Trong lớp học.

Kiều Ân tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo, ấn vào một phần mềm bị ẩn trong điện thoại di động. Phần mềm này chính là một khối nhỏ màu đỏ, nhìn kỹ thấy trên đó viết chữ S.

Người trong giới hầu như đều biết chữ cái này! S còn được gọi là Hồng Minh, một liên minh tích hợp đủ mọi tin tặc, tin tức mua bán, quặng,....

Làm việc nửa chính nửa tà, nằm giữa ranh giới đen và trắng.

Ngón tay trắng nớt của Kiều Ân mở phần mềm, bên trong bật lên một hộp thoại.

Cô nhập mật khẩu tài khoản.

Một gợi ý nhỏ ngay lập tức bật lên trong hộp thoại:【Sun online】.

Trong nhóm im lặng ba giây, lập tức nổ tung.

【Quan Nghiên: Tôi không hoa mắt chứ? Lão đại trực tuyến? 】

【Quan Nghiên: Có phải hệ thống của chúng ta bị bên ngoài công tấn công không? Đá nhỏ, cậu điều tra xem.】

【Kiểm soát đá nhỏ: ...】

【Kiểm soát đá nhỏ: Nói với cận bao nhiêu lần mới hiểu đây, tôi là Kiểm soát đá nhỏ, không phải đá nhỏ!】

【Quan Nghiên: Tôi không quan tâm, kiểm tra xem phần mềm của cậu có bị sụp đổ hay không? Lão đại đã bị đánh cắp tài khoản. 】

【Kiểm soát đá nhỏ: Cút mẹ cậu! 】

Kiều Ân nhìn bọn họ đấu võ mồm ở bên trong, hứng thú nheo mắt lại, ngón tay nhanh chóng nhập vào.

【Sun: Là tôi đây.】

【Quan Nghiên: Thật sự là lão đại? Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây sao? Làm sao hôm nay lại online vậy? 】

【Sun: Giúp tôi tìm một thứ.】

Kiều Ân gửi một tấm ảnh lên.

【Kiểm soát đá nhỏ: Đây là vật liệu hiếm? Vật này các quốc gia đều quản lý rất nghiêm ngặt, lão đại cần tìm cái này làm gì?】

Kiều Ân rũ mắt xuống.

Ngón tay rất nhanh.

【Sun: Giúp tôi tìm xem ở đâu có nó, bất kể giá bao nhiêu, tôi muốn mua nó về nhanh nhất có thể! 】

【Kiểm soát đá nhỏ: Được rồi, để tôi điều tra trước. Thứ này không dễ kiếm, không phải là vấn đề tiền bạc, để tôi điều tra xem nơi nào có sẽ liên lạc lại.】

【Sun:OK. 】

Kiều Ân trả lời tin xong, cũng không muốn tiếp tục xem bọn họ nói chuyện phiếm, trực tiếp rời khỏi phần mềm.



Điều kỳ lạ đã xảy ra, khi cô thoát khỏi phần mềm trò chuyện, phần mềm hình vuông màu đỏ trên điện thoại di động như không hề tồn tại.

Cô vừa mới bỏ điện thoại vào trong túi xách, đám người Thẩm Thanh Thanh hi hi ha ha mua que kem quay về.

Kiều Ân lấy kẹo cao su đổ ra một viên kẹo, ném vào miệng chậm rãi nhai.

Một bên tựa vào ghế, híp mắt đuôi mắt không chút để ý nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cột sống của chú Trần đã không chờ được thêm nữa. Đến lúc lấy được thứ kia, cô sẽ giúp chú kiểm tra xem có thể dùng được hay không. Nếu có thể, sẽ giúp chú Trần trị liệu.

Gần như cùng lúc đó.

Vương Hạo Hiên mang theo Vương Kỳ Thần xách túi lớn túi nhỏ bữa sáng trở lại bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, chăn đã được xếp gọn gàng, người ngủ trên giường và đồ đạc của cô cũng không thấy đâu nữa.

Vương Kỳ Thần vội vàng trở lại, khi về phát hiện Kiều Ân đã đi rồi, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, không còn có tinh thần phấn chấn như lúc nãy.

''Chị đã đi rồi sao?''

Vương Hạo Hiên buông đồ xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, môi mỏng chạm vào nhau:

"Đi rồi, cô ấy nhắn tin nói trở lại trường học.''

"À."

Vương Hạo Hiên thoáng nhìn thấy bộ dạng không có tinh thần của Kỳ Thần, đôi môi mỏng nhếch lên, sờ đầu cậu bé, lười biếng mở miệng:

"Nếu cháu nghe lời, chờ buổi chiều tan học cậu sẽ dẫn cháu đi đón cô ấy.''

"Thật sao?"

Cái đầu nhỏ vừa mới nhún nhún xuống mạnh mẽ nâng lên.

Vương Hạo Hiên tâm tình không tệ, đem điện thoại di động đặt trở về túi, ánh mắt thâm sâu, không trực tiếp trả lời:

"Xem biểu hiện của cháu.''

Cố Tam vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện, không thấy Kiều Ân, kinh ngạc hỏi:

"Vương Tổng, Kiều tiểu thư đi học sao? Sao tôi không thấy cô ấy.''

Cố Tam thở phào nhẹ nhõm, may mắn Kiều tiểu thư không có ở đây, có một số lời cậu ta không tiện nói nếu cô có ở đây.

Cậu ta ghé vào bên tai Vương Hạo Hiên, nhỏ giọng nói:

"Vương Tổng, có người ở trên thị trường chợ đen ra giá cao tìm một vật liệu hiếm.''

Tài nguyên trong nước này toàn bộ nắm trong tay bọn họ, đừng nhìn thứ này không đáng chú ý, tài liệu hàng không vũ trụ, vũ khí cao cấp đều cần dùng đến những thứ này, cho nên nắm trong tay cái này chẳng khác nào khống chế rất nhiều thứ.

"Ai muốn?"

Con ngươi Vương Hạo Hiên thâm sâu, có chút tối tăm, không ai có thể hiểu rõ tâm tư của anh.



"Người của Hồng Minh."

Cố Tam có chút kỳ quái nói:

"Bọn họ luôn luôn không tham gia vào phương diện này, lần này sao đột nhiên muốn mua cái này? Giá ra còn rất cao, ngoại trừ tiền ra bọn họ còn nói có thể dùng tình báo trao đổi.''

Hồng Minh nửa chính nửa tà, trong tay cầm không ít tin tức cơ mật, ở hải ngoại đều có chút danh tiếng.

''Vương Tổng, chúng ta cho bọn họ sao?''

Một lúc lâu sau Vương Hạo Hiên mới mở mí mắt tà nịnh nói:

"Thả chút thông tin ra ngoài, để cho bọn họ thêm tiền.''

Cố Tam: ...

Vương Hạo Hiên không thiếu tiền, trong lòng Cố Tam nghĩ như vậy nhưng vẫn gật đầu đáp ứng:

"Được. ”

Khóe mắt Vương Hạo Hiên liếc thấy cậu nhóc biểu hiện ngoan ngoãn chạy tới ngồi trên băng ghế nhỏ, ngồi ở chỗ đó muốn gọt hoa quả cho anh, bỗng nhiên hỏi:

"Bác sĩ tôi bảo cậu tìm còn chưa tìm được?''

Cố Tam nhắc tới cái này ánh mắt liền tràn đầy áy náy, cúi đầu, khẩu khí yếu ớt:

"Thần y 'hắn' không lộ đầu cũng không lộ đuôi, căn bản không có chút manh mối tìm ra. Vương Tổng, người này có thật sự tồn tại không? Nếu có, tại sao không thể tra ra được.''

"Trên thị trường chợ đen còn đang bán thuốc hắn làm, không có khả năng không tồn tại, chỉ là cái đuôi giấu quá kĩ mà thôi, tiếp tục điều tra."

Cố Tam lên tiếng, giống như nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên:

"Vương Tổng, Kiều tiểu thư không phải biết y thuật sao? Bằng không để cho Kiều tiểu thư điều trị cho tiểu thiếu gia thì thế nào?''

Vừa dứt lời, chính cậu ta cũng cảm thấy lời nói của mình buồn cười. Ngày đó Kiều Ân có nhiều bác sĩ phẫu thuật não ở bên cạnh giúp như vậy, không chừng phẫu thuật thành công chỉ là trùng hợp vận khí tốt. Thân phận của tiểu thiếu gia quý giá, Vương lão gia cưng nựng hết mực, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai gánh vác trách nhiệm này.

Cậu ta yên lặng, sờ sờ sống mũi:

"Hay là quên đi, để tôi tiếp tục điều tra.''

......

Lúc tan học, Kiều Ân nhận được một tin nhắn không có tên, nội dung liền hai chữ

【Thêm tiền.】

Đuôi mắt cô đỏ thẫm vén lên, ba phần dã tính khó thuần tức cười 'A' một tiếng.

Cô đã cho ra chín con số, giờ lại đòi thêm tiền.

Cô vừa mới bỏ điện thoại di động vào trong túi, một chiếc Bentley màu đen bỗng nhiên dừng ở trước mặt cô. Cửa xe mở ra, một người đàn ông giống như quản gia từ trên xe đi xuống trước mặt cô, chặn đường đi của Kiều Ân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương