Tình Yêu Chốn Đô Thị
-
Chương 40
Chú Trần đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể chủ quan. Sau này cô còn cần tìm được thứ gì đó, để giúp chú làm phẫu thuật nối xương, để có thể đứng lên giống một người bình thường.
Chỉ là thứ này rất khó có được.
Thân thể Kiều Ân mệt mỏi, ngay cả lực giơ tay cũng không có, đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện tìm đồ.
Bỗng nhiên, cảm giác toàn thân lơ lửng, bị ôm lên.
"Ách..."
Kiều Ân mơ hồ theo bản năng của con người, phản ứng đầu tiên là giãy dụa.
"Làm gì thế, thả tôi xuống."
Cô cho rằng cũng giống như trước kia, khi người khác giới vừa chạm vào người, cánh tay và cổ lập tức sẽ dị ứng sinh ra một mảng lớn phát ban đỏ.
Nhưng cúi đầu nhìn, trên cánh tay trắng làm gì có phát ban đỏ?
Động tác của Kiều Ân hơi chậm chạp, đại não dùng quá độ có chút mơ hồ.
Không đúng, trước kia phàm là người khác giới tới gần, trên người cô sẽ nổi phát ban đỏ, ngay cả Vũ Phong cũng không ngoại lệ.
Ồ, có những trường hợp ngoại lệ.
Kiều Ân Nhớ tới Trạch Dương và người nhà Lâm gia.
Bọn họ chạm vào người cô cũng sẽ không nổi phát ban đỏ, những người có cùng quan hệ huyết thống với cô.
Tại sao anh lại làm thế?
Bệnh này quấy rầy Kiều Ân rất nhiều năm qua, cô đã khám qua mấy chuyên gia da liễu, bác sĩ nhìn đều nói cô không thuộc về dị ứng da, là nguyên nhân tâm lý tạo thành phản ứng bài độc.
Vì vậy, cô đã luôn luôn có thuốc để kiểm soát cảm xúc của mình.
Vương Hạo Hiên... Là người duy nhất lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với cô, khi chạm vào cô, lại không có bất kì phản ứng nào.
Lần trước ở bên cầu cũng vậy, lúc ấy cô cho rằng chỉ là trùng hợp. Nếu như là trùng hợp, lần này giải thích như thế nào đây?
Kiều Ân hít sâu một hơi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Vương Hạo Hiên không chú ý tới vẻ mặt biến hóa cô, giữ chặt vòng eo đem cô hướng về phía trong ngực mình, vững vàng ôm lấy như nàng công chúa.
Đôi môi mỏng phát ra âm thanh trầm thấp:
''Đừng lộn xộn, tôi đưa em đến chỗ Kỳ Thân nghỉ ngơi một lát.''
Kiều Ân:...
"Phòng của nó rất lớn, lại có sẵn giường em nằm tạm một lát đi.''
Cố Tam đi theo phía sau mặt đỏ bừng.
Còn nhớ rõ cái giường kia của Kỳ Thần là địa bàn và là bảo bối của cậu bé, Vương lão gia đã tìm người chuẩn bị cho cậu bé chiếc giường đó, tiểu thiếu gia sẽ cho người khác nằm chiếc giường đó sao.
Tiểu thiếu gia thích Kiều tiểu thư không sai, nhưng vạn nhất tiểu thiếu gia không muốn nhường giường ra thì sao?
Kiều Ân lúc này thật sự quá mệt mỏi, túm cổ áo anh.
Trong lòng có chút phiền não.
Tầng 6 và tầng 8 chỉ cách nhau hai tầng, Vương Hạo Hiên đi cầu thang, dọc theo đường đi anh ôm Kiều Ân, hấp dẫn không ít người chú ý.
Người đàn ông mặc chiếc quần âu màu đen bao bọc hai chân vừa thẳng vừa dài, dáng người có thể nói là hoàn mỹ.
Nữ sinh trong nằm trong ngực anh cũng không kém, có một gương mặt kiều diễm.
Mấy cô gái đi ngang qua bọn họ nhịn không được đỏ mặt, che miệng nhỏ giọng nói thầm:
"Oa, thật lãng mạn, giống như đang quay phim thần tượng vậy.''
''Người đàn ông đó đẹp trai quá.''
Họ có gặp đoàn làm phim nào đang quay phim ở đây không?
Cố Tam cũng nghe được, liếc mắt nhìn về phía người đi trước.
Chậc, nhìn như vậy, Vương Tổng và Kiều tiểu thư giống như rất xứng đôi!
...........
Trong phòng VIP tầng 8, Vương Kỳ Thần đang nằm sấp trên giường nhìn chằm chằm cái bịn nhỏ trên gối, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi cong lên cong lên như một cái quạt nhỏ vừa dày vừa dài.
Cái bình nhỏ trong suốt cậu coi là bảo bối kia chứa một viên kẹo đường nhỏ màu trắng, cậu ngây ngô nhìn chằm chằm viên kẹo nhỏ kia cười ha hả.
Thỉnh thoảng còn nâng lên, lấy viên kẹo nhỏ ra, xem trong chốc lát lại luyến tiếc ăn, yên lặng thả trở về trong bình.
Trong lòng đếm thời gian, tính toán lần sau Kiều Ân khi nào mới tới.
Đã gần một ngày rồi, chị ấy không đến.
Vương Kỳ Thần xoay người ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cậu cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại biểu hiện của mình ngày đó.
Hình như chưa đủ ngoan.
Con ngươi cậu bỗng chốc ảm đạm, cầm lấy cái bình nhỏ, tâm tình thoáng cái lại sa sút. Lo được lo mất nghĩ có phải là bởi vì cậu không đủ ngoan hay không, tại sao chị ấy hôm nay không đến thăm mình?
Kết quả cửa vừa vang lên, cậu quay đầu liền nhìn thấy cậu út mình ôm Kiều Ân tiến vào.
Vương Kỳ Thần cơ hồ từ trên giường bật lên, trên mặt cảm xúc chán ghét được quét sạch, mắt mèo xinh đẹp sáng lấp lánh, lập tức nở ra một nụ cười thật lớn, khó có thể khống chế cảm xúc kích động của mình, giòn giã kêu:
"Chị!''
Vương Hạo Hiên nhướng mày, con ngươi đen nhánh nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói:
"Nhỏ giọng một chút.''
Anh bế cô đi vào, nói với đứa trẻ trên giường:
"Cô ấy đang mệt! Thần Thần, nhường giường cho cô ấy, để cô ấy ngủ một lát được không?''
Kiều Ân xoa xoa mi tâm, thanh âm khàn khàn, giãy dụa muốn xuống:
"Không cần, tôi không cần ngủ, để cho tôi ra ghế ngồi nghỉ ngơi là được rồi.''
Vương Hạo Hiên nheo mắt lại, không trả lời nhìn về phía Vương Kỳ Thần, giọng nói trầm thấp như trống từ:
"Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, đứng bốn tiếng đồng hồ.''
Lời này hiển nhiên là nói với Vương Kỳ Thần.
Cố Tam đi theo vào, quả nhiên tiểu thiếu gia không muốn đem giường mình nhường ra sao?
Ai, tiểu thiếu gia từ nhỏ ý thức lãnh địa cực cao, Vương Tổng yêu cầu quá cao làm khó người khác.
Cố Tam lo lắng nhìn vào bên trong, chuẩn bị đi ra ngoài chuẩn bị một phòng bệnh khác.
Vương Kỳ Thần đích xác do dự một lát, nhưng cũng chỉ là một lát liền gật đầu đáp ứng:
"Được.''
Sau đó nhanh nhẹn ôm đồ đạc của mình xuống giường, sau khi xuống còn giúp Kiều Ân đem chăn bị cậu ném đi trở lại giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Thần lộ ra một tầng màu đỏ mỏng, giống đang như thẹn thùng, ngượng ngùng đứng ở bên giường giơ ngón tay nói với Kiều Ân:
"Chị ơi, em, em không biết chị tới..."
Cậu mà sớm biết đã bảo người thay chăn cho cậu rồi, còn có gối đầu trên giường cũng phải là loại tốt nhất, gối đầu em ngủ mới ngon mới thoải mái.
Vương Kỳ Thần đôi mắt hiện lên ảo não, suy nghĩ một chút, mím cái miệng nhỏ nhắn đem con búp bê thỏ nhỏ mình yêu thích nhất nhét cho Kiều Ân:
"Lúc em ngủ thích nhất ôm nó, nó rất ngoan, có nó có thể bảo vệ chị.''
Vương Hạo Hiên biết búp bê thỏ của cậu, là quà sinh nhật mình mua cho cậu vào sinh nhật một tuổi, tiểu tử kia bình thường coi nó như bảo bối, chưa bao giờ muốn chia sẻ với người khác.
Xem ra Kỳ Thần thật sự rất thích Kiều Ân.
Anh khom lưng buông người trong ngực xuống, giúp cô cởi giày, khom lưng kéo chăn lên, rũ mí mắt xuống:
"Em ở chỗ Thần Thần ngủ một giấc, rồi chúng ta cùng về.''
Kiều Ân bị anh cứng rắn đuổi lên giường, còn bị đắp chăn, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cô.
Vương Hạo Hiên đặt tay lên trán cô, bỗng nhiên che mắt cô, bắt buộc:
"Ngủ! Bây giờ em cần nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa! Có chuyện gì nghỉ ngơi đi, rồi nói sau.''
Chỉ là thứ này rất khó có được.
Thân thể Kiều Ân mệt mỏi, ngay cả lực giơ tay cũng không có, đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện tìm đồ.
Bỗng nhiên, cảm giác toàn thân lơ lửng, bị ôm lên.
"Ách..."
Kiều Ân mơ hồ theo bản năng của con người, phản ứng đầu tiên là giãy dụa.
"Làm gì thế, thả tôi xuống."
Cô cho rằng cũng giống như trước kia, khi người khác giới vừa chạm vào người, cánh tay và cổ lập tức sẽ dị ứng sinh ra một mảng lớn phát ban đỏ.
Nhưng cúi đầu nhìn, trên cánh tay trắng làm gì có phát ban đỏ?
Động tác của Kiều Ân hơi chậm chạp, đại não dùng quá độ có chút mơ hồ.
Không đúng, trước kia phàm là người khác giới tới gần, trên người cô sẽ nổi phát ban đỏ, ngay cả Vũ Phong cũng không ngoại lệ.
Ồ, có những trường hợp ngoại lệ.
Kiều Ân Nhớ tới Trạch Dương và người nhà Lâm gia.
Bọn họ chạm vào người cô cũng sẽ không nổi phát ban đỏ, những người có cùng quan hệ huyết thống với cô.
Tại sao anh lại làm thế?
Bệnh này quấy rầy Kiều Ân rất nhiều năm qua, cô đã khám qua mấy chuyên gia da liễu, bác sĩ nhìn đều nói cô không thuộc về dị ứng da, là nguyên nhân tâm lý tạo thành phản ứng bài độc.
Vì vậy, cô đã luôn luôn có thuốc để kiểm soát cảm xúc của mình.
Vương Hạo Hiên... Là người duy nhất lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với cô, khi chạm vào cô, lại không có bất kì phản ứng nào.
Lần trước ở bên cầu cũng vậy, lúc ấy cô cho rằng chỉ là trùng hợp. Nếu như là trùng hợp, lần này giải thích như thế nào đây?
Kiều Ân hít sâu một hơi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Vương Hạo Hiên không chú ý tới vẻ mặt biến hóa cô, giữ chặt vòng eo đem cô hướng về phía trong ngực mình, vững vàng ôm lấy như nàng công chúa.
Đôi môi mỏng phát ra âm thanh trầm thấp:
''Đừng lộn xộn, tôi đưa em đến chỗ Kỳ Thân nghỉ ngơi một lát.''
Kiều Ân:...
"Phòng của nó rất lớn, lại có sẵn giường em nằm tạm một lát đi.''
Cố Tam đi theo phía sau mặt đỏ bừng.
Còn nhớ rõ cái giường kia của Kỳ Thần là địa bàn và là bảo bối của cậu bé, Vương lão gia đã tìm người chuẩn bị cho cậu bé chiếc giường đó, tiểu thiếu gia sẽ cho người khác nằm chiếc giường đó sao.
Tiểu thiếu gia thích Kiều tiểu thư không sai, nhưng vạn nhất tiểu thiếu gia không muốn nhường giường ra thì sao?
Kiều Ân lúc này thật sự quá mệt mỏi, túm cổ áo anh.
Trong lòng có chút phiền não.
Tầng 6 và tầng 8 chỉ cách nhau hai tầng, Vương Hạo Hiên đi cầu thang, dọc theo đường đi anh ôm Kiều Ân, hấp dẫn không ít người chú ý.
Người đàn ông mặc chiếc quần âu màu đen bao bọc hai chân vừa thẳng vừa dài, dáng người có thể nói là hoàn mỹ.
Nữ sinh trong nằm trong ngực anh cũng không kém, có một gương mặt kiều diễm.
Mấy cô gái đi ngang qua bọn họ nhịn không được đỏ mặt, che miệng nhỏ giọng nói thầm:
"Oa, thật lãng mạn, giống như đang quay phim thần tượng vậy.''
''Người đàn ông đó đẹp trai quá.''
Họ có gặp đoàn làm phim nào đang quay phim ở đây không?
Cố Tam cũng nghe được, liếc mắt nhìn về phía người đi trước.
Chậc, nhìn như vậy, Vương Tổng và Kiều tiểu thư giống như rất xứng đôi!
...........
Trong phòng VIP tầng 8, Vương Kỳ Thần đang nằm sấp trên giường nhìn chằm chằm cái bịn nhỏ trên gối, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi cong lên cong lên như một cái quạt nhỏ vừa dày vừa dài.
Cái bình nhỏ trong suốt cậu coi là bảo bối kia chứa một viên kẹo đường nhỏ màu trắng, cậu ngây ngô nhìn chằm chằm viên kẹo nhỏ kia cười ha hả.
Thỉnh thoảng còn nâng lên, lấy viên kẹo nhỏ ra, xem trong chốc lát lại luyến tiếc ăn, yên lặng thả trở về trong bình.
Trong lòng đếm thời gian, tính toán lần sau Kiều Ân khi nào mới tới.
Đã gần một ngày rồi, chị ấy không đến.
Vương Kỳ Thần xoay người ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cậu cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại biểu hiện của mình ngày đó.
Hình như chưa đủ ngoan.
Con ngươi cậu bỗng chốc ảm đạm, cầm lấy cái bình nhỏ, tâm tình thoáng cái lại sa sút. Lo được lo mất nghĩ có phải là bởi vì cậu không đủ ngoan hay không, tại sao chị ấy hôm nay không đến thăm mình?
Kết quả cửa vừa vang lên, cậu quay đầu liền nhìn thấy cậu út mình ôm Kiều Ân tiến vào.
Vương Kỳ Thần cơ hồ từ trên giường bật lên, trên mặt cảm xúc chán ghét được quét sạch, mắt mèo xinh đẹp sáng lấp lánh, lập tức nở ra một nụ cười thật lớn, khó có thể khống chế cảm xúc kích động của mình, giòn giã kêu:
"Chị!''
Vương Hạo Hiên nhướng mày, con ngươi đen nhánh nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói:
"Nhỏ giọng một chút.''
Anh bế cô đi vào, nói với đứa trẻ trên giường:
"Cô ấy đang mệt! Thần Thần, nhường giường cho cô ấy, để cô ấy ngủ một lát được không?''
Kiều Ân xoa xoa mi tâm, thanh âm khàn khàn, giãy dụa muốn xuống:
"Không cần, tôi không cần ngủ, để cho tôi ra ghế ngồi nghỉ ngơi là được rồi.''
Vương Hạo Hiên nheo mắt lại, không trả lời nhìn về phía Vương Kỳ Thần, giọng nói trầm thấp như trống từ:
"Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, đứng bốn tiếng đồng hồ.''
Lời này hiển nhiên là nói với Vương Kỳ Thần.
Cố Tam đi theo vào, quả nhiên tiểu thiếu gia không muốn đem giường mình nhường ra sao?
Ai, tiểu thiếu gia từ nhỏ ý thức lãnh địa cực cao, Vương Tổng yêu cầu quá cao làm khó người khác.
Cố Tam lo lắng nhìn vào bên trong, chuẩn bị đi ra ngoài chuẩn bị một phòng bệnh khác.
Vương Kỳ Thần đích xác do dự một lát, nhưng cũng chỉ là một lát liền gật đầu đáp ứng:
"Được.''
Sau đó nhanh nhẹn ôm đồ đạc của mình xuống giường, sau khi xuống còn giúp Kiều Ân đem chăn bị cậu ném đi trở lại giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Thần lộ ra một tầng màu đỏ mỏng, giống đang như thẹn thùng, ngượng ngùng đứng ở bên giường giơ ngón tay nói với Kiều Ân:
"Chị ơi, em, em không biết chị tới..."
Cậu mà sớm biết đã bảo người thay chăn cho cậu rồi, còn có gối đầu trên giường cũng phải là loại tốt nhất, gối đầu em ngủ mới ngon mới thoải mái.
Vương Kỳ Thần đôi mắt hiện lên ảo não, suy nghĩ một chút, mím cái miệng nhỏ nhắn đem con búp bê thỏ nhỏ mình yêu thích nhất nhét cho Kiều Ân:
"Lúc em ngủ thích nhất ôm nó, nó rất ngoan, có nó có thể bảo vệ chị.''
Vương Hạo Hiên biết búp bê thỏ của cậu, là quà sinh nhật mình mua cho cậu vào sinh nhật một tuổi, tiểu tử kia bình thường coi nó như bảo bối, chưa bao giờ muốn chia sẻ với người khác.
Xem ra Kỳ Thần thật sự rất thích Kiều Ân.
Anh khom lưng buông người trong ngực xuống, giúp cô cởi giày, khom lưng kéo chăn lên, rũ mí mắt xuống:
"Em ở chỗ Thần Thần ngủ một giấc, rồi chúng ta cùng về.''
Kiều Ân bị anh cứng rắn đuổi lên giường, còn bị đắp chăn, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cô.
Vương Hạo Hiên đặt tay lên trán cô, bỗng nhiên che mắt cô, bắt buộc:
"Ngủ! Bây giờ em cần nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa! Có chuyện gì nghỉ ngơi đi, rồi nói sau.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook