Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo
-
Chương 32: Mở lòng
Bất ngờ bị Vũ Thiên Phong nắm tay và kéo đi, cả William và Hàn Tử Huyên đều rất ngạc nhiên. Hàn Tử Huyên ngạc nhiên vì không biết Vũ Thiên Phong đến Anh để làm gì? Tại sao anh lại đến đây và tại sao anh lại biết cô đang ở London? Còn William, William cũng ngạc nhiên vì không biết người đàn ông này là ai lại ngang nhiên lôi kéo Hàn Tử Huyên. William nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh cũng nắm lấy tay của Hàn Tử Huyên và kéo cô về phía mình, cả hai đều liên tục giằng co Hàn Tử Huyên. Vũ Thiên Phong và William nhìn nhau như có hai tia lửa liên tục xẹt qua lại, Vũ Thiên Phong nhìn William với ánh mắt không khoang nhượng, nói:
" Let go of her "
( Buông cô ấy)
William cũng không có ý định sẽ nhường cho Vũ Thiên Phong, William cau mài nói:
" Let her go or I will call the police "
( Anh mau buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát)
Vũ Thiên Phong nghe William nói vậy, anh cười nhếch môi với vẻ không coi trọng những lời William vừa nói, Vũ Thiên Phong bá đạo tuyên bố với William
" She is my woman "
( Cô ấy là người phụ nữ của tôi)
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, cô cũng không muốn cả hai đánh nhau, với việc từ nãy đến giờ bị cả hai người giằng co qua lại nên cô cũng rất mệt. Hàn Tử Huyên giật hai tay của mình ra khỏi tay hai người, hai tay đưa về hai phía, nói to
" Stop "
Hàn Tử Huyên nói với vẻ có chút sự giận dữ, nhưng khi cô quay qua nói chuyện với William với thái độ vô cùng dịu dàng
" I know him, I will go with him.
You can go home first "
( Tôi biết anh ấy, tôi sẽ đi theo anh ấy
Anh về nhà trước đi)
William lúc đầu không đồng ý để Hàn Tử Huyên cùng đi với Vũ Thiên Phong, nhưng cuối cùng cũng bị cô thuyết phục được. Đợi bóng lưng của William đi xa dần, Hàn Tử Huyên mới cùng Vũ Thiên Phong rời đi. Vũ Thiên Phong nắm lấy tay cô và kéo cô lên xe, trên xe, không khí im lặng bao trùm lấy, không một ai nói câu nào. Đến khách sạn mà Vũ Thiên Phong ở, xe vừa dừng lại, anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay Hàn Tử Huyên và kéo cô lên phòng. Trong thang máy, Hàn Tử Huyên cảm nhận được có sự tức giận, thang máy vừa đến nơi, Vũ Thiên Phong lại kéo cô vào phòng. Tiếng đóng cửa phòng vang lên thật lớn, Vũ Thiên Phong ép Hàn Tử Huyên vào tường và hôn cô dồn dập khiến cô không thở được. Cô lấy tay đẩy Vũ Thiên Phong ra xa nhưng với sức lực của cô thì việc này là hoàn toàn không thể. Hàn Tử Huyên đành cắn vào môi anh đến chảy máu anh mới chịu dừng hôn cô. Khi cả hai người kết thúc nụ hôn, Hàn Tử Huyên thở hổn hển, cô xô Vũ Thiên Phong vào bức tường đối diện, vẻ mặt tức giận lẫn khó chịu, hỏi anh:
" Vũ Thiên Phong, anh làm gì vậy hả? "
Vũ Thiên Phong lấy ngón tay cái, lau vết máu do bị Hàn Tử Huyên cắn, trên mặt có phần tức giận nói với cô:
" Làm gì sao? "
Vũ Thiên Phong nghe Hàn Tử Huyên hỏi thế, anh đi đến đối diện với cô. Bỗng nhiên anh siết tay thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào bức tường sau lưng Hàn Tử Huyên tạo ra một tiếng động lớn. Bức tường vì bị Vũ Thiên Phong đấm mà có vết nức, còn Hàn Tử Huyên bất ngờ khi thấy anh đấm vào bức tường nên vô cùng hoảng. Vũ Thiên Phong nhìn Hàn Tử Huyên với ánh mắt giận dữ, nói với cô:
" Em hỏi anh đang làm gì sao?
Tử Huyên, hai tháng nay em bỏ đi, có biết anh lo lắm không? Anh đã cho người tìm em khắp nơi. Anh muốn lật tung cả thế giới chỉ để muốn gặp em.
Còn em, sang Anh thì sao? Lại cùng người đàn ông khác vui vẻ, nắm tay nhau cười nói. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh như thế nào không, Tử Huyên? "
Vũ Thiên Phong lấy tay sờ khuôn mặt diễm lệ của Hàn Tử Huyên với vẻ đầy yêu thương.
" Vũ Thiên Phong, người anh cần không phải tôi, là Mạc Thanh Thanh.
Việc tôi và người khác nắm tay cười nói vui vẻ, những việc đó không liên quan đến anh. "
Trong lời nói của Hàn Tử Huyên chan chứa sự tuyệt với và sự đau khổ, nhưng cô lại không muốn cho Vũ Thiên Phong biết. Còn anh khi nghe cô nói lại vô cùng phẫn nộ, bản thân cố gắng kìm chế để không làm cho Hàn Tử Huyên bị thương. Vũ Thiên Phong áp vào tai của Hàn Tử Huyên, thủ thỉ:
" Tử Huyên, em có biết khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này, chính là anh yêu em, nhưng lại tưởng rằng em yêu người khác "
Hàn Tử Huyên không biết vì lý do gì, sau khi nghe Vũ Thiên Phong nói khiến cô phải rơi lệ, cô ngước mặt lên để nước mắt không rơi xuống và cũng không muốn Vũ Thiên Phong thấy cô khóc. Anh khi thấy cô rơi nước mắt liền lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy, Vũ Thiên Phong không muốn Hàn Tử Huyên đau lòng.
" Tử Huyên, anh biết rõ giữa em và anh chàng lúc nãy không có mối quan hệ gì cả.
Anh cũng muốn nói với em, xin em hãy cùng anh quay trở về Trung Quốc có được không? Những ngày tháng không có em bên cạnh, anh mới phát hiện mình không thể sống tốt được "
Vũ Thiên Phong nói với vẻ đầy chân thành, Hàn Tử Huyên nghe anh nói cũng đã cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho mình, và Hàn Tử Huyên quyết định sẽ cùng anh quay về Trung Quốc. Cô cũng sẽ mở lòng với Vũ Thiên Phong hơn. Nhưng Hàn Tử Huyên chỉ nghĩ trong lòng, chưa nói cho Vũ Thiên Phong nghe.
Chưa nghe được câu trả lời của Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong đột nhiên ôm cô vào lòng. Trong vòng tay ấm áp của Vũ Thiên Phong, Hàn Tử Huyên bỗng nhiên cảm thấy trở nên hạnh phúc.
" Tử Huyên, nếu như em vẫn chưa tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho em. Hãy để thời gian chứng minh việc ấy "
Lời nói của Vũ Thiên Phong tràn đầy ấm áp, Hàn Tử Huyên không nói gì, chỉ gật đầu. Vũ Thiên Phong lập tức đặt vé máy bay, cả hai sẽ cùng nhau trở về Trung Quốc vào trưa hôm sau. Khi Hàn Tử Huyên định quay trở về căn nhà mà cô thuê thì Vũ Thiên Phong nói với cô:
" Chỉ mới hai tháng mà em đã ốm hơn trước, do nhớ anh có phải không?
Sau khi về Vũ gia, anh nhất định sẽ bồi bổ cho em "
" Anh bớt suy nghĩ nhiều đi "
" Lần này về, e là Mạc gia sẽ rất biết ơn em đó "
Vũ Thiên Phong lấy tay nâng cằm, nói
" Tại sao? "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói thế, có vẻ ngạc nhiên
" Anh suýt chút nữa đã khiến cho Mạc thị phá sản chỉ vì em "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói thế, trong lòng bỗng nhiên có chút bất thần. Nếu như Mạc thị phá sản, không phải Mạc Thanh Thanh sẽ ra đường ở sao. Xem như đây là một bài học dành cho cô ta.
Khi Hàn Tử Huyên vừa định mở cửa phòng để rời khỏi, Vũ Thiên Phong ôm Hàn Tử Huyên từ phía sau, tay của anh đặt lên bàn tay định mở cửa của cô, nói nhỏ vào tai đầy yêu thương
" Hẹn gặp lại em vào trưa mai "
Lúc ấy, Vũ Thiên Phong cũng không quên đặt lên má phải của Hàn Tử Huyên một nụ hôn
" Let go of her "
( Buông cô ấy)
William cũng không có ý định sẽ nhường cho Vũ Thiên Phong, William cau mài nói:
" Let her go or I will call the police "
( Anh mau buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát)
Vũ Thiên Phong nghe William nói vậy, anh cười nhếch môi với vẻ không coi trọng những lời William vừa nói, Vũ Thiên Phong bá đạo tuyên bố với William
" She is my woman "
( Cô ấy là người phụ nữ của tôi)
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, cô cũng không muốn cả hai đánh nhau, với việc từ nãy đến giờ bị cả hai người giằng co qua lại nên cô cũng rất mệt. Hàn Tử Huyên giật hai tay của mình ra khỏi tay hai người, hai tay đưa về hai phía, nói to
" Stop "
Hàn Tử Huyên nói với vẻ có chút sự giận dữ, nhưng khi cô quay qua nói chuyện với William với thái độ vô cùng dịu dàng
" I know him, I will go with him.
You can go home first "
( Tôi biết anh ấy, tôi sẽ đi theo anh ấy
Anh về nhà trước đi)
William lúc đầu không đồng ý để Hàn Tử Huyên cùng đi với Vũ Thiên Phong, nhưng cuối cùng cũng bị cô thuyết phục được. Đợi bóng lưng của William đi xa dần, Hàn Tử Huyên mới cùng Vũ Thiên Phong rời đi. Vũ Thiên Phong nắm lấy tay cô và kéo cô lên xe, trên xe, không khí im lặng bao trùm lấy, không một ai nói câu nào. Đến khách sạn mà Vũ Thiên Phong ở, xe vừa dừng lại, anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay Hàn Tử Huyên và kéo cô lên phòng. Trong thang máy, Hàn Tử Huyên cảm nhận được có sự tức giận, thang máy vừa đến nơi, Vũ Thiên Phong lại kéo cô vào phòng. Tiếng đóng cửa phòng vang lên thật lớn, Vũ Thiên Phong ép Hàn Tử Huyên vào tường và hôn cô dồn dập khiến cô không thở được. Cô lấy tay đẩy Vũ Thiên Phong ra xa nhưng với sức lực của cô thì việc này là hoàn toàn không thể. Hàn Tử Huyên đành cắn vào môi anh đến chảy máu anh mới chịu dừng hôn cô. Khi cả hai người kết thúc nụ hôn, Hàn Tử Huyên thở hổn hển, cô xô Vũ Thiên Phong vào bức tường đối diện, vẻ mặt tức giận lẫn khó chịu, hỏi anh:
" Vũ Thiên Phong, anh làm gì vậy hả? "
Vũ Thiên Phong lấy ngón tay cái, lau vết máu do bị Hàn Tử Huyên cắn, trên mặt có phần tức giận nói với cô:
" Làm gì sao? "
Vũ Thiên Phong nghe Hàn Tử Huyên hỏi thế, anh đi đến đối diện với cô. Bỗng nhiên anh siết tay thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào bức tường sau lưng Hàn Tử Huyên tạo ra một tiếng động lớn. Bức tường vì bị Vũ Thiên Phong đấm mà có vết nức, còn Hàn Tử Huyên bất ngờ khi thấy anh đấm vào bức tường nên vô cùng hoảng. Vũ Thiên Phong nhìn Hàn Tử Huyên với ánh mắt giận dữ, nói với cô:
" Em hỏi anh đang làm gì sao?
Tử Huyên, hai tháng nay em bỏ đi, có biết anh lo lắm không? Anh đã cho người tìm em khắp nơi. Anh muốn lật tung cả thế giới chỉ để muốn gặp em.
Còn em, sang Anh thì sao? Lại cùng người đàn ông khác vui vẻ, nắm tay nhau cười nói. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh như thế nào không, Tử Huyên? "
Vũ Thiên Phong lấy tay sờ khuôn mặt diễm lệ của Hàn Tử Huyên với vẻ đầy yêu thương.
" Vũ Thiên Phong, người anh cần không phải tôi, là Mạc Thanh Thanh.
Việc tôi và người khác nắm tay cười nói vui vẻ, những việc đó không liên quan đến anh. "
Trong lời nói của Hàn Tử Huyên chan chứa sự tuyệt với và sự đau khổ, nhưng cô lại không muốn cho Vũ Thiên Phong biết. Còn anh khi nghe cô nói lại vô cùng phẫn nộ, bản thân cố gắng kìm chế để không làm cho Hàn Tử Huyên bị thương. Vũ Thiên Phong áp vào tai của Hàn Tử Huyên, thủ thỉ:
" Tử Huyên, em có biết khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này, chính là anh yêu em, nhưng lại tưởng rằng em yêu người khác "
Hàn Tử Huyên không biết vì lý do gì, sau khi nghe Vũ Thiên Phong nói khiến cô phải rơi lệ, cô ngước mặt lên để nước mắt không rơi xuống và cũng không muốn Vũ Thiên Phong thấy cô khóc. Anh khi thấy cô rơi nước mắt liền lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy, Vũ Thiên Phong không muốn Hàn Tử Huyên đau lòng.
" Tử Huyên, anh biết rõ giữa em và anh chàng lúc nãy không có mối quan hệ gì cả.
Anh cũng muốn nói với em, xin em hãy cùng anh quay trở về Trung Quốc có được không? Những ngày tháng không có em bên cạnh, anh mới phát hiện mình không thể sống tốt được "
Vũ Thiên Phong nói với vẻ đầy chân thành, Hàn Tử Huyên nghe anh nói cũng đã cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho mình, và Hàn Tử Huyên quyết định sẽ cùng anh quay về Trung Quốc. Cô cũng sẽ mở lòng với Vũ Thiên Phong hơn. Nhưng Hàn Tử Huyên chỉ nghĩ trong lòng, chưa nói cho Vũ Thiên Phong nghe.
Chưa nghe được câu trả lời của Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong đột nhiên ôm cô vào lòng. Trong vòng tay ấm áp của Vũ Thiên Phong, Hàn Tử Huyên bỗng nhiên cảm thấy trở nên hạnh phúc.
" Tử Huyên, nếu như em vẫn chưa tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho em. Hãy để thời gian chứng minh việc ấy "
Lời nói của Vũ Thiên Phong tràn đầy ấm áp, Hàn Tử Huyên không nói gì, chỉ gật đầu. Vũ Thiên Phong lập tức đặt vé máy bay, cả hai sẽ cùng nhau trở về Trung Quốc vào trưa hôm sau. Khi Hàn Tử Huyên định quay trở về căn nhà mà cô thuê thì Vũ Thiên Phong nói với cô:
" Chỉ mới hai tháng mà em đã ốm hơn trước, do nhớ anh có phải không?
Sau khi về Vũ gia, anh nhất định sẽ bồi bổ cho em "
" Anh bớt suy nghĩ nhiều đi "
" Lần này về, e là Mạc gia sẽ rất biết ơn em đó "
Vũ Thiên Phong lấy tay nâng cằm, nói
" Tại sao? "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói thế, có vẻ ngạc nhiên
" Anh suýt chút nữa đã khiến cho Mạc thị phá sản chỉ vì em "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói thế, trong lòng bỗng nhiên có chút bất thần. Nếu như Mạc thị phá sản, không phải Mạc Thanh Thanh sẽ ra đường ở sao. Xem như đây là một bài học dành cho cô ta.
Khi Hàn Tử Huyên vừa định mở cửa phòng để rời khỏi, Vũ Thiên Phong ôm Hàn Tử Huyên từ phía sau, tay của anh đặt lên bàn tay định mở cửa của cô, nói nhỏ vào tai đầy yêu thương
" Hẹn gặp lại em vào trưa mai "
Lúc ấy, Vũ Thiên Phong cũng không quên đặt lên má phải của Hàn Tử Huyên một nụ hôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook