Trước kia thiếu Ninh Mặc, tôi còn có thể an ủi mình, tôi còn có Thái Kỳ, cái người Thái Kỳ này miệng mặc dù có hơi độc địa một tí, ít ra lúc ở chung với hắn, tôi rất vui vẻ.

Bây giờ không có Thái Kỳ, tôi đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều trống rỗng.

“Hồng Kỳ, trạng thái của mày thế này không ổn!” Hữu Bảo khích lệ tôi, tay hua hua, chiếc nhẫn vàng trên tay lắc đến mức tôi không mở mắt ra được, “Mày phải phản kích, đoạt lại Thái Kỳ! Cho con tiện nhân chen chân đó biết mặt!!”

Lúc nói đến biết mặt, nó nghiến răng một cái, tôi thấy nhìn cái răng sâu của nó đã được thay bằng một cái răng vàng, nhất thời có nỗi xúc động muốn rơi lệ, Hữu Bảo à, nguyện vọng bao năm của mày đã sắp thành hiện thực rồi, cách cái ngày miệng đầy răng vàng, cũng gần thôi!

“Đưa tao di động, để tao nói chuyện với Thái Kỳ!” Hữu Bảo giành di động với tôi, tôi ôm di động, sống chết cũng không chịu buông, di động đang trong trạng thái tắt máy, tôi thực sự sợ vừa mới mở ra, sẽ nhìn thấy tin trả lời lạnh như băng của Thái Kỳ, nói: OK, chúng ta chia tay đi.

Như vậy tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.

“Diệp Hồng Kỳ, dũng khí lúc mày theo đuổi Ninh Mặc đâu, một là quay lại đoạt lại Thái Kỳ, hai là buông tha cho hắn, đừng có im lặng nửa chết nửa sống như vậy, tao nhìn khó chịu lắm!” Hữu Bảo rống giận, mười phần tinh lực vỗ vào mui xe, xe phát ra tiếng còi báo động bén nhọn, có mấy nhà đều mở cửa sổ quăng đồ xuống dưới.

Có một quả chuối tiêu ném trúng ngay đầu Hữu Bảo, bị nó đội lên, xứng với một thân lấp lánh ánh vàng của nó, cũng cực hợp với tình hình.

“Dũng khí của mày đâu, Hồng Kỳ, trước kia mày theo đuổi Ninh Mặc trâu bò đến đâu chứ…” Hữu Bảo thao thao bất tuyệt.

“Đó không giống, Hữu Bảo!” Tôi cắt đứt nó, có chút như đưa đám: “Tao sợ mất đi Ninh Mặc, nếu như mất đi Ninh Mặc, niềm tin vào tình yêu của tao sẽ sụp đổ, nhưng mà…”

Tôi nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói: “Tao càng sợ sẽ mất Thái Kỳ, nếu như mất đi Thái Kỳ, tao cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, tao yêu anh ấy, rất yêu rất yêu, cho nên tao không dám đi xác định!”

“…” Hữu Bảo lộ ra vẻ mặt của một đứa ngốc, nhìn tôi dại ra.

“Hồng Kỳ, mày vĩ đại thật, lại nói ra lời có sắc thái văn nghệ như vậy được!” Nó vui mừng đúng là không đúng chỗ, tôi bị nó khen mà ngay cả nỗi xúc động muốn khóc cũng không còn.

“Nếu không mai tao giúp mày thăm dò ý tứ của Thái Kỳ một chút, nếu mày không có dũng khí, tao có!” Nó vỗ ngực mình, dáng dấp chứng tỏ mình rất thông minh.

Nhưng mà tôi biết, nó cũng giống tôi, đều là một đứa ngốc trong tình yêu.

Hừ, sai rồi, nó so với tôi còn ngốc hơn, tôi sợ chuyện đang yên lành lại bị nó làm cho phức tạp hơn.

“Vậy tối nay mày có về không?” Tôi hỏi Hữu Bảo.

Nó lập tức rất anh em khoác tay tôi, rất nghĩa khí trợn mắt: “Mày đã thành cái dạng này, thê lương như vậy, bi thương như vậy, tao sao có thể no ấm rồi lại nghĩ đến dâm dục, như vậy có vẻ như tao hạnh phúc quá! Chúng ta không phải là cái loại người khoe khoang đó!”

Sặc… Tôi thiếu chút nữa quất nó.

Nó chằng qua là không về với Giang Duyệt thôi, chỉ bằng mấy lời này thôi cũng đủ để tôi quất nó rồi.

“Hồng Kỳ, chúng ta tìm chỗ nào yên lặng, cùng đi khóc đi!” Nó đang hết sức đề nghị, đột nhiên di động vang lên, nó giơ lên, chỉ liếc một cái, cạch một tiếng, liền cúp máy.

“Là honey nhà tao!” Nó rất say mê cọ cọ cái vỏ bằng vàng của di động, quay đầu lại nhìn tôi, lập tức ho khan một tiếng, bày ra dáng vẻ rất kiên định: “Ai da ai da, đều là đám đàn ông đê tiện, không để ý tới bọn họ!”

“…” Nó có cần phải biến sắc nhanh như vậy không, ngay cả đứa ngu cũng nhìn ra rất giả dối nha.

Nhưng mà, tôi vẫn rất cảm động trước sự động viên này của nó.

“Hữu Bảo, tao không muốn khóc, tao muốn ngủ!” Tôi sụp vai, tựa vào xe nó, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Hữu Bảo thở dài, đạp quả giày lấp lánh ánh vàng cao cổ kia của nó, cạch một tiếng mở cửa xe, bĩu môi với tôi: “Đi vào, tìm chỗ tắm ngủ!”

Tôi vừa lên xe, nó đã nhanh chóng xoay tay lái, xe phóng chẳng khác nào đạn bắn, vèo một cái, vòng qua đường, liền đụng vào dải phân cách.

“Khốn thật, làm ấm người, hắc hắc hắc, đây là làm ấm người!” Hữu Bảo quay đầu lại, nhìn tôi đã ở trong trạng thái nửa đứng ở trên chỗ ngồi, khóe miệng vừa co vừa giật mãnh liệt: “Mày đừng sợ, bình thường chỉ là đụng đụng vào dải phân cách, mấy cái cây, mấy thứ to hơn, tao chưa đụng phải bao giờ đâu…” Nó lại bắt đầu tự hào…



(

╯▽╰

)



, tôi hoàn toàn muốn rơi lệ.

Tôi vẫn đang là một kẻ đáng thương tình yêu còn chưa xác định đây, nếu đã phải mù quáng đau buồn mà chết, vậy thì quá vô nhân đạo!

Tại sao lợi lộc đều cho con quỷ nhỏ đang ngồi trên ghế lái kia hưởng hết được, tôi quyết định nếu mà có va chạm lớn, tôi sẽ bổ nhào qua, đồng quy vu tận với nó.

Ôm niềm tin này, tôi liền nửa đứng cả một đường, lắc lư đến khách sạn. Mới vừa vào đến cửa phòng , tôi đã nhìn thấy Hữu Bảo nhào đến cái giường cạnh cửa sổ, nhảy lên lăn lộn khắp giường.

“A a a, đây là gian phòng tao với Giang Duyệt ở lúc trăng mật đó, thật hạnh phúc ôi thật hạnh phúc!” Nó lăn qua lộn lại mấy vòng xong, đột nhiên chổng vó cứng đơ lại, sau đó vô cùng đau xót ngồi dậy, hung hung tát mình hai cái.

Tôi sợ hết hồn, bắt lấy tay nó, hỏi nó: “Mày phát bệnh thần kinh gì thế hả?”

Khốn thật, tôi thật sự đang nhìn thấy Hữu Bảo nhỏ từng giọt từng giọt nước mắt, so với nữ chủ trong Quỳnh Dao còn thành thạo hơn, lách tách lách tách rớt xuống tay tôi: “Hồng Kỳ, tao thực vô nhân đạo, vào lúc mày thống khổ như vậy, tao lại khoe khoang mình trăng mật, phải biết là mày cũng sắp thành Diệt Tuyệt sư thái rồi, có thể cả đời cũng không thể hưởng thụ sự ngọt ngào của trăng mật…”

BLABLABLA…. Nước mắt của nó kích thích tôi…. May mà thần kinh của tôi đã sớm bị Thái Kỳ huấn luyện cho nhẹ nhõm như sợi mì, nếu không tôi thực sự sẽ bị đả kích.

Phụt, tôi lập tức gạt tay nó ra, liếc nó một cái: “Tiểu cô nương Hữu Bảo, tao không thành Diệt Tuyệt sư thái được đâu, mày yên tâm đi, tao tiến bộ hơn bà ấy nhiều, không có đàn ông, tao cũng có thể tự mình tiêu khiển vui vẻ!”

Lời vừa thốt ra, ánh mắt Hữu Bảo lập tức mù mịt.

Tôi lập tức câm miệng, cảm thấy không hề có tiếng nói chung với người phụ nữ vừa cưới xong này.

“Ngủ đi!” Tôi đơn giản ra lệnh cho nó, nó quả nhiên chui vào trùm chăn lại, khò khè khò khè bắt đầu thở.

Nhưng mà tôi không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy nụ cười của Thái Kỳ, còn có dáng dấp khiêu khích xấu xa của hắn, tôi ngồi dậy, thở dài một lúc lâu, lại nằm xuống.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, lúc gần tới sáng, tôi cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

“Mạnh Hữu Bảo, em mở cửa cho anh!” Tôi đang mơ màng ngủ, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng mắng tức giận, sau đó, giống như kỳ tích, cửa phòng bật ra.

Tôi mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Giang Duyệt giống như bị trang trí thành lấp lánh ánh vàng lạnh cái mặt than vọt vào.

“Giang Duyệt, chúng ta không thể ngọt ngào như vậy, người ta nằm gường bên cạnh còn đang thất tình đấy!” Lúc này đồng chí Hữu Bảo vẫn còn tồn tại lòng thương hại của giai cấp vô sản.

Đảo mắt, Giang Duyệt hôn một cái, nó liền hoàn toàn mềm hóa: “Honey, anh nhớ em không. nhớ em không…”

= =||| tôi cuốn chăn, yên lặng trùm lên mặt mình.

Phụ nữ đã kết hôn thật khủng khiếp.

Sau đó, khi Giang Duyệt hùng dũng khiêng phụ nữ đã kết hôn Hữu Bảo oai vệ bước ra ngoài, tôi cũng không kiềm chế nổi nữa, ngồi dậy, rất lễ phép nhắc nhở anh ta: “Nhớ đóng cửa hộ, cám ơn!”

Giang Duyệt nhìn tôi cười lạnh một tiếng, đột nhiên hất đầu về phía cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Thái Kỳ, giải quyết cô nàng của anh, đừng có để xảy ra chuyện dụ dỗ Hữu Bảo nhà tôi lần nữa…”

Anh ta ý còn chưa hết hừ hừ hừ ba tiếng.

Tôi nghe thấy tiếng nhịn cười của Thái Kỳ: “Aiz, ai nói vậy không tốt chứ, tiểu biệt thắng tân hôn cơ mà…”

“Anh cái đồ tiện nam, hùa theo honey nhà tôi hãm hại tôi…” Tôi nghe thấy tiếng rống giận cất cao của Hữu Bảo, tiếng nói ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa.

Bốn phía lại một lần nữa trở về yên lặng.

Tôi giống như đà điểu cuộn cao góc chăn, chậm rãi che mặt lại, nhịp tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng.

“Hồng Kỳ, anh vào được không?” Thái K

ỳ gõ lên cửa phòng đã mở.

Tôi hoang mang, ừ một tiếng.

Tôi nghe thấy tiếng giày da của hắn lướt qua tấm thảm, càng ngày càng gần, sau đó ngồi xuống bên giường, “Hồng Kỳ, hôm qua khóc bao lâu?”

Hắn chậm rãi vén chăn của tôi lên, cúi đầu, ẩn ẩn cười nhìn cặp mắt sưng húp của tôi.

Sau đó vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng ấn: “Không đáng vậy…”

Tôi lập tức nổi giận, đẩy hắn ra: “Đúng vậy, vì anh không đáng!”

Hắn dở khóc dở cười bị tôi đẩy ngã trên đất: “Hồng Kỳ, đừng có không biết điều như vậy, em phải nghe anh giải thích chứ!”

Tôi ngồi dậy, lạnh lùng liếc hắn.

“Trước khi giải thích, anh muốn hỏi em, còn yêu Ninh Mặc không?”

Dù tôi đang giận dỗi, nhưng vẫn không muốn để hắn hiểu lầm chút nào, vậy nên trả lời hắn rất dứt khoát: “NO, sẽ không, không…!!”

Tôi còn chưa nói hết, Thái Kỳ đã nhào tới, hung hăng hôn tôi.

Tôi ngây ngất một lúc, đột nhiên nhớ ra, còn có một Điền Điềm ngăn cách giữa tôi và hắn, lập tức phát giận, hung hăng cắn hắn một cái.

Hắn bị đau, cười cười rởi khỏi môi tôi.

“Hồng Kỳ, Điền Điềm họ Thái, là chị hai của anh!” Hắn than thở.

Sau đó nhân lúc tôi đang ngây ngốc, lại len lén tới hôn tôi.

Lần này có lẽ hết sức triền miên, tôi ý tứ ý tứ từ chối một hồi, dần dần mềm nhũn ra, hoàn toàn sa vào. Trải qua sự kiện ô long ngày hôm qua, tôi và Thái Kỳ, cuối cùng cũng xác định được tầm quan trọng của nhau.

“Hồng Kỳ, chúng ta chơi mấy trò của người nhớn đi?”

Thái Kỳ thở hổn hến gác lên trán tôi đề nghị.

Tôi lập tức nhớ lại trò con dấu lần trước hắn gạt tôi, tức tối trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức lĩnh ngộ, cười lớn đẩy ngã tôi, thân mật ở trên cổ tôi đóng xuống mấy dấu.

“Thái Kỳ, sinh nhật vui vẻ…” Tôi hôn lại, tinh tế tỉ mỉ, quãng thời gian tiếp theo, chính là lúc ngọt ngào, sẽ không bao giờ có bất kỳ ai hay chuyện gì có thể tách chúng tôi ra được nữa.

Chỉ có em yêu anh, anh yêu em, mấy lời buồn nôn như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ không nói ra khỏi miệng được…

Tình yêu giấu ở trong lòng lẫn nhau, chỉ thế là đủ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương