Kiều Ân làm sao thi được vào lớp A?

"Cái gì nhầm lẫn?"

Thái Cương không nghe rõ.

Trương Vi Dân suy nghĩ gì đó, chống lại ánh mắt tò mò của Thái *****, **** rắn nói:

''Kiều Thanh mới chỉ thi vào lớp B, thành tích của Kiều Ân sao có thể thi vào lớp A...''

Ông ta nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây, có chút khó có thể mở miệng nói với Thái Cương:

"Cái này, Thái cục trưởng, về chuyện Kiều Ân đánh nhau..."

Thái Cương lập tức tiếp lời:

"Ồ, chuyện này sao."

Dọc theo đường đi ông ấy nhận 5 cuộc điện thoại, từ cấp trên trực tiếp gọi đến điện thoại đến.

Cuộc gọi từ Lâm Duy Thiên gọi tới, rồi điện thoại từ tập đoàn Thừa Phong, còn có điện thoại của Vũ gia, thậm chí bên Bắc Kinh cũng có người gọi tới.

Người nào cũng trong tầng lớp ông ấy ngưỡng mộ, sợ tới mức bữa cơm chưa ăn đến một nửa, vội vàng chạy tới đây.

Trương Vi Dân khó chịu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Ân một cái, tựa hồ trách cứ cô. Quay đầu lại cười với Thái Cương, nói:

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không tuân theo kỷ luật, một chút cũng không giống em gái nó. Mấy ngày trước vừa tìm được bố mẹ ruột, cùng bố mẹ ruột trở về không được mấy ngày, nay lại gây ra hoạ lớn như thế này.''

"Tuy nói hiện tại con bé không do tôi quản thúc, nhưng rốt cuộc sống với chúng tôi mười mấy năm, tôi cũng không tiện nhìn con bé ở bên ngoài gây thị phi. Ý của tôi là như vậy, Thái cục trưởng ngài xem, những người đó muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều bồi thường, bọn họ muốn Kiều Ân làm gì cũng được, chỉ cần có thể đại sự hóa nhỏ..."

Chưa từng hỏi Kiều Ân có đồng ý hay không, giống như ông ta có thể tự đưa ra quyết định. Câu trước câu sau liền đem quan hệ giữa ông ta và Kiều Ân ra nói, như một người trọng tình trọng nghĩa.

Quay đầu liền hung hăng nói với Kiều Ân:

"Kiều Ân, lát nữa con ngoan ngoãn theo ta đi xin lỗi nghe chưa!"

Đáy mắt Kiều Ân tối đen, dứt khoát lưu loát trả lời:

"Không đi. ”

Cổ họng Trương Vi Dân thiếu chút nữa phun ra lửa, khuôn mặt tối sầm lại, cắn răng răn dạy:

''Con quả thực bất trị rồi!"

Thái Cương thấy hai người bọn họ cãi nhau, ý cười trên mặt khẽ thu lại, một lần nữa nhìn về phía Trương Vi Dân, không còn nhiệt tình như vừa rồi, lãnh đạm cắt ngang lời ông ta.



"Trương tổng, trước khi tới anh không hỏi rõ chuyện gì sao?"

"Cái này... Nghe nói một chút..."

Trương Vi Dân khuôn mặt khó coi, không muốn nói kỹ, nói không nên lời:

"Dù sao cũng không cần nghĩ, khẳng định là con bé gây chuyện. ”

Thím Trần nói qua điện thoại là vì quầy hàng của mình, nên Kiều Ân mới bị bắt lên đồn cảnh sát.

Chuyện này nói trắng ra, đơn giản chính là Kiều Ân lo chuyện bao đồng, nghĩ chuyện gì cũng có thể quản!

Giống như lần trước Kiều Thanh nói với ông, Kiều Ân cái gì cũng không biết còn nhảy xuống cứu người rơi xuống nước. Không có việc gì thì tốt, nếu cuối cùng không cứu được, hoặc là sau khi cứu lên đứa nhỏ đã chết, vậy thì bản thân không cần chịu trách nhiệm sao?

Ông ta tự chủ trương giúp Kiều Ân nhận tội:

"Thái cục trưởng, tôi biết con bé ở trước mặt ngày lại gây ra chuyện phiền toái, ngài có thể giữ cho tôi một chút mặt mũi hay không...''

Nhà họ Trương ở trong thành phố cũng coi như có chút danh tiếng.

Hết lần này tới lần khác Thái Cương nhìn thái độ của ông ta, trong ánh mắt tựa như càng ngày càng lãnh đạm.

Chưa đầy bốn mươi tuổi có thể lăn lộn vào vị trí cảnh sát trưởng, mắt nhìn người cũng không hề đơn giản. Thái Cương vừa rồi đã nhìn ra quan hệ giữa Trương Vi Dân và Kiều Ân không hề tốt, ông ấy lặng lẽ nhìn về phía nữ sinh nhanh chóng phán đoán, sắc mặt đã lạnh xuống, kéo dài khoảng cách với Trương Vi Dân, tựa tiếu phì cười nói:

"Sao Trương tổng so với cảnh sát trưởng như tôi, còn hiểu rõ tình tiết vụ án hơn thế?''

Trương Vi Dân nghe ra lời nói trào phúng này, thân thể cứng đờ, không rõ vừa rồi ông ấy còn nhiệt tình với mình.

Giờ lại thay đổi thái độ?

Nhưng Thái Cương là cảnh sát trưởng ở khu vực nội thành này, tuy rằng không phải là lãnh đạo lớn, trong tay thực quyền cũng không ít, ông ta cố nén cảm giác nhục nhã, nặn ra một nụ cười xấu hổ.

"Tôi cũng chỉ mới nghe nói, chưa rõ tình tiết thế nào. Chỉ là sợ Kiều Ân chọc giận đến ngài, trong lòng tôi không khỏi sốt ruột... Nếu có bất cứ điều gì xúc phạm đến ngài, xin hãy bỏ qua.''

Thái Cương nhìn ông ta đổ tội lỗi lên người Kiều Ân, thì không để ý tới ông ta nữa. Lướt qua đi tới trước mặt Kiều Ân, vẻ mặt tươi cười:

"Bạn học Kiều Ân đúng không? Tôi là Thái Cương, khu vực này do tôi đang phụ trách.''

Kiều Ân gật gật đầu, so với Trương Vi Dân, cô bình thản chào:

"Thái cục trưởng."

Thái Cương quay đầu hỏi cảnh sát bên cạnh cô:

"Biên bản đã hoàn thành chưa."

Đồng chí cảnh sát vội vàng nói:



"Tất cả đã được thực hiện xong.''

Thái Cương quay đầu lại nhìn Kiều Ân, khách khí nói:

"Kiều Ân bạn học, vất vả rồi. Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn cho công việc của chúng tôi! Mấy tên côn đồ kia chúng tôi đã khống chế được, sẽ điều ra hồ sơ của bọn họ xem có tiền sự hay không. ”

"Hôm nay cám ơn bạn rất nhiều, nếu không phải bạn có dũng khí, không biết mấy người đó còn làm ảnh hưởng đến trị an như thế nào! Chắc chắn tôi sẽ báo đến trường, vì tinh thần dũng cảm này."

"Tôi cũng không làm gì cả, không cần báo đến trường."

Thái Cương lập tức nói:

"Đúng đúng, tôi nói sai rồi, việc này chúng tôi xem xét.''

Trương Vi Dân ở bên cạnh nghe không giải thích được, xen vào nói:

"Kiều Ân có tinh thần dũng cảm? Chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải con bé gây rắc rối và đánh nhau sao?''

Thái Cương cũng lười tiếp chuyện với ông ta, như không nghe thấy, đi qua vỗ vỗ bả vai Kiều Ân, cười ha hả giống như trưởng bối hòa ái:

"Trời đã muộn như vậy, biên bản cũng đã làm xong, bạn học Kiều Ân về trước đi. Có muốn chúng tôi điều xe cho không?''

Kiều Ân cầm lấy túi xách khoác lên vai, lạnh nhạt nhếch khóe miệng:

"Không cần, tôi tự đi. ”

"Được. Chú ý an toàn!''

Thái Cương vẫy tay, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, mới quay đầu lại, ý vị thâm sâu nói với Trương Vi Dân:

"Trương tổng, anh cũng là một người thông minh, có một số lời tôi không muốn nói quá rõ ràng. Tập đoàn Trương thị và chúng tôi bình thường không ít lần tiếp xúc, tôi sẽ cho anh một câu khuyên bảo.''

Kiều Vi Dân lúc này còn có mơ hồ, không rõ tại sao Kiều Ân lại rời đi dễ dàng như vậy, theo bản năng tiếp lời:

"Cái gì? ''

Thái Cương nhìn ánh mắt của hắn ý vị thâm trường, chậm rãi nói:

''Làm người, phải có mắt nhìn ra trông rộng một chút! Đừng thấy hạt dưa to hơn, đã vội vàng vứt hạt vừng đi.''

Thái Cương nhìn thấy chiếc xe bên ngoài đến đón Kiều Ân, đó chính là xe của Lâm gia. Hơn nữa hôm nay rất nhiều người gọi cho ông ấy, đều là người có thế lực lớn trong thành phố.

Đây chính là tầng lớp ông ấy cũng không thể tiếp cận, nhà họ Trương hết lần này tới lần khác bày ra thái độ muốn xóa sạch quan hệ với người ta, sợ bị quấn lấy.

Thật ngớ ngẩn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương