Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao
-
Chương 19: Quỹ đạo của định mệnh
Lâm Thanh An rất khó hiểu, giáo sư Ôn dường như có ý căm thù đối với cô em gái kia.
Nhưng bọn cô cũng không quen biết nhau, đây tựa hồ là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cô lắc đầu, không nhớ ra được thì không nhớ nữa.
Bạc Tông nhéo tay cô hỏi: "Còn muốn mua gì không?"
Lâm Thanh An nghĩ ngợi rồi giơ cánh tay bị thương lên, có phần mất mát, "Vốn định đi siêu thị mua thức ăn làm bữa cơm cho anh, bây giờ lại bị thương, cũng không làm được."
"Anh đi lấy xe, em đứng đợi ở đây, không được chạy lung tung."
Lấy xe xong, Bạc Tông trực tiếp mang cô đến siêu thị, chạy thẳng đến khu rau quả tươi sống.
Xuống xe, Lâm Thanh An theo đuôi anh, đi nhanh mấy bước đuổi kịp anh, "Bạc Tông, tay em bị thương."
Vẻ mặt Bạc Tông hết sức thản nhiên, "Anh biết."
Lâm Thanh An nghẹn lời, "Vậy anh đến đây làm gì? Em cũng không thể nấu ăn."
Ơ, Bạc Tông liếc mắt nhìn cô, "Ai nói là em nấu."
Lâm Thanh An sững người giây lát, cứng đờ quay đầu qua, dè dặt hỏi, "Chẳng lẽ, anh định tự mình xuống bếp?"
Tâm tình anh không tệ đáp: "Ừ, em chỉ huy, anh vào bếp, muốn ăn gì vừa vặn bây giờ có thể mua nguyên liệu."
Lâm Thanh An nuốt nước miếng, không lên tiếng, mặc dù cô không biết Bạc Tông lấy đâu ra tự tin tự mình xuống bếp nấu ăn, nhưng anh đã quyết, không thể không cho anh thử, nhớ lại kiếp trước cảnh tượng Bạc Tông vào bếp, Lâm Thanh An hít sâu một hơi, người đàn ông mình tìm, chỉ có thể tự mình nuông chiều.
Ánh mắt Bạc Tông lướt qua biểu cảm của cô gái bên cạnh, đầu lưỡi anh chạm vào bên trong má, "Sao thế, hình như em đang nghi ngờ tài nấu nướng của anh?"
Lâm Thanh An: "...."
Không phải cô nghi ngờ, mà căn bản là không thể tin được.
Cô cười tươi như hoa, nịnh nọt, "Sao có thể chứ, em chỉ cảm thấy anh đã tốt như vậy, hẳn là không nên biết nấu ăn, như thế em sẽ cảm thấy nguy hiểm, người đàn ông tốt thế này, nhỡ bị ai quyến rũ đi mất thì tính sao đây?"
Lâm Thanh An xin thề, trong mắt cô đầy chân thành.
Bạc Tông được khen trong lòng nở gan nở ruột, nhưng bên ngoài lại hết sức bình tĩnh.
Hai người mua không ít thứ, nhân lúc Bạc Tông đi mua sườn heo, Lâm Thanh An nhanh chóng đi đến khu đồ ăn vặt lấy hai túi thanh cay* lớn, một bịch khoai tây chiên, một tay không cầm được, cô bèn ngậm bịch khoai tây chiên vào miệng. Thực ra cô còn muốn lấy thêm vài món khác, không biết sao lại nhân cùng chí đoản*, mấy túi này còn không biết Bạc Tông có cho cô ăn hay không nữa.
(*thanh cay: là một loại snack của TQ, ăn rất cây. Ảnh minh họa
*nhân cùng chí đoản: chỉ người vì cái nghèo hay hoàn cảnh khó khăn trước mắt mà sống phó mặc, đánh mất lý tưởng sống của mình.)
Cô vốn thừa dịp Bạc Tông không chú ý lén giấu thanh cay và khoai tây chiên vào bên trong xe đẩy, dù sao đồ nhiều như vậy, nói không chừng lúc tính tiền anh không nhìn thấy mà thanh toán cho cô ấy chứ.
Ha ha ha, lý tưởng thì rất béo chắc, nhưng hiện thực lại cảm thấy rất gầy.*
(*Câu gốc là lý tưởng phong mãn, hiện thực cốt cảm: phong mãn và cốt cảm hình dung một người ít thịt nhiều thịt. Ý nghĩa của lý tưởng và hiện thực ở trên chính là nói lý tưởng thì rất nhiều thịt, nhưng hiện thực lại rất gầy, ít thịt. Ngụ ý nói có rất nhiều lý tưởng, hi vọng nhưng đều không thể trở thành hiện thực.)
Vừa chạm vào xe đẩy Bạc Tông đã thấy thanh cay trong tay cô, anh chau mày, "Không được ăn, đây đều là thức ăn rác*."
(*Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.)
Lâm Thanh An ủ rũ, "Em biết, em chỉ muốn nếm thử một chút, không ăn nhiều, mỗi lần chỉ ăn một cây." Đôi mắt to tròn khẽ chớp, cô biết Bạc Tông sẽ dính chiêu này.
Quả nhiên, Bạc Tông ấn ấn Thái dương, những thứ này không có dinh dưỡng còn không nói, quan trọng là còn không hợp vệ sinh, anh cực kì không đồng ý Lâm Thanh An ăn những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười tội nghiệp trước mặt kia, anh vẫn thỏa hiệp.
"Chỉ được mua một túi, túi còn lại đem về chỗ cũ."
Lâm Thanh An ngoan ngoãn để một túi về lại chỗ cũ.
Thanh toán xong, một tay Bạc Tông xách đồ đã mua, một tay kéo Lâm Thanh An.
Ngồi trên xe, Lâm Thanh An cảm thấy Bạc Tông đi con đường này có phần quen thuộc, đi một đoạn nữa lại càng quen thuộc hơn, đây không phải là đường về trường học sao.
Cô không nói gì, đại khái đã đoán được Bạc Tông muốn dẫn cô đi đâu.
Kiếp trước sau khi cô và Bạc Tông ở bên nhau, Bạc Tông đã mua một căn hộ gần trường học cô, anh nói như thế bọn họ gặp nhau tiện hơn, cô không cần đi đến doanh trại mỗi tuần nữa, khi anh nghỉ phép sẽ trở về.
Kiếp trước thứ sáu mỗi tuần anh đều trở về, có khi sáng hôm sau liền đi, lại có lúc chủ nhật mới đi.
Quỹ đạo của định mệnh đại khái cũng không thay đổi, đột nhiên cô có chút sợ hãi, kiếp này liệu Bạc Tông có còn giống kiếp trước nữa hay không.
editor: nếu mọi người còn ủng hộ truyện thì vote hoặc comment để mình có động lực edit tiếp nhen <3
Nhưng bọn cô cũng không quen biết nhau, đây tựa hồ là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cô lắc đầu, không nhớ ra được thì không nhớ nữa.
Bạc Tông nhéo tay cô hỏi: "Còn muốn mua gì không?"
Lâm Thanh An nghĩ ngợi rồi giơ cánh tay bị thương lên, có phần mất mát, "Vốn định đi siêu thị mua thức ăn làm bữa cơm cho anh, bây giờ lại bị thương, cũng không làm được."
"Anh đi lấy xe, em đứng đợi ở đây, không được chạy lung tung."
Lấy xe xong, Bạc Tông trực tiếp mang cô đến siêu thị, chạy thẳng đến khu rau quả tươi sống.
Xuống xe, Lâm Thanh An theo đuôi anh, đi nhanh mấy bước đuổi kịp anh, "Bạc Tông, tay em bị thương."
Vẻ mặt Bạc Tông hết sức thản nhiên, "Anh biết."
Lâm Thanh An nghẹn lời, "Vậy anh đến đây làm gì? Em cũng không thể nấu ăn."
Ơ, Bạc Tông liếc mắt nhìn cô, "Ai nói là em nấu."
Lâm Thanh An sững người giây lát, cứng đờ quay đầu qua, dè dặt hỏi, "Chẳng lẽ, anh định tự mình xuống bếp?"
Tâm tình anh không tệ đáp: "Ừ, em chỉ huy, anh vào bếp, muốn ăn gì vừa vặn bây giờ có thể mua nguyên liệu."
Lâm Thanh An nuốt nước miếng, không lên tiếng, mặc dù cô không biết Bạc Tông lấy đâu ra tự tin tự mình xuống bếp nấu ăn, nhưng anh đã quyết, không thể không cho anh thử, nhớ lại kiếp trước cảnh tượng Bạc Tông vào bếp, Lâm Thanh An hít sâu một hơi, người đàn ông mình tìm, chỉ có thể tự mình nuông chiều.
Ánh mắt Bạc Tông lướt qua biểu cảm của cô gái bên cạnh, đầu lưỡi anh chạm vào bên trong má, "Sao thế, hình như em đang nghi ngờ tài nấu nướng của anh?"
Lâm Thanh An: "...."
Không phải cô nghi ngờ, mà căn bản là không thể tin được.
Cô cười tươi như hoa, nịnh nọt, "Sao có thể chứ, em chỉ cảm thấy anh đã tốt như vậy, hẳn là không nên biết nấu ăn, như thế em sẽ cảm thấy nguy hiểm, người đàn ông tốt thế này, nhỡ bị ai quyến rũ đi mất thì tính sao đây?"
Lâm Thanh An xin thề, trong mắt cô đầy chân thành.
Bạc Tông được khen trong lòng nở gan nở ruột, nhưng bên ngoài lại hết sức bình tĩnh.
Hai người mua không ít thứ, nhân lúc Bạc Tông đi mua sườn heo, Lâm Thanh An nhanh chóng đi đến khu đồ ăn vặt lấy hai túi thanh cay* lớn, một bịch khoai tây chiên, một tay không cầm được, cô bèn ngậm bịch khoai tây chiên vào miệng. Thực ra cô còn muốn lấy thêm vài món khác, không biết sao lại nhân cùng chí đoản*, mấy túi này còn không biết Bạc Tông có cho cô ăn hay không nữa.
(*thanh cay: là một loại snack của TQ, ăn rất cây. Ảnh minh họa
*nhân cùng chí đoản: chỉ người vì cái nghèo hay hoàn cảnh khó khăn trước mắt mà sống phó mặc, đánh mất lý tưởng sống của mình.)
Cô vốn thừa dịp Bạc Tông không chú ý lén giấu thanh cay và khoai tây chiên vào bên trong xe đẩy, dù sao đồ nhiều như vậy, nói không chừng lúc tính tiền anh không nhìn thấy mà thanh toán cho cô ấy chứ.
Ha ha ha, lý tưởng thì rất béo chắc, nhưng hiện thực lại cảm thấy rất gầy.*
(*Câu gốc là lý tưởng phong mãn, hiện thực cốt cảm: phong mãn và cốt cảm hình dung một người ít thịt nhiều thịt. Ý nghĩa của lý tưởng và hiện thực ở trên chính là nói lý tưởng thì rất nhiều thịt, nhưng hiện thực lại rất gầy, ít thịt. Ngụ ý nói có rất nhiều lý tưởng, hi vọng nhưng đều không thể trở thành hiện thực.)
Vừa chạm vào xe đẩy Bạc Tông đã thấy thanh cay trong tay cô, anh chau mày, "Không được ăn, đây đều là thức ăn rác*."
(*Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.)
Lâm Thanh An ủ rũ, "Em biết, em chỉ muốn nếm thử một chút, không ăn nhiều, mỗi lần chỉ ăn một cây." Đôi mắt to tròn khẽ chớp, cô biết Bạc Tông sẽ dính chiêu này.
Quả nhiên, Bạc Tông ấn ấn Thái dương, những thứ này không có dinh dưỡng còn không nói, quan trọng là còn không hợp vệ sinh, anh cực kì không đồng ý Lâm Thanh An ăn những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười tội nghiệp trước mặt kia, anh vẫn thỏa hiệp.
"Chỉ được mua một túi, túi còn lại đem về chỗ cũ."
Lâm Thanh An ngoan ngoãn để một túi về lại chỗ cũ.
Thanh toán xong, một tay Bạc Tông xách đồ đã mua, một tay kéo Lâm Thanh An.
Ngồi trên xe, Lâm Thanh An cảm thấy Bạc Tông đi con đường này có phần quen thuộc, đi một đoạn nữa lại càng quen thuộc hơn, đây không phải là đường về trường học sao.
Cô không nói gì, đại khái đã đoán được Bạc Tông muốn dẫn cô đi đâu.
Kiếp trước sau khi cô và Bạc Tông ở bên nhau, Bạc Tông đã mua một căn hộ gần trường học cô, anh nói như thế bọn họ gặp nhau tiện hơn, cô không cần đi đến doanh trại mỗi tuần nữa, khi anh nghỉ phép sẽ trở về.
Kiếp trước thứ sáu mỗi tuần anh đều trở về, có khi sáng hôm sau liền đi, lại có lúc chủ nhật mới đi.
Quỹ đạo của định mệnh đại khái cũng không thay đổi, đột nhiên cô có chút sợ hãi, kiếp này liệu Bạc Tông có còn giống kiếp trước nữa hay không.
editor: nếu mọi người còn ủng hộ truyện thì vote hoặc comment để mình có động lực edit tiếp nhen <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook