Tình Yêu Đầu Tiên
32: Tôi Thật Sự Rất Nhớ Cậu


Ngày đầu tiên đến trường sau những ngày nghỉ Tết, lớp 11B1 đến rất đông đủ.
“Hà Anh ơi”
Lê Huyền My đi vào lớp, mới đến một cái cô nàng đã bay vào chỗ ôm chầm lấy Hà Anh còn cưng nựng hai cái má của cô: “Nhớ cậu quá đi mất”
“Tớ cũng nhớ cậu á” Hà Anh cũng rất nhiệt tình ôm lấy Huyền My cùng nhau thực hiện màn chào hỏi sướt mướt đẫm nước mắt.

Việc này khiến ai đó ngứa mắt kinh khủng.
“Hai nhỏ kia, Dẹp!(×3,14) Không ôm ấp gì hết.

Mới sáng sớm đã ôm ôm ấp ấp ngứa hết cả mắt” Hoàng Tuấn Anh ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức tách hai đứa kia ra, lần nào thấy Hà Anh với My cứ tíu tít nói chuyện xong bơ đẹp cậu, Tuấn Anh cực kỳ khó chịu chỉ muốn tách My ra xa xa Hà Anh một chút.
Lê Huyền My nhìn Hoàng Tuấn Anh, cô nàng à một tiếng rồi cười gian xảo:
“Ông đang ghen đấy à Hoàng Tuấn? Sao lần nào ông cũng bày ra cái bản mặt cau có đấy vậy?”
“Ha! Đây cóc thèm ghen nhá.

Bà thôi ngay đi!” Tuấn Anh không biết phản bác thế nào liền cậu nổi quạu sau đó quay đi.
“Rõ ràng là ghen” My vẫn tiếp tục trêu chọc Tuấn Anh rồi lại huých huých qua Hà Anh chỉ chỉ.
“Ai thèm ghen với bà, đừng có tưởng tượng lung tung”
Lê Huyền My vẫn tiếp tục trêu rất nhiệt tình, đã vậy còn lôi Hà Anh ra làm lá chắn.

Nàng ta vừa trêu vừa núp sau cô để phòng ngừa nhỡ đâu Hoàng Tuấn Anh nổi cáu sẽ ra tay.
_
Những buổi học cứ trôi qua như thế cho tới một ngày…
Không hiểu sao mấy hôm nay tâm trạng của Hà Anh cực kỳ tồi tệ.

Buổi tối đi ngủ cô cứ chằn chọc không thể vào giấc được, đến sáng hôm sau mắt cô cứ thâm xì trông rất thiếu sức sống.
Hoàng Tuấn Anh hỏi cô nhưng cô chỉ lắc đầu ý nói không biết nữa.

Tuấn Anh xoa đầu cô một cái nhưng vẫn hơi khó hiểu nói:
“Rõ ràng trước đây cậu nói với tôi là cậu không bị mất ngủ nữa mà, bây giờ là sao vậy?”
Lần này Hà Anh không đáp.

Cứ nghĩ đến ác mộng mấy hôm nay hay gặp là Hà Anh lại cảm thấy sởn gai ốc, dạo này cô rất hay mơ, Mơ gì không mơ toàn mơ thấy người chết, đôi khi cô vòn gặp cô Nga (người cô đã mất của Hà Anh) báo mộng về cái chết của ông nội nó khiến cô ám ảnh không dám ngủ.

Mặc dù biết ngày đó cũng sẽ đến nhưng cô vẫn không dám tin.
Vì lo cho cô, Tuấn Anh không nhịn được tò mò hỏi:
“Cậu bị sao đấy?”
“Không sao” Hà Anh lắc đầu không muốn nói, nếu như mà nói ra chắc chắn Tuấn Anh sẽ nói đây là một chuyện hoang đường nhất mà cậu từng nghe cho coi.
Đúng thế ngay cả cô còn không thể tin được nữa mà.
“Sợ tôi cười cậu à mà không dám nói”
Tuấn Anh nói đúng cô sợ cậu cười cô.

Hà Anh nhìn cậu ánh mắt rất là kì lạ, cô cười cười nói:
“Chuyện này hoang đường lắm tôi không thể xác thực được”
“Thế nào gọi là hoang đường?” Cậu hỏi lại
Hà Anh cười khì khì nói đùa:

“Hoang đường đến mức vô lí”
Tuấn Anh chỉ ồ lên đáp ứng với cô.

Cậu thừa biết là cô đang dối lòng, nếu như cô coi chuyện đó chẳng có gì chắc chắn cô sẽ không như bây giờ.
___
Vào một buổi tối, trong lúc Hà Anh đang rửa bát, Tuấn Anh đang lau bếp thì bên ngoài có tiếng gõ cửa cộng với tiếng gọi rất gấp gáp.
“Tuấn Anh, Hà Anh hai đứa có nhà không? Mở cửa, mau mở cửa”
Cả hai đứa ngơ ngác ngước lên nhìn, Tuấn Anh tiện tay hơn nên cậu buông cái chổi lau ra rồi đi ra ngoài mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì trước cửa chính là mẹ Ngân và mẹ Thủy.
“Mẹ, cô Ngân”
“Hà Anh đâu rồi bé?” Mẹ của Tuấn Anh lên tiếng hỏi, giọng mẹ rất gấp gáp khiến cho cậu cảm thấy sốt ruột.
“Cậu ấy đang ở trong ạ” Tuấn Anh đáp rồi cậu nhìn sang Mẹ của Hà Anh thấy mắt cô ấy đỏ hoe nhìn như vừa mới khóc xong.

Cậu ngập ngừng hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Ông nội Hà Anh mất rồi, mẹ với cô Ngân cũng vừa hay tin nên qua đây gọi Hà Anh về…” Còn chưa kịp nói xong Hà Anh đã từ trong bếp đi ra.
“Mẹ, Cô Thủy hai người có chuyện gì vậy ạ?”
“Ông mất rồi Hà Anh” mẹ Ngân nghẹn ngào nói khi nhìn thấy cô đi ra.
Sao? Hà Anh nghe xong liền cứng đờ người lại vài giây sau đáp lại dường như cô không thể tin nổi hỏi lại mẹ.
“Sao lại như vậy được mẹ? Mẹ đang đùa con đúng không?”
“Mẹ cũng vừa nghe tin thôi, cùng mẹ về đi”
Cô gật đầu rồi quay lại lấy dép, khẩu trang, mũ bảo hiểm rồi cùng mẹ đi nhưng Tuấn Anh kéo cô lại rồi chùm cho cô cái áo khoác của cậu treo trên tường phòng khách rồi nói:
“Trời lạnh lắm đấy, mặc vào”
Cô vì vội nên cũng chẳng kịp nói gì với cậu chỉ lên xe máy của mẹ rồi cùng đi.

Tuấn Anh đứng ở cửa nhìn theo.

Bà Thủy đứng cùng Tuấn Anh, bà nói với con trai mình
“Có thể con bé sẽ phải nghỉ học mấy ngày, bé nhớ báo với lớp trưởng nha.

Cô Ngân sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm”
Hà Anh nghỉ học mấy hôm, chỉ còn mình cậu ở một mình trong ngôi nhà này, rất chán rất cô đơn.

Tuấn Anh hỏi:
“Con nghỉ được không mẹ?”
Bà Thủy mỉm cười nhìn cậu rồi nói:
“Bé này, thật ra mẹ cũng muốn để bé về cùng mẹ.

Mà chắc con vẫn nhớ đúng không? Hà Anh cũng từng ở một mình trong căn này mấy hôm mà”
Tuấn Anh bất ngờ khi nghe được điều này rồi cậu khó hiểu vì tại sao mẹ lại nói chuyện này chứ? Có phải mẹ không muốn cậu ở chung với Hà Anh không? Trong hoàn cảnh gia đình có người thân qua đời như thế này, cô cần lắm một người an ủi mà.

Tại sao mẹ lại…?
“Không phải mẹ muốn để con một mình đâu, nhưng đôi khi con cũng phải tự lập một mình ở đây, con thử cảm giác không có con bé mấy hôm xem như thế nào?” Mẹ muốn biết là con bé có thực sự quan trọng đối với con không?
Bà Thủy từ lâu đã rất mến Hà Anh từ lúc còn bé cho đến bây giờ, Hà Anh thực sự rất dễ mến đáng yêu.

Lần đầu nhìn thấy Hà Anh bà đã muốn cô làm con dâu mình, bà đã từng bảo với chồng về chuyện này và ông ấy cũng vui vẻ đồng ý.

Bà đã nhận ra Tuấn Anh rất thích Hà Anh, bằng kinh nghiệm cả đời gắn bó với tiểu thuyết tình yêu bà đã nhìn ra ngay từ đầu cộng với cử chỉ ân cần của con trai bà với Hà Anh, điều ấy là đủ để bà thấu hiểu được tình cảm của quý tử nhà mình với con gái nhà người ta rồi.
Nhưng bà muốn kiểm tra xem có thực sự là không có Hà Anh ở đây, liệu thằng nhóc nhà bà chịu đựng được không?
___
Sáng ngày hôm sau là thứ năm vẫn là ngày đi học, Hoàng Tuấn Anh thức dậy và đi ra ngoài phòng khách như mọi ngày nhưng hôm nay không nhìn thấy bóng dáng của Hà Anh đâu.

Cậu hoảng sợ chạy khắp nhà tìm cô nhưng vẫn không thấy cô, mở cửa phòng cô cậu mới nhận ra là cô không có ở đây.
Cậu chán nản quay lại về phòng mình chuẩn bị đi học.
Đến lớp, cậu qua bàn của Nguyễn Hải Đăng gõ gõ lên bàn của cậu ta rồi bảo:
“Mày báo cáo với thầy cô dạy bộ môn là Dương Anh nghỉ nha”
“Cậu ấy báo với cô Nhung chưa?” Hải Đăng đang ngồi giải Toán nghe thế ngước lên hỏi:
“Báo rồi, tao vừa hỏi cô xong” trước khi lên lớp cậu đã ghé qua phòng giáo viên hỏi cô Nhung, cô nói là mẹ Hà Anh đã gọi cho cô rồi.
Cô giáo còn bảo cô khá bất ngờ khi Hà Anh lại là con của phó chủ tịch Huyện đấy, nghe giọng nói và độ chuyên nghiệp khiến cho cô hú cả hồn.
Mẹ của Hà Anh là Phó chủ tịch của Huyện này, bằng tuổi mẹ cậu nhưng bà ấy cực kỳ chuyên nghiệp tài giỏi bao nhiêu người hâm mộ.

Có mẹ là người phụ nữ tài giỏi, quyền lực như vậy, Hà Anh cứng rắn mạnh mẽ giống mẹ là một điều chẳng sai chút nào.
Các bạn học đến lớp càng ngày càng đông chẳng mấy chốc lớp đã đông đủ.

Lê Huyền My đi vào lớp ngồi xuống chỗ, cô nàng quay nhìn thấy Tuấn Anh mà chẳng thấy bóng dáng của Hà Anh đâu, cô nàng hỏi:
“Hoàng Tuấn, Hà Anh đâu rồi?”
“Nghỉ mấy hôm rồi”
“Sao lại nghỉ thế?”
“Ông nó mất.

Nghỉ mấy hôm đám ma”
Huyền My sửng sốt nhưng rồi cô nàng cũng không nói gì thêm mà quay lên bàn trên tám chuyện với Trúc và Trâm.
Nằm gục trên bàn.

Hoàng Tuấn Anh nhìn sang bên cạnh hình bóng của Hà Anh hiện ra trong tầm mắt của cậu trông rất chân thực, cô trong chiếc áo đồng phục mái tóc buộc cao gọn gàng, ánh mắt đó lúc nào dán vào sách vở.
Bất chợt, Cô quay sang nhìn cậu.

Cô đưa tay nghịch tóc cậu, cậu không phản kháng.

Cậu nghe cô nói:
“Cậu cứ đẹp trai thế này ai mà chịu cho nổi”
Tiếng trống hết giờ truy bài vang lên làm Tuấn Anh bừng tỉnh, ảo giác trước mắt cậu cũng biến mất.
Mở đầu buổi sáng là tiết toán, trống vừa đánh dứt cũng là lúc Thầy Chiến bước vào.

Thầy bảo cả lớp dở sách ra học bài mới.
Tuấn Anh quay vào cặp sách của mình lấy ra quyển sách và vở viết của mình lẫn của Hà Anh.

Cô nghỉ thì cậu chép bài giúp cô vậy, cậu chẳng bao giờ phàn nàn khi phải giúp đỡ cô.
Lật quyển sách ra cậu nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách giáo khoa ‘Venn’

“Cậu biết nghĩa nó là gì không?” Giọng của Hà Anh lại từ trong vô thức vọng về.
“Là gì?”
“Đẹp trai đó” cô cười khì khì đáp.
“Cậu coi mấy cái linh tinh này ở đâu?”
“Trên Facebook á bạn ơi”
“Tuấn Anh.

Tuấn Anh”
“Hoàng Tuấn Anh!!” Phạm Gia Khánh vỗ vào vai cậu.
Tuấn Anh như tỉnh mộng bật dậy.

Cậu đứng lên nhìn về phía Thầy Chiến cậu cảm thấy hơi chột dạ, từ nãy đến giờ thầy giảng cái gì? Một chữ cậu cũng không nghe.
Thầy Chiến nhìn cậu rồi hỏi:
“Sao trong giờ học lại không chú ý vậy?”
“Em xin lỗi thầy, em bị mất tập trung một chút” Cậu hối lỗi đáp khi nghe thầy giáo hỏi.
“Được rồi, em trả lời câu hỏi trên bảng đi.

Nhớ lần sau không được phân tâm nữa” thầy giáo thở dài.
Câu hỏi bài tập của thầy Chiến vẫn chưa đủ để làm khó cậu, Tuấn Anh trả lời một cách chính xác nhất thầy giáo hài lòng cho cậu ngồi xuống.
Đặt mông xuống ghế cậu thở phào một hơi, thật may là tối hôm qua cậu có đọc qua sách rồi, không thì chắc cậu toi đời.
Hà Anh mới đi có một đêm thôi mà cậu đã không thể tập trung như này rồi, không có cô ở bên cuộc sống của cậu như đảo lộn vậy.

Lần nghỉ tết không gặp cô năm ngày thôi cậu cũng không thấy tồi tệ như bây giờ.
Ra chơi.

Tuấn Anh vẫn cắm cọc trong lớp không đi ra ngoài, cậu muốn đắm chìm trong đề toán để quên đi muộn phiền.

Mấy thằng bạn thấy vậy liền đi tới, Phạm Gia Khánh ngồi luôn ở chỗ cậu hỏi thăm:
“Mày làm sao đấy?”
“Có sao?” Cậu không lạnh cũng chẳng nhạt hỏi lại.
Khánh cùng mấy thằng kia nhìn nhau rồi lại nhìn bàn bên trống không thì đã hiểu ra.
“Nhớ người ta à?” Dũng buồn cười hỏi cậu.
“Ừ” cậu đáp.
“Đi căn tin không? Bọn anh mời em ăn gì đó cho bớt buồn” Dũng hỏi tiếp.
“Thôi” cậu lắc đầu
Đám bạn nhìn nhau rồi vỗ vai Tuấn Anh như khích lệ thằng bạn sẽ sớm vượt qua.

( Tg: ủa ủa, mấy ông làm như tên đó đang trải qua cú sốc gì đó lớn lắm không bằng.

Đám của Khánh: người ta đang nhớ crush, không thấy à?)
Tan học trở về nhà cậu rẽ vào quán tạp hóa mua đồ ăn về nấu ăn chuẩn bị cho buổi chiều đi học.

Sáng nay cậu không ăn gì bây giờ cái bụng đang đánh trống không ngừng, cậu cũng lười nấu cơm.

Ăn mì gói vậy.
Ngồi một mình trong bếp, không gian im ắng, buồn tẻ.

Cậu thấy rất mệt, cậu cảm tưởng toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Cầm chiếc điện thoại trên tay cậu ấn một dãy số màn hình hiện lên tên rất củ chuối “Anh Ngáo” chuông đổ nhưng không hề nhận được hồi âm của đầu dây bên kia.


Chắc chưa thể nghe máy được.
Cảm giác cô đơn này trước đây cậu đã từng trải qua rất nhiều rồi, bây giờ hỏi cậu có dám ở một mình không? đương nhiên là cậu dám ở một mình, đó là cậu của trước kia.

Tuấn Anh của bây giờ không có can đảm để ở một mình nữa rồi.
___
Phía Hà Anh.
Âm thanh kèn trống inh ỏi đinh tai nhức óc, không khí vô cùng ảm đạm đâu đâu cũng là tiếng khóc thương của các bá các cô, tiếng nức nở nghẹn lòng của bà nội.

Hà Anh ngồi ở một góc quan sát, cô thở dài não nề vì chán nản.

Nhìn tấm ảnh đen trắng ở giữa nhà Hà Anh không thể diễn tả được cảm xúc gì.
Đã từ lúc nào cô đã trở nên vô cảm trước cái những sự chia li, mãi mãi không gặp lại của mọi người.

Đứng trước di ảnh của ông nội mặt cô vẫn lạnh nhạt không biểu cảm, nhiều người nhìn thấy ai cũng chỉ trỏ cô, nói cô là đồ máu lạnh, vô tâm ông nội chết mà không rơi lấy một giọt nước mắt nào.

Hà Anh nghe được nhưng vẫn mặc kệ.
Nói không buồn là nói dối dù sao đó cũng là máu mủ ruột rà của cô, chỉ là cô cảm thấy mình không thể khóc nổi.
Căn bệnh được phát hiện vào nửa năm trước, lúc kiểm tra làm xét nghiệm thì bệnh đã ở giai đoạn cuối thời gian sống chỉ còn tính bằng tháng, Tết năm nay là cái Tết cuối cùng của ông.

Mặc dù rất thương… Thương lắm… Rất thương nhưng mà con người ta làm sao mà có thể thắng nổi thời gian đang dần trôi.

Một con người mạnh mẽ tài giỏi luôn không khuất phục trước mọi cạm bẫy cám dỗ cuộc đời, nhưng cuối cùng lại bị đánh gục bởi thời gian; hay một con vật khổng lồ, oai hùng dũng mãnh vẫn có thể bị đánh gục bởi thời gian, nó sẽ già rồi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.
Hơn một ngày hậu sự mới xong, Hà Anh ngồi với mẹ.

Cô bảo với mẹ về việc của mấy hôm trước về giấc mơ đó.
Mẹ nghe xong trách cô vì đã không nói cho mẹ, trách cô cứ im ỉm chịu đựng những tháng ngày dằn vặt kia.

Hà Anh nghe vậy chỉ xin lỗi mẹ thôi không còn nói được câu gì khác.
Buổi đêm cô mở điện ra để gọi cho Tuấn Anh.

Gần hai ngày không gặp cậu cô nhớ cậu quá đi mất, không biết cậu thế nào rồi, Ăn- ngủ- nghỉ đúng giờ không ta?
“Anh bột, cậu chưa ngủ sao?”
Nhận được tín hiệu của đầu dây bên kia, Hà Anh lập tức hỏi cậu để xua tan đi nỗi nhớ trong lòng.
Đáp lại cô là tiếng ho khẽ của đầu dây bên kia, sau đó mới có một giọng nam khàn khàn lên tiếng:
“Tôi… tôi chưa”
“Cậu cảm rồi đúng không?” Hà Anh khó hiểu khi nghe thấy giọng đó của cậu.

Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.
Tuấn Anh ốm mất rồi, phải làm sao đây giờ chỉ có mình cậu ở nhà, đâu có ai chăm cậu.
Tuấn Anh không trả lời câu hỏi của Hà Anh.
Cô thấy cậu không nói gì thì càng sót ruột hơn.

Cô bắt đầu với lấy cái áo khoác mặc vào người, tay luống cuống thu dọn vài món đồ lặt vặt cho vào túi miệng vẫn cố bình tĩnh chấn an cậu:
“Anh bột, giờ tôi về ngay đây.

Cậu cố chịu nhé, khoảng 30 phút nữa tôi có mặt ở nhà”
Tuấn Anh có vẻ không nghe thấy lời Hà Anh nói, đầu của cậu bây giờ đang rất đau khắp mình mẩy đau nhức không cử động được, cậu cảm thấy lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, hai mắt mờ mịt, hai bên tai cũng ù ù không nghe được gì.

Cậu chỉ cố nói được một câu:
“Dương Anh, Tôi nhớ cậu lắm”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương