Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải
Chương 37: Xét nhiệm adn

Sự tò mò về bố mẹ của nó càng ngày càng lớn nên hôm nay nó đã quyết định bắt đầu cuộc điều tra thân phận thật của mình.Sáng, khi ông mặt trời mới vừa ló rạng, nó cựa mình tỉnh dậy, vươn vai ngáp dài 1 tiếng rồi đi làm VSCN thật nhanh vì hôm nay 2 cô bạn thân của nó về thăm nó.

Vừa xuống đến nhà, nó đã thấy tiếng cười nói rôm rả của 2 cô bạn của nó. Cái gì mà đã về nhanh dữ vậy? Đúng lúc đang bước xuống cầu thang vui mừng vì được gặp lại bạn nó thì nó trượt chân. Thế nào mà Khải từ đằng sau đỡ lấy nó, nói 1 cách chính xác là ôm nó

1 phút

1 phút 30 giây

"Thịch Thịch Thịch"

Ôi xong rồi, lại cái cảm giác quái dị này. Khải tự cảm thán trong lòng. Đỡ nó đứng thẳng người thật nhanh, Khải bước xuống nhà cũng thật nhanh để tránh bị nó nhìn thấu mặt anh đang nóng ran ( nhát gái nó vậy á). Bởi đi nhanh xuống dưới nhà, anh cũng không biết mặt và tim ai kia cũng đập loạn nhịp và nóng ran lên

- Này Phương, cậu làm cái gì ở đó mà như người mất hồn vậy?

Mãi không thấy nó xuống, Quỳnh định đi lên phòng gọi thì thấy nó ngây đơ như cây cơ ở giữa cầu thang nên gọi

Giật mình bởi câu gọi của nhỏ, nó đưa tay lên vỗ hai má cho tỉnh hẳn rồi bước xuống

- Sao lên sớm thế?

Không trả lời câu hỏi của nó, Quỳnh nhận thấy trên mặt nó vẫn có chút ửng hồng, đưa tay lên trái rồi lại đưa tay sờ má nó và đưa tay lên trán mình

- Quái, cậu bị làm sao mà mặt đỏ thế, có bị sốt gì đâu

Cuống cuồng bởi câu nói, nó chạy vội vào nhà tắm xả nước, đưa tay múc nước rồi áp lên mặt mình, nước mát khiến khuôn mặt nó trở về trạng thái ban đầu. Ra đến ngoài nó lại bắt gặp ngay Khải đang ngồi với Thiên Tỉ không dám nhìn mặt nên vội kéo Quỳnh và Hiền lên phòng

- Phương!

Đó chính là Thiên Tỉ đang gọi nó, nó đứng ngay lại nhìn người con trai nó đang thầm thương trộm nhớ

- Anh nghe Khải nói em muốn đi tìm bố mẹ!

Hả? Sao anh Thiên biết nhanh vậy? Chậc, cái tên kia chưa chi chưa gì đã............

- Ơ.....à vâng

- Vậy bước đầu tiên cậu phải làm gì trước_Hiền lanh chanh hỏi

Suy nghĩ 1 hồi cả 6 đứa bắt đầu vào vấn đề

- Theo anh nghĩ thì Phương nên gọi điện cho bác Hoa hỏi xem ngôi chùa mà em được mang về là chùa gì rồi từ đó có thể đến chùa tìm hiểu kĩ hơn, biết đâu có chút manh mối_ Thiên Tỉ học bá bắt đầu màn suy luận khá logic của mình

Nghe cũng đúng, cả bọn gật đầu tán thành với ý kiến của học bá. Nhưng vừa cầm cái điện thoại lên thì..........

" Ting toong"

Chuông nhà đang reo

- Để anh ra mở cửa_ Tuấn Khải nhanh nhẹn đứng dậy

Ra ngoài cổng chú ý quan sát tỉ mỉ xem có phải Fan đến không ( đối với những ngôi sao như vậy thì thường thường có nhiều fan đến "gõ cửa" lắm a) nhưng không, người đến lại là.........ÂU DƯƠNG THIÊN MINH

Ớ! Ông ta đến đây làm gì? Chẳng phải đã thăm rồi sao? Mà kệ đi, xem ông ta đến đây có chuyện gì

- Chào bác_ mở cổng, Khải lễ phép cúi người chào ông

- Cháu có thể cho ta gặp Phương 1 chút được không?

- Ý bác là gặp riêng hay ngay tại đây?_ có chút nghi ngờ, anh phải phòng bị ngay, con gái ông ta đã vậy nhưng nhỡ ông ta cũng làm hại nó thì sao?

- Ta muốn gặp riêng

- Không được_ anh sợ nó sẽ bị hại giống như lần trước, tại anh mà ra cả_ Cháu chỉ có thể cho bác gặp cô ấy trong nhà mà thôi

Hiểu được ý của Tuấn Khải, ông vui vẻ bước vào nhà. Đi đến cửa ông đã nghe thấy cuộc bàn luận của chúng nó. Phương đang đi tìm bố mẹ ư? Ta muốn thử xem con có phải đứa con ta tìm kiếm bấy lâu nay không?

Nghĩ rồi ông bước vào nhà trong con mắt ngạc nhiên của chúng nó.

- Chẳng dấu gì các cháu, ngày xưa ta $^&^%[email protected]#%&(^%$................_ ông ngồi kể lại toàn bộ sự việc năm ấy cho chúng nó nghe, chúng nó là những người hiểu chuyện nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu nên ông tin tưởng mà kể ra chuyện này

Nghe xong câu chuyện, mỗi người có 1 sắc thái biểu cảm riêng. Nó thì trong lòng đang rối loạn, lo lắng, theo như lời ông kể thì lẽ nào nó không phải là đứa mồ côi. Khải thì đăm chiêu suy nghĩ. Quỳnh và Hiền thì mắt chữ O mồm chữ A nhìn ông, Nguyên và Thiên thì khá là điềm tĩnh nhưng trong lòng đang phân tích kĩ từng lời ông vừa nói

- Vậy nên, Phương! Ta muốn có 1 vài sợi tóc của con, ta muốn xét nhiệm ADN để chắc chắn rằng con có phải con của ta hay là không_đây chính là ý định của ông khi đến đây

- Ơ........dạ được_ nó cũng tò mò lắm, thử 1 lần xem sao, liệu ông có phải bố nó, còn người phụ nữ tên Hoàng Bảo Lan đó có phải mẹ nó?

Nhổ 2, 3 sợi tóc đưa cho ông, nó run run hỏi

- Vậy..........bao........bao giờ mới biết được ạ?

- Ta sẽ cho con biết đáp án nhanh thôi, có thể ngày mai hoặc ngày kia, hãy đợi ta_ không thể chờ lâu hơn được nữa, ông cầm lấy sợi tóc bỏ vào chiếc túi bọc kĩ càng rồi nhanh chóng ra xe đi về viện nghiên cứu xét nhiệm

Tại viện nghiên cứu KU

- Ồ, ngọn gió nào đưa vị chủ tịch đáng kính của tôi tới đây vậy?

Từ trong phòng giám định, 1 vị bác sĩ trung tuổi đeo kính cầm 1 xấp hồ sơ lật qua lật lại để xem bất chợt vị bác sĩ dừng mắt trước con người đang ngồi ở chỗ tiếp khách trong viện nghiên cứu. Đó chính là Âu Dương Thiên Minh. Ông ấy đến đây làm gì nhỉ?

Không cầm được sự tò mò, vị bác sĩ trung tuổi bước đến ngồi xuống đối diện ông.

Bắt tay chào xã giao, Thiên Minh đưa tay lên cho anh chàng vệ sĩ đứng bên cạnh cầm 1 túi gì đó đặt lên tay rồi mở ra. Đó là 2 cái túi trong suốt nhỏ. 1 túi đựng tóc của ông còn cái kia là tóc của nó

- Phùng Bảo Bảo, bạn hãy xét nhiệm qua 2 cái này giúp tôi

Phùng Bảo Bảo là bạn rất thân với Âu Dương Thiên Minh, 2 người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, sát cánh với nhau thậm chí cùng yêu 1 người con gái tên Hoàng Bảo Lan nhưng nghĩ vì tình bạn mấy chục năm nên Phùng Bảo Bảo không thể cướp Bảo Lan của ông được nên đành buông tay. Mấy năm qua, ông cũng ngấm ngầm đi tìm tung tích của Bảo Lan nhưng không thấy tăm hơi đâu cả.

Đưa tay cầm lấy 2 cái túi nhỏ nhìn kĩ

- Tại sao cậu lại.............?_ chưa hỏi hết câu thì ông đã bị chặn miệng

- Đừng hỏi gì! Cậu chỉ cần kiểm tra giúp tôi thôi, bao giờ thì có kết quả? Tôi muốn có càng sớm càng tốt

- Có thể là 1 tuần

- 1 tuần tôi không chờ được, cậu phải làm sao cho nhanh lên, ít nhất là ngày mai hoặc ngày kia

Ông đang sốt ruột lắm rồi, nếu có thể ông chỉ muốn biết ngay lúc này thôi. Thật sự ông chờ không nổi. Bảo Lan, Phương rốt cuộc có phải con của tôi và em không?

- Được, vậy tôi sẽ có làm giúp cậu

( tình hình là năm nay thi cấp 3 môn Lý rồi, t/g lại học kém môn này nên từ giờ đến 16/6 không thể ra chap, nhớ kĩ phải đợi nha, không được bỏ theo dõi truyện của mị đấy, không thì ta đau lòng lắm)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương