Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo
-
Chương 27: Giúp
Sáng hôm sau, tuy chưa đến 9 giờ nhưng Hàn Tử Huyên đã có mặt tại sân bay. Sân bay lúc này vẫn tấp nập, người người qua lại nhưng hai cô gái gần như trở thành tâm điểm của mọi người. Yên Yên có chút nghẹn ngào nói với Hàn Tử Huyên:
" Chị đi nhớ gọi điện về cho em nha "
Hàn Tử Huyên thấy cô em ngốc của mình như vậy, không nhịn được cười, cô lấy tay xoa xoa đầu của Yên Yên nói:
" Em gái ngốc, chị chỉ đi nghỉ ngơi chút thôi, chứ có phải đi luôn không trở về Trung Quốc đâu mà em lại như vậy chứ? "
" Chị vào bên trong đây, em cũng về đi "
Hàn Tử Huyên nói tiếp, cô xoay người đẩy hành lí vào bên trong. Hàn Tử Huyên chợt đứng lại, cô quay ra xem Yên Yên đã rời khỏi chưa. Khi Yên Yên đã rời sân bay, cô mới yên lòng lên máy bay
Yên Yên vừa quay trở về nhà thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo, lấy điện thoại ra để xem ai gọi đến, là Mặc Ngôn. Yên Yên suy nghĩ, không biết anh ấy gọi cho mình có việc gì. Chẳng lẽ là Vũ Thiên Phong vẫn chưa có tin tức về Hàn Tử Huyên nên muốn anh gọi điện thoại để hỏi cô. Yên Yên cân nhắc mãi không biết có nên nghe máy hay không, cuối cùng cô quyết định bỏ mặc cho tiếng nhạc chuông reo, còn bản thân thì đi thay quần áo cho thoải mái.
Trong lúc thay đồ, vì tiếng nhạc chuông cứ reo mãi nên khiến Yên Yên cảm thấy ồn ào. Cô nghĩ, nếu thấy người khác không nghe máy thì tốt nhất đừng gọi điện nữa, thật phiền phức. Vừa nghĩ xong thì tiếng nhạc chuông liền dứt, không còn nghe gì nữa, Yên Yên thở phào nhẹ nhõm, khi định mặc quần áo vào thì Yên Yên nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, cô nghĩ thầm:
" Chết thật, chẳng lẽ lúc này mình quên khóa cửa "
Tiếng bước chân càng ngày càng nặng dần tiếng về phía cửa phòng của Yên Yên. Tuy chỉ nghe tiếng bước chân nhưng Yên Yên vẫn xác định được là nam hay nữ, tiếng bước chân này nhất định là nam. Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, bước nhẹ chân đi đến bên cửa phòng. Tay cầm lấy một chiếc gậy được đặt ở gần đó, tay còn lại nhanh chóng mở cửa phòng vào định đánh vào đầu của kẻ dám xông vào nhà cô. Nhưng khi cô vừa quơ tay lên định đánh thì đã bị ai kia bắt lấy được tay cầm gậy của cô
" Cô định giết tôi sao? "
Hóa ra người đột nhập vào nhà cô là Mặc Ngôn, thế mà làm Yên Yên cứ tưởng là trộm, chút nữa là cho tên kia xuống gặp diêm vương rồi.
Cô bỏ cây gậy sang một bên, đi đến bên ghế safa và ngồi xuống, Mặc Ngôn đi theo cô nhưng ngồi bên chiếc ghế bên cạnh, cô gót một ly nước rồi đẩy đến chổ chỗ của anh. Mặc Ngôn thấy vậy, nhưng anh không cầm nó lên và uống, Mặc Ngôn cứ chăm chăm nhìn Yên Yên khiến cô thấy khó chịu. Vì cô chưa bao giờ bị ai đó cứ nhìn mình mãi, Yên Yên nói với Mặc Ngôn:
" Giám đốc Mặc, anh đến đây làm gì? "
Mặc Ngôn tay cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm nước rồi điềm tĩnh nói với Yên Yên
" Thiên Phong kêu tôi đến, xem Tử Huyên có ở đây hay không?
Cậu ấy hiện tại đang rất tức giận, đã cho người tìm chị của cô ở khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy
Mà Tử Huyên không liên lạc gì với cô sao? "
Yên Yên nghe Mặc Ngôn hỏi như thế, cảm giác bản thân mình như đang bị tra hỏi, người cô đột nhiên đổ mồ hôi, giọng có chút lắp bắp
" Không có "
Mặc Ngôn cũng hỏi thêm một vài câu, trước khi đi anh cũng không quên nói với Yên Yên, nếu như Hàn Tử Huyên có liên lạc thì lập tức phải cho Vũ Thiên Phong biết
Trên đường Mặc Ngôn trở về, lúc anh đang lái xe thì Vũ Thiên Phong đã gọi điện cho anh. Khi anh nghe máy, một giọng lạnh lùng lúc trước bây giờ đã thay đổi, có chút tức giận và nôn nóng trong lòng
" Thế nào? Tử Huyên có ở đó không? "
" Không có! Tôi đã hỏi Yên Yên rồi "
Mặc Ngôn thấy được sự thay đổi của Vũ Thiên Phong sau khi gặp được Hàn Tử Huyên. Bởi vì từ lúc quen biết, anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào mà làm cho bản thân cảm thấy lo lắng.
" Cô ấy nói thật chứ? "
Vũ Thiên Phong đã cả đêm không ngủ vì tìm Hàn Tử Huyên, anh đã cho người tìm hết những nơi mà cô thường đến nhưng vẫn không tìm được. Kể cả những quán bar Vũ Thiên Phong không tin Hàn Tử Huyên ở đó nhưng vẫn cho người vào đó tìm cô.
" Có vẻ là nói thật "
Vũ Thiên Phong nghe Mặc Ngôn nói vậy, anh tắt điện thoại, vẫn tiếp tục sai người đi tìm Hàn Tử Huyên. Từ lúc Hàn Tử Huyên bỏ đi, anh luôn tức giận trong lòng rồi nghĩ tất cả những chuyện này đều do Mạc Thanh Thanh gây ra, nhất định phait cho cô ta biết làm tổn thương người phụ nữ của Vũ Thiên Phong này phải trả giá như thế nào
Sau khi Vũ Thiên Phong tắt điện thoại, Mặc Ngôn chăm chú lái xe hơn nhưng trong lòng anh nghĩ về những điều lúc nãy nghe Yên Yên nói, anh thở dài rồi nghĩ:
" Tôi chỉ có thể giúp em che giấu như vậy thôi "
" Chị đi nhớ gọi điện về cho em nha "
Hàn Tử Huyên thấy cô em ngốc của mình như vậy, không nhịn được cười, cô lấy tay xoa xoa đầu của Yên Yên nói:
" Em gái ngốc, chị chỉ đi nghỉ ngơi chút thôi, chứ có phải đi luôn không trở về Trung Quốc đâu mà em lại như vậy chứ? "
" Chị vào bên trong đây, em cũng về đi "
Hàn Tử Huyên nói tiếp, cô xoay người đẩy hành lí vào bên trong. Hàn Tử Huyên chợt đứng lại, cô quay ra xem Yên Yên đã rời khỏi chưa. Khi Yên Yên đã rời sân bay, cô mới yên lòng lên máy bay
Yên Yên vừa quay trở về nhà thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo, lấy điện thoại ra để xem ai gọi đến, là Mặc Ngôn. Yên Yên suy nghĩ, không biết anh ấy gọi cho mình có việc gì. Chẳng lẽ là Vũ Thiên Phong vẫn chưa có tin tức về Hàn Tử Huyên nên muốn anh gọi điện thoại để hỏi cô. Yên Yên cân nhắc mãi không biết có nên nghe máy hay không, cuối cùng cô quyết định bỏ mặc cho tiếng nhạc chuông reo, còn bản thân thì đi thay quần áo cho thoải mái.
Trong lúc thay đồ, vì tiếng nhạc chuông cứ reo mãi nên khiến Yên Yên cảm thấy ồn ào. Cô nghĩ, nếu thấy người khác không nghe máy thì tốt nhất đừng gọi điện nữa, thật phiền phức. Vừa nghĩ xong thì tiếng nhạc chuông liền dứt, không còn nghe gì nữa, Yên Yên thở phào nhẹ nhõm, khi định mặc quần áo vào thì Yên Yên nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, cô nghĩ thầm:
" Chết thật, chẳng lẽ lúc này mình quên khóa cửa "
Tiếng bước chân càng ngày càng nặng dần tiếng về phía cửa phòng của Yên Yên. Tuy chỉ nghe tiếng bước chân nhưng Yên Yên vẫn xác định được là nam hay nữ, tiếng bước chân này nhất định là nam. Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, bước nhẹ chân đi đến bên cửa phòng. Tay cầm lấy một chiếc gậy được đặt ở gần đó, tay còn lại nhanh chóng mở cửa phòng vào định đánh vào đầu của kẻ dám xông vào nhà cô. Nhưng khi cô vừa quơ tay lên định đánh thì đã bị ai kia bắt lấy được tay cầm gậy của cô
" Cô định giết tôi sao? "
Hóa ra người đột nhập vào nhà cô là Mặc Ngôn, thế mà làm Yên Yên cứ tưởng là trộm, chút nữa là cho tên kia xuống gặp diêm vương rồi.
Cô bỏ cây gậy sang một bên, đi đến bên ghế safa và ngồi xuống, Mặc Ngôn đi theo cô nhưng ngồi bên chiếc ghế bên cạnh, cô gót một ly nước rồi đẩy đến chổ chỗ của anh. Mặc Ngôn thấy vậy, nhưng anh không cầm nó lên và uống, Mặc Ngôn cứ chăm chăm nhìn Yên Yên khiến cô thấy khó chịu. Vì cô chưa bao giờ bị ai đó cứ nhìn mình mãi, Yên Yên nói với Mặc Ngôn:
" Giám đốc Mặc, anh đến đây làm gì? "
Mặc Ngôn tay cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm nước rồi điềm tĩnh nói với Yên Yên
" Thiên Phong kêu tôi đến, xem Tử Huyên có ở đây hay không?
Cậu ấy hiện tại đang rất tức giận, đã cho người tìm chị của cô ở khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy
Mà Tử Huyên không liên lạc gì với cô sao? "
Yên Yên nghe Mặc Ngôn hỏi như thế, cảm giác bản thân mình như đang bị tra hỏi, người cô đột nhiên đổ mồ hôi, giọng có chút lắp bắp
" Không có "
Mặc Ngôn cũng hỏi thêm một vài câu, trước khi đi anh cũng không quên nói với Yên Yên, nếu như Hàn Tử Huyên có liên lạc thì lập tức phải cho Vũ Thiên Phong biết
Trên đường Mặc Ngôn trở về, lúc anh đang lái xe thì Vũ Thiên Phong đã gọi điện cho anh. Khi anh nghe máy, một giọng lạnh lùng lúc trước bây giờ đã thay đổi, có chút tức giận và nôn nóng trong lòng
" Thế nào? Tử Huyên có ở đó không? "
" Không có! Tôi đã hỏi Yên Yên rồi "
Mặc Ngôn thấy được sự thay đổi của Vũ Thiên Phong sau khi gặp được Hàn Tử Huyên. Bởi vì từ lúc quen biết, anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào mà làm cho bản thân cảm thấy lo lắng.
" Cô ấy nói thật chứ? "
Vũ Thiên Phong đã cả đêm không ngủ vì tìm Hàn Tử Huyên, anh đã cho người tìm hết những nơi mà cô thường đến nhưng vẫn không tìm được. Kể cả những quán bar Vũ Thiên Phong không tin Hàn Tử Huyên ở đó nhưng vẫn cho người vào đó tìm cô.
" Có vẻ là nói thật "
Vũ Thiên Phong nghe Mặc Ngôn nói vậy, anh tắt điện thoại, vẫn tiếp tục sai người đi tìm Hàn Tử Huyên. Từ lúc Hàn Tử Huyên bỏ đi, anh luôn tức giận trong lòng rồi nghĩ tất cả những chuyện này đều do Mạc Thanh Thanh gây ra, nhất định phait cho cô ta biết làm tổn thương người phụ nữ của Vũ Thiên Phong này phải trả giá như thế nào
Sau khi Vũ Thiên Phong tắt điện thoại, Mặc Ngôn chăm chú lái xe hơn nhưng trong lòng anh nghĩ về những điều lúc nãy nghe Yên Yên nói, anh thở dài rồi nghĩ:
" Tôi chỉ có thể giúp em che giấu như vậy thôi "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook