Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
-
Chương 12
Tôi nhẹ nhàng bước tới, cẩn thận bước về phía góc tối om nơi phát ra âm thanh kia
Phía sau ký túc xá của bọn Đại Oai, là một kho hàng bị bỏ hoang từ lâu, mà chỗ phát ra âm thanh, lại đúng là phía tây của kho hàng. Tôi nhẹ nhàng đi đến gần, xuyên qua những tia sáng yếu ớt âm u, nhìn thấy một bóng người đang ngồi sụp ở trong góc tường, mà cái loại âm thanh “Xoàn xoạt, xoàn xoạt” này, đang được truyền ra từ chính chỗ đó
Nếu đổi lại la những người khác, chỉ sợ sẽ không biết được một loại âm thanh như vậy có nghĩa gì, nhưng tôi vừa nghe qua, liền hiểu ra ngay
Tôi nghĩ nghĩ, bước tiến lên cách góc tường tầm hai mươi bước thì dừng lại, nhặt một cục đá nhỏ lên, nhẹ nhàng ném qua
Cục đá nhỏ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Bộp” vang vọng, ở cái góc tối tăm yên tĩnh này, càng rõ ràng vô cùng. Tiếng “Xoàn soạt” dần dần mất hẳn, người từ trong góc tối từ từ đứng lên, từ từ quay đầu lại nhìn tôi
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta (cô ta) lắm, nhưng tôi biết anh ta (cô ta) đang vô cùng cảnh giác
Vì thế, tôi cũng đứng im, yên lặng nhìn anh ta (cô ta), không có động tác gì
Chúng tôi cứ giằng co như vậy, một lúc lâu, rất lâu sau, anh ta (cô ta) bắt đầu run run, tôi biết tinh thần anh ta (cô ta) đã thả lỏng đôi chút liền dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói với anh ta (cô ta), từ từ, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại bạn…” vẫn như trước nhìn hướng về phía anh ta (cô ta), nhẹ nhàng, lùi về phía sau từng bước một
Anh ta (cô ta) chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tôi nhẹ nhàng lùi về phía sau, lùi về phía sau từng bước một; anh ta (cô ta) lại nhẹ nhàng bước lên phía trước, bước lên phía trước từng bước từng bước một. Cuối cùng chậm rãi đi về chỗ có ánh sáng, tôi liền nhìn thấy rõ ràng, là cô ấy, thở ra một hơi, mỉm cười gọi cô ấy: “Viên Viên…”
Dường như cô ấy cũng nhận ra tôi, vẻ mặt lại càng thả lỏng hơn tiến lên phía trước, đó chỉ là một đôi mắt màu đen và trắng, ánh mắt chuyển động liên tục, tràn đầy vẻ sợ hãi và dè chừng
Vốn dĩ cô ấy rất là xinh đẹp, nhưng bởi vì trong một thời gian dài không thể ăn cơm bình thường được, bị đói bụng đến độ xanh xao vàng vọt, chỉ còn da bọc xương, trên khuôn mặt, hai hốc mắt sâu hoắm, xương gò má nhô ra, tóc bị biến thành màu vàng hoe rối tung lên, dáng vẻ rất tàn tạ khô héo, thoạt nhìn có chút đáng sợ
Mà điều đáng sợ hơn nữa, chính là miệng của cô ấy. Trong miệng cô ấy đầy là những mảnh gạch đá vụn, khóe môi dính đầy máu tươi
Tôi dang hai tay ra, biểu thị trên tay không có vật gì, chậm rãi tiến lên phía trước, mỗi một động tác đều được làm đặc biệt cẩn thận, chậm rãi, từng bước từng bước tới gần cô ấy, cuối cùng, đưa tay ôm lấy cô ấy!
Cơ thể của cô ấy hơi run run lên một chút, nhưng không có phản kháng gì
Tôi rất là vui mừng, ôm vai cô ấy, hỏi: “Tại sao cô lại đi đến đây vậy?”
Đột nhiên cô ấy run run, nói: “Tôi nhìn thấy rất nhiều máu, rất nhiều máu…”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, kiên định nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây! Mọi chuyện đều có tôi rồi!”
Đến nửa đêm, rốt cục tôi thành công khuyên Hà Viên Viên nhổ tất cả những mảnh vụ gạch đá trong miệng ra, dẫn cô ấy tới nhà ăn kinh doanh hai tư giờ trong trường học, dùng nước giúp cô ấy rửa sạch mặt, súc miệng, sửa lại tóc tai một chút, sau đó, gọi cho cô ấy một bát mỳ thịt bò.
Trong phòng ăn ngoại trừ người đầu bếp ra, thì không có một bóng người, hoàn cảnh như vậy cũng làm cô ấy an tâm hơn.
Bước vào nhà ăn sáng choang. Cô ấy vốn có chút sợ hãi, tôi cũng lo cô ấy không chịu được, không nghĩ tới, sau khi run run một lát, không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn vào theo.
Cuối cùng nhìn cô ấy bắt đầu ăn mỳ, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhân lúc cô ấy chưa ăn xong, tạm thời rời khỏi phạm vi tầm nhìn của cô ấy, bấm điện thoại gọi cho giáo sư lý, xin ông ấy cho người tới đón Hà Viên Viên.
Giáo sư Lý nhận được điện thoại, như trút được gánh nặng, nói tối hôm nay, vốn dĩ Hà Viên Viên đã nằm ngủ, cô giúp việc vội vàng tranh thủ thời gian làm gà, ai ngờ đột nhiên cô ấy lại chạy đến phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy cảnh tiết gà đang chảy tí tách, lập tức ôm đầu gào to, chạy đi, không biết tung tích. Bọn họ tìm cô ấy suốt cả một đêm.
Tôi đại khái đem một chút tình hình nói cho giáo sư, không dám để mất nhiều thời gian, nhanh chóng trở về nhà ăn
Hà Viên Viên ngoan ngoãn ăn xong mì, bỗng nhiên nhìn chằm chằm cái nơ hình hoa lựu trước ngực tôi nói: “Thật là đẹp” trong nháy mắt đó, vẻ mặt không khác gì so với những người bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ tự nhiên ôn nhu khó có thể nói hết được.
Đây là cái nơ mẹ tôi tặng cho tôi khi còn bé, là một trong những kỷ vật ít ỏi còn lại bên người tôi! Nhưng mà, trong nháy mắt đó, nhìn nét mặt của cô ấy, tôi cảm thấy đặc biệt vui vẻ, không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gỡ cái nơ xuống, cẩn thận cài lên ngực cô ấy, nói: “Viên Viên, tất cả chúng tôi đều yêu quý cô, cho nên…. Cô đừng sợ hãi….”
Ánh mắt cô ấy rủ xuống, ôn nhu gật đầu
Tôi nhìn cô ấy, hết sức ngạc nhiên, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác chưa bao giờ có, chỉ đơn giản giống như một người đã tạo nên ánh sáng niềm tin cho người khác vậy.
Hà Viên Viên và tôi cùng tuổi với nhau, là bệnh nhân của Giáo sư Lý, tâm trí không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng lại bị mặc chứng chiều sâu sợ hãi, sợ ánh sáng, sợ âm thanh, sợ người, sợ máu… Bởi vì lúc nào cũng bị bủa vây trong sợ hãi, hầu như không ra khỏi cửa, cũng không có cách nào ăn uống bình thường được, cơ thể vô cùng yếu ớt
Theo như trên bệnh án ghi lại, khi cô ấy đối diện với những người đặc biệt thân cận thì lại có vẻ cô cùng bình thường, có thể giải ra những đề toán phức tạp; có thể nấu ra các món ăn ngon; có thể viết ra những nét chữ cực đẹp… Đáng tiếc, cái người mà cô ấy có thể gọi là “thân cận” này, lại chỉ có một người là – giáo sư Pauleta của cô!
Từ nhỏ cô ấy đã sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, không người nào có thể tiếp cận được, cuối cùng là Pauleta, một người đàn ông có mái tóc nâu người Tây Ban Nha, đã làm thay đổi tất cả. Ông ấy giành được sự tín nhiệm của cô ấy, làm bạn với cô ấy suốt mười năm trời, dậy cho cô ấy đủ mọi loại kiến thức, tự mình chứng minh rằng, tâm trí cô không bị tổn thương gì, thậm chí còn vô cùng thông minh, chỉ cần vượt qua chứng sợ hãi, hoàn toàn có thể có cuộc sống giống như những người bình thường khác
Ông ấy chỉ dậy cho cô ấy hòa nhập với xã hội từng chút từng chút một, vỗn dĩ đã sắp thành công, nhưng ba năm trước đây, lúc dẫn theo cô ra bên ngoài, không may gặp phải tai nạn xe cộ, không ngờ bỏ mạng. Cô ấy cũng bị trọng thương, tệ hơn là, cùng với sự ra đi của ông ấy, toàn bộ thế giới của cô ấy đều sụp đổ, thậm chí, tình hình của cô ấy lúc đó so với trước khi được ông ấy chỉ dậy càng nghiêm trọng hơn
Cô ấy lại trở nên sợ hãi thế giới, sợ hãi mọi người, sợ âm thanh, sợ ánh sáng, sợ tất cả mọi thứ… Từ sáng đến tối đều nhốt mình trong phòng tối, điên cuồng đọc sách. Thỉnh thoảng lén lút trốn vào trong phòng bếp làm đồ ăn, lại kiên quyết từ chối tiếp xúc với bên ngoài. Khi bị kích động nghiêm trọng, thì lại cuộn tròn ở trong góc phòng, bắt đầu cắn gặm góc tường, đem gạch đá chỗ đó cắn rơi xuống, có khi còn đem toàn bộ nuốt vào, vì thế đã phải làm phẫu thuật nhiều lần
Người nhà cô bó tay không có cách nào nữa, vì biết được Giáo sư Lý là chuyên gia giỏi nhất trong nước về điều trị chứng chiều sâu sợ hãi, liền không tiếc tiền của đem cô đến điều trị. Gia cảnh nhà cô ấy rất tốt, cho nên, sau khi tới Bắc Kinh, trước tiên người nhà cô ấy mua một căn nhà trong dãy nhà dành cho nhân viên nhà trường nằm sát bên cạnh trường học của chúng tôi ở lại cùng cô, để thuận cho việc điều trị
Nơi ở của cô ấy chính là chỗ kế bên ký túc xá của bọn Đại Oai, chắc là tối nay sau khi bị kích động, nên hoảng hốt chạy bừa đến đây, theo bản năng chạy tới chỗ tối tăm không có ánh sáng, kết quả, chạy đến kho hàng…
Nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khoảng vào mùa hè năm trước, thời điểm ấy, tôi vừa mới trà trộn vào đám sinh viên của Giáo sư Lý
Ngày đó, Giáo sư Lý nói mới tiếp nhận một bệnh nhân, bệnh tình vô cùng đặc biệt, lúc tới nhà khám bệnh, liền dẫn theo vài nghiên cứu sinh, để cho mọi người tiến hành quan sát học tập. Bởi vì tôi không phải lên lớp, liền dẫn tôi đi cùng. Sau khi tới chỗ ở của cô ấy, chúng tôi đều ở lại phòng khách, chỉ có một mình Giáo sư Lý mở cửa đi vào phòng ngủ của cô ấy làm lộ ra rèm cửa sổ màu đen
Nội dung trị liệu hôm đó là để chọn ra cách hướng dẫn cho cô ấy làm quen âm thanh và ánh sáng, Giáo sư Lý hết sức cẩn thận, bắt đầu từ việc cho cô ấy tiếp xúc với những bức tranh tối màu không ánh sáng, mới đầu tiến hành rất thuận lợi, nhưng không biết bức tranh nào khiến cho cô ấy tinh thần của cô ấy xấu đi. Vốn dĩ cô ấy rất im lặng, đang lúc xem tranh lại đột nhiên đứng bật dậy, đẩy người trong phòng khách ra, chạy đến ban công, liều mạng cắn gặm gạch đá. Ngày hôm đó, do ánh sáng trên ban công quá sáng, cảm xúc của cô ấy liền có vẻ đặc biệt kích động. Cô ấy nắm chắc cây gậy chống quần áo, biểu hiện ra tính công kích rất mạnh, hầu như không có người nào có thể tới gần cạnh cô ấy…. Cuối cùng, cuối cùng là tôi, sau khi chịu đựng bị cây gậy đánh mấy cái, phấn đấu quên mình lao về phía trước, liều mạng ôm lấy cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy không động đậy nữa…. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó hình như tôi cũng nói những lời này với cô ấy: “Đừng sợ, có tôi ở đây! Mọi chuyện đều có tôi rồi!”
Tôi tin rằng tâm trí cô ấy là bình thường, theo như những gì tôi nhìn thấy cô ấy biểu hiện tối nay có thể suy đoán rằng. Cô ấy nhỡ rõ tôi, vừa nhìn thấy liền nhận ra tôi, mà không ngờ cô ấy lại tin tưởng tôi tình nguyện giao tiếp với tôi, làm cho tôi vô cùng cảm động
Tối hôm nay, rõ ràng là cô ấy rất sợ hãi , sau những cảm xúc tích tụ lâu ngày lại một lần nữa phát tác nghiêm trọng, mà tôi, thậm chí không có sử dụng Estazolam (một loại thuốc an thần), không có sử dụng paroxetine ( loại thuốc chống trầm cảm), không có sử dụng các loại thuốc chống sợ hãi, chỉ đơn thuần thông qua giao tiếp, liền có thể trấn an cô ấy một cách hiệu quả!
Tôi nghĩ, tôi có thể giúp đỡ cô ấy…. nhất định là có thể!
Phía sau ký túc xá của bọn Đại Oai, là một kho hàng bị bỏ hoang từ lâu, mà chỗ phát ra âm thanh, lại đúng là phía tây của kho hàng. Tôi nhẹ nhàng đi đến gần, xuyên qua những tia sáng yếu ớt âm u, nhìn thấy một bóng người đang ngồi sụp ở trong góc tường, mà cái loại âm thanh “Xoàn xoạt, xoàn xoạt” này, đang được truyền ra từ chính chỗ đó
Nếu đổi lại la những người khác, chỉ sợ sẽ không biết được một loại âm thanh như vậy có nghĩa gì, nhưng tôi vừa nghe qua, liền hiểu ra ngay
Tôi nghĩ nghĩ, bước tiến lên cách góc tường tầm hai mươi bước thì dừng lại, nhặt một cục đá nhỏ lên, nhẹ nhàng ném qua
Cục đá nhỏ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Bộp” vang vọng, ở cái góc tối tăm yên tĩnh này, càng rõ ràng vô cùng. Tiếng “Xoàn soạt” dần dần mất hẳn, người từ trong góc tối từ từ đứng lên, từ từ quay đầu lại nhìn tôi
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta (cô ta) lắm, nhưng tôi biết anh ta (cô ta) đang vô cùng cảnh giác
Vì thế, tôi cũng đứng im, yên lặng nhìn anh ta (cô ta), không có động tác gì
Chúng tôi cứ giằng co như vậy, một lúc lâu, rất lâu sau, anh ta (cô ta) bắt đầu run run, tôi biết tinh thần anh ta (cô ta) đã thả lỏng đôi chút liền dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói với anh ta (cô ta), từ từ, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại bạn…” vẫn như trước nhìn hướng về phía anh ta (cô ta), nhẹ nhàng, lùi về phía sau từng bước một
Anh ta (cô ta) chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tôi nhẹ nhàng lùi về phía sau, lùi về phía sau từng bước một; anh ta (cô ta) lại nhẹ nhàng bước lên phía trước, bước lên phía trước từng bước từng bước một. Cuối cùng chậm rãi đi về chỗ có ánh sáng, tôi liền nhìn thấy rõ ràng, là cô ấy, thở ra một hơi, mỉm cười gọi cô ấy: “Viên Viên…”
Dường như cô ấy cũng nhận ra tôi, vẻ mặt lại càng thả lỏng hơn tiến lên phía trước, đó chỉ là một đôi mắt màu đen và trắng, ánh mắt chuyển động liên tục, tràn đầy vẻ sợ hãi và dè chừng
Vốn dĩ cô ấy rất là xinh đẹp, nhưng bởi vì trong một thời gian dài không thể ăn cơm bình thường được, bị đói bụng đến độ xanh xao vàng vọt, chỉ còn da bọc xương, trên khuôn mặt, hai hốc mắt sâu hoắm, xương gò má nhô ra, tóc bị biến thành màu vàng hoe rối tung lên, dáng vẻ rất tàn tạ khô héo, thoạt nhìn có chút đáng sợ
Mà điều đáng sợ hơn nữa, chính là miệng của cô ấy. Trong miệng cô ấy đầy là những mảnh gạch đá vụn, khóe môi dính đầy máu tươi
Tôi dang hai tay ra, biểu thị trên tay không có vật gì, chậm rãi tiến lên phía trước, mỗi một động tác đều được làm đặc biệt cẩn thận, chậm rãi, từng bước từng bước tới gần cô ấy, cuối cùng, đưa tay ôm lấy cô ấy!
Cơ thể của cô ấy hơi run run lên một chút, nhưng không có phản kháng gì
Tôi rất là vui mừng, ôm vai cô ấy, hỏi: “Tại sao cô lại đi đến đây vậy?”
Đột nhiên cô ấy run run, nói: “Tôi nhìn thấy rất nhiều máu, rất nhiều máu…”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, kiên định nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây! Mọi chuyện đều có tôi rồi!”
Đến nửa đêm, rốt cục tôi thành công khuyên Hà Viên Viên nhổ tất cả những mảnh vụ gạch đá trong miệng ra, dẫn cô ấy tới nhà ăn kinh doanh hai tư giờ trong trường học, dùng nước giúp cô ấy rửa sạch mặt, súc miệng, sửa lại tóc tai một chút, sau đó, gọi cho cô ấy một bát mỳ thịt bò.
Trong phòng ăn ngoại trừ người đầu bếp ra, thì không có một bóng người, hoàn cảnh như vậy cũng làm cô ấy an tâm hơn.
Bước vào nhà ăn sáng choang. Cô ấy vốn có chút sợ hãi, tôi cũng lo cô ấy không chịu được, không nghĩ tới, sau khi run run một lát, không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn vào theo.
Cuối cùng nhìn cô ấy bắt đầu ăn mỳ, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhân lúc cô ấy chưa ăn xong, tạm thời rời khỏi phạm vi tầm nhìn của cô ấy, bấm điện thoại gọi cho giáo sư lý, xin ông ấy cho người tới đón Hà Viên Viên.
Giáo sư Lý nhận được điện thoại, như trút được gánh nặng, nói tối hôm nay, vốn dĩ Hà Viên Viên đã nằm ngủ, cô giúp việc vội vàng tranh thủ thời gian làm gà, ai ngờ đột nhiên cô ấy lại chạy đến phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy cảnh tiết gà đang chảy tí tách, lập tức ôm đầu gào to, chạy đi, không biết tung tích. Bọn họ tìm cô ấy suốt cả một đêm.
Tôi đại khái đem một chút tình hình nói cho giáo sư, không dám để mất nhiều thời gian, nhanh chóng trở về nhà ăn
Hà Viên Viên ngoan ngoãn ăn xong mì, bỗng nhiên nhìn chằm chằm cái nơ hình hoa lựu trước ngực tôi nói: “Thật là đẹp” trong nháy mắt đó, vẻ mặt không khác gì so với những người bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ tự nhiên ôn nhu khó có thể nói hết được.
Đây là cái nơ mẹ tôi tặng cho tôi khi còn bé, là một trong những kỷ vật ít ỏi còn lại bên người tôi! Nhưng mà, trong nháy mắt đó, nhìn nét mặt của cô ấy, tôi cảm thấy đặc biệt vui vẻ, không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gỡ cái nơ xuống, cẩn thận cài lên ngực cô ấy, nói: “Viên Viên, tất cả chúng tôi đều yêu quý cô, cho nên…. Cô đừng sợ hãi….”
Ánh mắt cô ấy rủ xuống, ôn nhu gật đầu
Tôi nhìn cô ấy, hết sức ngạc nhiên, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác chưa bao giờ có, chỉ đơn giản giống như một người đã tạo nên ánh sáng niềm tin cho người khác vậy.
Hà Viên Viên và tôi cùng tuổi với nhau, là bệnh nhân của Giáo sư Lý, tâm trí không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng lại bị mặc chứng chiều sâu sợ hãi, sợ ánh sáng, sợ âm thanh, sợ người, sợ máu… Bởi vì lúc nào cũng bị bủa vây trong sợ hãi, hầu như không ra khỏi cửa, cũng không có cách nào ăn uống bình thường được, cơ thể vô cùng yếu ớt
Theo như trên bệnh án ghi lại, khi cô ấy đối diện với những người đặc biệt thân cận thì lại có vẻ cô cùng bình thường, có thể giải ra những đề toán phức tạp; có thể nấu ra các món ăn ngon; có thể viết ra những nét chữ cực đẹp… Đáng tiếc, cái người mà cô ấy có thể gọi là “thân cận” này, lại chỉ có một người là – giáo sư Pauleta của cô!
Từ nhỏ cô ấy đã sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, không người nào có thể tiếp cận được, cuối cùng là Pauleta, một người đàn ông có mái tóc nâu người Tây Ban Nha, đã làm thay đổi tất cả. Ông ấy giành được sự tín nhiệm của cô ấy, làm bạn với cô ấy suốt mười năm trời, dậy cho cô ấy đủ mọi loại kiến thức, tự mình chứng minh rằng, tâm trí cô không bị tổn thương gì, thậm chí còn vô cùng thông minh, chỉ cần vượt qua chứng sợ hãi, hoàn toàn có thể có cuộc sống giống như những người bình thường khác
Ông ấy chỉ dậy cho cô ấy hòa nhập với xã hội từng chút từng chút một, vỗn dĩ đã sắp thành công, nhưng ba năm trước đây, lúc dẫn theo cô ra bên ngoài, không may gặp phải tai nạn xe cộ, không ngờ bỏ mạng. Cô ấy cũng bị trọng thương, tệ hơn là, cùng với sự ra đi của ông ấy, toàn bộ thế giới của cô ấy đều sụp đổ, thậm chí, tình hình của cô ấy lúc đó so với trước khi được ông ấy chỉ dậy càng nghiêm trọng hơn
Cô ấy lại trở nên sợ hãi thế giới, sợ hãi mọi người, sợ âm thanh, sợ ánh sáng, sợ tất cả mọi thứ… Từ sáng đến tối đều nhốt mình trong phòng tối, điên cuồng đọc sách. Thỉnh thoảng lén lút trốn vào trong phòng bếp làm đồ ăn, lại kiên quyết từ chối tiếp xúc với bên ngoài. Khi bị kích động nghiêm trọng, thì lại cuộn tròn ở trong góc phòng, bắt đầu cắn gặm góc tường, đem gạch đá chỗ đó cắn rơi xuống, có khi còn đem toàn bộ nuốt vào, vì thế đã phải làm phẫu thuật nhiều lần
Người nhà cô bó tay không có cách nào nữa, vì biết được Giáo sư Lý là chuyên gia giỏi nhất trong nước về điều trị chứng chiều sâu sợ hãi, liền không tiếc tiền của đem cô đến điều trị. Gia cảnh nhà cô ấy rất tốt, cho nên, sau khi tới Bắc Kinh, trước tiên người nhà cô ấy mua một căn nhà trong dãy nhà dành cho nhân viên nhà trường nằm sát bên cạnh trường học của chúng tôi ở lại cùng cô, để thuận cho việc điều trị
Nơi ở của cô ấy chính là chỗ kế bên ký túc xá của bọn Đại Oai, chắc là tối nay sau khi bị kích động, nên hoảng hốt chạy bừa đến đây, theo bản năng chạy tới chỗ tối tăm không có ánh sáng, kết quả, chạy đến kho hàng…
Nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khoảng vào mùa hè năm trước, thời điểm ấy, tôi vừa mới trà trộn vào đám sinh viên của Giáo sư Lý
Ngày đó, Giáo sư Lý nói mới tiếp nhận một bệnh nhân, bệnh tình vô cùng đặc biệt, lúc tới nhà khám bệnh, liền dẫn theo vài nghiên cứu sinh, để cho mọi người tiến hành quan sát học tập. Bởi vì tôi không phải lên lớp, liền dẫn tôi đi cùng. Sau khi tới chỗ ở của cô ấy, chúng tôi đều ở lại phòng khách, chỉ có một mình Giáo sư Lý mở cửa đi vào phòng ngủ của cô ấy làm lộ ra rèm cửa sổ màu đen
Nội dung trị liệu hôm đó là để chọn ra cách hướng dẫn cho cô ấy làm quen âm thanh và ánh sáng, Giáo sư Lý hết sức cẩn thận, bắt đầu từ việc cho cô ấy tiếp xúc với những bức tranh tối màu không ánh sáng, mới đầu tiến hành rất thuận lợi, nhưng không biết bức tranh nào khiến cho cô ấy tinh thần của cô ấy xấu đi. Vốn dĩ cô ấy rất im lặng, đang lúc xem tranh lại đột nhiên đứng bật dậy, đẩy người trong phòng khách ra, chạy đến ban công, liều mạng cắn gặm gạch đá. Ngày hôm đó, do ánh sáng trên ban công quá sáng, cảm xúc của cô ấy liền có vẻ đặc biệt kích động. Cô ấy nắm chắc cây gậy chống quần áo, biểu hiện ra tính công kích rất mạnh, hầu như không có người nào có thể tới gần cạnh cô ấy…. Cuối cùng, cuối cùng là tôi, sau khi chịu đựng bị cây gậy đánh mấy cái, phấn đấu quên mình lao về phía trước, liều mạng ôm lấy cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy không động đậy nữa…. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó hình như tôi cũng nói những lời này với cô ấy: “Đừng sợ, có tôi ở đây! Mọi chuyện đều có tôi rồi!”
Tôi tin rằng tâm trí cô ấy là bình thường, theo như những gì tôi nhìn thấy cô ấy biểu hiện tối nay có thể suy đoán rằng. Cô ấy nhỡ rõ tôi, vừa nhìn thấy liền nhận ra tôi, mà không ngờ cô ấy lại tin tưởng tôi tình nguyện giao tiếp với tôi, làm cho tôi vô cùng cảm động
Tối hôm nay, rõ ràng là cô ấy rất sợ hãi , sau những cảm xúc tích tụ lâu ngày lại một lần nữa phát tác nghiêm trọng, mà tôi, thậm chí không có sử dụng Estazolam (một loại thuốc an thần), không có sử dụng paroxetine ( loại thuốc chống trầm cảm), không có sử dụng các loại thuốc chống sợ hãi, chỉ đơn thuần thông qua giao tiếp, liền có thể trấn an cô ấy một cách hiệu quả!
Tôi nghĩ, tôi có thể giúp đỡ cô ấy…. nhất định là có thể!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook