Phụ huynh học sinh vẫn còn ở đây, ông cũng không tiện nói Trần Hi, chỉ có thể nhẫn nại ôn tồn hỏi Kiều Ân:

"Kiều Ân, chiều hôm qua em gặp phải chuyện gì cấp bách?''

"Không sao, cứ nói cho thầy biết! Cô giáo thẩm đã đồng ý không so đo rồi, chỉ là sau này em không được tái phạm nữa.''

Thái độ ôn hòa của ông được thu gọn trong mắt Kiều Ân, trong lòng cực kỳ không có hứng thú.

Rõ ràng Kiều Ân không xin nghỉ vô cớ vắng mặt, chủ nhiệm không truy cứu thì thôi, còn đi khắp nơi bảo vệ Kiều Ân!

Kiều Thanh không biết từ đâu tiến vào, lặng lẽ siết chặt ngón tay, ánh mắt lóe lên che dấu ác ý trong mắt, bộ dạng bảo vệ Kiều Ân đứng ra nói chuyện:

"Chị, chị cứ nói cho giáo viên biết đi."

Ánh mắt của mọi người trong văn phòng đều rơi vào trên người cô ta.

Kiều Ân híp mắt lại, trên mặt gợi lên một tia mỉa mai, hai tay đút túi hỏi ngược lại cô ta:

"À, nếu không em giúp chị nói với giáo viên được không?"

Khuôn mặt trắng hồng của Kiều Thanh tức giận đến đỏ bừng, cảm thấy Kiều Ân cố ý làm khó cô ta. Trong mắt như hình viên đạn, còn cắn môi bộ dạng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói:

"Chính là chạng vạng tối hôm qua... Chuyện chị vào đồn cảnh sát..."

"Trong số người bị ngươi đánh có một người là cháu trai của cô Triệu, dù có thế nào đi nữa chị cũng không nên đánh người...''

Cô ta mím môi, bộ dạng vì Kiều Ân, nhẹ nhàng nói:

''Mọi người vây xem ở đó cơ bản đều biết chị là học sinh trường này, nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến trường chúng ta! Chị... Lần này chị thực sự quá đáng rồi, mọi người tin tưởng chị rất nhiều, chị không nên phụ lòng của họ, mau nhận sai lầm của mình đi. Biết sai thì sửa, em tin nhà trường sẽ cho chị một cơ hội sửa sai...''

Mọi người trong văn phòng nghe xong lời của cô ta, đồng loạt thay đổi sắc mặt.

"Em nói buổi chiều hôm qua Kiều Ân đánh nhau ở ngoài trường, còn vào đồn cảnh sát?!"

Đặc biệt là giáo chủ nhiệm người vừa rồi bảo vệ Kiều Ân ở khắp nơi, sắc mặt đen kịt, hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình.

Vô cớ vắng mặt và ẩu đả ngoài trường học, hai tính chất này hoàn toàn không giống nhau!

Ông cho dù có tài đến đâu, cũng phải suy nghĩ cho danh dự trăm năm của nhà trường.

Thẩm Tuệ sắc mặt cũng tái mét, cô ta vốn có nghi ngờ về việc Kiều Ân đạt điểm tuyệt đối thông qua kỳ thi, hoài nghi Kiều Ân đi cửa sau. Lúc này lại nghe người ta nói Kiều Ân đánh nhau ẩu đả, hai tay cô ta chống lên bàn làm việc, tức giận mãnh liệt yêu cầu:

"Chủ nhiệm, chuyện em ấy vắng mặt tôi có thể không so đo, nhưng chuyện này anh phải cho tôi một lí do. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ cho phép lớp A có loại học sinh này!''

Đánh nhau ẩu đả, tính làm cái gì, côn đồ sao?

Kiều Thanh nghe được Kiều Ân không học được lớp A, khóe miệng thiếu chút nữa không khống chế được nhếch lên



Lúc này, Tư Hạ nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng, cầm túi xách của mình, kiêu căng vỗ vỗ nếp gấp trên váy, từ vẻ mặt nói đến khí chất đều toát ra một loại cảm giác cao ngạo áp đảo mọi người.

"Dương chủ nhiệm, tôi hy vọng cậu đuổi học Kiều Ân!''

Lời này vừa nói ra, mọi người trong văn phòng đều sửng sốt.

Không nghĩ tới bà ta lại trực tiếp nói ra như vậy!

Thẩm Tuệ cũng chỉ nói nếu sự việc là thật, không muốn Kiều Ân được vào lớp A

Tư Hạ lại trực tiếp mở miệng với mọi người yêu cầu khai trừ!

Triệu phu nhân ở một bên xem kịch, bà ta không ra tay vì đang xem thường Kiều Ân, khinh thường không thèm ra mặt xử trí.

Dù sao còn có Tư Hạ, chỉ cần xem kịch là được rồi.

Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác qua đi, nhướng mày thương lượng với bà ta:

"Trương phu nhân, khai trừ có phải quá nghiêm trọng hay không?''

Tư Hạ gạt túi xách của mình xuống, ngay cả nhìn cũng khinh thường nhìn Kiều Ân một cái, giống như Kiều Ân chính là một vết bẩn khiến cô mất mặt, chậm rãi trả lời:

"Chủ nhiệm, tôi hy vọng anh suy nghĩ đến tâm tình của cha mẹ chúng tôi. Chúng tôi quyên góp thư viện cho trường học, căng tin để làm gì? Không phải vì lợi ích của con cái họ có thể học trong một môi trường tốt!''

"Kiều Ân em ấy vắng mặt trong giờ học, xúi giục bạn nói dối những thứ này tôi cũng không nói. Chỉ có chuyện hôm qua em ấy đánh nhau ở bên ngoài còn gây náo loạn đến đồn cảnh sát, chẳng lẽ trường học của anh không nên cho phụ huynh chúng tôi một lời giải thích sao?''

Trần Hi ở bên cạnh phụ họa:

"Đúng vậy chủ nhiệm Dương, trường chúng ta nên giải thích cho phụ huynh, bằng không không thể được.''

"Nhưng..."

Kiều Ân không kiên nhẫn lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện nhỏ nhặt như lông gà này. Vừa lúc điện thoại di động của cô vang lên, là tin tức của Vũ Phong, nói cho cô biết Viên Vĩnh Cầm đã đưa thuốc đến phòng khám, hỏi cô khi nào đến lấy.

Văn phòng vẫn còn đang cãi nhau.

Kiều Ân bỗng nhiên ngắt lời bọn họ:

"Các người muốn phải giải thích đúng không?''

Tư Hạ vẻ mặt cao cao tại thượng, chướng mắt hỏi ngược lại:

"Chẳng lẽ không nên cho chúng tôi và giáo viên trường học của em một lời giải thích?''

''Được!''



Kiều Ân lấy điện thoại di động ra, trước mặt bọn họ gọi điện thoại.

"Alo, tôi là Kiều Ân. Thuận tiện, bây giờ có thể làm phiền ông một chuyến?"

"..." Toàn bộ văn phòng yên tĩnh!

Tư Hạ thấy cô đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, còn có giáo viên ở đây, cô liền lấy điện thoại ra chơi.

Phản ứng thần thái kia, tựa như căn bản không đem mình để vào mắt.

Tư Hạ nuốt không trôi thái độ này.

Cô cũng chỉ là một con nhà quê sống ở khe núi, nếu không phải vừa vặn thuộc nhóm máu RH được nhà bọn họ nhận nuôi. Chắc chắn hiện tại vẫn còn ở nơi hẻo lánh, còn không có cả sách để đọc đó!

Kiều Ân có tư cách gì để khoe khoang trước mặt bà ta.

Cô trầm mặt cũng lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói:

"Vừa vặn, tôi cũng có một cuộc gọi điện thoại muốn gọi. Tôi nhớ gần đây có một đồn cảnh sát, tôi muốn xem người em ấy gọi tới có thể giúp em ấy xóa sạch tội hay không!"

Bà ta lấy điện thoại ra, trước mặt mọi người gọi điện thoại cho đồn cảnh sát.

......

Không khí trong phòng nặng nề, ngoại trừ Triệu phu nhân đang nền nã xem náo nhiệt ra, các giáo viên còn lại hai mắt nhìn nhau, đều không nghĩ tới sự tình sẽ đi tới mức này!

Ngay sau đó, cảnh sát đã đến!

"Chúng ta là người của đồn cảnh sát."

Trong phòng giáo vụ, hơn mười người nhao nhao nhìn về phía cửa.

Chủ nhiệm Dương vẻ mặt lo lắng, liên tiếp nhìn về phía Kiều Ân.

Kiều Ân vẫn không nhúc nhích gì, cầm điện thoại di động giống như đang chơi, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, giống như là không biết sợ hãi.

"Hừ! Vẫn còn cứng đầu!"

Tư Hạ hừ một tiếng, thản nhiên đứng dậy, so với giáo viên còn nhiệt tình hơn, vội vàng không ngừng chào hỏi cảnh sát:

"Mau vào đi.''

Thái Cương cùng các đồng chí cảnh sát đi vào, thấy trong phòng có khoảng mười người, hơi sửng sốt một chút. Khóe mắt ông ta nhìn thấy nữ sinh ngồi ở góc, lộ ra biểu tình kinh ngạc:

"Kiều Ân?"

Ông còn tưởng rằng giờ này cô còn đang học ở lớp, không nghĩ tới cô cũng ở chỗ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương