Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 42: Giáng sinh ấm áp
Nó quay lại nhìn vào cánh cửa, Key bước vào với hộp sơ cứu trên tay. Nó run rẩy nhìn Key, đôi mắt tím hoảng sợ, răng cắn chặt môi lại.
Key đóng cửa rồi quay sang nhìn nó:
– Lại đây với anh! – Key nói
– * lắc đầu *
– Anh chỉ sơ cứu cho em thôi, nếu em định để máu chảy đến chết thì dẹp ý định đó đi! – Key nhìn nó
Vết thương lúc nãy đang dần ứa máu, bàn tay nó nắm chặt lại, máu dần chảy ra! Key thở dài nhìn nó:
– Không sao đâu! Lại đây, xong rồi anh sẽ đi! – Key bước lại ngồi lên giường
Nó nhìn Key rồi bước tới ngồi xuống giường!
– Đưa tay em đây! – Key nói
Nó nắm chặt tay lại, nó run rẩy ngày càng mạnh. Vết thương bị nó bấu chặt lại ứa máu nhiều hơn, Key nhìn bàn tay nó nhíu mày
– Em không cần phải nắm chặt như vậy đâu! – Key cầm lấy tay nó
– …. – Nó im lặng
– mở ra! – Key nhìn nó
Nó làm theo lời Key, Key bắt đầu sát trùng vết thương. Dù không nặng nhưng nếu không băng lại cũng mất khá nhiều máu, đối với bệnh của nó. Mất nhiều máu là việc nguy hiểm nhất. Nó và Key cả 2 đều im lặng, chẳng ai nói gì. Key cẩn thận sát trùng rồi lau những vết máu xung quanh tay nó, mọi cử chỉ đều ân cần khiến nó cảm thấy bớt hoảng sợ!
– Xin lỗi vì việc lúc trưa! – Key lên tiếng phá vỡ không khí im lặng
– …… – Nó im lặng
– Anh không nghĩ những lời đó làm em buồn đến như vậy! – Key nói tiếp
– …….
Key lúc này đã băng bàn tay nó lại, Key đứng lên kéo 1 cái ghế ngồi trước mặt nó, để chân nó lên rồi vén cái quần màu hồng của nó lên.
– Lúc đó anh hơi nóng nên đã nói những lời đó với em, nhưng em! Mà thôi bỏ đi, lỗi của Anh – Key tính nhắc lại lỗi của nó nhưng lại thôi
Nó im lặng, chẳng nói gì! Key vẫn ân cần sơ cứu cho nó, dịu dàng và ấm áp. Key lúc này chẳng giống như lúc đó, khuôn mặt ấm áp, giọng nói dịu dàng! Nó cảm thấy ở anh có gì đó đáng thương, có lẽ hành động của nó làm anh bị tổn thương nhiều lắm! Nó cắn chặt môi dưới, nó biết nó cũng có lỗi nhưng lại không chấp nhận! Key lúc này đã băng chân nó lại xong, kéo ống quần lại như cũ rồi để chân nó xuống đất. Key dọn bông y tế và mọi thứ lại vào hộp rồi đứng lên để ghế về chỗ cũ!
– Xong rồi! Cũng gần 11g rồi, em ngủ đi! – Key quay lại nhìn nó
– * gậy đầu *
– Em ngủ ngon! – Key nói rồi quay lưng bước ra cửa
Key đứng trước cửa bỗng khựng lại rồi quay lại cười nhạt nhìn nó, nó ngước lên nhìn Key. 2 người chạm mắt nhau, nó nhìn Key, vẻ mặt đau khổ đó làm nó cảm thấy đau lòng. Đôi mắt Key hiện rõ nỗi buồn trên đó, nụ cười nhạt đau thương.
– Em biết không? Có lẽ em nói đúng, Anh vẫn không hiểu rõ em, đến lúc biết em bỏ đi, anh như mất đi linh hồn vậy. Đầu óc chợt trống rỗng, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào cả. Rồi đến lúc đi tìm em, ngồi trong xe chạy mãi anh cũng chẳng biết mình phải chạy đi đâu nữa. Em nói đúng, anh là thằng anh trai tồi, không xứng làm Anh 3 của em! – Key nói với nụ cười nhạt
Key quay lưng bước ra khỏi phòng, nó nhìn cánh cửa đó dần khép lại. Nó muốn nói lời xin lỗi với Key, nó không cố tình nói vậy, nó không cố ý làm Key buồn! Khuôn mặt của Key khi nói khiến nó cảm thấy tim ngừng đập, cổ họng bị cái gì đó chặn lại! Lần đầu tiên, nó thấy khuôn mặt Key tuyệt vọng đến vậy ……..
Key sau khi ra khỏi phòng nó liền thở dài, nó vẫn không tha thứ cho Key! Key đi xuống phòng khách đầy đủ mọi người đang ngồi!
– Sao rồi? – Cen hỏi Key
– Nhìn cái mặt như bánh bao chiều bị ế như vậy là bị cho ăn 1 đống bơ rồi – Ngọc nói
– Tao lên phòng, làm gì làm đi! – Key quăng hộp sơ cứu lên bàn rồi bước lên phòng
– Giận cá chém thớt! – Kai nói
– Chứ gì nữa! – TA nói
– Thằng Ken mà không nói được là năm nay khỏi có giáng sinh – Yun nói
– Con nhóc đó coi bộ gan lì lắm! – Cen nói
– Mà sao tụi mày chưa đi ngủ? – Ken hỏi
– Nhiều chuyện chứ chi! – Ngọc nói
– Thôi mày đi đi! Lên coi nó sao chứ tao thấy mà Key nó lên phòng tự kỉ rồi đó – Yun nói
Ken thở dài rồi đi vào trong bếp, anh lấy hộp bột cacao nguyên chất xuống, anh bỏ vào ly rồi đổ nước nóng vào, lấy từ trong tủ lạnh ra là 1 hộp socola đắng rồi bỏ socola vào! Anh biết nó thích vị đắng hơn là ngọt nên như thế này có lẽ nó uống được. Anh lấy thêm miếng dáng hạ sốt rồi cầm 2 thứ đó lên phòng nó. Đứng trước cửa phòng, bên trong vẫn còn bật đèn đồng nghĩa với việc nó chưa ngủ. Anh đưa tay mở cửa phòng nó, cửa không khoá!
Nó nghe tiếng mở cửa lại một lần nữa giật mình quay lại, Ken đóng cửa rồi quay lại nhìn nó! Nó đang nằm đè lên con gấu siêu to lần trước Key tặng nó:))! Nó thấy anh, cơ thể trở nên cứng ngắc lại!
– Anh không ăn thịt em đâu! – Ken thở dài rồi bước lại phía ghế ngồi, anh đặt ly cacao lên bàn!
Nó nhìn anh, đôi mắt tim lung lay, nó sợ khuôn mặt lạnh như băng của anh lúc đó và cả giọng nói đó nữa!
– Em vẫn chưa ăn gì, anh nghe Yun nói lúc đến chỗ em trên bàn chỉ bịch sữa còn đang uống dở và cái bánh bông lan vẫn chưa ăn hết! Em lại uống cái này đi rồi ngủ! – Ken nhìn nó
Nó bước xuống giường, đi lại phía ly cacao cầm lấy rồi trở về giường ngồi. Ken chỉ biết thở dài thườn thượt nhìn nó, lần đâu thấy nó như thế này. Nó nhìn anh như nhìn thấy thú dữ, đôi mắt tím hoảng sợ! Nó cầm lấy ly cacao trên tay, mặc dù không cảm nhận được độ nóng nhưng nó biết cơ thể nó đang ấm dần!
– Em uống hết ly đó đi rồi anh xuống! – Ken nói
– …….
Nó vẫn không uống, tay vẫn cầm chặt ly!
– Xin lỗi em vì vụ ở khu trung tâm! Lúc đó anh hơi bực nên đã nói chuyện như thế với em! – Ken nói
Nó lúc này đưa ly cacao nóng lên miệng uống, vị ngọt của cacao quyện với vị đắng của socola! Nó uống một ngụm, cơ thể nó dần thả lỏng lại bình thường! Nó đặt ly cacao lên bàn trang điểm gần đó
– Dù gì đi chăng nữa thì anh không mong em tha thứ. Nhưng chắc chắn rằng cho dù cả thế giới này có ruồng bỏ em, anh vẫn bên em! – Ken nhìn nó
Nó bắt đầu cảm thấy khoé mắt hơi cay, lúc nãy là Key, lần này là Ken! Nếu nó không nói gì thì không còn cơ hội nữa!
– Xin lỗi! – Nó nói
– Ai cũng có lỗi cả, em đừng tự trách bản thân như vậy! – Ken mỉm cười rồi bước lại phía nó
Anh quỳ 1 trên lên sàn rồi nhìn nó! Tay đưa lên gạt đi nước mắt trên mặt nó.
– Đừng như vậy nữa! Đừng bỏ đi nữa! – Ken nhìn nó
– Em xin lỗi! – nó nói
– Không sao, dù gì cũng về rồi! – Ken nở nụ cười nhìn nó
– Xin lỗi vì mọi thứ, xin lỗi vì đã nói như thế! – Nó nói trong nước mắt
– Không sao đâu! Nín đi, anh đã nói không được khóc khi có anh ở bên cạnh mà – Ken nói
– Anh sẽ không bỏ em đi đúng không? Anh sẽ không bỏ em ở đây như ba mẹ em chứ? – Nó nhìn Ken
– Anh sẽ không như họ! – Ken nói
– Họ bỏ em đi, họ không quay về đây nữa! Em nhớ họ! – Nó nói
– Còn có anh và mọi người cơ mà! – Ken cười – Em bình tĩnh lại chưa?
– Rồi
– Vậy thì em đi ngủ đi, khuya lắm rồi! Mai lại còn là giáng sinh, việc hôm nay cứ xem như là cơn ác mộng đi – Ken nói
– Dạ! – Nó nói
– anh có để miếng dán hạ sốt trên bàn, lát em dán vào rồi ngủ để mai khỏi lên cơn sốt! – Anh nói
– Ùm!
– Vậy anh về phòng, ngủ ngon! – Ken nói
– Anh ngủ ngon
Ken cười rồi đứng lên bước đi nhưng chợt quay lại:
– À còn về Key, lúc nãy nó xuống phòng khách mặt nó buồn lắm, lần đầu tụi anh thấy nó như vậy. Nó cũng về phòng rồi, chắc do lúc nãy đi dưới mưa nên mệt! Thôi em ngủ đi – Ken nói rồi bước đi
Nó ngẩn người ra, Key không nói cho nó biết về việc Key bị bệnh, chẳng phải lúc nãy Key vẫn còn khoẻ mạnh sao? Hàng chục câu hỏi trong suy nghĩ nó hiện ra, nó có nên đi qua phòng Key không …….
– Lại đây với anh! – Key nói
– * lắc đầu *
– Anh chỉ sơ cứu cho em thôi, nếu em định để máu chảy đến chết thì dẹp ý định đó đi! – Key nhìn nó
Vết thương lúc nãy đang dần ứa máu, bàn tay nó nắm chặt lại, máu dần chảy ra! Key thở dài nhìn nó:
– Không sao đâu! Lại đây, xong rồi anh sẽ đi! – Key bước lại ngồi lên giường
Nó nhìn Key rồi bước tới ngồi xuống giường!
– Đưa tay em đây! – Key nói
Nó nắm chặt tay lại, nó run rẩy ngày càng mạnh. Vết thương bị nó bấu chặt lại ứa máu nhiều hơn, Key nhìn bàn tay nó nhíu mày
– Em không cần phải nắm chặt như vậy đâu! – Key cầm lấy tay nó
– …. – Nó im lặng
– mở ra! – Key nhìn nó
Nó làm theo lời Key, Key bắt đầu sát trùng vết thương. Dù không nặng nhưng nếu không băng lại cũng mất khá nhiều máu, đối với bệnh của nó. Mất nhiều máu là việc nguy hiểm nhất. Nó và Key cả 2 đều im lặng, chẳng ai nói gì. Key cẩn thận sát trùng rồi lau những vết máu xung quanh tay nó, mọi cử chỉ đều ân cần khiến nó cảm thấy bớt hoảng sợ!
– Xin lỗi vì việc lúc trưa! – Key lên tiếng phá vỡ không khí im lặng
– …… – Nó im lặng
– Anh không nghĩ những lời đó làm em buồn đến như vậy! – Key nói tiếp
– …….
Key lúc này đã băng bàn tay nó lại, Key đứng lên kéo 1 cái ghế ngồi trước mặt nó, để chân nó lên rồi vén cái quần màu hồng của nó lên.
– Lúc đó anh hơi nóng nên đã nói những lời đó với em, nhưng em! Mà thôi bỏ đi, lỗi của Anh – Key tính nhắc lại lỗi của nó nhưng lại thôi
Nó im lặng, chẳng nói gì! Key vẫn ân cần sơ cứu cho nó, dịu dàng và ấm áp. Key lúc này chẳng giống như lúc đó, khuôn mặt ấm áp, giọng nói dịu dàng! Nó cảm thấy ở anh có gì đó đáng thương, có lẽ hành động của nó làm anh bị tổn thương nhiều lắm! Nó cắn chặt môi dưới, nó biết nó cũng có lỗi nhưng lại không chấp nhận! Key lúc này đã băng chân nó lại xong, kéo ống quần lại như cũ rồi để chân nó xuống đất. Key dọn bông y tế và mọi thứ lại vào hộp rồi đứng lên để ghế về chỗ cũ!
– Xong rồi! Cũng gần 11g rồi, em ngủ đi! – Key quay lại nhìn nó
– * gậy đầu *
– Em ngủ ngon! – Key nói rồi quay lưng bước ra cửa
Key đứng trước cửa bỗng khựng lại rồi quay lại cười nhạt nhìn nó, nó ngước lên nhìn Key. 2 người chạm mắt nhau, nó nhìn Key, vẻ mặt đau khổ đó làm nó cảm thấy đau lòng. Đôi mắt Key hiện rõ nỗi buồn trên đó, nụ cười nhạt đau thương.
– Em biết không? Có lẽ em nói đúng, Anh vẫn không hiểu rõ em, đến lúc biết em bỏ đi, anh như mất đi linh hồn vậy. Đầu óc chợt trống rỗng, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào cả. Rồi đến lúc đi tìm em, ngồi trong xe chạy mãi anh cũng chẳng biết mình phải chạy đi đâu nữa. Em nói đúng, anh là thằng anh trai tồi, không xứng làm Anh 3 của em! – Key nói với nụ cười nhạt
Key quay lưng bước ra khỏi phòng, nó nhìn cánh cửa đó dần khép lại. Nó muốn nói lời xin lỗi với Key, nó không cố tình nói vậy, nó không cố ý làm Key buồn! Khuôn mặt của Key khi nói khiến nó cảm thấy tim ngừng đập, cổ họng bị cái gì đó chặn lại! Lần đầu tiên, nó thấy khuôn mặt Key tuyệt vọng đến vậy ……..
Key sau khi ra khỏi phòng nó liền thở dài, nó vẫn không tha thứ cho Key! Key đi xuống phòng khách đầy đủ mọi người đang ngồi!
– Sao rồi? – Cen hỏi Key
– Nhìn cái mặt như bánh bao chiều bị ế như vậy là bị cho ăn 1 đống bơ rồi – Ngọc nói
– Tao lên phòng, làm gì làm đi! – Key quăng hộp sơ cứu lên bàn rồi bước lên phòng
– Giận cá chém thớt! – Kai nói
– Chứ gì nữa! – TA nói
– Thằng Ken mà không nói được là năm nay khỏi có giáng sinh – Yun nói
– Con nhóc đó coi bộ gan lì lắm! – Cen nói
– Mà sao tụi mày chưa đi ngủ? – Ken hỏi
– Nhiều chuyện chứ chi! – Ngọc nói
– Thôi mày đi đi! Lên coi nó sao chứ tao thấy mà Key nó lên phòng tự kỉ rồi đó – Yun nói
Ken thở dài rồi đi vào trong bếp, anh lấy hộp bột cacao nguyên chất xuống, anh bỏ vào ly rồi đổ nước nóng vào, lấy từ trong tủ lạnh ra là 1 hộp socola đắng rồi bỏ socola vào! Anh biết nó thích vị đắng hơn là ngọt nên như thế này có lẽ nó uống được. Anh lấy thêm miếng dáng hạ sốt rồi cầm 2 thứ đó lên phòng nó. Đứng trước cửa phòng, bên trong vẫn còn bật đèn đồng nghĩa với việc nó chưa ngủ. Anh đưa tay mở cửa phòng nó, cửa không khoá!
Nó nghe tiếng mở cửa lại một lần nữa giật mình quay lại, Ken đóng cửa rồi quay lại nhìn nó! Nó đang nằm đè lên con gấu siêu to lần trước Key tặng nó:))! Nó thấy anh, cơ thể trở nên cứng ngắc lại!
– Anh không ăn thịt em đâu! – Ken thở dài rồi bước lại phía ghế ngồi, anh đặt ly cacao lên bàn!
Nó nhìn anh, đôi mắt tim lung lay, nó sợ khuôn mặt lạnh như băng của anh lúc đó và cả giọng nói đó nữa!
– Em vẫn chưa ăn gì, anh nghe Yun nói lúc đến chỗ em trên bàn chỉ bịch sữa còn đang uống dở và cái bánh bông lan vẫn chưa ăn hết! Em lại uống cái này đi rồi ngủ! – Ken nhìn nó
Nó bước xuống giường, đi lại phía ly cacao cầm lấy rồi trở về giường ngồi. Ken chỉ biết thở dài thườn thượt nhìn nó, lần đâu thấy nó như thế này. Nó nhìn anh như nhìn thấy thú dữ, đôi mắt tím hoảng sợ! Nó cầm lấy ly cacao trên tay, mặc dù không cảm nhận được độ nóng nhưng nó biết cơ thể nó đang ấm dần!
– Em uống hết ly đó đi rồi anh xuống! – Ken nói
– …….
Nó vẫn không uống, tay vẫn cầm chặt ly!
– Xin lỗi em vì vụ ở khu trung tâm! Lúc đó anh hơi bực nên đã nói chuyện như thế với em! – Ken nói
Nó lúc này đưa ly cacao nóng lên miệng uống, vị ngọt của cacao quyện với vị đắng của socola! Nó uống một ngụm, cơ thể nó dần thả lỏng lại bình thường! Nó đặt ly cacao lên bàn trang điểm gần đó
– Dù gì đi chăng nữa thì anh không mong em tha thứ. Nhưng chắc chắn rằng cho dù cả thế giới này có ruồng bỏ em, anh vẫn bên em! – Ken nhìn nó
Nó bắt đầu cảm thấy khoé mắt hơi cay, lúc nãy là Key, lần này là Ken! Nếu nó không nói gì thì không còn cơ hội nữa!
– Xin lỗi! – Nó nói
– Ai cũng có lỗi cả, em đừng tự trách bản thân như vậy! – Ken mỉm cười rồi bước lại phía nó
Anh quỳ 1 trên lên sàn rồi nhìn nó! Tay đưa lên gạt đi nước mắt trên mặt nó.
– Đừng như vậy nữa! Đừng bỏ đi nữa! – Ken nhìn nó
– Em xin lỗi! – nó nói
– Không sao, dù gì cũng về rồi! – Ken nở nụ cười nhìn nó
– Xin lỗi vì mọi thứ, xin lỗi vì đã nói như thế! – Nó nói trong nước mắt
– Không sao đâu! Nín đi, anh đã nói không được khóc khi có anh ở bên cạnh mà – Ken nói
– Anh sẽ không bỏ em đi đúng không? Anh sẽ không bỏ em ở đây như ba mẹ em chứ? – Nó nhìn Ken
– Anh sẽ không như họ! – Ken nói
– Họ bỏ em đi, họ không quay về đây nữa! Em nhớ họ! – Nó nói
– Còn có anh và mọi người cơ mà! – Ken cười – Em bình tĩnh lại chưa?
– Rồi
– Vậy thì em đi ngủ đi, khuya lắm rồi! Mai lại còn là giáng sinh, việc hôm nay cứ xem như là cơn ác mộng đi – Ken nói
– Dạ! – Nó nói
– anh có để miếng dán hạ sốt trên bàn, lát em dán vào rồi ngủ để mai khỏi lên cơn sốt! – Anh nói
– Ùm!
– Vậy anh về phòng, ngủ ngon! – Ken nói
– Anh ngủ ngon
Ken cười rồi đứng lên bước đi nhưng chợt quay lại:
– À còn về Key, lúc nãy nó xuống phòng khách mặt nó buồn lắm, lần đầu tụi anh thấy nó như vậy. Nó cũng về phòng rồi, chắc do lúc nãy đi dưới mưa nên mệt! Thôi em ngủ đi – Ken nói rồi bước đi
Nó ngẩn người ra, Key không nói cho nó biết về việc Key bị bệnh, chẳng phải lúc nãy Key vẫn còn khoẻ mạnh sao? Hàng chục câu hỏi trong suy nghĩ nó hiện ra, nó có nên đi qua phòng Key không …….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook