền không quấy rầy." nói xong liền kéo Giang Ngôn Sanh quay lại chỗ ngồi.
"Nha, Giang đại minh tinh cuối cùng cũng trở lại, ta còn tưởng rằng cậu muốn kẹp chặt đuôi chạy chốn đấy."
"Phương tổng, chuyện gì thế này, đều là Ngôn Sanh không đúng, như vậy đi, Ngôn Sanh tự phạt ba ly xin lỗi ngài."
Giang Ngôn Sanh không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Lục Tư Niên đang ngồi trong góc không gian của mình.
"Giang Ngôn Sanh, đừng quên, lời cảnh báo của tôi." Lý Vân nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Ngôn Sanh nâng ly rượu, nhìn chăm chăm vào một góc, nhưng người kia một chút phản ứng cũng không có.

Rượu này, chát quá, đắng quá, cay quá!
"Được rồi, đến, tới uống với tôi một chén, Giang đại minh tinh cho Phương tổng mặt mũi, cũng không thể cho Chu mỗ mặt mũi a!"
"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên." Lý Vân thay Giang Ngôn Sanh đồng ý.
Có lần đầu tiên thì có lần hai, có lần hai thì sẽ có lần ba.
Giang Ngữ Sanh uống xong, chỉ thấy dạ dày của chính mình như thiêu đốt nhưng chuyện này không đáng để cậu đau lòng.
Giữ chặt bụng, cười nhẹ, nụ cười này là thật hay giả, chỉ e là chính cậu cũng không biết.
Lúc đầu Giang Ngữ Sanh cũng nghĩ sẽ từ chối, nhưng sau đó ai đến cũng không từ, thậm chí còn có tự rót cho chính mình.
Đột nhiên, người trong góc chuyển động, cầm áo khoác "Tôi có việc, đi trước đây."
Giang Ngôn Sanh nhìn bóng dáng rời đi của Lục Tư Niên, không biết lấy sức lực từ đâu để bật dậy, đuổi theo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương