Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo
-
Chương 62: Gặp lại sau 7 năm
Hình Thi sau khi được bác Bạch đưa ra đến cánh cổng lớn, cô quay sang nói với bác Bạch đưa đến đây được rồi. Hình Thi rời khỏi Vũ gia và lái xe trở về khu chung cư của mình. Trên đường về, cô luôn suy nghĩ không ngừng, nhưng càng nghĩ lại càng thấy nghi ngờ, thấy khó hiểu:
" Hai người này thật khó hiểu.
Một người thì trong lòng quan tâm đến đối phương nhưng bản tính lại không giỏi bộc lộ.
Một người thì lại nói dối đối phương.
Thật không hiểu tại sao hai người này lại có thể đến được với nhau. "
Sau khi chạy một đoạn đường khá dài, xe của cô chạy chậm lại và dừng hẳn trước một khu chung cư cao cấp. Hình Thi đậu xe vào bãi đậu xe của khu chung cư rồi bước đến thang máy và ấn vào tầng 9 của chung cư.
Thang máy phát ra một tiếng " ting... "
Cửa thang máy mở ra và Hình Thi rời khỏi thang máy, cô đi về hướng tay phải và cứ đi thẳng. Vì nhà của cô ở gần cuối dãy nên phải đi một đoạn dài. Từ xa, Hình Thi nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà của mình, nói đúng hơn là một nam nhân nhưng lại không nhìn rõ gương mặt vì anh ta có đeo khẩu trang. Cô thấy vậy, bước chân bước nhanh hơn. Hình Thi đứng phía sau nam nhân, hỏi:
" Xin hỏi anh tìm ai? "
Vừa nghe Hình Thi cất giọng hỏi, người này liền rời đi. Thấy kì lạ nhưng cô Hình Thi vẫn không mấy quan tâm. Cô lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa vào trong. Cửa vừa mở ra, nam nhân này đột nhiên quay lại vào nắm lấy tay, lôi Hình Thi vào trong và khóa cửa lại.
Bị người lạ đột nhập vào nhà nhưng trông Hình Thi lại không giống những người con gái khác, cô tỏ ra không hề sợ hãi, nét mặt vô cùng điềm tĩnh. Hình Thi bị tên nam nhân này nắm lấy hai tay và ép cô vào tường, cảnh tượng vô cùng ám muội. Hình Thi dùng giọng đe dọa, nói với tên nam nhân:
" Tôi không cần biết anh là ai. Nhưng ngay bây giờ anh hãy rời khỏi nhà tôi.
Đừng để cho tôi phải gọi bảo vệ chung cư lên đây để bắt anh "
Nghe cô nói vậy, tên nam nhân vẫn không hề sợ chút nào. Ngước lại, ánh mắt anh ta nhìn như đang rất vui, giống như anh ta đang cười. Anh ta bỏ một bên tay của Hình Thi xuống, rồi từ từ cởi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt. Hình Thi vừa nhìn thấy gương mặt của anh, đột nhiên cô lại thấy ngạc nhiên, trong lòng lại đầy căm phẫn nhưng lại chứa đựng sự yêu thương ở đấy.
Tên nam nhân này không ai khác, chính là Hạo Nhiên. Nhìn thấy vẻ mặt của kinh ngạc của cô khi mình bỏ khẩu trang, Hạo Nhiên lại rất vui. Anh ôm chầm lấy Hình Thi vào lòng, nói:
" Em có biết gặp được em anh vui lắm không, Hình Thi?
Anh đã tìm em lâu rồi "
Hình Thi vừa nhìn thấy Hạo Nhiên, cô cũng vui lắm. Cô cứ tưởng sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa, người cô đã dùng 7 năm để quên nhưng thất bại. Cô định ôm lấy Hạo Nhiên, nhưng khi ý thức lại được. Hình Thi đã xô Hạo Nhiên ra, giọng đầy vô tình nói với anh:
" Tôi và anh đã chia tay 7 năm rồi, bây giờ anh đến tìm tôi làm gì?
Mời anh đi cho, nếu không tôi lập tức sẽ gọi bảo vệ lên đây "
" Hình Thi, anh biết em vẫn còn yêu anh. Anh cũng vậy, 7 năm qua anh vẫn luôn nhớ đến em.
7 năm trước, vì anh có lí do nên mới chia tay với em. Em cho anh cơ hội để giải thích có được hay không? "
Hình Thi vẫn tỏ thái độ kiên cường, quyết không cho anh cơ hội để nói thêm điều gì.
Cô kéo tay Hạo Nhiên đến bên cửa ra vào, mở cửa ta và xô anh ra ngoài, thản nhiên nói:
" Tôi bây giờ không muốn nghe lí do của anh.
Nhưng nếu như anh vẫn quyết tâm muốn giải thích thì hãy tự đứng nói chuyện với cái cửa này đi. Tôi không có thời gian rảnh để nghe anh nói nhảm đâu.
Vậy đi nha, không tiễn. "
Dứt lời, Hình Thi nhanh tay đóng sầm cửa lại, Hạo Nhiên không đỡ lại kịp. Anh không ngờ chỉ mới 7 năm, Hình Thi tay chân lại nhạn nhẹn hơn xưa. Nhưng tính cách của cô vẫn mãi không thay đổi, không bao giờ thích nghe lời giải thích từ người khác.
Hạo Nhiên bước ra về với vẻ thất vọng, tuy sau 7 năm đây là lần gặp lại đầu tiên của cả hai nhưng anh không ngờ bản thân lại ta về thê thảm đến vậy. Anh còn nghĩ rằng Hình Thi sẽ mời anh vào nhà, ít nhất mời anh một ly nước sau đó sẽ đuổi anh về. Thật không ngờ, Hình Thi lại nhẫn tâm đến vậy, sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng. Nhưng... Hạo Nhiên nhìn thấy Hình Thi sống tốt và vui vẻ, anh đã vui thay vì cảm thấy buồn bã vì bị cô đuổi đi. Điều làm Hạo Nhiên lo nhất chính là lúc chia tay, anh sợ cô không chịu nỗi nỗi đau này sẽ nghĩ không thông mà tự tử. Ngay khi thấy bây giờ cô luôn vui vẻ và tinh thần tràn đầy sinh lực, Hạo Nhiên liền nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, bây giờ anh không cảm thấy day dứt vì mình đã có lỗi với Hình Thi.
" Hai người này thật khó hiểu.
Một người thì trong lòng quan tâm đến đối phương nhưng bản tính lại không giỏi bộc lộ.
Một người thì lại nói dối đối phương.
Thật không hiểu tại sao hai người này lại có thể đến được với nhau. "
Sau khi chạy một đoạn đường khá dài, xe của cô chạy chậm lại và dừng hẳn trước một khu chung cư cao cấp. Hình Thi đậu xe vào bãi đậu xe của khu chung cư rồi bước đến thang máy và ấn vào tầng 9 của chung cư.
Thang máy phát ra một tiếng " ting... "
Cửa thang máy mở ra và Hình Thi rời khỏi thang máy, cô đi về hướng tay phải và cứ đi thẳng. Vì nhà của cô ở gần cuối dãy nên phải đi một đoạn dài. Từ xa, Hình Thi nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà của mình, nói đúng hơn là một nam nhân nhưng lại không nhìn rõ gương mặt vì anh ta có đeo khẩu trang. Cô thấy vậy, bước chân bước nhanh hơn. Hình Thi đứng phía sau nam nhân, hỏi:
" Xin hỏi anh tìm ai? "
Vừa nghe Hình Thi cất giọng hỏi, người này liền rời đi. Thấy kì lạ nhưng cô Hình Thi vẫn không mấy quan tâm. Cô lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa vào trong. Cửa vừa mở ra, nam nhân này đột nhiên quay lại vào nắm lấy tay, lôi Hình Thi vào trong và khóa cửa lại.
Bị người lạ đột nhập vào nhà nhưng trông Hình Thi lại không giống những người con gái khác, cô tỏ ra không hề sợ hãi, nét mặt vô cùng điềm tĩnh. Hình Thi bị tên nam nhân này nắm lấy hai tay và ép cô vào tường, cảnh tượng vô cùng ám muội. Hình Thi dùng giọng đe dọa, nói với tên nam nhân:
" Tôi không cần biết anh là ai. Nhưng ngay bây giờ anh hãy rời khỏi nhà tôi.
Đừng để cho tôi phải gọi bảo vệ chung cư lên đây để bắt anh "
Nghe cô nói vậy, tên nam nhân vẫn không hề sợ chút nào. Ngước lại, ánh mắt anh ta nhìn như đang rất vui, giống như anh ta đang cười. Anh ta bỏ một bên tay của Hình Thi xuống, rồi từ từ cởi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt. Hình Thi vừa nhìn thấy gương mặt của anh, đột nhiên cô lại thấy ngạc nhiên, trong lòng lại đầy căm phẫn nhưng lại chứa đựng sự yêu thương ở đấy.
Tên nam nhân này không ai khác, chính là Hạo Nhiên. Nhìn thấy vẻ mặt của kinh ngạc của cô khi mình bỏ khẩu trang, Hạo Nhiên lại rất vui. Anh ôm chầm lấy Hình Thi vào lòng, nói:
" Em có biết gặp được em anh vui lắm không, Hình Thi?
Anh đã tìm em lâu rồi "
Hình Thi vừa nhìn thấy Hạo Nhiên, cô cũng vui lắm. Cô cứ tưởng sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa, người cô đã dùng 7 năm để quên nhưng thất bại. Cô định ôm lấy Hạo Nhiên, nhưng khi ý thức lại được. Hình Thi đã xô Hạo Nhiên ra, giọng đầy vô tình nói với anh:
" Tôi và anh đã chia tay 7 năm rồi, bây giờ anh đến tìm tôi làm gì?
Mời anh đi cho, nếu không tôi lập tức sẽ gọi bảo vệ lên đây "
" Hình Thi, anh biết em vẫn còn yêu anh. Anh cũng vậy, 7 năm qua anh vẫn luôn nhớ đến em.
7 năm trước, vì anh có lí do nên mới chia tay với em. Em cho anh cơ hội để giải thích có được hay không? "
Hình Thi vẫn tỏ thái độ kiên cường, quyết không cho anh cơ hội để nói thêm điều gì.
Cô kéo tay Hạo Nhiên đến bên cửa ra vào, mở cửa ta và xô anh ra ngoài, thản nhiên nói:
" Tôi bây giờ không muốn nghe lí do của anh.
Nhưng nếu như anh vẫn quyết tâm muốn giải thích thì hãy tự đứng nói chuyện với cái cửa này đi. Tôi không có thời gian rảnh để nghe anh nói nhảm đâu.
Vậy đi nha, không tiễn. "
Dứt lời, Hình Thi nhanh tay đóng sầm cửa lại, Hạo Nhiên không đỡ lại kịp. Anh không ngờ chỉ mới 7 năm, Hình Thi tay chân lại nhạn nhẹn hơn xưa. Nhưng tính cách của cô vẫn mãi không thay đổi, không bao giờ thích nghe lời giải thích từ người khác.
Hạo Nhiên bước ra về với vẻ thất vọng, tuy sau 7 năm đây là lần gặp lại đầu tiên của cả hai nhưng anh không ngờ bản thân lại ta về thê thảm đến vậy. Anh còn nghĩ rằng Hình Thi sẽ mời anh vào nhà, ít nhất mời anh một ly nước sau đó sẽ đuổi anh về. Thật không ngờ, Hình Thi lại nhẫn tâm đến vậy, sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng. Nhưng... Hạo Nhiên nhìn thấy Hình Thi sống tốt và vui vẻ, anh đã vui thay vì cảm thấy buồn bã vì bị cô đuổi đi. Điều làm Hạo Nhiên lo nhất chính là lúc chia tay, anh sợ cô không chịu nỗi nỗi đau này sẽ nghĩ không thông mà tự tử. Ngay khi thấy bây giờ cô luôn vui vẻ và tinh thần tràn đầy sinh lực, Hạo Nhiên liền nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, bây giờ anh không cảm thấy day dứt vì mình đã có lỗi với Hình Thi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook