Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải
-
Chương 34: Âu dương thiên minh đến thăm
Lần thứ 2 bước chân vào ngôi nhà to lớn của " Nam Thần Karry", Cung Thanh Hồng hớt ha hớt hải chạy ra khi thấy 2 đứa nó về. Chả là bác có đọc báo về vụ việc của nó, bác cực kì cực kì lo lắng a, muốn đi thăm lắm nhưng vài lần toàn gặp chuyện gấp nên không thể đi được, hôm nay rảnh định đi thăm nó nhưng thế nào nó lại vềChạy ra tới nơi, bác cầm tay nó, nâng chiếc cằm nhỏ xinh của nó lên xoay qua bên trái rồi lại xoay sang bên phải xem nó có bị gì nghiêm trọng không
- Sao chuyện này lại xảy ra được chứ nhỉ? Cái cô tiểu thư đó không phải đầu óc có vấn đề chứ_ bác lo lắm luôn ý, không phải chỉ lo cho con trai cưng mà còn lo cho cả nó nữa, đơn giản là bác ấy quý nó
- Dạ! Cháu không có biết_ nó gãi gãi đầu
- Bộ mẹ định cho bọn con đứng ngoài này tra hỏi hả?_ bị mẹ ngó lơ, anh ta bực mình lắm, anh mới là con trai của mẹ cơ mà, sao lại lo cho quản lí của anh hơn cả anh
- Ấy chết! Mẹ quên. Mà vào chào ba đi con, ba mới công tác về đấy_ bác Hồng cười hiền hòa chỉ tay về phía phòng khách rộng lớn, bóng dáng 1 người đàn ông trung tuổi đang cầm tờ báo say sưa đọc
Bước đến và ngồi xuống bên ba Khải và nó cúi đầu chào
- Thưa ba con mới về
- Cháu chào bác
Vương Tuấn Kiệt nghe tiếng con trai gọi ngẩng đầu lên, gấp tờ báo để xuống mặt bàn
- Con trai đấy à! Vụ việc lần trước có sao không con
Ông quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh
- Là cô gái này sao? Quản lí của con đó hả? Chà xinh ghê nha_ vốn có tính hài hước bác Kiệt vui vẻ nhìn nó. Ngay sau đó bác lại dùng bộ mặt nghiêm nghị nhìn nó hỏi han
- Cháu không sao chứ? Cháu đã cứu Tiểu Khải nhà bác 1 mạng, bác cảm ơn cháu. Nhà bác có mỗi thằng quý tử này, nó mà bị làm sao chắc nhà bác không sống nổi, mà nó lại đi gây họa với cô đại tiểu thư gì gì đó à?_ chưa kịp để nó trả lời, bác trai tuôn ra 1 tràng câu hỏi
- Dạ cháu không sao bác! Cháu cũng chả biết tại sao lúc ấy cháu lại chạy ra cứu Khải, lí do không xác định bác ạ với lại cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp nên cháu.........._ nó ngượng ngùng gãi đầu
( Giới thiệu nhân vật mới: Vương Tuấn Kiệt- bố của Tuấn Khải ( ta tự bịa đó hehe), tính tình lúc hài hước, lúc nghiêm khắc, rất dễ gần)
Sau khi nói chuyện với bác trai, Khải kêu nó lên phòng nghỉ ngơi 1 chút rồi xuống dưới nhà ăn cơm nhưng nó đâu chịu nghe, cứ nhất quyết xuống phụ giúp bác Hồng nấu cơm mặc kệ bác gái nói thế nào nó cũng không nghe, chỉ thỉnh thoảng thấy bác khẽ mắng yêu nó:" Cô nương cũng bướng bỉnh lắm cơ!". Ai nhìn vào cũng tưởng như 2 mẹ con yêu thương nhau lắm nhưng thật ra thì nó............không có mẹ
Xế chiều, khi hoàng hôn buông xuống, nằm trong phòng nó khẽ đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Chiều tối cũng là khoảng thời gian gọi nhớ, gọi buồn cho con người. Nó cũng vậy, nó nằm suy nghĩ miên man, nghĩ tới bác Hồng ân cần chu đáo như mẹ nó, nhớ bà chủ, ông chủ đã cưu mang nó, nuôi nó khôn lớn cho đến tận bây giờ. Bỗng dưng nó thèm có mẹ quá nhưng mẹ nó là ai? Bố nó là ai? Nó không biết
" Ting Toong"- 1 hồi chuông vang lên, bác quản gia chạy ra mở cổng, 1 chiếc xe ô tô đen dài, sang trọng đỗ trước cửa, nhà Khải. Từ trong xe 1 người đàn ông chạc tuổi bác Tuấn Kiệt bước ra, trên tay cầm 1 làn hoa quả tươi, xịn
- Xin lỗi ông tìm ai_ bác quản gia lịch sự hỏi
- Chào bác! Tôi muốn vào thăm cô gái tên là Minh Phương_ người đàn ông cũng lịch sự cúi đầu
- A! Quản lí của cậu chủ, mời ông vào
Bước vào căn nhà, ông gặp gỡ và nói chuyện với đôi vợ chồng chủ nhà 1 lúc rồi đề nghị xin gặp nó, bác Hồng phải đi lên gõ cửa phòng nó là có người muốn gặp!
Ai? Có người muốn gặp nó? Ơ hay! Từ lúc sang Trung Quốc đến giờ nó đã quen biết ai đâu? Vậy thì ai đến thăm nó? Tò mò, nó cũng bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng nó thấy Khải cũng đang chuẩn bị đi xuống
- Không biết ai tới tìm tôi ý nhỉ?_ nó thắc mắc quay sang hỏi Khải
- Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Mà hỏi ai ai biết hỏi ai bây giờ. Xuống rồi biết, thắc mắc nhiều làm gì? (-_-)
" Ờ" 1 tiếng nó theo sau Khải lững thững đi xuống. Thấy nó Âu Dương Thiên Minh đứng dậy
- Cháu là Minh Phương?
- Đúng là cháu. Mà bác là..........?_ nó lễ phép ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông
- Ta là bố của Âu Dương Lam Lam- Âu Dương Thiên Minh
Cái gì? Bố của Âu Dương Lam Lam đây á? Sao ông ta có vẻ khác xa với con gái ông ta vậy? Ông ấy rất hiền lành và tốt tính đấy chứ!
Khải từ trong bếp đi ra, nghe thấy vậy liền tới ngồi gần nó
- Cháu có phải là Tuấn Khải?
- Dạ, chính là cháu
Đẹp trai như vậy bảo sao con gái ông yêu cũng đúng
- Bác tới đây trước là để thăm hỏi, sau là để xin lỗi cháu vì hành động quá khích của con gái bác_ Âu Dương Thiên Minh đứng dậy cúi đầu xin lỗi thay con gái. Chỉ tại mấy hôm trước ông bận quá nên bây giờ mới đến thăm nó được. Đến nhà Thiên thì hay tin nó đã về đây nên ông mới tới
- Ơ bác, bác không cần phải làm thế đâu_ nó vội chạy ra đỡ ông đứng thẳng người
Đứng gần nó quá rồi, nhìn kĩ khuôn mặt nó ông giật mình hoảng hốt? Sao cô lại giống Bảo Lan của ông quá vậy? Nhất thời kinh hãi, ông nắm chặt tay nó nhìn nó kĩ lại 1 lần nữa, quả thật rất giống Bảo Lan của ông: Hoàng Bảo Lan- người con gái năm xưa ông yêu rất nhiều. Không cầm được sự xúc động ông khẽ nói
- Hoàng Bảo Lan! Sao con lại giống Bảo Lan của ta quá vậy?
Nó và Tuấn Khải ngạc nhiên trước hành động của ông. Bảo Lan? Bảo Lan là ai cơ? Nó không biết
- Bác, bác. Bác cầm tay cháu đâu quá_ nó khẽ nhíu mày muốn rút tay ra khỏi bàn tay của ông
Nhận thức được hành động của mình, Âu Dương Thiên Minh vội vàng bỏ tay ra bỏ lại cho nó 1 câu
- Ta phải về có việc gấp rồi, ta đi trước_ ông phải đi nhanh nếu không tâm trạng của ông sẽ bùng phát, sẽ không kiềm chế được hành động, cái mắt của nó, cái miệng của nó giống y hệt Bảo Lan, vậy là sao chứ?
Liên tiếp mang đến cho nó và Khải sự ngạc nhiên, ông ấy bị gì vậy? Phương quay lại nhìn Khải, Khải lắc đầu không hiểu, nó cũng không hiểu
Ra đến bên ngoài, Âu Dương Thiên Minh hoảng hốt, vì sao cô bé ấy lại...........
- Ông chủ! Ông chủ, ông không sao chứ?_ anh chàng vệ sĩ thấy ông ra mà mãi không lên xe, nhìn như người mất hồn vậy liền mở cửa xe xuống hỏi
Giật mình nhìn người vệ sĩ thân cận, ông nói
- Cậu mau điều tra rõ thân thế của cô gái Minh Phương- quản lí của Tuấn Khải cho tôi, tất cả thông tin. Tôi đang cần gấp
- Ý ông là cái cô gái mà Đại Tiểu Thư gây tai nạn á hả?_ anh chàng vệ sĩ ngạc nhiên, sao tự nhiên ông lại đi điều tra cô bé đó làm gì? Mà thôi kệ chuyện của chủ đâu đến lượt anh quan tâm, cứ biết nghe theo lệnh đã
- Chính thế_ nói rồi ông lên xe, chiếc xe sang trọng tiến về thủ đô Bắc Kinh
Nó và anh ở trong nhà vẫn chưa hết ngạc nhiên, thái độ ấy là sao? Có vẻ như nó rất giống với ai đó mà ông đã từng quen biết chăng? Mà thôi kệ đi
Tại sao khi biết chính Âu Dương Lam Lam đã gây ra tai nạn cho mình, nó lại dửng dưng như chưa từng có chuyện gì? Giải thích chút nha Nó là 1 người bao dung lắm luôn ( t/g: bao dung kiểu này không ổn)
**** Lời của tác giả: Haha cuối cùng thì truyện của Như Yên tôi đây cũng khá là nhiều người biết đến, tại thấy sau 1 tuần không viết truyện mà các mem kêu quá trời a nên mấy hôm nay bỏ bê việc học viết truyện a, chết thật. Bây giờ thỉnh thoảng tôi mới viết thôi nha, bận ôn thi rồi nhưng đừng vì vậy mà bơ truyện của tôi nha, còn dài lắm a. Sau khi thi cấp 3 xong đảm bảo viết nhiều hơn. Cảm ơn vì đã ủng hộ nhiệt tình. E hèm, vào chủ đề chính, các bạn đang thắc mắc Hoàng Bảo Lan là ai đúng không,
- Sao chuyện này lại xảy ra được chứ nhỉ? Cái cô tiểu thư đó không phải đầu óc có vấn đề chứ_ bác lo lắm luôn ý, không phải chỉ lo cho con trai cưng mà còn lo cho cả nó nữa, đơn giản là bác ấy quý nó
- Dạ! Cháu không có biết_ nó gãi gãi đầu
- Bộ mẹ định cho bọn con đứng ngoài này tra hỏi hả?_ bị mẹ ngó lơ, anh ta bực mình lắm, anh mới là con trai của mẹ cơ mà, sao lại lo cho quản lí của anh hơn cả anh
- Ấy chết! Mẹ quên. Mà vào chào ba đi con, ba mới công tác về đấy_ bác Hồng cười hiền hòa chỉ tay về phía phòng khách rộng lớn, bóng dáng 1 người đàn ông trung tuổi đang cầm tờ báo say sưa đọc
Bước đến và ngồi xuống bên ba Khải và nó cúi đầu chào
- Thưa ba con mới về
- Cháu chào bác
Vương Tuấn Kiệt nghe tiếng con trai gọi ngẩng đầu lên, gấp tờ báo để xuống mặt bàn
- Con trai đấy à! Vụ việc lần trước có sao không con
Ông quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh
- Là cô gái này sao? Quản lí của con đó hả? Chà xinh ghê nha_ vốn có tính hài hước bác Kiệt vui vẻ nhìn nó. Ngay sau đó bác lại dùng bộ mặt nghiêm nghị nhìn nó hỏi han
- Cháu không sao chứ? Cháu đã cứu Tiểu Khải nhà bác 1 mạng, bác cảm ơn cháu. Nhà bác có mỗi thằng quý tử này, nó mà bị làm sao chắc nhà bác không sống nổi, mà nó lại đi gây họa với cô đại tiểu thư gì gì đó à?_ chưa kịp để nó trả lời, bác trai tuôn ra 1 tràng câu hỏi
- Dạ cháu không sao bác! Cháu cũng chả biết tại sao lúc ấy cháu lại chạy ra cứu Khải, lí do không xác định bác ạ với lại cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp nên cháu.........._ nó ngượng ngùng gãi đầu
( Giới thiệu nhân vật mới: Vương Tuấn Kiệt- bố của Tuấn Khải ( ta tự bịa đó hehe), tính tình lúc hài hước, lúc nghiêm khắc, rất dễ gần)
Sau khi nói chuyện với bác trai, Khải kêu nó lên phòng nghỉ ngơi 1 chút rồi xuống dưới nhà ăn cơm nhưng nó đâu chịu nghe, cứ nhất quyết xuống phụ giúp bác Hồng nấu cơm mặc kệ bác gái nói thế nào nó cũng không nghe, chỉ thỉnh thoảng thấy bác khẽ mắng yêu nó:" Cô nương cũng bướng bỉnh lắm cơ!". Ai nhìn vào cũng tưởng như 2 mẹ con yêu thương nhau lắm nhưng thật ra thì nó............không có mẹ
Xế chiều, khi hoàng hôn buông xuống, nằm trong phòng nó khẽ đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Chiều tối cũng là khoảng thời gian gọi nhớ, gọi buồn cho con người. Nó cũng vậy, nó nằm suy nghĩ miên man, nghĩ tới bác Hồng ân cần chu đáo như mẹ nó, nhớ bà chủ, ông chủ đã cưu mang nó, nuôi nó khôn lớn cho đến tận bây giờ. Bỗng dưng nó thèm có mẹ quá nhưng mẹ nó là ai? Bố nó là ai? Nó không biết
" Ting Toong"- 1 hồi chuông vang lên, bác quản gia chạy ra mở cổng, 1 chiếc xe ô tô đen dài, sang trọng đỗ trước cửa, nhà Khải. Từ trong xe 1 người đàn ông chạc tuổi bác Tuấn Kiệt bước ra, trên tay cầm 1 làn hoa quả tươi, xịn
- Xin lỗi ông tìm ai_ bác quản gia lịch sự hỏi
- Chào bác! Tôi muốn vào thăm cô gái tên là Minh Phương_ người đàn ông cũng lịch sự cúi đầu
- A! Quản lí của cậu chủ, mời ông vào
Bước vào căn nhà, ông gặp gỡ và nói chuyện với đôi vợ chồng chủ nhà 1 lúc rồi đề nghị xin gặp nó, bác Hồng phải đi lên gõ cửa phòng nó là có người muốn gặp!
Ai? Có người muốn gặp nó? Ơ hay! Từ lúc sang Trung Quốc đến giờ nó đã quen biết ai đâu? Vậy thì ai đến thăm nó? Tò mò, nó cũng bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng nó thấy Khải cũng đang chuẩn bị đi xuống
- Không biết ai tới tìm tôi ý nhỉ?_ nó thắc mắc quay sang hỏi Khải
- Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Mà hỏi ai ai biết hỏi ai bây giờ. Xuống rồi biết, thắc mắc nhiều làm gì? (-_-)
" Ờ" 1 tiếng nó theo sau Khải lững thững đi xuống. Thấy nó Âu Dương Thiên Minh đứng dậy
- Cháu là Minh Phương?
- Đúng là cháu. Mà bác là..........?_ nó lễ phép ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông
- Ta là bố của Âu Dương Lam Lam- Âu Dương Thiên Minh
Cái gì? Bố của Âu Dương Lam Lam đây á? Sao ông ta có vẻ khác xa với con gái ông ta vậy? Ông ấy rất hiền lành và tốt tính đấy chứ!
Khải từ trong bếp đi ra, nghe thấy vậy liền tới ngồi gần nó
- Cháu có phải là Tuấn Khải?
- Dạ, chính là cháu
Đẹp trai như vậy bảo sao con gái ông yêu cũng đúng
- Bác tới đây trước là để thăm hỏi, sau là để xin lỗi cháu vì hành động quá khích của con gái bác_ Âu Dương Thiên Minh đứng dậy cúi đầu xin lỗi thay con gái. Chỉ tại mấy hôm trước ông bận quá nên bây giờ mới đến thăm nó được. Đến nhà Thiên thì hay tin nó đã về đây nên ông mới tới
- Ơ bác, bác không cần phải làm thế đâu_ nó vội chạy ra đỡ ông đứng thẳng người
Đứng gần nó quá rồi, nhìn kĩ khuôn mặt nó ông giật mình hoảng hốt? Sao cô lại giống Bảo Lan của ông quá vậy? Nhất thời kinh hãi, ông nắm chặt tay nó nhìn nó kĩ lại 1 lần nữa, quả thật rất giống Bảo Lan của ông: Hoàng Bảo Lan- người con gái năm xưa ông yêu rất nhiều. Không cầm được sự xúc động ông khẽ nói
- Hoàng Bảo Lan! Sao con lại giống Bảo Lan của ta quá vậy?
Nó và Tuấn Khải ngạc nhiên trước hành động của ông. Bảo Lan? Bảo Lan là ai cơ? Nó không biết
- Bác, bác. Bác cầm tay cháu đâu quá_ nó khẽ nhíu mày muốn rút tay ra khỏi bàn tay của ông
Nhận thức được hành động của mình, Âu Dương Thiên Minh vội vàng bỏ tay ra bỏ lại cho nó 1 câu
- Ta phải về có việc gấp rồi, ta đi trước_ ông phải đi nhanh nếu không tâm trạng của ông sẽ bùng phát, sẽ không kiềm chế được hành động, cái mắt của nó, cái miệng của nó giống y hệt Bảo Lan, vậy là sao chứ?
Liên tiếp mang đến cho nó và Khải sự ngạc nhiên, ông ấy bị gì vậy? Phương quay lại nhìn Khải, Khải lắc đầu không hiểu, nó cũng không hiểu
Ra đến bên ngoài, Âu Dương Thiên Minh hoảng hốt, vì sao cô bé ấy lại...........
- Ông chủ! Ông chủ, ông không sao chứ?_ anh chàng vệ sĩ thấy ông ra mà mãi không lên xe, nhìn như người mất hồn vậy liền mở cửa xe xuống hỏi
Giật mình nhìn người vệ sĩ thân cận, ông nói
- Cậu mau điều tra rõ thân thế của cô gái Minh Phương- quản lí của Tuấn Khải cho tôi, tất cả thông tin. Tôi đang cần gấp
- Ý ông là cái cô gái mà Đại Tiểu Thư gây tai nạn á hả?_ anh chàng vệ sĩ ngạc nhiên, sao tự nhiên ông lại đi điều tra cô bé đó làm gì? Mà thôi kệ chuyện của chủ đâu đến lượt anh quan tâm, cứ biết nghe theo lệnh đã
- Chính thế_ nói rồi ông lên xe, chiếc xe sang trọng tiến về thủ đô Bắc Kinh
Nó và anh ở trong nhà vẫn chưa hết ngạc nhiên, thái độ ấy là sao? Có vẻ như nó rất giống với ai đó mà ông đã từng quen biết chăng? Mà thôi kệ đi
Tại sao khi biết chính Âu Dương Lam Lam đã gây ra tai nạn cho mình, nó lại dửng dưng như chưa từng có chuyện gì? Giải thích chút nha Nó là 1 người bao dung lắm luôn ( t/g: bao dung kiểu này không ổn)
**** Lời của tác giả: Haha cuối cùng thì truyện của Như Yên tôi đây cũng khá là nhiều người biết đến, tại thấy sau 1 tuần không viết truyện mà các mem kêu quá trời a nên mấy hôm nay bỏ bê việc học viết truyện a, chết thật. Bây giờ thỉnh thoảng tôi mới viết thôi nha, bận ôn thi rồi nhưng đừng vì vậy mà bơ truyện của tôi nha, còn dài lắm a. Sau khi thi cấp 3 xong đảm bảo viết nhiều hơn. Cảm ơn vì đã ủng hộ nhiệt tình. E hèm, vào chủ đề chính, các bạn đang thắc mắc Hoàng Bảo Lan là ai đúng không,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook