Tình Yêu Cấp 2
Chương 52: Người dưng

Nó bước lại kế Yun, mặt ngơ ngác:

– Có chuyện gì? – Nó hỏi

– Thứ lần trước tôi đặt! Đem ra! – Yun nói với nhân viên

Nó bị bơ một cách đẹp hoàn hảo, Yun thản nhiên nhìn vào những món trang sức đắt tiền kia mà chẳng quan tâm tới nó:

– Anh kêu tôi chi? – Nó nhìn Yun

– Em đứng yên đó đi, đợi chút! – Yun nói

Nó bĩu môi nhìn Yun, đúng là thái độ đáng ghét của bọn công tử nhà giàu mà ==! Nhân viên từ bên trong đi ra với một cái hộp trên tay:

– Chúng tôi đã làm rất kĩ với thiết kế của cậu! – Nhân đó cười nhìn Yun

Mắt cô nhân viên hiện rõ lên 2 hình trái tim khi nhìn Yun, à phải nói là tất cả nhân viên và khách hàng nữ ở đây mới đúng. Họ đều nhìn chằm chằm vào Yun như muốn ăn tươi nuốt sống! Yun cầm chiếc hộp mở ra bên trong là 1 chiếc lắc được làm rất hoàn hảo. Nó nhìn vào chiếc lắc rồi bĩu môi ” Mua cho gái chắc:)) ” nó suy nghĩ rồi khẽ cười!

– Đồ lùn, làm gì cười một mình vậy? – Yun nhìn nó

– Không gì cả! – Nó nói

– trừ vào tài khoản đi! – Yun nói với nhân viên

– Vâng! – Cô nhân viên mỉm cười

– Lùn, em đứng yên! – Yun nói

Vừa dứt câu Yun khom người xuống vén tóc nó lên rồi dùng vật gì đó bấm mạnh vào lỗ tai nó! Dù không đau nhưng nó thoáng giật mình:

– Anh làm gì vậy? – Nó nói

– Không gì cả, đi thôi! – Yun nói

Nó nhăn mặt nhìn cái tên ngạo mạn trước mặt, đưa tay lên lỗ tai, Yun đeo bông cho nó! Do lúc nhỏ nó ít đeo nên không bấm, giờ bị tên Yun đeo thứ gì đó lên khiến nó khó chịu! Nó vừa đi theo Yun vừa đưa tay cố gắng tháo chiếc bông xuống:

– Sao tháo không được vậy nè? – Nó lẩm bẩm

– Em không tháo được đâu, chỉ có tôi thôi! – Yun nói

– Sao anh lại đeo cho tôi? – Nó liếc Yun

– Tôi nghĩ em sẽ đẹp hơn với nó! – Yun nói

Nó im lặng không thèm nói tiếp, cũng không cố gắng tháo chiếc bông đó xuống. Đứng trước cửa thang máy, nó ngân nga theo bài nhạc khu mua sắm phát!

– * Ting *

Thang máy mở cửa ra, bên trong là nhóm của Thư và một vài đứa con trai nó biết! Nó im lặng chẳng nói gì, Yun đưa mắt nhìn nó rồi đưa tay kéo nó sát về phía mình!

– Ố ồ! Chẳng phải Như đây sao? – Thư nói

– Nhân ra nhận bạn kìa! – Vân nói

– Ra lẹ đi! – Giọng nói quen thuộc vang lên

Nó nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cả cơ thể như bị ai đó đẩy xuống vực sâu không đáy! Từ bên trong, Nhân đang nắm tay cùng với 1 người con trai bước ra. Nó chết sững tại chỗ nhìn vào người con trai đó, là hắn! Đúng là hắn, nhưng người con gái bên cạnh không phải Quỳnh mà là Nhân! Hắn cùng Nhân tay trong tay bước ra, Nhân nhìn nó nhếch mép:

– Trường! Người yêu cũ kìa! – Nhân khinh bỉ

Hắn nhìn sang nó, khựng người lại! Cả 2 đều gặp nhau và bên cạnh đều có một người, thoáng chốc nó quay lại vẻ ban đầu! Nhóm của Thư bước ra khỏi thang máy, bên trong không còn ai!

– Lại nhận người yêu cũ kìa! – Thư từ phía sau nói

Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt tím như bị che phủ bởi lớp khói dày đặc khiến người ta chẳng biết nó nghĩ gì! Yun nhìn Nhân miệng nhếch mép:

– Bạn em hả? – Yun nói

Nó khựng lại một chút, con ngươi liếc sang Nhân rồi quay lại nhìn hắn:

– Anh muốn nói người nào! – nó nói

Hắn như bị thứ gì đó đè xuống, thật nặng chẳng cử động được. Vẻ mặt đó là ngày đầu tiên hắn gặp nó, chẳng có tí nào gọi là cảm xúc! Hắn là người thay đổi nó và giờ cũng là người đưa nó về nguyên bản! Nhân nhìn sang Yun và chạm mắt, đôi mắt xám khói vô hồn!

– Anh vào trong đợi trước! – Yun nhếch mép

Yun bỏ đi vào thang máy đợi nó trước, nó thở dài rồi bước theo Yun. Nhưng tay nó bị hắn nắm lại, nó chẳng quay đầu lại giật mạnh tay ra:

– Tao buông rồi đó, mày đi đi! – Nó nói vừa đủ cho hắn và nó nghe

– Mày còn thích tao không? – Hắn nói

– Nếu còn thì được gì, không thì mất gì? – Nó nói rồi bước vào thang máy

Chẳng màng quay đầu lại nhìn hắn, nó bước thẳng vào thang máy với Yun! Hắn quay người lại nhìn nó, cửa thang máy dần khép lại giống như 1 bức tường được dựng lên! Khuôn mặt đó dần biến mất sau cánh cửa và mất hẳn! Hắn chết sững trước thang máy, Nhân nhăn mặt quay sang nhìn hắn:

– Sao vậy? Không phải hứa mua đồ rồi sao? – Nhân nói

– Bỏ ra! – Hắn giật mạnh tay Nhân ra

Hắn bỏ đi về phía thang máy kế bên rồi đi xuống lầu, tâm trạng hắn như bị ai đó lấy mất thứ quý giá ngay trước mắt mà không làm gì được! Nhân bị hắn bỏ lại khiến mọi người đều nhìn, Nhân nghiến răng:

– Con nhỏ đó đúng là khắc tinh, đợi đó! – Nhân nói

Về nó sau khi thang máy đóng cửa lại, đột nhiên cơn đau tim lại lên khiến nó ngã khuỵu xuống! Yun bất ngờ thấy nó ngã:

– Như, em sao vậy? – Yun lo lắng

Nó không nói, mắt nhắm nghiền lại, tay ôm lấy ngực trái! Cơn đau đến thấu xương, nó bắt đầu thở dốc. Yun lấy từ trong túi ra 1 hộp thuốc rồi bỏ 1 viên vào miệng nó! Nó nhanh chóng nuốt vào:

– Sao lại lên cơn lúc này! – Yun lẩm bẩm

Nó nhắm nghiền mắt lại, cơn đau giảm dần và bắt đầu thở ổn định lại! Yun đỡ nó đứng dậy:

– Không sao rồi chứ? – Yun hỏi

– Cảm ơn! – Nó nói

– Tới rồi, đi được chứ? – Yun lo lắng

– Được! – Nó trả lời

Nó cùng Yun bước ra xe, lúc này nó đã trở lại bình thường chỉ có tâm trạng là không tốt! Cả 2 ngồi xuống xe, nó thở dài rồi cài dây an toàn lại. Chiếc xe bắt đầu chạy và chẳng ai nói gì cả! Yun nhìn nó:

– Em không mang thuốc! – Yun vừa lái xe vừa nói

– Tại sao anh mang thuốc? – Nó nhìn Yun

– Vì tôi biết em sẽ quên! – Yun nói

– Hay nhỡ! – Nó nói

– Tuổi tụi em có bồ thì không gì lạ nhưng sao lại rắc rối quá vậy? – Yun nói

– Tôi với tên đó không quen nhau! – Nó nói

– Em ổn chứ? – Yun hỏi

– Anh đừng lo, tôi không bao giờ chết một cách lãng như vậy đâu! – Nó cười

– Nếu bỏ được thì bỏ! Con bé lúc nãy là Nhân đúng chứ! – Yun nói

– Tôi tưởng anh với nó biết nhau! – Nó nói

– Tôi biết nó nhưng còn nó biết không thì tôi không chắc! – Yun nói

– Nghe Ken nói nó rút khỏi bang! – Nó nói

– Hình như nó rút trước khi tôi vào!

– Có lẽ vậy!

– Đừng đem cái bộ mặt ủ rũ đó về nhà! 2 tên kia lại làm loạn mất!

– Anh đừng nói với họ!

– Được rồi

Sau cuộc nói chuyện một hồi lâu, tụi nó cũng tới nhà! Bước vào trong, mọi người đều ngồi ở phòng khách:

– Đầu bếp về~~~~! – Kai la lớn

– Đi tắm đi rồi xuống! – TA nói

Nó chẳng nói năng gì bước thẳng về phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người! Sau khi nó đi khuất thì ánh mắt chuyển sang Yun:

– Tao không biết gì hết! – Yun nhún vai

Yun nói rồi cũng bước lên lầu để sự tò mò cho mọi người. Nó vào phòng rồi tiến thẳng đến tủ đồ, nó lấy 1 cái yếm đen và áo thun trơn màu trắng rồi đi thẳng vào nhà tắm! Gội đầu xong cả rồi nó ngâm người trong bồn tắm, nó đưa bàn tay bị dính thứ nước đó lên xem, đã trở lại bình thường! Nó suy nghĩ được một lúc rồi ngủ quên …..

Từ lúc nó và Yun về nhà thì cũng 1 tiếng, Yun đã xuống phòng khách cùng mọi người, Pin Kino và MC cũng đã tới!

– Như làm gì ở trên phòng vậy? – TA nói

– Hình như lâu lắm rồi! – Kai nói

– Ngọc, em lên xem có chuyện gì không? – Key lo lắng

– Dạ! – Ngọc đứng lên

Đi đến phòng nó, Ngọc mở cửa nhìn vào trong thì chẳng có ai trong phòng cả. Nhẹ nhàng khép hờ cửa lại, Ngọc nhìn lên giường thì thấy điện thoại của nó! Ngọc đi đến cửa phòng tắm, đẩy nhẹ vào thì thấy nó đã ngủ quên trong bồn tắm. Ngọc lén lút tiến về phía điện thoại của nó, mở lên và bấm vào mục tin nhắn. Ngọc vẫn còn nghi ngờ về việc lúc nãy nên đã lục điện thoại nó. Tìm thấy tin nhắn từ số lạ, xem xong Ngọc nhíu mày suy nghĩ ” Con Nhân chứ không ai ”, Ngọc nhếch mép rồi sắp xếp mọi thứ lại như cũ! Bình tĩnh tiến tới cửa nhà tắm:

– Như ơi! Có ở trong đó không? – Ngọc nói lớn

Nó bị giọng nói của Ngọc làm giật mình tỉnh dậy:

– À à có! Đợi tao chút! – Nó nói vọng ra

Nó nhanh chóng mặc đồ vào rồi ra khỏi phòng tắm, Ngọc đang ngồi trên giường đợi nó! Nó ngồi lên ghế rồi dùng máy sấy tóc:

– Cứ tưởng mày chết rồi! – Ngọc cười

– Phái tao chết lắm! – Nó trừng mắt nhìn Ngọc

– Sao nãy bỏ lên vậy? – Ngọc hỏi

– Xong rồi! Xuống thôi! – Nó lảng tráng câu hỏi

Ngọc nhíu mày nhìn nó không nói gì, nó bước tới giường lấy điện thoại bỏ vào túi rôid bước ra khỏi phòng và Ngọc đi theo sau nó! 2 đứa nó bước xuống phòng khách nhưng chẳng có ai!!!

– Đâu hết rồi? – Nó ngạc nhiên

– Chắc ra vườn hết rồi! – Ngọc nói

– Vậy mày ra trước đi, tao vào bếp làm bánh! – Nó cười

– Cũng được! – Ngọc nói

Nó đi vào bếp còn Ngọc thì ra vườn, mọi người đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc BBQ! Ngọc đi tới chỗ Ken đang đứng:

– Như đâu rồi? – Ken nói

– Làm bánh rồi! – Ngọc nói

Ken im lặng làm tiếp công việc của mình còn Ngọc thì trầm ngâm không biết nên nói với Ken hay không? Lúc này Ken quay lại nhíu mày nhìn Ngọc:

– chuyện gì đã xảy ra? – Ken hỏi

– À thì anh nhớ con Nhân chứ? – Ngọc nói

– Thì? – Ken nghi ngờ

– Nó là đứa làm ra vụ ở quán bar! – Ngọc nói

Ken nhướng mày nhìn Ngọc rồi trở lại với vẻ mặt bình thường nhanh chóng, Ngọc lo lắng nhìn anh!

– Được rồi! Cứ để coi con kia làm gì! Đừng để Như biết là chúng ta đã biết! – Ken nói

– Em hiểu rồi! – Ngọc nói

Ken thở dài rồi làm tiếp công việc của mình, mọi người cũng nhanh chóng biết chuyện này và tất cả đều tỏ ra bình thản! Một lúc sau nó ra vườn sau khi làm xong bánh. Lúc này BBQ cũng làm xong!

– Như, lại đây nè! – Ngọc nói

Nó cười rồi đi về phía Ngọc! Ken đưa mắt sang nhìn nó:

– Đi lại đó đi! Từ từ rồi tính! – Key đứng kế bên nói

Ken thở dài rồi đi lại phía nó, mọi người đều ăn uống và trò chuyện vui vẻ! Bỗng điện thoại nó reng lên, mọi người đang ồn ào thì im bật! Nó lấy điện thoại ra và xem, là số của Mẹ!

– Alo! Con nè! – Nó nói

– Con ơi cho bác gặp thằng Hoàng chút được không? – Bên đầu dây kia nói

Nó nhăn mặt đưa điện thoại xuống để xác nhận, là số của mẹ nó cơ mà! Nó đưa điện thoại lên lại:

– Bác là ai vậy? – Nó nói

– Bác là mẹ của Hoàng! – Giọng một người phụ nữ

Nó nhíu mày rồi tắt máy:v!

– Ai vậy? – Ngọc hỏi

– Rõ ràng là số của mẹ nhưng giọng một người khác! – Nó nói

Điện thoại nó lại reng lên, là số của mẹ!

– Mẹ hả? – Nó hồi hộp

– Con đưa máy cho Phong giúp bác! – Lần này là đàn ông

Nó biết Ken tên Phong nhưng sao lại đòi gặp Phong qua điện thoại của nó chứ! Nó đưa điện thoại cho Ken, Ken cầm lấy:

– Alo? – Ken nói

– Thằng con trời đánh! – Bên kia nói

Ken tắt máy rồi khoá nguồn điện thoại nó =))))! Mọi người ngỡ ngàng nhìn Ken!

– Sao 2 tắt nguồn rồi? – Nó nhăn mặt

– Đừng mở nguồn! – Ken nói

– Sao vậy? – Nó nói

– Bên đó gọi qua! – Ken nói

Mọi người nghe xong liền lôi điện thoại ra và tắt nguồn, kể cả Ngọc khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì cả!

– Bên đó? Là ai? – Nó hỏi

– Hội Phụ Huynh Học Sinh chứ ai! – Kai cười

– Vậy lúc nãy là ba 2 hả? – Nó ngạc nhiên

Ken gật đầu, lúc này điện thoại Yun reng lên! Mặt ai cũng tái mét lại, Yun lấy ra rồi đưa cho nó!

– sao anh không nghe? – Nó nói

– Em nghe đi! – Yun nói

Nó nhăn mặt rồi bắt máy lên:

– THẰNG CON TRỜI ĐÁNH KIA. MÀY ĐI THÌ LỄ CŨNG PHẢI VỀ, KHÔNG VỀ Ở BÊN ĐÓ LUÔN. BÂY GIỜ MÀY CÓ VỀ KHÔNG HAY ĐỂ BỐ QUA ĐÓ KÉO MÀY VỀ HẢAAAAAAAAA? – ai đó hét bên đầu dây kia

– À bác ơi! – Nó hơi run

Ken lúc này ra hiệu cho nó bật lo ngoài, nó bật lên:

– Cô là ai hả? – Giọng một người đàn ông

– À dạ con là Như! – Nó nói

– Thảo Như đúng không con? – Bên kia nói

– Dạ đúng rồi! – Nó trả lời

– Xin lỗi con! Bác là ba của thằng Yun! – Ba Yun nói

– Dạ không sao đâu bác! – Nó lễ phép

– Yun có ở đó không con? – Ba Yun nói

Nó nhìn lên mọi người, ai cũng ra dấu là không có! Nó ngập ngừng:

– Bác biết là tụi nó đang kêu con nói không! Đúng chứ? – Ba Yun nói

– Dạ sao Bác? – Nó tái mét mặt mày

– Con chuyển lời đến các nhân vật sau đây giúp ta: Yun, Ken, Key, Ngọc, Kino, Kai, Tuấn Anh, Cen, Pin, Mạnh Cường! Nói với tụi nó là 30 Tây không có mặt tại nhà là khoá thẻ tín dụng! – Ba Yun nói

Tụi nó nghe Ba Yun nêu tên một đám trừ nó ra khiến nó cười muốn lộn ruột:v!

– À dạ vâng! Con sẽ nói! – Nó trả lời

– cảm ơn con! – Ba Yun nói

– Không có gì đâu Bác! – Nó nói

– À mà thôi, con nói với Yun Ken Key Kino Cen Pin và Mạnh Cường là mai về! 4 đứa còn lại ở lại học đến đêm 30 rồi về! – Ba Yun nói

– Vâng! Con chào bác! – Nó nói

Nó cúp máy ngước mặt lên, trừ 4 đứa không bị gọi về ngày mai thì còn lại mặt một đống:))!

– Tại sao thằng Yun lại mở điện thoại? – Cen nói

– Tại vì nếu nó có bị gọi về cũng chẳng sao! – Ken nói

– Tại sao 3 đứa mình lại dính chứ? – MC khóc ròng

– why me? Whyyyyyyy? – Kino la làng

Key ngồi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nhìn sang nó:

– Tao có cách! – Key cười gian tà

– Cách gì? – đám bị gọi hồn đồng thanh:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương