Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân
-
Chương 14
Edit: Động Bàng Geii
Sr mấy thím, chương trước tôi quên mất Mục đạo với Vương ca bằng tuổi, cho nên Mục đạo vẫn còn trẻ và tui sẽ sửa lại cách xưng hô.
..o0o..
Lúc tỉnh dậy Giang Hạo Phong đã sớm rời nhà đi làm, cậu suy nghĩ một lát quyết định làm vài món đồ ngọt cảm ơn Giang thiếu gia buổi tối hôm qua, mới vừa đem bột mì đã được nhào đặt sang một bên, chuẩn bị bỏ thêm lòng trứng, liền nhận được điện thoại của Vương Bằng: “Vương ca?”
“Thế nào rồi?”
Thẩm Thư Kiệt buông đồ trong tay xuống cười cười: “Tôi không sao.” Tạm dừng vài giây mới nói tiếp: “Vương ca, tôi nghĩ trước tiên phải luyện tập thêm nhiều mới được, đi trường quay đóng vài cái vai nhỏ trước…”
Còn chưa nói xong đã bị Vương Bằng đánh gãy: “Trước từ đã, Mục Kiến Xuyên cho cậu ba ngày sau lại tới thử vai.”
“A?”
“Tôi cũng chẳng hiểu hắn ta nghĩ cái gì trong đầu, mặc kệ hắn, cậu chiều nay tới công ti học diễn kỹ, tôi có tìm cho cậu hai giáo viên chuyên nghiệp, mấy ngày nay tạm thời cứ ôm chân phật đi[1]”
[1] ôm chân phật: có câu “chuyện tới nơi rồi mới đi lo chân Phật”, câu này tương tự như câu “nước tới chân mới nhảy” vậy.
Sau khi cúp điện thoại rồi Thẩm Thư Kiệt còn có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn phần bánh ngọt mình mới làm được một nửa, vội vàng tăng tốc đánh trứng, sau một hồi bận rộn mới đem phần bánh ngọt đã chuẩn bị tốt đặt trong tủ lạnh, trước khi rời nhà còn nhắn cho Giang Hạo Phong một tin, mới vội vàng đuổi tới công ti.
Thẩm Thư Kiệt lúc vào nghề còn chưa có tỉ mỉ học qua diễn xuất, Lý Minh cũng không có lo chu toàn chuyện này, hắn nghĩ Thẩm Thư Kiệt tiến vào cái nghề này chẳng qua cũng chỉ là chơi cho vui sẽ không thật sự nghiêm túc, có kịch bản sẽ nói người khác tính cả phần cậu, muốn diễn vai gì thì dẫn người tới thử vai đó. Cậu trừ bỏ lên công ti đúng giờ để người sắp xếp cho khoá biểu diễn, mặt khác đều là ở trường quay coi người khác diễn, học không tốt cũng không thể trách cậu, dù sao cậu tiếp xúc với diễn viên có kỹ xão phần lớn đều không đủ tư cách. Lần này cũng may là gặp được Vương Bằng, hắn nhiều năm lăn lộn trong nghề cũng có chủ kiến của bản thân, hắn rất thích bản tính của Thẩm Thư Kiệt, cho dù chỉ là người đại diện tạm thời đi chăng nữa, cũng muốn thuận tay dẫn dắt cậu.
Tới công ti Vương Bằng trực tiếp đưa cậu tới lớp diễn xuất, bên trong đã có sẵn hai giáo viên đang ngồi, cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi, mới ngồi vào ghế bắt đầu học tập.
Quản gia đem tạp chí mỗi ngày Giang Hạo Phong đọc xếp ngay ngắn lại, lại xoay người chuẩn bị hồng trà cho y, ông vừa bỏ lá trà vào trong ly liền cảm giác phía sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, ông quay đầu lại nhìn, Giang Hạo Phong lập tức liền thu hồi tầm mắt, nghiêm trang đọc báo.
Quản gia rót trà xong liền mang đến trước mặt Giang Hạo Phong, sau đó lại lên lầu sửa lại văn kiện trong thư phòng, mới vừa thu dọn xong, vừa ngẩng đầu lên liền vừa vặn thấy, Giang thiếu gia đang cầm ly nước vô tình đi qua cửa, gần tới mười một giờ tối, quản gia từ trong phòng đi ra chuẩn bị tắt đèn nghỉ ngơi, mới đi được vài bước, liền phát hiện Giang Hạo Phong vẫn còn ngồi ở sô pha nhìn mình, lần này tầm mắt không né tránh, còn thật sự rất nghiêm túc. Quản gia hiểu ý, rốt cuộc mới đi tới bàn điện thoại bấm một dãy số, hơn nữa còn nhấn giữ loa to: “Thẩm tiên sinh, cần tôi đi đón ngài không?”
Thẩm Thư Kiệt vừa vặn có chút thời gian nghỉ ngơi, cậu nhận được điện thoại còn đang có chút khó hiểu: “Không phải cháu đã nói với chú là đêm nay ở lại công ti rồi sao?”
“Công ti rất không thoải mái.”
“Không có việc gì đâu chú Chu, cháu mấy ngày nay đều phải ở lại công ti, cháu cũng đã nói qua với Giang Hạo Phong, y cũng đã đồng ý rồi.”
“Thẩm tiên sinh chú ý nghỉ ngơi một chút, học tập không cần quá sức.”
“Cảm ơn chú Chu, Giang Hạo Phong ngủ rồi sao ạ?”
“Còn chưa có.”
“Vậy chú giúp cháu gọi y một chút.”
Giang Hạo Phong dựng thẳng lỗ tai nghe nửa ngày, rốt cuộc cũng nghe thấy tên mình, y mặt lạnh như tiền đợi ba phút mới đi tới, cầm lấy điện thoại: “Có việc gì không?”
Thẩm Thư Kiệt ở trên lớp nửa ngày mệt muốn chết ngồi phịch trên sàn của lớp diễn, hai mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà: “Giang Hạo Phong, giáo viên nói tôi diễn cũng không đến nổi nào.”
“Ân.”
“Có thể phải thử vai xong, tôi mới có thể về nhà được.”
Đối phương im lặng vài giây mới cứng nhắc trả lời: “Đã biết.”
“Giang Hạo Phong, anh cảm thấy lần này tôi có thể thử vai thành công không?”
“Không rõ, cơ hội là do chính mình tự nắm lấy, đừng có mà lãng phí sự chăm chỉ của em ở công ti.”
Cúp điện thoại Thẩm Thư Kiệt từ sàn nhà đứng lên, làm thế nào cũng cảm thấy trọng tâm câu cuối cùng của Giang Hạo Phong đều đặt trên ba chữ “ở công ti” nhỉ.
Cậu ôm chân Phật ba ngày ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, Vương Bằng không cho cậu nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn cậu đi tìm Mục Kiến Xuyên, Thẩm Thư Kiệt dọc đường đi vẫn có chút khẩn trương, Vương Bằng châm một điếu thuốc trấn an cậu: “Không có việc gì, cùng lắm thì bị ăn chửi thôi, về sau cậu diễn chung với hắn, cơ bản mỗi ngày đều phải nghe chửi, Mục Kiến Xuyên có thể cho cậu cơ hội lần hai, tuyệt đối là đã coi trọng cậu một chút rồi, cậu chỉ cần phát huy cho thật tốt nữa là được, khẳng định còn có lần thứ ba, tôi ít nhiều cũng hiểu hắn, có thể cho cậu cơ hội lần hai, vai diễn kia tám chín phần là nắm chắc trong tay rồi.”
“Nhưng mà, tôi quả thật rất tệ, Mục đạo coi trọng tôi ở chỗ nào?”
“Ai biết gì hắn, tôi thấy cậu phát huy ở công ti cũng không tệ, tới đó cứ chiếu theo đó mà làm là được.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu, lần thử vai này cũng giống như lần trước, Mục Kiến Xuyên vừa thấy cậu tiến vào, một câu vô nghĩa cũng không nói: “Ba cảnh diễn.”
Thẩm Thư Kiệt ấn theo lời dạy của giáo viên mấy ngày nay, có thứ tự mà bắt đầu diễn, chờ cậu diễn xong, Mục Kiến Xuyên nắm tay đều nổi lên gân xanh, hắn lần này không thèm để Thẩm Thư Kiệt gọi Vương Bằng vào, mà là trực tiếp rống lên: “Tự nhiên một chút! Tự nhiên một chút!!! Cậu đeo mặt nạ hả? Cậu là đầu gỗ hả!!! Diễn lại cho tôi!!!”
Thẩm Thư Kiệt vuốt cằm, lại bắt đầu diễn lại. Vương Bằng ở bên ngoài nghe cả buổi chiều, Mục Kiến Xuyên rống cũng đã có chút khàn, còn đang “cạch cạch cạch” vỗ bàn, hắn ở ngoài nghe cũng hết hồn, sau khi chấm dứt rồi Mục Kiến Xuyên chắc như đinh đóng cột mà nói với Thẩm Thư Kiệt: “Tôi chắc chắc sẽ không bao giờ hợp tác với cậu lần hai.”
Vương Bằng ghé tai ở bên ngoài nghe thấy câu này lập tức nhảy dựng lên, hắn đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nịnh nọt: “Mục đạo, vất vả vất vả rồi.”
Mục Kiến Xuyên không thèm chừa lại mặt mũi cho hắn: “Còn cậu nữa! Con mẹ nó chó săn, ỷ vào là bạn học của tôi là ngon hả?!”
“Mục đạo, bớt giận bớt giận mà, có thể cùng ngài là bạn học, mộ phần tổ tiên nhà tôi nhất định là có khói xanh, tám đời mới tu được chuyện này, đi đi đi, Thư Kiệt, buổi tối chúng ta cùng Mục đạo uống một chút, cậu để Mục đạo hao tâm như vậy, tự phạt ba ly nha.”
Thẩm Thư Kiệt rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra, cong cong con ngươi gật đầu: “Được.”
Mục Kiến Xuyên trên bàn rượu, hiếm khi thấy dễ nói chuyện một chút, hắn cầm một ly rượu uống một hơi: “Cậu cho dù là dùng năm hay sáu năm đi nữa cùng chẳng mài ra được cái gì, cứng như đá ấy, cũng chẳng phải thiên tài, nếu không phải tôi nhìn trúng khí chất của cậu, đối với vai diễn này thích hợp, Vương Bằng có dẫn cậu tới một trăm lần cũng đừng mơ tôi để mắt tới, chính cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, diễn phim của tôi, đừng hi vọng được hưởng thụ.”
Thẩm Thư Kiệt khiêm tốn tiếp thu giảng dạy, cả đêm ba người uống không ít, sau khi chấm dứt Vương Bằng miễn cưỡng còn một chút tỉnh táo, chuẩn bị giúp cậu gọi xe về nhà, Thẩm Thư Kiệt khoát tay áo, mơ hồ không rõ nói: “Tôi có người đón, tôi ở lại chờ y là được.”
Vương Bằng gật đầu, kéo Mục Kiến Xuyên ra khỏi cửa gọi xe. Mới vừa đi tới sảnh lớn, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang khuôn mặt lạnh như tiền nghênh diện đi vào, người tới thản nhiên liếc hắn một cái, không có dừng lại, Vương Bằng lắc đầu cho tỉnh táo cảm thấy người này có chút quen mắt.
Giang Hạo Phong đẩy phòng cửa phòng ra, Thẩm Thư Kiệt lúc này đang ghé vào trên bàn gục xuống không mở mắt, cậu bị Mục Kiến Xuyên trút không ít, dạ dày tựa như sóng cuộn biển gầm, Giang Hạo Phong cau mày đem cậu ôm vào lòng ngực, mềm nhẹ đặt lên xe.
Một đường lái thật vững vàng, nhưng mà lúc xuống xe Thẩm Thư Kiệt vẫn là không nhịn được liền ói, Giang Hạo Phong thuận tay cầm lấy một chai nước đưa cho cậu, sau khi về đến nhà liền trực tiếp mang người tới phòng tắm. Quản gia sớm đã mở sẵn nước nóng, Giang Hạo Phong cởi áo khoác, lại cởi bỏ nút ở cổ tay xắn lên, mới giúp Thẩm Thư Kiệt cởi bỏ quần áo bẩn trên người, Thẩm Thư Kiệt nhu thuận mặc y sắp xếp, chờ cởi xong sạch sẽ thì cả người đã an ổn ngâm trong nước ấm, cậu mơ mơ màng màng mà nhìn Giang thiếu gia ở trước mắt mình vẻ mặt mất hứng đang giúp cậu tắm rửa.
Đại não cậu tựa như hồ dính cư nhiên còn biết miệng mình hiện tại rất hôi, vì thế chủ động vươn tay ra lấy bàn chải đánh răng, Giang Hạo Phong nhìn động tác của cậu liền đem cậu ấn lại trong nước, thanh âm lãnh đạm hỏi: “Muốn cái gì.”
Thẩm Thư Kiệt khoé mắt cong cong che miệng nói: “Đánh răng.”
Giang thiếu gia đứng dậy đem kem đánh răng nặn ra bàn chải nhét vào tay cậu: “Tự em đánh đi.” Sau đó lấy một ít sữa tắm xoa lên người cậu, Thẩm Thư Kiệt động tác chậm rãi mà đánh răng, cùng lúc đó bọt trên người gần như cũng đã được rửa đi sạch sẽ, Giang Hạo Phong vừa định đứng lên, cà vạt đã bị người ở trong bồn tắm kéo lại, kế đó cả người đều dán lên người y.
“Anh có phải là không thích tôi uống rượu không?”
“Phải.”
Thẩm Thư Kiệt thấy y đáp nhanh như vậy, biểu tình có chút uỷ khuất: “Tôi cũng không muốn uống, uống xong sẽ rất khó chịu.”
Giang Hạo Phong đem người cậu tách ra đặt lại vào trong bồn tắm, nghiêm trang nói: “Em muốn sự nghiệp của mình tốt hơn, có một số việc là không thể tránh khỏi.”
“Anh cũng không chịu giúp tôi một chút.”
“Em muốn tôi giúp?”
Thẩm Thư Kiệt cả người ướt sũng mà hướng tới người y: “Có đôi khi nghĩ tới, mấy ngày hôm trước đặc biệt mệt mỏi tôi đều nghĩ tới, nhưng mà tôi cũng muốn dựa vào chính mình làm tốt phần công tác này, nhưng là thật sự rất khó khăn.”
Giang thiếu gia đối mặt với con ma men vẫn nghiêm trang như trước: “Không có chuyện gì dễ dàng cả, muốn cái gì đều phải trả giá cho thứ đó, tôi có thể giúp em, em chỉ cần nói với tôi một câu, em muốn bộ kịch nào vai diễn nào cũng đều có thể.”
“Tôi biết, anh rất lợi hại. Tôi cũng không muốn quá kém cỏi, nhưng đó chỉ là một vai nam ba mà lại để anh hỗ trợ có phải rất doạ người hay không.”
“Phải.”
“…”
Giang thiếu gia nhìn thấy người ở bên trong bồn tắm trượt chân, vội vàng ôm lấy cơ thể đối phương, sau đó nghiêng đầu sang một bên: “Bất quá, em cũng không cần phải cố gắng nhiều như vậy, nếu không làm được thì cứ bỏ đi.”
“Ân?”
Đợi thật lâu, Giang thiếu gia mới cứng nhắc nói: “Em đã gả cho tôi, tôi có thể nuôi em.”
Thẩm Thư Kiệt ghé vào trên người y có chút ý thức không rõ, nhưng nghe một câu như vậy vẫn là cảm thấy rất vui vẻ, cậu một tay cầm lấy cà vạt của Giang Hạo Phong, một tay nâng sườn mặt của y qua: “Giang Hạo Phong… Anh thật cao, em hôn không tới.”
Sr mấy thím, chương trước tôi quên mất Mục đạo với Vương ca bằng tuổi, cho nên Mục đạo vẫn còn trẻ và tui sẽ sửa lại cách xưng hô.
..o0o..
Lúc tỉnh dậy Giang Hạo Phong đã sớm rời nhà đi làm, cậu suy nghĩ một lát quyết định làm vài món đồ ngọt cảm ơn Giang thiếu gia buổi tối hôm qua, mới vừa đem bột mì đã được nhào đặt sang một bên, chuẩn bị bỏ thêm lòng trứng, liền nhận được điện thoại của Vương Bằng: “Vương ca?”
“Thế nào rồi?”
Thẩm Thư Kiệt buông đồ trong tay xuống cười cười: “Tôi không sao.” Tạm dừng vài giây mới nói tiếp: “Vương ca, tôi nghĩ trước tiên phải luyện tập thêm nhiều mới được, đi trường quay đóng vài cái vai nhỏ trước…”
Còn chưa nói xong đã bị Vương Bằng đánh gãy: “Trước từ đã, Mục Kiến Xuyên cho cậu ba ngày sau lại tới thử vai.”
“A?”
“Tôi cũng chẳng hiểu hắn ta nghĩ cái gì trong đầu, mặc kệ hắn, cậu chiều nay tới công ti học diễn kỹ, tôi có tìm cho cậu hai giáo viên chuyên nghiệp, mấy ngày nay tạm thời cứ ôm chân phật đi[1]”
[1] ôm chân phật: có câu “chuyện tới nơi rồi mới đi lo chân Phật”, câu này tương tự như câu “nước tới chân mới nhảy” vậy.
Sau khi cúp điện thoại rồi Thẩm Thư Kiệt còn có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn phần bánh ngọt mình mới làm được một nửa, vội vàng tăng tốc đánh trứng, sau một hồi bận rộn mới đem phần bánh ngọt đã chuẩn bị tốt đặt trong tủ lạnh, trước khi rời nhà còn nhắn cho Giang Hạo Phong một tin, mới vội vàng đuổi tới công ti.
Thẩm Thư Kiệt lúc vào nghề còn chưa có tỉ mỉ học qua diễn xuất, Lý Minh cũng không có lo chu toàn chuyện này, hắn nghĩ Thẩm Thư Kiệt tiến vào cái nghề này chẳng qua cũng chỉ là chơi cho vui sẽ không thật sự nghiêm túc, có kịch bản sẽ nói người khác tính cả phần cậu, muốn diễn vai gì thì dẫn người tới thử vai đó. Cậu trừ bỏ lên công ti đúng giờ để người sắp xếp cho khoá biểu diễn, mặt khác đều là ở trường quay coi người khác diễn, học không tốt cũng không thể trách cậu, dù sao cậu tiếp xúc với diễn viên có kỹ xão phần lớn đều không đủ tư cách. Lần này cũng may là gặp được Vương Bằng, hắn nhiều năm lăn lộn trong nghề cũng có chủ kiến của bản thân, hắn rất thích bản tính của Thẩm Thư Kiệt, cho dù chỉ là người đại diện tạm thời đi chăng nữa, cũng muốn thuận tay dẫn dắt cậu.
Tới công ti Vương Bằng trực tiếp đưa cậu tới lớp diễn xuất, bên trong đã có sẵn hai giáo viên đang ngồi, cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi, mới ngồi vào ghế bắt đầu học tập.
Quản gia đem tạp chí mỗi ngày Giang Hạo Phong đọc xếp ngay ngắn lại, lại xoay người chuẩn bị hồng trà cho y, ông vừa bỏ lá trà vào trong ly liền cảm giác phía sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, ông quay đầu lại nhìn, Giang Hạo Phong lập tức liền thu hồi tầm mắt, nghiêm trang đọc báo.
Quản gia rót trà xong liền mang đến trước mặt Giang Hạo Phong, sau đó lại lên lầu sửa lại văn kiện trong thư phòng, mới vừa thu dọn xong, vừa ngẩng đầu lên liền vừa vặn thấy, Giang thiếu gia đang cầm ly nước vô tình đi qua cửa, gần tới mười một giờ tối, quản gia từ trong phòng đi ra chuẩn bị tắt đèn nghỉ ngơi, mới đi được vài bước, liền phát hiện Giang Hạo Phong vẫn còn ngồi ở sô pha nhìn mình, lần này tầm mắt không né tránh, còn thật sự rất nghiêm túc. Quản gia hiểu ý, rốt cuộc mới đi tới bàn điện thoại bấm một dãy số, hơn nữa còn nhấn giữ loa to: “Thẩm tiên sinh, cần tôi đi đón ngài không?”
Thẩm Thư Kiệt vừa vặn có chút thời gian nghỉ ngơi, cậu nhận được điện thoại còn đang có chút khó hiểu: “Không phải cháu đã nói với chú là đêm nay ở lại công ti rồi sao?”
“Công ti rất không thoải mái.”
“Không có việc gì đâu chú Chu, cháu mấy ngày nay đều phải ở lại công ti, cháu cũng đã nói qua với Giang Hạo Phong, y cũng đã đồng ý rồi.”
“Thẩm tiên sinh chú ý nghỉ ngơi một chút, học tập không cần quá sức.”
“Cảm ơn chú Chu, Giang Hạo Phong ngủ rồi sao ạ?”
“Còn chưa có.”
“Vậy chú giúp cháu gọi y một chút.”
Giang Hạo Phong dựng thẳng lỗ tai nghe nửa ngày, rốt cuộc cũng nghe thấy tên mình, y mặt lạnh như tiền đợi ba phút mới đi tới, cầm lấy điện thoại: “Có việc gì không?”
Thẩm Thư Kiệt ở trên lớp nửa ngày mệt muốn chết ngồi phịch trên sàn của lớp diễn, hai mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà: “Giang Hạo Phong, giáo viên nói tôi diễn cũng không đến nổi nào.”
“Ân.”
“Có thể phải thử vai xong, tôi mới có thể về nhà được.”
Đối phương im lặng vài giây mới cứng nhắc trả lời: “Đã biết.”
“Giang Hạo Phong, anh cảm thấy lần này tôi có thể thử vai thành công không?”
“Không rõ, cơ hội là do chính mình tự nắm lấy, đừng có mà lãng phí sự chăm chỉ của em ở công ti.”
Cúp điện thoại Thẩm Thư Kiệt từ sàn nhà đứng lên, làm thế nào cũng cảm thấy trọng tâm câu cuối cùng của Giang Hạo Phong đều đặt trên ba chữ “ở công ti” nhỉ.
Cậu ôm chân Phật ba ngày ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, Vương Bằng không cho cậu nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn cậu đi tìm Mục Kiến Xuyên, Thẩm Thư Kiệt dọc đường đi vẫn có chút khẩn trương, Vương Bằng châm một điếu thuốc trấn an cậu: “Không có việc gì, cùng lắm thì bị ăn chửi thôi, về sau cậu diễn chung với hắn, cơ bản mỗi ngày đều phải nghe chửi, Mục Kiến Xuyên có thể cho cậu cơ hội lần hai, tuyệt đối là đã coi trọng cậu một chút rồi, cậu chỉ cần phát huy cho thật tốt nữa là được, khẳng định còn có lần thứ ba, tôi ít nhiều cũng hiểu hắn, có thể cho cậu cơ hội lần hai, vai diễn kia tám chín phần là nắm chắc trong tay rồi.”
“Nhưng mà, tôi quả thật rất tệ, Mục đạo coi trọng tôi ở chỗ nào?”
“Ai biết gì hắn, tôi thấy cậu phát huy ở công ti cũng không tệ, tới đó cứ chiếu theo đó mà làm là được.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu, lần thử vai này cũng giống như lần trước, Mục Kiến Xuyên vừa thấy cậu tiến vào, một câu vô nghĩa cũng không nói: “Ba cảnh diễn.”
Thẩm Thư Kiệt ấn theo lời dạy của giáo viên mấy ngày nay, có thứ tự mà bắt đầu diễn, chờ cậu diễn xong, Mục Kiến Xuyên nắm tay đều nổi lên gân xanh, hắn lần này không thèm để Thẩm Thư Kiệt gọi Vương Bằng vào, mà là trực tiếp rống lên: “Tự nhiên một chút! Tự nhiên một chút!!! Cậu đeo mặt nạ hả? Cậu là đầu gỗ hả!!! Diễn lại cho tôi!!!”
Thẩm Thư Kiệt vuốt cằm, lại bắt đầu diễn lại. Vương Bằng ở bên ngoài nghe cả buổi chiều, Mục Kiến Xuyên rống cũng đã có chút khàn, còn đang “cạch cạch cạch” vỗ bàn, hắn ở ngoài nghe cũng hết hồn, sau khi chấm dứt rồi Mục Kiến Xuyên chắc như đinh đóng cột mà nói với Thẩm Thư Kiệt: “Tôi chắc chắc sẽ không bao giờ hợp tác với cậu lần hai.”
Vương Bằng ghé tai ở bên ngoài nghe thấy câu này lập tức nhảy dựng lên, hắn đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nịnh nọt: “Mục đạo, vất vả vất vả rồi.”
Mục Kiến Xuyên không thèm chừa lại mặt mũi cho hắn: “Còn cậu nữa! Con mẹ nó chó săn, ỷ vào là bạn học của tôi là ngon hả?!”
“Mục đạo, bớt giận bớt giận mà, có thể cùng ngài là bạn học, mộ phần tổ tiên nhà tôi nhất định là có khói xanh, tám đời mới tu được chuyện này, đi đi đi, Thư Kiệt, buổi tối chúng ta cùng Mục đạo uống một chút, cậu để Mục đạo hao tâm như vậy, tự phạt ba ly nha.”
Thẩm Thư Kiệt rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra, cong cong con ngươi gật đầu: “Được.”
Mục Kiến Xuyên trên bàn rượu, hiếm khi thấy dễ nói chuyện một chút, hắn cầm một ly rượu uống một hơi: “Cậu cho dù là dùng năm hay sáu năm đi nữa cùng chẳng mài ra được cái gì, cứng như đá ấy, cũng chẳng phải thiên tài, nếu không phải tôi nhìn trúng khí chất của cậu, đối với vai diễn này thích hợp, Vương Bằng có dẫn cậu tới một trăm lần cũng đừng mơ tôi để mắt tới, chính cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, diễn phim của tôi, đừng hi vọng được hưởng thụ.”
Thẩm Thư Kiệt khiêm tốn tiếp thu giảng dạy, cả đêm ba người uống không ít, sau khi chấm dứt Vương Bằng miễn cưỡng còn một chút tỉnh táo, chuẩn bị giúp cậu gọi xe về nhà, Thẩm Thư Kiệt khoát tay áo, mơ hồ không rõ nói: “Tôi có người đón, tôi ở lại chờ y là được.”
Vương Bằng gật đầu, kéo Mục Kiến Xuyên ra khỏi cửa gọi xe. Mới vừa đi tới sảnh lớn, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang khuôn mặt lạnh như tiền nghênh diện đi vào, người tới thản nhiên liếc hắn một cái, không có dừng lại, Vương Bằng lắc đầu cho tỉnh táo cảm thấy người này có chút quen mắt.
Giang Hạo Phong đẩy phòng cửa phòng ra, Thẩm Thư Kiệt lúc này đang ghé vào trên bàn gục xuống không mở mắt, cậu bị Mục Kiến Xuyên trút không ít, dạ dày tựa như sóng cuộn biển gầm, Giang Hạo Phong cau mày đem cậu ôm vào lòng ngực, mềm nhẹ đặt lên xe.
Một đường lái thật vững vàng, nhưng mà lúc xuống xe Thẩm Thư Kiệt vẫn là không nhịn được liền ói, Giang Hạo Phong thuận tay cầm lấy một chai nước đưa cho cậu, sau khi về đến nhà liền trực tiếp mang người tới phòng tắm. Quản gia sớm đã mở sẵn nước nóng, Giang Hạo Phong cởi áo khoác, lại cởi bỏ nút ở cổ tay xắn lên, mới giúp Thẩm Thư Kiệt cởi bỏ quần áo bẩn trên người, Thẩm Thư Kiệt nhu thuận mặc y sắp xếp, chờ cởi xong sạch sẽ thì cả người đã an ổn ngâm trong nước ấm, cậu mơ mơ màng màng mà nhìn Giang thiếu gia ở trước mắt mình vẻ mặt mất hứng đang giúp cậu tắm rửa.
Đại não cậu tựa như hồ dính cư nhiên còn biết miệng mình hiện tại rất hôi, vì thế chủ động vươn tay ra lấy bàn chải đánh răng, Giang Hạo Phong nhìn động tác của cậu liền đem cậu ấn lại trong nước, thanh âm lãnh đạm hỏi: “Muốn cái gì.”
Thẩm Thư Kiệt khoé mắt cong cong che miệng nói: “Đánh răng.”
Giang thiếu gia đứng dậy đem kem đánh răng nặn ra bàn chải nhét vào tay cậu: “Tự em đánh đi.” Sau đó lấy một ít sữa tắm xoa lên người cậu, Thẩm Thư Kiệt động tác chậm rãi mà đánh răng, cùng lúc đó bọt trên người gần như cũng đã được rửa đi sạch sẽ, Giang Hạo Phong vừa định đứng lên, cà vạt đã bị người ở trong bồn tắm kéo lại, kế đó cả người đều dán lên người y.
“Anh có phải là không thích tôi uống rượu không?”
“Phải.”
Thẩm Thư Kiệt thấy y đáp nhanh như vậy, biểu tình có chút uỷ khuất: “Tôi cũng không muốn uống, uống xong sẽ rất khó chịu.”
Giang Hạo Phong đem người cậu tách ra đặt lại vào trong bồn tắm, nghiêm trang nói: “Em muốn sự nghiệp của mình tốt hơn, có một số việc là không thể tránh khỏi.”
“Anh cũng không chịu giúp tôi một chút.”
“Em muốn tôi giúp?”
Thẩm Thư Kiệt cả người ướt sũng mà hướng tới người y: “Có đôi khi nghĩ tới, mấy ngày hôm trước đặc biệt mệt mỏi tôi đều nghĩ tới, nhưng mà tôi cũng muốn dựa vào chính mình làm tốt phần công tác này, nhưng là thật sự rất khó khăn.”
Giang thiếu gia đối mặt với con ma men vẫn nghiêm trang như trước: “Không có chuyện gì dễ dàng cả, muốn cái gì đều phải trả giá cho thứ đó, tôi có thể giúp em, em chỉ cần nói với tôi một câu, em muốn bộ kịch nào vai diễn nào cũng đều có thể.”
“Tôi biết, anh rất lợi hại. Tôi cũng không muốn quá kém cỏi, nhưng đó chỉ là một vai nam ba mà lại để anh hỗ trợ có phải rất doạ người hay không.”
“Phải.”
“…”
Giang thiếu gia nhìn thấy người ở bên trong bồn tắm trượt chân, vội vàng ôm lấy cơ thể đối phương, sau đó nghiêng đầu sang một bên: “Bất quá, em cũng không cần phải cố gắng nhiều như vậy, nếu không làm được thì cứ bỏ đi.”
“Ân?”
Đợi thật lâu, Giang thiếu gia mới cứng nhắc nói: “Em đã gả cho tôi, tôi có thể nuôi em.”
Thẩm Thư Kiệt ghé vào trên người y có chút ý thức không rõ, nhưng nghe một câu như vậy vẫn là cảm thấy rất vui vẻ, cậu một tay cầm lấy cà vạt của Giang Hạo Phong, một tay nâng sườn mặt của y qua: “Giang Hạo Phong… Anh thật cao, em hôn không tới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook