Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo
-
Chương 67: Anh quá đáng
Đêm đó, bác Bạch cứ trằn trọc mãi không thể nào yên giấc ngủ được. Bác cứ nghĩ đến chuyện Mạc Thanh Thanh nhờ mình giúp. Còn Vũ Thiên Phong lại cứ nhất quyết không muốn cầm đến những thứ Mạc Thanh Thanh đưa. Bác nhìn tờ giấy và chiếc máy ghi âm do Mạc Thanh Thanh đưa được đặt lên bàn. Bác chăm chú nhìn nó mãi, trong lòng bác lại cứ lặp đi lặp lại một câu:
" Là vứt hay không vứt? "
Sáng hôm sau, Hàn Tử Huyên đang ngủ ngon trên giường thì cô có cảm giác có vật gì quấn lấy cơ thể mình. Cô chợt mở mắt, Hàn Tử Huyên thấy mình đang nằm gọn trong lòng Vũ Thiên Phong. Cô nhìn chằm vào gương mặt Vũ Thiên Phong lúc ngủ, không rời mắt. Nhưng thật kì lạ, tại sao anh lại không mặc áo khi ngủ? Nhìn xuống người mình, Hàn Tử Huyên mới phát hiện ngay cả mình cũng không có một mảnh vải che thân. Nhìn xuống dưới giường, là quần áo của Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đang nằm rải rác ở dưới giường. Chết thật!
" Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?
Đêm qua rõ ràng mình và anh ấy không có... "
Thấy Vũ Thiên Phong dần trở mình, Hàn Tử Huyên hoang mang, cô nằm lại xuống giường, xoáy lưng về phía Vũ Thiên Phong. Cô trùm chăn lên người mình, với hy vọng Vũ Thiên Phong nghĩ cô vẫn còn đang ngủ. Nếu không, Hàn Tử Huyên không biết nên đối mặt với anh như thế nào...
Vũ Thiên Phong mở mắt ra, thấy Hàn Tử Huyên xoay lưng về phía mình. Anh tiến đến ôm lấy người Hàn Tử Huyên, tay Vũ Thiên Phong vươn ra, nắm lấy tay của Hàn Tử Huyên, đặt trước ngực cô. Vũ Thiên Phong ghét thật gần vào tai Hàn Tử Huyên, thủ thỉ:
" Đêm qua, thế nào?
Em ngủ có ngon không? "
" Thiên...Thiên Phong...
Đêm qua... chúng ta... "
Hàn Tử Huyên trong lòng có chút e ngại, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Hàn Tử Huyên tuy không nói hết nguyên văn nhưng Vũ Thiên Phong vẫn biết cô định hỏi anh chuyện gì. Vũ Thiên Phong cũng không ngần ngại gì, đáp lại Hàn Tử Huyên:
" Đúng vậy, đêm qua, tại chiếc giường này chúng ta đã... "
Nói rồi, anh nhìn Hàn Tử Huyên với ánh mắt láu lỉnh, tiếp lời:
" Em thật sự không nhớ hay giả vờ không nhớ? "
Vũ Thiên Phong càng tiến đến gần Hàn Tử Huyên hơn.
Quả thật Hàn Tử Huyên chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ngay sau khi thấy Vũ Thiên Phong tiến đến gần mình, cô vội lấy chăn quấn quanh người rồi rời khỏi giường. Đứng phía dưới giường, Hàn Tử Huyên nhìn trên giường. Không hề có dấu vết gì về tối qua của mình và Vũ Thiên Phong. Hàn Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang tức giận với Vũ Thiên Phong, nói:
" Vũ Thiên Phong, anh quá đáng! "
Vừa nói, Hàn Tử Huyên vừa lấy gối ném về phía Vũ Thiên Phong, anh lại nhanh nhẹn né được tất cả.
Thấy Hàn Tử Huyên tức giận thật, Vũ Thiên Phong bật dậy, nắm lấy tay cô và kéo lên giường. Vũ Thiên Phong nằm phía trên, tay vẫn còn giữ tay Hàn Tử Huyên. Thấy những sợi tóc tinh nghịch cứ bám vào mặt Hàn Tử Huyên. Vũ Thiên Phong lấy tay nhẹ nhàng vén tóc cho cô, cử chỉ của Vũ Thiên Phong lúc này rất ôn hòa. Sau khi vén tóc cho Hàn Tử Huyên, anh lấy tay đặt lên môi Hàn Tử Huyên, nhẹ nhàng sờ vào. Rồi anh lại nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Huyên, ánh mắt đầy kiên định, nói:
" Lúc này anh hơi quá đáng.
Bây giờ anh sẽ bù đắp cho em "
" Bằng cách nào? "
Hàn Tử Huyên người đầy tò mò. Không biết Vũ Thiên Phong định bù đắp gì cho mình
" Lấy thân này bù đắp cho em
Có được không? "
" Vậy thì em không cần! "
Hàn Tử Huyên tỏ vẻ chán nản. Cô lấy tay đẩy người Vũ Thiên Phong ra. Nhưng không ngờ lại không thể chống cự được với anh. Ngược lại, anh càng cúi đầu xuống để gần với gương mặt xinh đẹp của Hàn Tử Huyên.
Tim Hàn Tử Huyên lúc này đập nhanh, thở cũng gấp gáp. Đột nhiên Hàn Tử Huyên cảm thấy bối rối. Mặt anh càng gần, cô thật sự không biết phải làm sao. Cô siết tay mình lại, xoay mặt sang bên khác. Nếu như Hàn Tử Huyên vẫn tiếp tục nhìn vào gương mặt Vũ Thiên Phong lúc này. Cô không biết trái tim mình sẽ đập nhanh hơn đến mức nào.
" Em không cần phải như vậy!
Là anh tự nguyện hiến dâng tấm thân này cho em mà! "
" Vũ Thiên Phong, lòng tự trọng của anh đâu mất rồi? "
" Từ lúc yêu em, anh đã không cần đến nó nữa "
Nghe câu trả lời đầy bá đạo của Vũ Thiên Phong, Hàn Tử Huyên chỉ biết câm nín. Cô không biết nói gì thêm với anh, từ lúc nào nói chuyện với Vũ Thiên lại khiến Hàn Tử Huyên đau đầu đến vậy.
" Bảo bối!
Không nói nữa chứ gì! Vậy hai chúng ta cùng vào vấn đề chính nào! "
Vũ Thiên Phong vừa dứt lời, anh lấy tay vuốt ve đôi chân của Hàn Tử Huyên khiến cô đột nhiên run bần bậc.
Đột nhiên, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa thật mạnh và liên tục. Vũ Thiên Phong lần nữa cảm thấy bị quấy rầy liền nói vọng ra ngoài:
" Chuyện gì? "
" Thiếu gia, không hay rồi... "
Là giọng bác Bạch, nghe giọng bác ấy đầy sự hốt hoảng và vô cùng gấp gáp. Rốc cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến bác hoảng lạn đến như vậy?
" Là vứt hay không vứt? "
Sáng hôm sau, Hàn Tử Huyên đang ngủ ngon trên giường thì cô có cảm giác có vật gì quấn lấy cơ thể mình. Cô chợt mở mắt, Hàn Tử Huyên thấy mình đang nằm gọn trong lòng Vũ Thiên Phong. Cô nhìn chằm vào gương mặt Vũ Thiên Phong lúc ngủ, không rời mắt. Nhưng thật kì lạ, tại sao anh lại không mặc áo khi ngủ? Nhìn xuống người mình, Hàn Tử Huyên mới phát hiện ngay cả mình cũng không có một mảnh vải che thân. Nhìn xuống dưới giường, là quần áo của Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đang nằm rải rác ở dưới giường. Chết thật!
" Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?
Đêm qua rõ ràng mình và anh ấy không có... "
Thấy Vũ Thiên Phong dần trở mình, Hàn Tử Huyên hoang mang, cô nằm lại xuống giường, xoáy lưng về phía Vũ Thiên Phong. Cô trùm chăn lên người mình, với hy vọng Vũ Thiên Phong nghĩ cô vẫn còn đang ngủ. Nếu không, Hàn Tử Huyên không biết nên đối mặt với anh như thế nào...
Vũ Thiên Phong mở mắt ra, thấy Hàn Tử Huyên xoay lưng về phía mình. Anh tiến đến ôm lấy người Hàn Tử Huyên, tay Vũ Thiên Phong vươn ra, nắm lấy tay của Hàn Tử Huyên, đặt trước ngực cô. Vũ Thiên Phong ghét thật gần vào tai Hàn Tử Huyên, thủ thỉ:
" Đêm qua, thế nào?
Em ngủ có ngon không? "
" Thiên...Thiên Phong...
Đêm qua... chúng ta... "
Hàn Tử Huyên trong lòng có chút e ngại, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Hàn Tử Huyên tuy không nói hết nguyên văn nhưng Vũ Thiên Phong vẫn biết cô định hỏi anh chuyện gì. Vũ Thiên Phong cũng không ngần ngại gì, đáp lại Hàn Tử Huyên:
" Đúng vậy, đêm qua, tại chiếc giường này chúng ta đã... "
Nói rồi, anh nhìn Hàn Tử Huyên với ánh mắt láu lỉnh, tiếp lời:
" Em thật sự không nhớ hay giả vờ không nhớ? "
Vũ Thiên Phong càng tiến đến gần Hàn Tử Huyên hơn.
Quả thật Hàn Tử Huyên chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ngay sau khi thấy Vũ Thiên Phong tiến đến gần mình, cô vội lấy chăn quấn quanh người rồi rời khỏi giường. Đứng phía dưới giường, Hàn Tử Huyên nhìn trên giường. Không hề có dấu vết gì về tối qua của mình và Vũ Thiên Phong. Hàn Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang tức giận với Vũ Thiên Phong, nói:
" Vũ Thiên Phong, anh quá đáng! "
Vừa nói, Hàn Tử Huyên vừa lấy gối ném về phía Vũ Thiên Phong, anh lại nhanh nhẹn né được tất cả.
Thấy Hàn Tử Huyên tức giận thật, Vũ Thiên Phong bật dậy, nắm lấy tay cô và kéo lên giường. Vũ Thiên Phong nằm phía trên, tay vẫn còn giữ tay Hàn Tử Huyên. Thấy những sợi tóc tinh nghịch cứ bám vào mặt Hàn Tử Huyên. Vũ Thiên Phong lấy tay nhẹ nhàng vén tóc cho cô, cử chỉ của Vũ Thiên Phong lúc này rất ôn hòa. Sau khi vén tóc cho Hàn Tử Huyên, anh lấy tay đặt lên môi Hàn Tử Huyên, nhẹ nhàng sờ vào. Rồi anh lại nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Huyên, ánh mắt đầy kiên định, nói:
" Lúc này anh hơi quá đáng.
Bây giờ anh sẽ bù đắp cho em "
" Bằng cách nào? "
Hàn Tử Huyên người đầy tò mò. Không biết Vũ Thiên Phong định bù đắp gì cho mình
" Lấy thân này bù đắp cho em
Có được không? "
" Vậy thì em không cần! "
Hàn Tử Huyên tỏ vẻ chán nản. Cô lấy tay đẩy người Vũ Thiên Phong ra. Nhưng không ngờ lại không thể chống cự được với anh. Ngược lại, anh càng cúi đầu xuống để gần với gương mặt xinh đẹp của Hàn Tử Huyên.
Tim Hàn Tử Huyên lúc này đập nhanh, thở cũng gấp gáp. Đột nhiên Hàn Tử Huyên cảm thấy bối rối. Mặt anh càng gần, cô thật sự không biết phải làm sao. Cô siết tay mình lại, xoay mặt sang bên khác. Nếu như Hàn Tử Huyên vẫn tiếp tục nhìn vào gương mặt Vũ Thiên Phong lúc này. Cô không biết trái tim mình sẽ đập nhanh hơn đến mức nào.
" Em không cần phải như vậy!
Là anh tự nguyện hiến dâng tấm thân này cho em mà! "
" Vũ Thiên Phong, lòng tự trọng của anh đâu mất rồi? "
" Từ lúc yêu em, anh đã không cần đến nó nữa "
Nghe câu trả lời đầy bá đạo của Vũ Thiên Phong, Hàn Tử Huyên chỉ biết câm nín. Cô không biết nói gì thêm với anh, từ lúc nào nói chuyện với Vũ Thiên lại khiến Hàn Tử Huyên đau đầu đến vậy.
" Bảo bối!
Không nói nữa chứ gì! Vậy hai chúng ta cùng vào vấn đề chính nào! "
Vũ Thiên Phong vừa dứt lời, anh lấy tay vuốt ve đôi chân của Hàn Tử Huyên khiến cô đột nhiên run bần bậc.
Đột nhiên, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa thật mạnh và liên tục. Vũ Thiên Phong lần nữa cảm thấy bị quấy rầy liền nói vọng ra ngoài:
" Chuyện gì? "
" Thiếu gia, không hay rồi... "
Là giọng bác Bạch, nghe giọng bác ấy đầy sự hốt hoảng và vô cùng gấp gáp. Rốc cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến bác hoảng lạn đến như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook