Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Giang Hạo Phong ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cuối cùng bị thư kí mời trở về đi làm, Thẩm Thư Kiệt giúp y thắt cà vạt đưa y ra tận cửa, Giang thiếu gia bước từng bước đột nhiên đứng lại bất động tại chỗ, Thẩm Thư Kiệt nhìn y một hồi, sau đó hơi hơi kiễng chân hôn y một ngụm: “Giữa trưa có cần em đi đưa cơm không?”

Giang Hạo Phong giả đứng đắn mà nói lời cự tuyệt: “Không cần, công ti xa như vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thư Kiệt gật gật đầu: “Được, vậy không đi.”

“…”

Thẩm Thư Kiệt nhìn xuống đồng hồ đẩy y ra ngoài cửa: “Còn không đi a, ông chủ là có thể tuỳ tiện tới muộn sao?”

Giang Hạo Phong ở trong lòng thầm mắng chính mình miệng tiện, sau đó không cam lòng mà xuất môn.

Thẩm Thư Kiệt bình thường không có sở thích gì, Giang Hạo Phong vừa đi, cậu nháy mắt không biết nên làm gì, xem phim một hồi quyết định xoát weibo, kỳ thật cũng không có cái gì muốn đăng, nghĩ nghĩ liền mang bánh ngọt hai ngày trước đăng lên.

Thẩm Thư Kiệt: mấy ngày trước làm bánh ngọt, đáng yêu không?

Đăng xong một lúc Thẩm Thư Kiệt mới đặt điện thoại sang một bên tiếp tục xem phim, khoảng bốn mươi phút sau phim kết thúc, cậu cầm lấy điện thoại xoát bình luận, Thẩm Thư Kiệt tuy rằng không nổi tiếng lắm nhưng miến căn bản vẫn phải có, cậu rất thích đọc bình luận của miến nói về cậu, tuy rằng cậu cũng không có đáp lại.

“A a a a sô pha!!”

“Đáng yêu!!! Siêu cấp đáng yêu!!! Cùng Thư Thư đáng yêu như nhau!!”

“Thiệt muốn ăn!! Thư Thư siêu đảm đang!!”

“Muốn ăn +1, hi vọng Thư Thư ngày nào đó có thể chuyển phát bánh ngọt tận nơi!!”

“A a a a Thư của tôi đáng yêu nhất! Thư của tôi so với bánh ngọt còn đáng yêu hơn!!”

Thẩm Thư Kiệt trở mình nhìn bình luận khoé miệng mỉm cười, cậu thật sự cảm kích miến đối với cậu yêu thích như vậy, nhìn thấy bình luận phía dưới cũng cảm thấy cực kì ấm lòng, rất nhiều nội dung bình luận đều tương tự nhau, chỉ có duy nhất một ID, Thẩm Thư Kiệt mỗi lần nhìn đến đều cảm thấy chính mình kiếp trước có thể đã đào phải mộ phần tổ tiên nhà cô ta.

Cô gái này tại mỗi bình luận khen của miến hồi phục từng cái: “Nhìn thấy liền ngọt muốn chết, tuyệt đối không đáng yêu.”

“Weibo là mạng xã hội của công chúng, không có việc gì lại đòi ăn của người ta, sao không tự chính mình làm đi?”

“Cho dù có chuyển phát bánh ngọt cũng sẽ không chuyển phát đến trên người cô.”

“Sách[1] của cô sách của cô, sách của cô đều bị trộm sao? Có thể dùng để thi lên đại học sao?”

[1] Thư (书) có nghĩa là sách.

Thẩm Thư Kiệt mỗi lần nhìn thấy ID này đều cực kì đau đầu, nói cô ta là hắc ( anti fan), cô ta cũng chưa từng một lần mắng qua mình, nói cô ta là phấn ( fan não tàn), cô ta cũng chưa từng nói lời tốt đẹp gì cho cậu, chủ yếu là, cô ta luôn cùng miến của cậu cấu xé lẫn nhau, cái ID này là khoảng ba năm trước mới xuất hiện, trước đó miến còn có thể cùng cô ta cắn qua cắn lại, thời gian lâu dài miến của cậu liền thờ ơ mặc kệ, nhìn thấy miến mới đuổi theo cô ta mắng còn có thể tốt bụng can ngăn lại.

“@nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét – ha hả, em gái lại tới nữa, mỗi lần đều có thể nhìn thấy em, thật sự là một cái hắc cần cù nha!”

“Ha ha ha ha, tôi cảm thấy bà xã nhỏ không phải là hắc của Thư Thư đâu, cô ấy rõ ràng là hắc của chúng ta!”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy đó, chính là cô ta đối với chúng ta rất chán ghét, Thư Thư là của mọi người chứ đâu phải của riêng gì cô ta, cô ta mỗi lần đều oán chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không nên oán trở về.”

“Chán ghét +1, Thư Thư là của mọi người.”

Thẩm Thư Kiệt nhìn phía dưới tranh cãi đến náo nhiệt, thật sự cảm thấy rất buồn cười, cậu vây xem một hồi mới bỏ điện thoại sang một bên, sau đó liền đi tới phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, tuy rằng ngoài miệng nói không đi, bất quá nhìn thấy Giang Hạo Phong xuất môn trưng ra cái bản mặt không quá cao hứng, vẫn là quyết định cho y một kinh hỉ.

Làm vài món Giang Hạo Phong thích ăn đóng gói lại cẩn thận, lại cùng quản gia chào hỏi một tiếng, mới lái xe tới công ti Giang Hạo Phong, theo thang máy chuyên dụng đi ra, tiểu thư kí liếc mắt một cái liền nhận ra cậu, chạy nhanh tới muốn tiếp nhận hộp cơm trên tay cậu: “Thẩm tiên sinh như thế nào lại tới đây?”

Thẩm Thư Kiệt đối với tiểu thư kí nở nụ cười: “Giang tổng có ở đây không? Tôi mang cơm trưa đến cho y.”

Tiểu thư kí giúp cậu đẩy cửa văn phòng ra: “Giang tổng còn đang họp, anh trước ngồi đợi, hẳn là y cũng sắp xong rồi.”

Thẩm Thư Kiệt cùng cô nói lời cảm ơn, sau đó ngồi trên sô pha giết thời gian, cậu trái phải nhìn một cái vừa muốn lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy trên bàn làm việc của Giang Hạo Phong, có một khối bánh ngọt nhỏ, cậu đi qua buồn cười mà lắc đầu: cũng không biết khi nào trộm từ nhà mang tới công ti.

Vì phòng ngừa Giang thiếu gia tiến vào xấu hổ, cậu ân cần mà đem khối bánh ngọt dời lại phía sau máy tính, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy.

Giang Hạo Phong vừa họp xong xung quanh liền toả áp suất thấp, tiểu thư kí nơm nớp lo sợ mà đến trước mặt y nói: “Giang tổng, Thẩm tiên sinh đang ở đây.”

Giang Hạo Phong sợ run một cái, mặt không đổi sắc mà gật đầu đẩy cửa văn phòng đi vào, Thẩm Thư Kiệt đang ngồi trên sô pha xem xem video, thấy y tiến vào liền nở một nụ cười: “Sắc mặt không tốt lắm, công việc không thuận lợi sao?”

“Ân.”

“Đáng tiếc là em không thể giúp gì được anh, không bằng ăn  một chút gì đó giảm bớt căng thẳng đi.” Nói xong liền mang đồ ăn đã chuẩn bị tốt bày ra.

Giang Hạo Phong quả thật là bởi vì chuyện công việc mà có chút phiền não, nhưng nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt, tâm tình liền bình phục rất nhiều y thản nhiên hỏi: “Không phải đã nói là không đến sao?”

Thẩm Thư Kiệt cười hướng y nháy mắt một cái: “Em đến mang cơm cho anh, anh không phải sẽ càng vui vẻ hơn sao?”

Giang Hạo Phong cầm lấy đũa không nhìn cậu: “Không có chuyện đó.”

Thẩm Thư Kiệt đã quen với loại trả lời này của y nên cũng không thèm để ý đến, cậu cầm lấy một đôi bát đưa một cái cho Giang Hạo Phong rồi cùng nhau ăn, Giang Hạo Phong ăn cái gì luôn luôn chọn ba lấy bốn, không thích thứ gì thì một miếng cũng không động vô, cậu làm cho Giang Hạo Phong hai món ưu thích, còn mình thì ăn bông cải xanh luộc, vai diễn sắp tới là một công tử ốm yếu, tuy rằng chỉ là vai diễn nam ba, nhưng cậu vẫn rất chuyên nghiệp mà làm cho chính mình gầy đi một ít, Giang Hạo Phong nhìn thấy phần bông cải xanh mượt kia cực kì chán ghét, y giống như một thằng nhóc tiểu học đối với rau dưa căm ghét căm thù đến tận xương tuỷ, hai người đơn giản hàn huyên một hồi, y mới mở miệng hỏi: “Buổi chiều chuẩn bị làm gì?”

“Hẹn với Hồ Sơn.”

“Hẹn với hắn làm gì?”

“Vừa vặn hắn cũng được nghỉ a, bọn em đã lâu không gặp, liền muốn gặp mặt một chút.”

Giang Hạo Phong buông đũa xuống nghiêm túc quay đầu lại nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Hồ Sơn người này tôi không thích.”

“Ân? Vì cái gì?”

“Hắn nhân phẩm không tốt.”

“Làm sao có thể, Hồ Sơn là bằng hữu đầu tiên của em trong vòng giải trí này, hắn từng giúp em rất nhiều.”

“Hắn danh tiếng quá kém, sinh hoạt qúa bừa bãi, cùng nhiều nữ minh tinh càn rỡ với nhau, em về sau ít tiếp xúc với hắn.”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu, thật tuỳ ý gắp một miếng bông cải xanh cho vào miệng của y: “Anh đối với giới giải trí còn hiểu rõ hơn em, em nghĩ rằng anh không hề chú ý những thứ này.”

Giang Hạo Phong diện vô biểu tình mà lắc đầu, sau đó đem bông cải xanh trong miệng nhai mấy cái liền nuốt xuống: “Không có, công ti trước kia cùng hắn từng hợp tác qua, tôi không chú ý đến chuyện trong giới giải trí.”

“A, Hồ Sơn kỳ thật cũng không tệ lắm, hắn tuy sinh hoạt cá nhân quả thật loạn bất quá đối với em rất tốt.” Nói xong lại gặp một miếng bông cải xanh đưa đến miệng Giang Hạo Phong.

Giang Hạo Phong ngậm miệng cự tuyệt: “Tôi cũng không thích ăn bông cải xanh.”

Thẩm Thư Kiệt buông đũa xuống nhoẻn miệng cười: “Anh vừa mới ăn đấy thôi a.”

Giang thiếu gia ngẫm lại dư vị trong miệng, sắc mặt liền đen đi.

Buổi chiều Giang Hạo Phong còn có một cuộc họp quan trọng, tuy rằng trong lòng phi thường không muốn để Thẩm Thư Kiệt đi gặp Hồ Sơn, nhưng y cũng không ngăn cản Thẩm Thư Kiệt xã giao: “Bọn em khi nào thì kết thúc? Lúc sau tôi đi đón em?”

Thẩm Thư Kiệt đem hộp cơm thu dọn tốt rồi mới nói: “Hẳn là không lâu lắm đâu, bất quá nếu như anh muốn đón em, em bắt xe đi qua đó, sau đó cùng hắn ở lại lâu hơn một chút chờ anh tan làm.”

Giang thiếu gia sửa lại quần áo đứng lên: “Vậy em tự lái xe mình trở về đi.”

“…”

Hồ Sơn người này, chính là như Giang Hạo Phong nói, danh tiếng không tốt, sinh hoạt cá nhân rất loạn, Thẩm Thư Kiệt quay bộ phim đầu tiên chính là cùng Hồ Sơn diễn chung với nhau, khi đó Thẩm Thư Kiệt là nam chính nhảy dù, Hồ Sơn là nam nhị nhảy dù, bộ phim kia liền ngã nhào trên mặt đất kịch không ra kịch chính là nguyên nhân thành công thúc đẩy quan hệ hữu tình của Thẩm Thư Kiệt và Hồ Sơn.

Hai người đồng thời cùng nhau tiến vào giới giải trí, đến hiện tại trên dưới gì cũng đã được năm năm, Thẩm Thư Kiệt khởi đầu cao nhưng dần dần xuống dốc[1], nhưng tốt xấu gì cũng là diễn viên hạng ba. Hồ Sơn lại chìm nổi một đường mà phất lên tiện tay cầm luôn cái danh ảnh đế, bọn họ hẹn nhau tại một quán trà tư nhân, Thẩm Thư Kiệt đợi một hồi, Hồ Sơn mới mang kính râm đeo khẩu trang, trang bị toàn bộ đi tới, vốn còn đang lén la lén lút vừa nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt lập tức liền bỏ kính khẩu trang ra, làm một bộ tư thế khoa trương lớn tiếng nói: “Đã lâu không gặp a! Tôi có phải càng ngày càng đẹp trai không?”

[1] nguyên gốc (高开底走)  dịch là “cao khai để tẩu” có ý na ná như thế.

Thẩm Thư Kiệt uống ngụm trà cười dài nhìn hắn: “Đúng vậy, mỗi lần gặp mặt, sắc đẹp của cậu đều được nâng lên một trình độ mới.”

“Ha ha ha gần đây thế nào.” Hồ Sơn cởi áo khoác để sang một bên nói chuyện phiếm: “Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một thời gian, tôi trước đây còn bận không thấy chân trời.”

“Bận chịch xã giao đi.”

“Này này này! Có phải là bạn nữa không a.”

Hồ Sơn vẫn là cái người phách lối lại đặc biệt độc lập, hắn có bối cảnh phi thường hùng hậu còn có diễn kỹ vô cùng sắc xảo, nhiều năm mặc kệ internet, truyền thông phao tin thế nào, như cũ vẫn có rất nhiều miến cùng với được người trong nghề nể mặt. Hắn cùng Thẩm Thư Kiệt quan hệ thân thiết mọi người đều biết, cho nên hắn ôm lấy Thẩm Thư Kiệt chụp một tấm ảnh phát lên weibo cũng không có gì kinh động sóng gió, Hồ Sơn trở mình nhìn bình luận khoé miệng câu lên: “Chúng ta cũng có CP phấn thật sự thần kỳ a, bạn bè thuần khiết thế này mà sao mấy em gái cứ nghĩ chúng ta có thể lăn lên giường chứ? Huống hồ tôi thẳng như ống tuýp.”

Thẩm Thư Kiệt thăm dò nhìn thoáng qua ảnh chụp của hắn: “Là cậu cố ý chế tạo mập mờ.”

“Coi như xong, cho dù hai chúng ta đối với nhau trở mặt, các em gái đều sẽ tự não bổ ra một hồi bộ kịch tình yêu ngược luyến tàn tâm.”

Thẩm Thư Kiệt vừa muốn nói gì đó điện thoại liền vang lên, cậu tiếp nhận hỏi: “Làm sao vậy? Ở quán trà của ông chủ Lâm, ân, được, trên đường cẩn thận.”

Cúp điện thoại cậu quay sang nói với Hồ Sơn: “Giang Hạo Phong lát nữa tới đây.”

Hồ Sơn vẻ mặt táo bón: “Y tới làm gì?”

“Tiện đường đón tôi về nhà.”

“Cậu không phải tự lái xe tới sao? Hai người đua xe về à?”

Thẩm Thư Kiệt ‘phốc’ một tiếng cười rộ: “Phố xá sầm uất đua xe? Phỏng chừng muốn nổi tiếng.”

Hồ Sơn nghe thấy cậu trêu chọc mình, than thở nói: “Tôi buổi tối còn muốn hẹn cậu đi uống rượu.”

“Lần sau đi, Giang Hạo Phong không thích tôi uống rượu.”

Hồ Sơn vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu: “Y không thích, cậu sẽ không uống? Rất nghe lời nha?”

Thẩm Thư Kiệt hướng hắn nháy mắt một cái: “Bởi vì thời điểm cá biệt, uống nhiều rất đáng sợ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương