Tình Yêu Chốn Đô Thị
-
Chương 30
Khuôn mặt của giáo viên hóa học trong nháy mắt đen như đáy nồi, sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ấy, mặt không chút thay đổi chỉ vào bảng đen, hét lên:
"Vân Ly, lên đây trả lời các câu hỏi trên bảng."
Bị giáo viên điểm danh, lúc này cô ấy mới phát hiện còn đang ở trong giờ học .Căn bản từ nãy đến giờ không nghe giảng, làm sao có thể làm đề. Cô ấy cắn môi, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không biết làm sao đứng ở đó:
"Thầy giáo, em..."
Kiều Thanh nghe được động tĩnh phía sau, lại thấy điện thoại di động trong tay Vân Ly, chủ động giơ tay lên.
"Thưa thầy.''
Cô ta đã xác định đứng ra giúp Vân Ly, dù sao cũng là sinh viên văn nghệ hàng đầu trong lớp. Tương lai tiền đồ sáng lạng, giáo viên trong lớp ít nhiều cũng nể mặt cô ta, thấy cô ta giơ tay lên, sắc mặt trầm lại, nặn ra một nụ cười.
"Bạn học Kiều Thanh, có chuyện gì vậy?"
Kiều Thanh vén mai tóc nhỏ bên tai lên, nhẹ giọng nói:
"Ba câu hỏi kia em đã nghĩ đến một cách giải, có thể để em thử không?''
"Cái này..."
Thầy hóa học cố ý dạy dỗ Vân Ly đang chơi điện thoại trong giờ học của anh, nhưng cô ta mở lời như vậy. Thầy giáo nhanh chóng suy nghĩ về nhà họ Trương đứng sau lưng cô ta, do dự một lát, nể mặt nâng cằm lên với Vân Ly, không kiên nhẫn nói:
"Được rồi, ngồi xuống đi!''
Một bên vẻ mặt xuân phong nói với Kiều Thanh:
"Bạn học Kiều Thanh, em lên đây đi, tôi xem ý tưởng giải đề của em có đúng hay không.''
Kiều Thanh đứng lên, đi về phía bục giảng.
Vân Ly ở hàng ghế sau như tránh được một kiếp nạn, không khỏi hướng ánh mắt cảm kích nhìn Kiều Thanh, trong lòng sợ hãi ngồi xuống.
Cắn răng, ánh mắt lóe lên bất định.
Kiều Ân này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì?
Bài viết trên web của trường sao lại đang yên đang lành bỗng nhiên biến mất?
..........
Chẳng bao lâu đã đến giờ tan học.
Thẩm Thanh Thanh thu dọn cặp sách xong, nhảy nhót mời cô:
''Kiều Ân, có muốn về nhà cùng nhau không?''
"Không được."
Kiều Ân ít đồ, Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy cô ném kẹo cao su, điện thoại di động và một cái máy tính bảng vào trong túi, ngay cả sách cũng không mang theo một quyển về liền kéo khóa túi.
Kiều Ân đeo túi xách lên vai, đứng dậy.
"Tớ còn có việc, muốn đến một chỗ.''
Thẩm Thanh Thanh nhìn cô thật sự không định mang sách về, ngân nga một tiếng, lưu luyến nói:
"Vậy được rồi, lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau.''
"Ừm."
Kiều Ân đáp một tiếng, coi như đã đáp ứng.
Trên mặt cô ấy lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như là một tiểu mê muội được hẹn hò với thần tượng. Lương Bác Văn cũng thu dọn xong cho vào cặp sách, bĩu môi nhìn về phía Kiều Ân.
''Người ta đã đồng ý hẹn lần sau rồi, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì, đi thôi!''
Cậu ta ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thanh ngốc nghếch, kéo cô ấy ra khỏi phòng học.
Kiều Ân nhìn theo bóng lưng hai người đùa giỡn, nhíu mày cũng đặt chân chuẩn bị bước đi.
Kết quả đi đến cửa lớp học, một cô gái tức giận chạy tới, chặn cô ở cửa.
"Kiều Ân, bài viết trên post của trường có phải cậu đã xóa không?"
Phải nhịn cả buổi chiều, Rốt cục tìm được cơ hội để tra rõ.
Giọng nói của cô ấy khiến không ít người dừng lại xem náo nhiệt.
Kiều Ân nhướng mày, lạnh lùng trêu chọc cô ấy một chút, phun ra mấy chữ:
"Tránh ra, chó ngoan không chắn đường!''
Điều kiện gia đình Vân Ly bình thường nhưng cô ấy vẫn luôn đi theo Kiều Thanh, mọi người đều biết cô ấy và Kiều Thanh có quan hệ tốt, Kiều Thanh lại là một phú nhị đại nổi danh trong trường học, người trong trường ít nhiều sẽ cho cô ấy chút mặt mũi.
Bị Kiều Ân nói như vậy, mặt đỏ bừng, cắn răng phẫn nộ hô to:
"Cô đừng kiêu ngạo, một ngày nào đó, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô với mọi người!''
Kiều Ân vòng qua sau, ngay cả phản ứng cũng lười phản ứng với cô ấy.
..........
Lúc Kiều Ân bắt xe đến bệnh viện thành phố đã gần sáu giờ chiều, mặt trời bên ngoài bắt đầu di chuyển về phía tây, chiếu lên người vẫn nóng đến không chịu nổi.
Cô xách túi nilon vừa lấy về từ chỗ Vũ Phong, trên túi nilon màu trắng còn in tên cửa hàng của một cửa hàng hoa quả nào đó, bên trong chứa một thứ trông giống như nấm, lắc lư trong túi.
Cố Tam cùng Vương Hạo Hiên ở dưới lầu tìm bác sĩ, tinh mắt phát hiện người xách túi hoa quả đi vào khu nhập viện.
"Đó không phải là Kiều tiểu thư sao?"
Vương Hạo Hiên vốn hai tay đút túi, cắn điếu thuốc lá, vẻ mặt không kiên nhẫn, nghe vậy vén mí mắt nhìn qua.
Quả nhiên, ở cửa thang máy nhìn thấy bóng dáng tinh tế kia.
Cố Tam tò mò hỏi:
"Kiều tiểu thư cũng có người quen nằm viện ở đây?''
Thật trùng hợp.
Vương Hạo Hiên nhớ tới tối qua cô dẫn mình đi ăn Ma Lạt Năng, trong lòng hiểu rõ. Thanh âm rất trầm thấp, tốc độ nói nhẹ nhàng:
"Hẳn là một trưởng bối cô ấy quen biết.''
Cố Tam nhanh chóng nhìn về phía anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ kiếp, Vương Tổng anh ngay cả cái này cũng biết?!
Đáng tiếc Vương Hạo Hiên không nhìn anh ta, từ khi Kiều Ân xuất hiện, ánh mắt anh luôn hướng cùng một chỗ.
Nữ sinh đứng ở cửa thang máy mặc áo hoodie anh mua, áo hoodie màu xanh vừa đến đùi, bên trong cô mặc quần đùi, lộ ra đôi chân đẹp vừa dài vừa thẳng. Cô đứng trong đám người tựa như phát sáng, một bóng lưng có thể hấp dẫn người khác chú ý...
Chậc chậc.
Vương Hạo Hiên híp mắt lại, thu lại từng tia không thoải mái trong đáy mắt.
Trong lòng tính toán, nói với Cố Tam:
"Trở về chuẩn bị một ít quần jean dài của nữ sinh đưa đến biệt thự.''
"Hả?"
Vương tổng sao lại nói đến quần jean?
Cô Tam không hiểu, nhưng phục tùng mệnh lệnh gật đầu:
"Tôi biết rồi.''
Cậu ta nhìn về phía Kiều Ân, bỗng nhiên giống như là chú ý tới cái gì đó, vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào túi xách trong tay Kiều Ân:
"Vương tổng, anh xem thứ trong tay Kiều tiểu thư có giống nhục linh chi hay không?''
Anh ta cũng đến phòng đấu giá ngày hôm đó.
Tận mắt chứng kiến nhục linh chi trong truyền thuyết.
Thứ kia rất giống đồ vật trong túi nilon của Kiều Ân.
Nhưng cách xa, cậu ta cũng không xác định chắc chắn là vậy.
''... Không, phải không? Kiều tiểu thư sao lại có nó được, nó không phải bị tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong lấy đi rồi sao? Nhưng nhìn có vẻ giống lắm..''
Nếu thật sự là nhục linh chi, 10 triệu...Kiều tiểu thư lại lấy một cái túi không biết nhặt ở đâu, tuỳ tiện đựng nó?
Lúc cậu ta nói, Vương Hạo Hiên cũng đang nhìn, ánh mắt dừng ở xa xa Kiều Ân đang xách túi nilon, bên trong đồ vật thoạt nhìn đích xác rất giống Nhục linh chi.
Bất quá, anh cùng Cố Tam suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Kiều Ân không có khả năng lấy được nhục linh chi.
Nhưng anh có thêm một cái tâm nhãn, nói với Cố Tam:
"Đi điều tra một chút, chợ đen gần đây bán đấu giá mấy nhục linh chi.''
Cố Tam gật gật đầu.
Lúc này, thang máy đến.
Bọn họ nhìn Kiều Ân xách túi của dòng trái cây kia, theo đám người đi vào thang máy, cũng không kịp đi qua chào hỏi, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc cô đang cầm cái gì...
Cố Tam trên mặt có chút tiếc nuối, tuy rằng cảm thấy Kiều Ân không có khả năng có được nhục linh giá trị không nhỏ. Nhưng cậu ta vẫn muốn đi xem một chút, cậu ta ngẩng đầu nói:
"Vương tổng, chúng ta đi tìm bác sĩ, hay tìm tiểu thiếu gia?"
Ai, tiểu thiếu gia cũng đáng thương, nhỏ như vậy đã không có mẹ, bố lại là một tên cặn bã có xu nào. Nếu không phải lão gia cùng Vương tổng nhận nuôi, để cho cậu đổi thành họ của mẹ, thì tiểu thiếu gia đi theo bố ruột còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Hết lần này tới lần khác những người đó còn muốn mượn tiểu thiếu gia leo vào Vương gia.
Vương Hạo Hiên nghĩ người trong phòng bệnh, sẽ không kiên nhẫn như vậy, không nể mặt trả lời:
"Chờ bọn họ đến rồi nói sau.!"
"Đi, điều tra một chút, Kiều Ân đi lầu mấy.''
"Vân Ly, lên đây trả lời các câu hỏi trên bảng."
Bị giáo viên điểm danh, lúc này cô ấy mới phát hiện còn đang ở trong giờ học .Căn bản từ nãy đến giờ không nghe giảng, làm sao có thể làm đề. Cô ấy cắn môi, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không biết làm sao đứng ở đó:
"Thầy giáo, em..."
Kiều Thanh nghe được động tĩnh phía sau, lại thấy điện thoại di động trong tay Vân Ly, chủ động giơ tay lên.
"Thưa thầy.''
Cô ta đã xác định đứng ra giúp Vân Ly, dù sao cũng là sinh viên văn nghệ hàng đầu trong lớp. Tương lai tiền đồ sáng lạng, giáo viên trong lớp ít nhiều cũng nể mặt cô ta, thấy cô ta giơ tay lên, sắc mặt trầm lại, nặn ra một nụ cười.
"Bạn học Kiều Thanh, có chuyện gì vậy?"
Kiều Thanh vén mai tóc nhỏ bên tai lên, nhẹ giọng nói:
"Ba câu hỏi kia em đã nghĩ đến một cách giải, có thể để em thử không?''
"Cái này..."
Thầy hóa học cố ý dạy dỗ Vân Ly đang chơi điện thoại trong giờ học của anh, nhưng cô ta mở lời như vậy. Thầy giáo nhanh chóng suy nghĩ về nhà họ Trương đứng sau lưng cô ta, do dự một lát, nể mặt nâng cằm lên với Vân Ly, không kiên nhẫn nói:
"Được rồi, ngồi xuống đi!''
Một bên vẻ mặt xuân phong nói với Kiều Thanh:
"Bạn học Kiều Thanh, em lên đây đi, tôi xem ý tưởng giải đề của em có đúng hay không.''
Kiều Thanh đứng lên, đi về phía bục giảng.
Vân Ly ở hàng ghế sau như tránh được một kiếp nạn, không khỏi hướng ánh mắt cảm kích nhìn Kiều Thanh, trong lòng sợ hãi ngồi xuống.
Cắn răng, ánh mắt lóe lên bất định.
Kiều Ân này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì?
Bài viết trên web của trường sao lại đang yên đang lành bỗng nhiên biến mất?
..........
Chẳng bao lâu đã đến giờ tan học.
Thẩm Thanh Thanh thu dọn cặp sách xong, nhảy nhót mời cô:
''Kiều Ân, có muốn về nhà cùng nhau không?''
"Không được."
Kiều Ân ít đồ, Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy cô ném kẹo cao su, điện thoại di động và một cái máy tính bảng vào trong túi, ngay cả sách cũng không mang theo một quyển về liền kéo khóa túi.
Kiều Ân đeo túi xách lên vai, đứng dậy.
"Tớ còn có việc, muốn đến một chỗ.''
Thẩm Thanh Thanh nhìn cô thật sự không định mang sách về, ngân nga một tiếng, lưu luyến nói:
"Vậy được rồi, lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau.''
"Ừm."
Kiều Ân đáp một tiếng, coi như đã đáp ứng.
Trên mặt cô ấy lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như là một tiểu mê muội được hẹn hò với thần tượng. Lương Bác Văn cũng thu dọn xong cho vào cặp sách, bĩu môi nhìn về phía Kiều Ân.
''Người ta đã đồng ý hẹn lần sau rồi, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì, đi thôi!''
Cậu ta ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thanh ngốc nghếch, kéo cô ấy ra khỏi phòng học.
Kiều Ân nhìn theo bóng lưng hai người đùa giỡn, nhíu mày cũng đặt chân chuẩn bị bước đi.
Kết quả đi đến cửa lớp học, một cô gái tức giận chạy tới, chặn cô ở cửa.
"Kiều Ân, bài viết trên post của trường có phải cậu đã xóa không?"
Phải nhịn cả buổi chiều, Rốt cục tìm được cơ hội để tra rõ.
Giọng nói của cô ấy khiến không ít người dừng lại xem náo nhiệt.
Kiều Ân nhướng mày, lạnh lùng trêu chọc cô ấy một chút, phun ra mấy chữ:
"Tránh ra, chó ngoan không chắn đường!''
Điều kiện gia đình Vân Ly bình thường nhưng cô ấy vẫn luôn đi theo Kiều Thanh, mọi người đều biết cô ấy và Kiều Thanh có quan hệ tốt, Kiều Thanh lại là một phú nhị đại nổi danh trong trường học, người trong trường ít nhiều sẽ cho cô ấy chút mặt mũi.
Bị Kiều Ân nói như vậy, mặt đỏ bừng, cắn răng phẫn nộ hô to:
"Cô đừng kiêu ngạo, một ngày nào đó, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô với mọi người!''
Kiều Ân vòng qua sau, ngay cả phản ứng cũng lười phản ứng với cô ấy.
..........
Lúc Kiều Ân bắt xe đến bệnh viện thành phố đã gần sáu giờ chiều, mặt trời bên ngoài bắt đầu di chuyển về phía tây, chiếu lên người vẫn nóng đến không chịu nổi.
Cô xách túi nilon vừa lấy về từ chỗ Vũ Phong, trên túi nilon màu trắng còn in tên cửa hàng của một cửa hàng hoa quả nào đó, bên trong chứa một thứ trông giống như nấm, lắc lư trong túi.
Cố Tam cùng Vương Hạo Hiên ở dưới lầu tìm bác sĩ, tinh mắt phát hiện người xách túi hoa quả đi vào khu nhập viện.
"Đó không phải là Kiều tiểu thư sao?"
Vương Hạo Hiên vốn hai tay đút túi, cắn điếu thuốc lá, vẻ mặt không kiên nhẫn, nghe vậy vén mí mắt nhìn qua.
Quả nhiên, ở cửa thang máy nhìn thấy bóng dáng tinh tế kia.
Cố Tam tò mò hỏi:
"Kiều tiểu thư cũng có người quen nằm viện ở đây?''
Thật trùng hợp.
Vương Hạo Hiên nhớ tới tối qua cô dẫn mình đi ăn Ma Lạt Năng, trong lòng hiểu rõ. Thanh âm rất trầm thấp, tốc độ nói nhẹ nhàng:
"Hẳn là một trưởng bối cô ấy quen biết.''
Cố Tam nhanh chóng nhìn về phía anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ kiếp, Vương Tổng anh ngay cả cái này cũng biết?!
Đáng tiếc Vương Hạo Hiên không nhìn anh ta, từ khi Kiều Ân xuất hiện, ánh mắt anh luôn hướng cùng một chỗ.
Nữ sinh đứng ở cửa thang máy mặc áo hoodie anh mua, áo hoodie màu xanh vừa đến đùi, bên trong cô mặc quần đùi, lộ ra đôi chân đẹp vừa dài vừa thẳng. Cô đứng trong đám người tựa như phát sáng, một bóng lưng có thể hấp dẫn người khác chú ý...
Chậc chậc.
Vương Hạo Hiên híp mắt lại, thu lại từng tia không thoải mái trong đáy mắt.
Trong lòng tính toán, nói với Cố Tam:
"Trở về chuẩn bị một ít quần jean dài của nữ sinh đưa đến biệt thự.''
"Hả?"
Vương tổng sao lại nói đến quần jean?
Cô Tam không hiểu, nhưng phục tùng mệnh lệnh gật đầu:
"Tôi biết rồi.''
Cậu ta nhìn về phía Kiều Ân, bỗng nhiên giống như là chú ý tới cái gì đó, vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào túi xách trong tay Kiều Ân:
"Vương tổng, anh xem thứ trong tay Kiều tiểu thư có giống nhục linh chi hay không?''
Anh ta cũng đến phòng đấu giá ngày hôm đó.
Tận mắt chứng kiến nhục linh chi trong truyền thuyết.
Thứ kia rất giống đồ vật trong túi nilon của Kiều Ân.
Nhưng cách xa, cậu ta cũng không xác định chắc chắn là vậy.
''... Không, phải không? Kiều tiểu thư sao lại có nó được, nó không phải bị tổng giám đốc tập đoàn Thừa Phong lấy đi rồi sao? Nhưng nhìn có vẻ giống lắm..''
Nếu thật sự là nhục linh chi, 10 triệu...Kiều tiểu thư lại lấy một cái túi không biết nhặt ở đâu, tuỳ tiện đựng nó?
Lúc cậu ta nói, Vương Hạo Hiên cũng đang nhìn, ánh mắt dừng ở xa xa Kiều Ân đang xách túi nilon, bên trong đồ vật thoạt nhìn đích xác rất giống Nhục linh chi.
Bất quá, anh cùng Cố Tam suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Kiều Ân không có khả năng lấy được nhục linh chi.
Nhưng anh có thêm một cái tâm nhãn, nói với Cố Tam:
"Đi điều tra một chút, chợ đen gần đây bán đấu giá mấy nhục linh chi.''
Cố Tam gật gật đầu.
Lúc này, thang máy đến.
Bọn họ nhìn Kiều Ân xách túi của dòng trái cây kia, theo đám người đi vào thang máy, cũng không kịp đi qua chào hỏi, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc cô đang cầm cái gì...
Cố Tam trên mặt có chút tiếc nuối, tuy rằng cảm thấy Kiều Ân không có khả năng có được nhục linh giá trị không nhỏ. Nhưng cậu ta vẫn muốn đi xem một chút, cậu ta ngẩng đầu nói:
"Vương tổng, chúng ta đi tìm bác sĩ, hay tìm tiểu thiếu gia?"
Ai, tiểu thiếu gia cũng đáng thương, nhỏ như vậy đã không có mẹ, bố lại là một tên cặn bã có xu nào. Nếu không phải lão gia cùng Vương tổng nhận nuôi, để cho cậu đổi thành họ của mẹ, thì tiểu thiếu gia đi theo bố ruột còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Hết lần này tới lần khác những người đó còn muốn mượn tiểu thiếu gia leo vào Vương gia.
Vương Hạo Hiên nghĩ người trong phòng bệnh, sẽ không kiên nhẫn như vậy, không nể mặt trả lời:
"Chờ bọn họ đến rồi nói sau.!"
"Đi, điều tra một chút, Kiều Ân đi lầu mấy.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook