Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 55: Chân tướng

Vệ Đằng vừa định dùng chân đạp bụng hắn, đèn phòng phẫu thuật lại đột nhiên tắt.

Bác sĩ vừa ra tới, Vệ Đằng liền nhào lại, ―Bác sĩ anh ấy như thế nào? Không sao chứ? Nhất định không có vấn đề gì đâu đúng không?‖

Thiên sứ áo trắng quay đầu liếc nhìn nam nhân đang tựa vào tường mỉm cười bên cạnh, khe khẽ thở dài, ―Cứu về được rồi, chẳng qua…‖

Toàn thân Vệ Đằng run rẩy, ―Chẳng qua cái gì? Anh ấy… anh ấy thế nào? Ông nói nhanh lên a!‖ Tay chân đồng thời nhào tới, kéo chiếc áo khoác trắng của vị bác sĩ.

―Taytrái có lẽ có thể khôi phục, cánh tay phải… xương gãy nát, không dùng được nữa.‖

Vệ Đằng buông lỏng tay ra, cúi đầu xuống.

Cả người run rẩy dữ dội.

Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: ―Tôi… có thể thăm anh ấy một lát không…‖

―Ừm, có thể.‖

Lúc Tiêu Phàm tỉnh lại, Vệ Đằng cúi thấp đầu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, Vệ Đằng liền bối rối xoay đi.

Tiêu Phàm muốn động thử cánh tay, muốn giơ tay lên sờ sờ mái tóc con nhím của hắn, lại phát hiện cánh tay không có sức, bị thạch cao nặng nề bao chặt lấy.

Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng lại đột nhiên nhào tới ôm hắn.

―Anh đừng đau lòng, tay của anh nhất định sẽ khá hơn, nhất định sẽ…‖ Vệ Đằng lặp đi lặp lại những lời như thế, không biết là nói cho Tiêu Phàm nghe, hay là nói cho chính mình, ―Cho dù… cho dù không khỏe lại, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.‖

Giọng nói đều có điểm nghẹn ngào, nụ cười nặn ra rất miễn cưỡng, khiến cho Tiêu Phàm nhìn thấy vô cùng đau lòng.

―Vệ Đằng…‖

―Anh biết thần điêu đại hiệp ấy, nếu như anh là Dương Quá, em xem như là con chim đại bàng lớn đi theo bên cạnh anh.‖ Vệ Đằng nói xong, lại vùi đầu vào trước ngực Tiêu Phàm, nghe nhịp tim mạnh mẽ trong ngực hắn, nhìn gương mặt bị sưng vì Châu Vũ đánh, mũi lại đau xót.

―Xin lỗi… em không hiểu chuyện, em tùy tính, em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh đã phủi mông bỏ đi, em đáng chết, em đáng kiếp! Anh đánh em đi!‖ Nói xong lại nghĩ tới cánh tay Tiêu Phàm không thể cử động, trong lòng lại càng khó chịu, dừng một lát, cúi thấp đầu nói rằng: ―Mắng em đi.‖

Tựa như cậu học sinh nhận lỗi với giáo viên, bộ dáng tủi thân cứ như quả cà đẫm sương

Tiêu Phàm sửng sốt một hồi lâu, tựa hồ rốt cục hiểu được chuyện gì, vội vàng hỏi: ―Em đang nói gì? Cái gì đại bàng lớn… cái gì Dương Quá?‖

Nghĩ đến Tiêu Phàm tới giờ cũng không xem tiểu thuyết kiếp hiệp hay phim truyền hình, trong lòng Vệ Đằng lại đau nhói, không đợi Tiêu Phàm nói chuyện, liền sáp lại hôn lên môi hắn, dán môi nhẹ nhàng nói: ―Có nghĩa là em sẽ luôn bên cạnh anh, luôn luôn theo anh.‖

Tiêu Phàm còn chưa kịp phản ứng, Vệ Đằng lại hôn thêm một lần, đầu lưỡi lỗ mãng liếm môi hồi lâu, cọ tới cọ lui chính là không đi vào, Tiêu Phàm cười cười bất đắc dĩ, mở miệng ra, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của Vệ Đằng.

Nụ hôn sau khi xa cách thật lâu, tựa như gọi về ký ức ngọt ngào nhất của dĩ vãng.

Răng môi gắn bó, xoay chuyển triền miên.

Loại mùi vị quen thuộc đó, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở ấm áp, nụ hôn dịu dàng, đem pháo đài kiên cố nhất của trái tim đều mở ra.

Trái tim sau khi bị thương tổn, được vá lại, càng thêm dày chắc ấm áp.

Chỉ cần bạn chịu vá lại, chứ không phải mặc cho lỗ hở kia dẫn gió lạnh vào.

Sau nụ hôn dài, Tiêu Phàm đột nhiên mỉm cười.

―Anh nói, kỹ thuật hôn của em sao chẳng tiến bộ chút nào vậy?‖

Vệ Đằng đỏ mặt, sao có thể tiến bộ chứ, này không, ngay từ nụ hôn đầu vẫn luôn cùng một mình anh, đều không có cơ hội tìm ai luyện tập cả…

―Lời vừa nãy em nói là có ý gì? Em sẽ luôn bên cạnh anh? Sao đột nhiên thay đổi chủ ý.‖ Tiêu Phàm ôn hòa chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất nghiêm túc chân thành.

Vệ Đằng tâm đau xót, cũng không biết nên làm thế nào giải thích với y, con người y kiêu ngạo như vậy, nếu như biết cánh tay mình bị tàn phế, nhất định sẽ rất đau khổ…

Có nên gạt anh ấy không? Nên làm cách nào nói cho anh ấy biết?

Suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn là chờ vết thương của anh ta lành lại hẳn nói cho anh ta biết vậy…

Vệ Đằng hít mũi một cái, giả bộ làm ra bộ dáng độ lượng: ―Cái đó, em nghĩ thông suốt rồi, chuyện đã qua hai người đều có chỗ không đúng, đều đã qua cũng không so đo nữa, theo như anh nói, bắt đầu lại một lần nữa đi. . .‖

―Em thật sự nghĩ như vậy?‖

Vệ Đằng gật đầu.

―Không phải là bởi vì do cánh tay chứ?‖ Tiêu Phàm đột nhiên cười, cười đến có chút bi ai.

Nhìn chằm chằm thẳng hướng Vệ Đằng, khiến cho toàn thân Vệ Đằng đều run rẩy, thật muốn giết cái tên khốn tông người ta kia, thật là muốn mạnh mẽ ôm anh ấy khóc lớn một phen!

Nhưng bây giờ, Vệ Đằng chỉ là mở miệng, thanh âm vướng trong cổ họng, một chữ cũng phun không ra.

Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới khe khẽ thở dài, cười nói: ―Vệ Đằng, tay của anh không bị sao hết, em không cần vì thế mà tự trách, thậm chí để bản thân chịu uất ức.‖

―Em không phải…‖ Vệ Đằng vừa muốn mở miệng, lại bị Tiêu Phàm cắt ngang: ―Căn bản không nghiêm trọng như vậy, người đụng anh là anh trai của Diệp Kính Văn, anh đoán chừng hắn là muốn để anh diễn khổ nhục kế, gạt lấy sự đồng tình của em, nếu là hắn ngã chủ ý, hắn nhất định là có chừng mực sẽ không đụng anh đến tàn phế, tay của anh bây giờ mặc dù không có tri giác, anh nghĩ có lẽ chỉ là gãy xương nhẹ, hoặc là bọn họ tiêm thuốc mê cho anh rồi.‖

Vệ Đằng kinh ngạc đến há to miệng, thật lâu đều nói không ra lời.

Tiêu Phàm cười cười, nói tiếp: ―Em không cần để ý, anh mặc dù là bởi vì đuổi theo em mà bị đụng phải, nhưng mà, cũng không nghiêm trọng như vậy, tháo thạch cao là ổn thôi. Em đừng tin lời nói dối của bọn họ. Lại càng không cần phải vì vậy mà đau lòng, thậm chí vì vậy mà tha thứ cho anh, tiếp nhận anh. Diệp Kính Huy lái xe chờ ở nơi đó, lúc anh bị đụng phải thấy xe nhìn quen mắt, lúc ấy ngất rồi không có ngẫm nghĩ, bây giờ nhìn lại, đây hết thảy đều là hắn an bài ổn thõa.‖

Dừng một chút, lại nói: ―Anh yêu em, anh cũng sẽ không lừa em nữa, cũng không muốn em bị bất kỳ tủi thân nào, Vệ Đằng.‖

Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, cười rất dịu dàng, thanh âm cũng rất thành khẩn.

Hồi lâu sau, Vệ Đằng mới khép lại cái miệng vì kinh ngạc mà mở ra rất to, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, từ trên ghế đứng lên, hét lớn một tiếng: ―Anh là đồ ngu hả, anh cho rằng em là bởi vì đồng tình anh nên mới nói như vậy sao!!‖

Nói xong, xoay người thở phì phì bước ra ngoài.

Tiêu Phàm sửng sốt, chỉ nghe phía ngoài lại một trận quyền cước đánh nhau.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Kính Huy sầm mặt vào cửa.

―Cậu là tên ngốc hả!!‖ Vừa vào cửa liền bắt đầu mắng chửi người, dáng vẻ như rất tức giận, ưu nhã, phong độ, giáo dưỡng cũng không biết chạy đi đâu mất rồi.

―Nếu biết là tôi đang giúp cậu, sao còn nói ra? Thằng nhóc kia vừa ra tới nhìn thấy tôi liền đánh! Cậu sao mà cả khổ nhục kế cũng không biết diễn vậy? Nhân cơ hội tóm cậu ta lại không tốt sao? Đầu óc cậu nghĩ thế nào vậy! Tốn công tôi tỉ mỉ bố cục, ở cửa rạp chiếu phim chờ lâu như vậy, chiếc xe của tôi, sửa đắt bao nhiêu có biết không? Cậu làm sao lại cung khai ngay thế?‖

Tiêu Phàm chỉ khe khẽ thở dài, cười nói: ―Tôi nói không lừa cậu ấy thì sẽ không lừa cậu ấy.‖

Diệp Kính Huy lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, tiếp tục nói: ―Tôi hy vọng lòng cậu ấy thật sự tiếp nhận tôi là vì yêu tôi chứ không phải mang theo những tâm tình khác, cậu ấy tự trách mình, đau lòng, tôi sẽ đau lòng.‖

Diệp Kính Huy nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, một hồi lâu sau mới hừ một tiếng.

―Thật là cái tên ngoan cố bảo thủ.‖

Diệp Kính Huy mang kính mác bị gãy hươ hươ trước mặt Tiêu Phàm, lạnh lùng nói: ―Tôi xen vào việc của người khác, còn chọc một miệng lông, con nhím nhỏ nhà cậu, đâm người ta rất ghê gớm à. Đánh tôi một đấm, đánh nát cái kính mác của tôi luôn, mới vừa rồi ở bên ngoài lại nhào tới thăm hỏi bụng tôi một chút nữa.‖

Nhìn nụ cười của Tiêu Phàm càng sâu hơn, còn mang theo mùi vị hạnh phúc kiêu ngạo, Diệp Kính Huy bất đắc dĩ buông lỏng: ―Tiêu Đại thiếu gia, cậu làm sao bồi thường tổn thất của tôi đây?‖

Tiêu Phàm nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ―Kính mát tôi đền cho anh cái tốt hơn, sau đó, anh lại hỏi thăm bụng tôi một chút, được không?‖

―Được đi, miễn cưỡng tiếp nhận.‖

Không đoán được một khắc sau, Tiêu Phàm lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: ―Bất quá tiền thuốc thang do anh đền cho tôi, còn có, phí tổn thất tinh thần.‖

Diệp Kính Huy ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, ―Tôi đột nhiên phát hiện tôi bắt đầu thích cậu, cậu và em trai tôi vẫn thật giống nhau, da mặt dày, không chịu chút lỗ lã nào.‖

Tiêu Phàm khẽ cười cười, nghĩ thầm, vẫn là đừng thích tôi đi, bị đại nhân vật như Diệp Kính Huy anh đây thích là một chuyện rất xui xẻo à, ban đầu bởi vì thích Lâm Vi, đánh loại xuân dược ba trăm hào thăng cực kỳ quý giá cho người ta, bây giờ thích tôi, liền lái xe đến đụng tôi à…

Ngoài miệng lại vẫn đang khách sáo, ―Tôi cũng rất thích anh a, Diệp nhị ca…‖

Diệp Kính Huy cười được sâu hơn, ―Được rồi, chuyện của cậu tôi cũng lười nhúng tay, cánh tay của cậu chỉ bị trật thôi, tháo bỏ thạch cao đi là được, trong khoảng thời gian này trước không phá đi, dĩ nhiên có thể nhân cơ hội bồi dưỡng một chút tình cảm, thậm chí…‖

Nói đến chỗ then chốt, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa, ―Để cậu ta giúp cậu tắm rửa…gì đó‖

Tiêu Phàm gật đầu mỉm cười.

Diệp Kính Huy nói tiếp: ―Cậu và Kính Văn không phải là cùng xưng Hắc Bạch song lang sao? Tôi thấy cậu đàng hoàng hơn nó nhiều lắm, năm đó nó vì theo đuổi Lâm Vi, giả tủi thân giả đáng thương, thủ đoạn gì cũng dùng cả, thậm chí dựng cảnh giả bản thân bị cưỡng bức, thằng nhóc cậu sao dễ cung khai như vậy chứ, khổ nhục kế cũng không biết diễn, lãng phí thời gian quý giá của tôi.‖

Diệp Kính Huy nói xong, liền phất phất tay đi ra ngoài.

Tiêu Phàm cúi đầu, mỉm cười không nói.

Trong lòng cũng đang nói, thật ra thì tôi với em trai anh tám lạng nửa cân, đều không tốt hơn chỗ nào.

Mưu kế cũng phải tùy người mà khác nhau, đúng bệnh bốc thuốc mới có hiệu quả a.

Thật ra thì, lúc ấy Tiêu Phàm bởi vì nhìn thấy Vệ Đằng xông đèn đỏ, quá mức khẩn trương, lúc xông lại, Diệp Kính Huy cũng giật mình.

Vốn là tốc độ xe không nhanh, sau khi thắng xe, theo lý mà nói chẳng qua là nhẹ nhàng đụng hắn một cái, lăn trên mặt đất hai vòng là xong rồi.

Không ngờ Tiêu Phàm so với dự tính càng điên cuồng hơn, lúc xông lại tốc độ quá nhanh, bị đụng trúng cánh tay tổn thương, còn chảy rất nhiều máu.

Lúc đưa đi bệnh viện, cho dù bình tĩnh như Diệp Kính Huy, cũng phải nhăn mày.

Bất quá lúc bị Tiêu Phàm trách hỏi, Diệp Kính Huy cũng là nhún vai như chẳng có chuyện gì, ―Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi nghe lệnh em trai nha.‖

Tiêu Phàm gọi điện thoại về hỏi Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn đầu óc như sương mù, ―Đâu có chuyện gì liên quan tới tớ? Tớ có biết gì đâu, cậu đừng đổ oan cho tớ.‖

Hai anh em đổ thừa lẫn nhau, Tiêu Phàm đành mỉm cười bất đắc dĩ, mặc dù ban đầu cũng không định so đo.

Trong lòng thật ra rõ căn nguyên, con người Diệp Kính Văn mặc dù thủ đoạn tồi tệ, còn chưa tồi tệ đến trình độ này, so với anh trai hắn dĩ nhiên kém hơn một chút, Diệp Kính Huy mà, thủ đoạn vừa nhiều vừa ngoan độc, nghe đâu năm đó chuyện bắt cóc Lâm Vi cũng đã làm.

Cười lên cũng là bộ mặt vô tội, thật là một người đáng sợ, chọc không nổi, mình trốn được thì trốn.

Bất quá Vệ Đằng thật là đủ dũng cảm nha, đánh hắn hai đấm, mạnh mẽ trút giận. Theo Kính Văn nói, không người nào có thể đụng tới một cọng lông của hắn, không ngờ lại bị Vệ Đằng ngốc đánh cho.

Đoán chừng là Diệp Kính Huy rất tức giận, cũng đối với Vệ Đằng không có biện pháp.

Lần náo loạn này cứ vậy mà kết thúc, đáng thương cho Tiêu Phàm, bây giờ hai tay bị bó bột cứng ngắt, làm việc gì cũng bất tiện.

Chung quy không thể dùng chân tắm rửa, dùng chân ăn cơm, dùng chân gõ bàn phím viết luận văn chứ?

Hôm xuất viện, Vệ Đằng không đến đón, sau khi Tiêu Phàm được Diệp Kính Huy đưa về, ngồi trên ghế sa lon, nhàn nhã chơi đùa bằng chân, chờ con mồi tới cửa.

Quả nhiên, rất nhanh liền vang lên tiếng gõ cửa.

Đến trước cửa nhìn, đứng ở phía ngoài là con nhím nhỏ non non đã chủ động tự lột da.

Tiêu Phàm cười cười, muốn mở cửa lại không tiện, đứng yên tại chỗ buồn phiền.

Sau nửa ngày, ngang hạ quyết tâm, cúi đầu dùng răng cắn.

Lúc cửa mở ra, Vệ Đằng chính là thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Phàm vẫn luôn tao nhã như hoàng tử, cau mày không chút hình tượng mà dùng răng cắn tay nắm cửa, sau khi thấy Vệ Đằng lại nở nụ cười lúng túng.

―Vào đi. . .‖

Vệ Đằng cúi thấp đầu vào cửa, nhìn hai tay hắn băng lại treo trên cổ, bộ dáng kia đặc biệt buồn cười, nhìn thấy lại đặc biệt đau lòng.

―Anh có đói bụng không, em… mang chút đồ đến cho anh ăn.‖ Vệ Đằng đặt túi nhựa đang cầm lên bàn, mở ra, lấy đũa.

Tiêu Phàm ngồi trên ghế sa lon nhìn Vệ Đằng, trong lòng lại có chút chua xót. Nhìn cậu ấy vẻ mặt đau lòng… có phải là đang quan tâm đến mình?

Vệ Đằng quay đầu thấy cảm động thật sâu trong mắt Tiêu Phàm, mũi cũng hơi ê, trước kia lúc ở bên nhau, cũng chưa từng làm gì cho anh ấy.

Mỗi lần anh ấy viết luận văn thức đêm mệt mỏi, mình cũng chỉ biết chơi game, thậm chí ngay cả câu an ủi anh ấy, để anh ấy chú ý sức khỏe mà ngủ sớm các loại cũng không có.

Ngược lại là anh ấy, có thức khuya hơn nữa thì sáng hôm sau cũng sẽ dậy sớm nấu cơm cho mình, rất dịu dàng chăm sóc.

Kỳ thực, nghĩ kỹ ra, nếu như thật không có một chút tình cảm, cần gì làm đến mức đó?

Càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Phàm đối với bản thân đặc biệt tốt, Vệ Đằng hít mũi một cái, mở hộp cơm ra.

Tiêu Phàm nở nụ cười, bởi vì kích động, thanh âm tựa hồ cũng có chút phát run, ―Không nghĩ đến, em còn nhớ rõ anh thích ăn món gì.‖

Vệ Đằng gật đầu một cái, ―Dĩ nhiên nhớ rồi.‖

Thật ra thì chưa từng chú ý anh ấy thích ăn gì, chỉ biết chiếu theo thực đơn đặc thù anh ấy chuẩn bị cho mình, thỉnh thoảng còn oán giận món ăn quá thanh đạm.

Khi đó thật là không hiểu chuyện mà.

Bây giờ tùy tiện suy nghĩ một chút, liền nhớ ra cả.

Cuộc sống ở bên cạnh anh ấy đã sớm khắc sâu vào ký ức, trước kia là lười quan tâm tới, bây giờ lúc muốn quan tâm, những chi tiết đó cũng dần dần hiện lên rõ ràng.

Ví dụ như lúc anh ấy ăn cơm thích dùng đũa gõ nhẹ vào ly mình, anh ấy không ăn đồ cay, không ăn chua, thích món ăn thanh đạm, thường ăn cơm Tây, thích ăn thịt bò, thích rau cải, trứng gà cũng thích luộc hơn chiên xào, anh ấy không thích tất cả những món nhiều dầu mỡ.

Tiêu Phàm vẻ mặt cảm động nhìn những hộp cơm nho nhỏ đó, thật giống như đứa trẻ thấy được kẹo vậy.

Loại vẻ mặt đó lại khiến Vệ Đằng đau lòng, có lẽ những năm gần đây, không có một người nào quan tâm anh ấy như vậy chăng.

―Chuyện đó… em đút anh nha.‖ Vệ Đằng ngẩng đầu, thấy trong mắt hắn chợt lóe, lại cúi đầu ngượng ngùng, ―Tayanh không tiện, cũng không thể bò xuống ăn như heo mà.‖

Tiêu Phàm vội vàng ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Vệ Đằng, mặt cảm động, ―Vậy… cực khổ cho em rồi, đút anh ăn đi.‖

Vệ Đằng cầm lấy cái muỗng, múc cơm, đưa tới: ―Mở miệng.‖

Nụ cười Tiêu Phàm có hơi cứng ngắc, há to miệng nuốt cơm xuống.

―Vệ Đằng, em có thể…‖

―Mở miệng.‖

―Um…‖

―Anh là nói đừng đút như đút trẻ con vậy…‖

―Bớt nói nhảm đi, mở miệng!‖

Tiêu Phàm rốt cục bất đắc dĩ bại trận.

Trong lòng biết, Vệ Đằng thật ra là đang xấu hổ, đỏ mặt đút cơm cho mình, nhưng lại làm bộ như rất hung dữ, thật ra là cực kỳ đáng yêu.

Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, hai người càng về sau cũng không biết là đang dùng cơm hay là đang diễn trò buồn nôn.

Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt quấn lấy nhau, thẹn thùng chuyển tầm mắt, sau đó lại quay đầu nhìn nhau.

Máy móc lặp lại động tác đút cơm, hai người nhìn đối phương, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.

Cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, ai cũng không đành lòng lên tiếng đánh vỡ không khí ngọt ngào này.

Đến tận khi bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi đập cửa, ―Tớ phi, Vệ Đằng cậu đút cơm sắp sửa hai giờ! Cậu không phải cũng đem mình dâng cho người ta ăn đấy chứ? Nhanh chóng lếch ra ngoài đi học đi!‖

Vệ Đằng như giống như bị chạm điện, ném cái muỗng, đỏ mặt nhảy dựng lên liền hướng ra ngoài.

―Em đi… bữa tối lại đưa cơm cho anh.‖

Tiêu Phàm đối với bóng lưng cậu ta mỉm cười.

Vệ Đằng sau khi ra cửa liền tàn nhẫn tặng Châu Vũ một đấm, ―Cậu làm ồn cái quái gì vậy, chỉ biết ồn ào thôi! Không biết mình rất phiền người à!‖

Châu Vũ tủi thân nói: ―Tớ đây chẳng phải là lo lắng hắn bất lợi với cậu sao… lâu như vậy, không nhất định có chuyện gì sẽ xảy ra mà.‖

―Vớ vẩn! Bây giờ hai tay anh ấy đều bị treo lên, còn có thể làm gì tớ, cậu lăn đi học trước đi, tớ lập tức tới ngay.‖ Nói xong liếc mắt, sau đó lại xoay người vào cửa.

―Này, anh đưa chìa khóa cho em đi, bằng không anh lại phải dùng răng mở cửa.‖

Tiêu Phàm gật đầu một cái, ―Ở trong túi anh ấy, em tự lấy đi.‖

Vệ Đằng oh một tiếng, đến bên cạnh Tiêu Phàm, ngón tay run rẩy đút vào túi quần của hắn, sờ a sờ…

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Sờ tới tim đập tăng nhanh, hô hấp dồn dập, còn chưa tìm thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu.

Vệ Đằng có chút chán nản, lại thấy Tiêu Phàm cười đến rất thích thú.

―Cười cái gì mà cười!‖ Vệ Đằng rống lên một câu, đổi lại sờ túi khác, sờ đến cơ đùi mạnh mẽ, tim đập nhanh hơn, hô hấp càng thêm dồn dập…

Tiêu Phàm tựa hồ rất hưởng thụ, càng về sau lại thoải mái đến rên rỉ ra tiếng, Vệ Đằng giận đến rút tay về, ―Chìa khóa đâu?‖

Tiêu Phàm mỉm cười: ―Trong túi áo ngoài.‖

Vệ Đằng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm: ―Anh trêu chọc em?‖

―Tự em hiểu lầm mà.‖ Ngữ khí Tiêu Phàm rất vô tội.

Vệ Đằng hừ một tiếng, từ túi áo ngoài lấy chìa khóa ra, liếc hắn một cái, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

Buổi tối lại vui vẻ cầm hộp cơm đến đút, Vệ Đằng quả là chẳng nhớ chút thù vặt nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương