Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 38: Shopping
Cả bọn ăn trưa xong, giờ thì cùng nhau đi mua sắm và làm tiệc! Nó
quên mất đi vụ mình sẽ nấu ăn, hiện tại nó và Ngọc rất háo hức để đi
mua sắm! Tụi nó có tổng cộng là 8 người, 2 xe nên mỗi xe là 4 người!
Nó thì đi với 3 tên đó như bình thường, Ngọc thì đi với 3 người còn lại! Nó leo lên phía trước ngồi rồi mới phát hiện ra, hôm nay là Yun lái
xe! Tính leo ra đằng sau thì 2 ông anh nó đã yên vị rồi. Nó tự chửi
bản thân rồi lấy điện thoại ra xem quần áo! Yun leo lên và xe bắt đầu
chạy!
– Một lát nữa mua gì? – Key nói
– À, để xem! Đồ trang trí với lại thức ăn thôi! – Ken nói
– Quà nữa =))) – Nó quay xuống nói
– Anh chưa nói đến em về việc lúc sáng nhé! – Ken nhìn nó
– À~~~~~! – Nó kéo dài rồi quay lên
Nó cắm cúi vào cái điện thoại tiếp, lúc này nó nhận được tin nhắn của Ngọc
– Một lát nữa tao với mày trốn riêng ra đi mua đồ! – Ngọc nhắn cho nó
– Okay! – Nó nhắn lại
Nó cười cười rồi trở lại nét mặt ban đầu ngồi xem quần áo tiếp! Tụi nó đến khu trung tâm lớn hơn lần trước! Đến lúc này nó mới phát hiện bộ dạng của mình! Như thế này thì làm sao vào đó được >
– Này đi thôi! – Ngọc nói
– Khoan, tao như thế này sao vào đó! – Nó nhìn Ngọc
– Kh sao! Đồ thì lát mua rồi thay! Tóc thì t có đem theo dầu gội khô mà! – Ngọc hí hửng
– À mà tao còn ít tiền lắm, chắc mua không đủ đâu! – Nó cười gượng
– Aisss! T đá m văng qua bên kia thế giới à, m nghĩ tao là ai mà không mua nổi đồ cho m! Mà chẳng lẽ 2 ĐMV không cho m tiền tiêu à? – Ngọc nói với nó
– Có, nhưng tao không dám xài nhiều. Dù gì thì trả cũng không nỗi! – Nó nói
– M điên quá đi! Hôm nay Bảo Ngọc sẽ mua đồ cho m! – Ngọc cười
– Ùm! – Nó nói
Yun và Cen bước lên từ nhà xe, tụi nó bước vào trong! Nhiều ánh mắt khinh thường nhìn vào tụi nó, đơn giản vì tụi nó mặc đồ học sinh! Chẳng ai biết thân phận thật sự cả! Ngọc lúc này nhìn xung quanh rồi kéo nó chạy đi! 2 đứa nó cứ nghĩ mấy người họ không biết! Thật ra Cen và Yun đã thấy tin nhắn của nó và Ngọc:))!
– 2 đứa con gái nó chạy rồi kìa! – Yun thản nhiên
– Chậc! Càng ngày càng gan! – Cen nói tiếp
– Giờ làm gì? – Ken nói
– Đi mua gì thì mua! TA với Kai đi theo 2 con nhóc đó dùm anh! – Key nói
– Dạ! – TA với Kai đồng thanh
2 thằng con trai chạy theo hướng tụi nó, giờ thì chỉ còn 4 tên cầm đầu:))!
– Tập đoàn của m có ở đây kh Ken? – Cen hỏi
– Ưmmmmmm! Tao kh biết! – Ken suy nghĩ rồi nói
– Còn m? Có ở đây kh? – Key hỏi Cen
– Tao cũng chẳng biết:))! – Cen cười
– Đi mua đồ điiii! Phá banh cửa hàng của Ken của Cen điiii! – Key la lên
– Chết tôi rồi – ken với Cen đồng thanh
~~~~~~~~~~~~~~~~ Ở CHỖ CỦA TỤI NÓ
TA và Kai hiện tại đã nhập bọn chung với 2 đứa nó:))! Ngọc đang kiếm quần áo cho nó! 3 đứa nó đứng ở bên ngoài nhìn Ngọc!
– A! Thấy rồi! – Ngọc vui mừng
– Nó thấy gì vậy? – Nó tò mò
– Chắc kiếm quần áo chứ gì! – TA nói
– Chậc! Đúng là con gái nhĩ!!! – Kai lắc đầu
– không mua gì hết à? – Nó nói
– Chẳng biết mua gì! – TA nhìn xung quanh rồi nói
– Cái nào cũng như nhau! – Kai tiếp lời
Nó muốn chết cười với 2 tên này, đúng là con trai! Đường đường là con trai của tập đoàn người mẫu lớn nhất thế giới và tập đoàn thời trang lớn nhất thế giới nhưng lại nói như thế! Đúng là sự thật không như mơ!
– Như! Tao mua rồi nè, mày vào thay ra đi! – Ngọc chạy ra với túi đồ trên tay
– Hả? À ờ! – Nó đi vào
Một lúc sau nó bước ra với bộ đồ Ngọc mới mua. Nó mặc áo crop-top ngắn với quần jeans ngắn lưng cao, dù đơn giản nhưng rất hợp với nó!
– Thế nào? Tao lựa chuẩn chứ! – Ngọc nháy mắt
– Có điều nó hơi ngắn! – Nó nhìn vào áo
– Aissss! Mặc đỡ thôi mà! Thấy thế nào hả 2 tên kia? – Ngọc nói
– Đẹp – Cả 2 đồng thanh
Tụi nó bật cười rồi đi qua các cửa hàng kế tiếp, không chỉ nó mà cả 2 tên con trai đều bị Ngọc đem ra thí nghiệm! TA và Kai muốn mua nhưng không biết mua gì đành phải nhờ nó và Ngọc giúp! Đương nhiên tụi nó là con gái nên biết con trai mặc gì là hợp! Cả 4 đứa mua khá nhiều đồ và dĩ nhiên con trai xách:))! Nó và Ngọc đang đi thì đứng lại ở 1 tiệm Nhật Bản!
– Cosplay! – Ngọc nói
– Ê ê ê! Không nha! – Nó nói
– Vào đi rồi biết!- Ngọc kéo nó vào
Bên trong bán rất nhiều đồ cosplay và phong cách nhật bản! Nó bị thu hút bởi 1 bộ cosplay động vật! Có vẻ là 1 con mèo màu đen, Ngọc thấy nó nhìn bộ đó
– À chị ơi! Cái này là cosplay hả? – Ngọc chỉ vào bộ con mèo!
– À đây là sản phẩm mới! Là đồ ngủ hình động vật – Chị nhân viên giải thích
– Chị lấy em bộ này, bộ con thỏ màu trắng nữa! – Ngọc nói
– M mua chi nhiều v? – Nó giật mình
– Đợi đi em! Chị sẽ trả thù vụ hồi sáng! – Ngọc nhe răng cười
Ngọc mua khá nhiều đồ! Tụi nó tiệm nào cũng ghé cả!
– Đủ chưa? – Nó nói
– Ưmm! Chắc được rồi! – Ngọc nói
– Đi kiếm chỗ nào ngồi đi, sắp chết rồi! – Kai nói
– Đúng đó! – TA tiếp lời
Ngọc cười rồi tụi nó xuống 1 quán kem ngồi nghỉ! Nó đang ngồi ăn kem thì mới nhớ ra là chưa mua quà!
– Tao đi vệ sinh 1 chút! – Nó nói
– Ừ, quay lại nhanh nha! – Ngọc nói
Nó chạy đi mua quà, nó dự định sẽ mua cho cả 7 người với số tiền nó dành dụm được! Nó đi xung quanh rồi đứng lại ở cửa hàng thời trang nam, 6 người con trai! 6 món khác nhau ==! Nó thở dài rồi bước vào bên trong, một hồi lâu nó cũng chọn được 2 cái áo cho Ken và Yun! Yun là loại áo len, Ken là áo sơ mi trắng!
– Còn 4 người nữa! Cả Ngọc nữa, đủ rồi! – Nó lẩm bẩm rồi bước đi!
Nó ghé tiếp vào cửa hàng giày, nó mua cho Key một đôi giày thể thao! May là lần trước biết được cỡ ==! Nó mua xong đôi giày đó thì số tiền đã hụt hẳn xuống! Nó đếm lại, đủ để mua cho mọi người nhưng sau đó thì nó sẽ phá sản:))! Nó tiếc nuối nhưng không thể không mua! Một hồi sau nó mua đủ hết cho mọi người và nó chỉ còn lại khoảng gần 200 ngàn! Quà của Ngọc là chiếc đầm màu trắng kiểu công chúa, Cen và Kai là Áo khoác, TA là áo sơmi sọc caro! Nó hài lòng với món quà của mình, dù nó không mua ở những thương hiệu nổi tiếng nhưng chúng rất đẹp! Nó suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra xem, cũng đã 1 tiếng rồi:))! Nó chạy cấp tốc về quán kem nhưng chẳng thấy ai! Nó lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc:
– M đi đâu v hả con kia? – Ngọc nói
– Tao đi mua đồ ấy mà, m đang ở đâu? – Nó hỏi
– Đi lên tầng 5 đi! Tụi tao đang ở cùng với mấy ổng nè – Ngọc nói
– Ừ! Để tao lên!
CHAP 38.2:
Nó lập tức chạy vào thang máy và lên lầu 5, trên tay xách mấy túi đồ nó mua cho mọi người! Thang máy lên tới lầu 5, nó bước ra, đây là khu dành cho giới thượng lưu. Nhìn vào có thể biết ngay lập tức, các cửa hàng ở tầng này đều trang nhã và sang trọng, ở đây không ồn ào như các lầu khác, yên tĩnh hẳn. Nó bước đi kiếm mọi người, nó biết dù họ toàn là con cưng của các tập đoàn lớn nhất nhưng cũng không nên vung tiền như nước như thế chứ ==’! Nó cứ đi kiếm 7 đứa nhoi đó nhưng chẳng thấy, tầng này rộng hơn nhiều. Lúc này điện thoại nó reo lên, Ngọc đang gọi đến:
– Alo – Nó bắt máy
– Sao mày chưa tới nữa? – Ngọc nói
– Tao đang ở tầng 5 nè, đang ở cửa hàng nào? – Nó hỏi
– Cửa hàng thời trang Fashion KC! – Ngọc nói
– Ừ! – Nó tắt máy
Nó nhìn xung quanh, cửa hàng Ngọc nói nằm ở gần chỗ nó đang đứng. Nó bước tới, nó từng nghe qua về tập đoàn KC! Bước vào bên trong, 1 nhân viên bước ra:
– Bé ơi! Chỗ này không bán đồ cho con nít nhé em! – Nhân viên nói
– À dạ kh! Bạn em ở bên trong! – Nó xua tay
– Ở đây bán đồ cho giới thượng lưu mà em! Không dành cho con nít, chắc em lộn rồi! – Nhân viên nhìn xăm soi nó
Nó nghe đến 3 chữ ” giới thượng lưu” cảm thấy nhân viên này đang khinh thường nó. Lại còn nhìn nó với ánh mắt soi mói!
– Nhưng bạn em nói đang ở đây! – Nó nói
– Em cứ như thế thì chị sẽ gọi bảo vệ vào! – Nhân viên bắt đầu lớn tiếng
– Chị không nên lớn tiếng như thế chứ! – Nó nhìn cô nhân viên
– Trước khi tôi kêu người đuổi em ra thì em nên tự giác đi! Cách ăn mặc của em nhìn là biết không có tiền, những túi đồ trên tay toàn là những thứ rẻ tiền! Không biết 1 cái áo ở đây em có thể mua không chứ ở đó mà 1 bộ! – Nhân viên giở giọng khinh bỉ
Nó nắm chặt những túi đồ trên tay lại, nhìn chằm chằm vào cô ta. Đôi mắt tím đầy ma mị đan xen tức giận khiến cô nhân viên khẽ rùng mình. Cảm giác này và đôi mắt tím này dường như cô nhân viên đã thấy ở đâu đó! Nó nhìn thẳng vào mắt cô ta, nó không thích bạo lực vì bạo lực chẳng mang đến kết quả tốt đẹp! Nó cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt vẫn không thay đổi!
– Mời em ra cho! Em đứng đây thì tập đoàn của chúng tôi bị coi thường mất! – Cô nhân viên nói
Nó tức giận không nói câu nào với những ánh mắt khinh bỉ của các nhân viên trong cửa hàng đó. Điện thoại nó lúc này lại reo lên, lần này là Ken:
– Alo! – Nó khó chịu
– Em đang ở đâu? Chưa tìm ra tiệm KC à? – Ken hỏi
– Em vào nhưng bị đuổi ra, chị nhân viên nói ở đây dành cho giới thượng lưu, không phải dành cho con nít! – Nó nhại lại tiếng nhân viên
– Hửmmm? Em vào đi, Cen ra đón em! – Ken nói
– Bị đuổi nữa là nhục lắm đó 2! – Nó hạ giọng
– Khỏi lo! Này, Ngọc ra đón Như giúp anh! – Anh nói với Ngọc
– Thật là phiền phức – Nó lẩm bẩm rồi tắt máy
Nó hít một hơi sâu rồi bước vào một lần nữa, lần này bà nội nhân viên lúc nãy nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ!
– Em mặt dày nhỉ? Tôi nói nhỏ nhẹ em không nghe đúng không? – Nhân viên nhìn nó
– Xin lỗi chị, mặt tôi không đánh phấn, môi không tô son, lông mi thật đây chị ạ! – Nó hất mặt
– Tôi xin nhắc lại với em, ở đây dành cho giới thượng lưu! KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI NGHÈO! – Cô nhân viên nhấn mạnh 5 chữ cuối
Lúc này nó tức tới nỗi đỏ cả mặt, nó thật sự muốn tát vào mặt cô ta. Nhưng nó biết nếu làm vậy mọi chuyện chỉ rắc rối thêm, nó nghiến chặt răng lại nhìn cô ta. Ánh mắt ngày càng đáng sợ khiến cô nhân viên phải dè chừng! Lúc này từ phía trong cửa hàng có tiếng bước chân, cô nhân viên thay đổi 360 độ, dịu dàng:
– Chào tiểu thư – Giọng nói nhỏ nhẹ
– Như, sao mày không vào? – Ai đó nói
Nó nghe vậy liền quay qua, Ngọc đang bước tới phía nó với bộ váy màu xanh nhạt trên người. Nhìn khác hẳn vẻ năng động của lúc ở trường, trang nhã, sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng ==! Ở Ngọc lúc này có thứ gì đó làm người khác phải e dè và sợ hãi một chút! Nó nhìn qua nhân viên lúc nãy, giả tạo thật!!!
– Có chuyện gì sao? – Giọng Ngọc trầm hơn lúc ở trường
– Chỉ là chị nhân viên này không cho vào, nói là ở đây dành cho giới thượng lưu, KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI NGHÈO! – Nó nói lại y chang lời cô nhân viên
Cô nhân viên lúc này tái mét mặt mày, cô ta không biết là nó có mối quan hệ với thiếu gia của tập đoàn! Nó nhìn vẻ mặt cô ta rồi nhếch mép, thật là nhát! Ngọc nghe xong khẽ nhíu mày lại, đây chẳng phải là thái độ khinh thường sao?
– Dạ cho em xin lỗi tiểu thư! Em thật sự không biết đây là người quen của tiểu thư! Mong tiểu thư tha lỗi – Cô nhân viên hoảng sợ
– Người nghèo sao? Thì ra là các cô ở đây bán đồ dựa vào vẻ bề ngoài của họ sao? KC mà cũng có thể loại nhân viên này sao? – Ngọc cười nửa miệng
– Mong thiếu gia tha lỗi! – Nhân viên đó nói
– Để tôi kêu con cưng tập đoàn ra nhìn nhân viên của họ! Và xin đừng gọi tôi là tiểu thư, nhà tôi NGHÈO LẮM! – Ngọc vừa lấy điện thoại vừa nhìn cô ta
Nó bật cười vì thái độ của Ngọc, Ngọc quay sang nhìn nó. Nó mỉm cười nhìn Ngọc:
– Con cưng KC! Ra bố mày bảo! – Ngọc nói rồi tắt máy
– Con cưng KC? – Nó hỏi
– Lát tao giải thích sau! Giờ đợi nó ra giải quyết, đúng là không thể chấp nhận được! – Ngọc nói
Ngọc cực kỳ ghét thể loại người như thế này, nhìn vẻ bề ngoài đánh giá 1 con người! Dù cho họ có nghèo thì họ cũng như người khác, ai cũng như ai cả! Đừng vì nghèo giàu mà đối xử với họ theo cách khác nhau!
– Mày gọi tao chi thế? Còn một đống ở trong đó chưa thử – Kai bước từ bên trong ra
– Dạ thưa thiếu gia! Bạn em bị nhân viên thiếu gia đuổi không cho vào đành nhờ thiếu gia! – Ngọc nghiến răng
– Đừng gọi là thiếu gia với cái giọng đó, nghe nổi da gà:))! Mà bạn mày là Như? Sao đuổi? – Kai bước tới
– Ờ thì người ta nói không cho người nghèo vào nên tụi tao không được vào, ở đây giành cho giới thượng lưu! – Ngọc liếc cô nhân viên
– Gì ghê vậy? Ở KC cũng có thể loại này sao, cô không được học qua lớp giao tiếp hả? – Kai nhìn nhân viên
– Dạ mong thiếu gia tha lỗi – Cô nhân viên sợ hãi
– Thôi thôi! Cô ta xin lỗi rồi thì thôi! Đi vào trong – Nó chen vào
– Mày đứng yên đó! Nếu mày dễ dàng mềm yếu như thế thì bị leo lên đầu lúc nào không hay! – Ngọc nhìn nó
Nó cảm thấy ở Ngọc và Kai lúc này có 1 thứ gì đó khiến người đối diện dè chừng, sợ sệt! Ánh mắt của 2 người thay đổi hẳn, giọng nói trầm xuống và mang theo sát khí:v! Đúng là đi theo ĐMV thì cũng thành Ác Quỷ:))!
– Đuổi việc cô ta! Để cho cô ta làm ở nơi sang trọng hơn, ở KC dù là tập đoàn lớn thì đều không phân biệt đối xử với bất kì ai! – Kai nói
– Mong thiếu gia độ lượng – Cô nhân viên bắt đầu rơm rớm nước mắt
– Đừng có diễn trò đó! Xưa rồi chị – Kai nhìn nhân viên
CHAP 38.3: CON CƯNG CỦA TẬP ĐOÀN
Nó bắt đầu cảm thấy thương hại cô nhân viên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miệng cứ nói xin lỗi này nọ! Cho đến khi:
– Tại vì bé này nói chuyện không lễ phép nên em mới đuổi đi! Chứ thật ra em không phải như thế! – Nhân viên nói
Nó như bị chấn động tâm lý mạnh mẽ, cảm giác thương hại cho cô ta tan vào không khí. Lấy nó ra làm bia đỡ đạn, nực cười! Nó nhếch mép, Ngọc có lẽ nói đúng, nếu yếu lòng trước một ai đó và tha thứ cho họ, họ sẽ quay lại và đâm sau lưng bạn!
– Giờ thì chị lại đổ thừa cho bạn tôi đấy à? – Ngọc nói
– Đó … Đó là sự thật! – Nhân viên cãi lại
– Đồ nói dối không biết gượng miệng! Chị nên nhớ, ở đây có camera nhé, nếu giờ chị nói thế thì cùng kiểm tra. Nếu bạn tôi sai sẽ chịu mọi trách nhiệm. Được chứ? – Ngọc nhìn cô ta
– Tôi … Tôii – Cô ta lắp bắp
– Thôi đủ rồi! Không cần day dưa, còn nhiều thứ để thử lắm! Đuổi việc, đi khuất mắt tôi! Thật là, không biết ba tuyển nhân viên như thế nào nữa! – Kai nhăn mặt
– Và để tôi nói cho cô nhớ, à không phải là mọi người chứ! Nhìn kĩ con nhỏ mà mấy người coi thường, đuổi đi đi! – Ngọc đẩy nó lên phía trước mặt các nhân viên
– Mày làm gì vậy? Thôi đi! – Nó nhăn mặt
– Mày im! – Ngọc trừng mắt nhìn nó – Nếu như các người là nhân viên của KC thì cũng biết con cưng của tập đoàn các người đều là bạn của tôi và cô bé này!
– Ờ thì ai cũng biết mà – Kai nói với Ngọc
– Chưa hết! Mày quên nó là ai à? – Ngọc cười với Kai – Con nhỏ mấy người miệt thị, em gái của cả 2 con cưng tập đoàn Minh Phong và tập đoàn HK lớn nhất thế giới!
Sau câu nói của Ngọc thì toàn bộ các nhân viên trong cửa hàng đều tái mét lại, kể cả cô nhân viên đó! Kai và Ngọc nhìn nhau rồi miệng khẽ nở nụ cười!
– Vâng! Người mà chị vừa chê là nghèo nàn là em gái cưng của Key và Ken! Chắc chị cũng biết 2 người họ mà nhỉ! Và tôi mong nhân viên ở đây nhớ rằng đừng nhìn bề ngoài đánh giá 1 con người! Được chứ? – Ngọc nhếch mép
– Này, m không cần khoa trương vậy đâu! – Nó nói với Ngọc
– Sự thật thôi! Đến cả em gái cưng của người thừa kế mà còn bị khinh thường thì không chấp nhận được! – Ngọc cười
– Thôi được rồi! Đi vào trong đi, ai cũng đợi Như hết đó! Còn mọi người ở đây kể cả quản lí, tự kiểm điểm với bản thân đi! Tôi không muốn có tình trạng này nữa – Kai nói
Toàn bộ nhân viên đều nhìn tụi nó với ánh mắt sợ sệt, e dè. Cô nhân viên lúc nãy ngồi bệt xuống đất, cô ta đã biết đôi mắt tím đáng sợ đó được nhìn thấy ở đâu ==! Ánh mắt đó y hệt của Ken, ma mị, lạnh lùng và tàn nhẫn! Cô ta vừa mới đắc tội với em gái của 2 người đó! Nó quay sang nhìn cô nhân viên ngồi ở đó, không còn thừa lòng thương hại dành cho kẻ như cô ta. Ngọc lúc này bước tới cuối người xuống:
– May cho cô người bước ra là tôi, nếu như 1 trong 5 người đó bước ra đây mà không phải là tôi thì cô không giữ được cái mạng mình tới giờ đâu! – Ngọc nói nhỏ với cô ta
Cô ta khựng người lại, mặt chẳng còn tí máu, trắng bệch! Ngọc đứng thẳng người dậy rồi kéo nó vào bên trong! Kai bước theo sau đó kèm với ánh mắt khó chịu nhìn toàn bộ nhân viên!
– Mày không có miệng à? Bị cô ta nói đến thế mà không nói lại? – Ngọc tức giận
– Thôi qua rồi, bỏ đi! – Nó nói
– Thật là! – Ngọc nói
Nó chỉ biết cười trừ nhìn Ngọc, Ngọc luôn bảo vệ nó dù là trước đây hay hiện tại. Tụi nó đi vào bên trong, chỉ là 1 cửa hàng thôi mà muốn to bằng cái nhà. Kai bước đi kế bên nó, thấy tay nó cầm mấy túi đồ:
– Mới mua đấy à? – Kai hỏi
– À, ùm! – Nó cười gượng
– Đi không rủ! M được lắm – Ngọc liếc nó
– Sodi sodi! – Nó nói
– Méo chơi với mày nữa! – Ngọc bỏ đi trước
Nó cười rồi cùng Kai bước theo sau, tụi nó đi vào sâu bên trong và dừng trước 1 căn phòng! Ngọc mở cửa bước vào và tụi nó theo sau! Căn phòng rất to, có lẽ là phòng thay đồ riêng hay gì đó! Nó nhìn xung quanh rồi thấy 4 người con trai đang ngồi trên ghế trừ Yun ra!
– Em gái cưng của 2 người tới rồi đây! – Ngọc cười
– Nhóc con! Sao lâu vậy? – Key quay sang hỏi nó
– Bị nhân viên của KC leo lên đầu! – Ngọc nói
– Gì? Nhân viên KC? – Key giật mình
Nó cười trừ rồi đặt mấy túi đồ vào cái đống túi đằng kia:v, thật là khủng bố ==! Chẳng lẽ 4 ĐMV gom hết cửa hàng người ta à! Nó bước lại ghế rồi ngồi xuống kế Anh!
– Thật sự thì lớn như Ngọc nói đâu! – Nó nói
– Không lớn là thế méo nào? Chẳng lẽ con nhỏ đó đánh mày mới lớn hả? – Ngọc nói
– Đánh á? – Cen ngạc nhiên
– Em đuổi cô ta rồi! – Kai nói
– Chuyện như thế nào? Kể ra xem! – Key nói
– Là vầy …….. Bla…..bla …..bla – Ngọc kể
Nó thấy mặt của Ken và Key biến sắc theo từng câu kể của Ngọc:v, chắc chắn rất sốc:))! Cen và TA thì ôm bụng cười
– Đó, hết! – Ngọc nói
– Giành cho giới thượng lưu? – Key nhìn nó
– Nghèo? – Ken nhìn nó
Nó uốt nước bọt rồi cười nhìn 2 ông anh, nó sắp chết tới nơi rồi. Nó quay qua nhìn 4 người kia cầu cứu, họ cười nhìn nó tỏ vẻ không hiểu.
– Khỏi cầu cứu! Không ai cứu được em đâu! – Ken nói
– Em nào có! – Nó giật mình
– Em không biết lấy thẻ tín dụng anh đưa chọi vô mặt tụi nó hả? – Ken nói
– Anh cũng có đưa cho em thẻ tín dụng mà! – Key tiếp lời
– Ờ thì….. – Nó ngập ngừng
– Thì gì? – Key nói
– Không chấp tất cả lời biện minh dưới mọi hình thức! – Ken nói
– Anh à~~~! – Nó nhìn Ken
– Em! THẬT LÀ, SAO HIỀN QUÁ VẬY? KHÔNG BIẾT CHỬI TÁT NÓ À, ĐỂ NÓ ĐUỔI NHƯ VẬY. CÒN KHÔNG THÌ LẤY TIỀN QUĂNG VÀO MẶT NÓ – Key hét lớn lên
– Còn con đó đâu rồi? – Ken quay sang Ngọc
– Kai đuổi nó rồi! – Ngọc nhún vai
– Tao mà gặp con đó tao xé banh thây! – Ken nói
– Aisssss! Bực mình! – Key ngả người ra phía sau
Nó nhìn 2 ông anh của mình, họ giận nó rồi, cả 2 không ai nói với nó lời nào nữa. Lúc này Yun từ phòng thay đồ bước ra:
– Tụi mày làm gì mà như bị giật kinh phong v? – Yun bước tới
– Đừng nhắc! Tao muốn điên lên rồi nè! – Key nói
– Thôi dẹp vụ đó đi! M mặc vừa không? – Ken xua tay rồi hạ giọng
– Vừa! – Yun nói
Cả đám ngước lên nhìn Yun, Yun đang mặc bộ vest đen trông chín chắn hơn nhiều. Vẻ đẹp vẫn không hạ xuống tí nào!
– Đẹp trai! – Ngọc nói
– Ừ, đồng ý! – Kai với TA nói
– Như, thấy Yun thế nào? – Ngọc kêu nó
– À đẹp! – Nó ngước lên nhìn rồi nói
– Như vào thử đồ đi! Được đặt may riêng cho em đó! – Cen nhìn nó cười
– May riêng? – Nó đưa mắt nhìn Cen
– Ừ! Đồ của mọi người ở đây đều được may riêng! Vào thử đi – Cen nói
– à, thôi! Em nhiều đồ rồi! – Nó cười gượng rồi từ chối
– Đi thử đi – Ken nói với giọng cực kì lạnh
CHAP 38.4: NẶNG LÒNG
Nó bị giọng nói lạnh như băng của Anh làm giật bắn người, người bắt đầu hơi run lên. Nó không dám lời trái lời anh kể cả lúc anh không giận! Nó đứng lên mặt vẫn cuối xuống:
– Đồ anh để đâu? – Nó nói
– Trong phòng thay đó em, em …. – Cen chưa kịp nói hết câu thì nó đã bước vào phòng
– * RẦM*
Nó đóng cửa mạnh khiến mọi người bên ngoài giật mình, anh nhíu mày nhìn sang cánh cửa đó!
– Chiến tranh lạnh! – TA nói
– Noel chưa đủ lạnh, giờ thêm vụ này nữa thành kỷ băng hà luôn – Ngọc lắc đầu
– Kỷ băng hà phiên bản mới! – Kai nói
– Thôi đi mấy đứa này! – Cen quay qua la
– Này, 2 đứa mày giận nó à? – Yun quay qua hỏi
– Không! – Cả 2 đồng thanh
– Rồi vậy là giận rồi!!- Yun khẳng định
Key cầm cái điện thoại trên tay, chọt muốn lủng màn hình:v! Ken thì ngồi im lặng, mặt đầy sát khí, chân gác lên nhau! 5 người còn lại đều hiểu tình hình thế nào!!! Kỷ Băng Hà bắt đầu =))))))
Về nó, sau khi vào phòng thay đồ liền ngồi bệt xuống, nó vừa sợ vừa giận! Nó không làm sai gì cả vậy thì làm gì anh và Key giận nó. Nghỉ tới thôi nó đã tức trào máu:v. Lúc này bỗng nhiên người nó run càng mạnh lên, đổ mồ hôi như tắm dù trong phòng này vẫn mở điều hoà! Nó đứng lên rồi bỗng chợt tim lại đau lên, nó ngã khuỵu xuống, người nó chẳng còn tí sức nào cả. Lúc này nó mới nhớ đến hộp thuốc, liền lấy trong túi ra. Tay nó run mạnh lên, nó cố gắng lấy 1 viên rồi nuốt vào. Nó nằm xuống đất, miệng mở ra thở. Mặt nó lúc này trắng bệch chẳng còn tí máu, hơi thở nặng nề. Một lúc sau, cơ thể nó mới có thể trở về bình thường! Nó đứng dậy rồi đi tìm thứ Cen nói, trong phòng này quá nhiều đồ, cả con gái lẫn con trai khiến nó rối trí! Lúc này nó mới tìm thấy 1 chiếc đầm lolita kiểu nhật bản màu đỏ, chẳng cầu kì gì mấy nhưng khá đẹp! Nó thay vào rồi đứng trước gương, nó vừa in với chiếc đầm! Không quá nhiều chi tiết, đầm chủ yếu là màu đỏ và đen, có nhiều lớp, tay áo dài và ở phần cổ tay ôm lại khiến phần ống tay áo phồng lên, được trang trí nơ ở dưới phần chân váy. Nó nhìn mình vào gương, nó cứ như búp bê bước ra thế giới khác có điều nó không thể nở nụ cười, khuôn mặt vô cảm. Nó thở dài rồi bước ra bên ngoài, những người bên ngoài nhìn nó!
– vừa kh? – Cen hỏi nó
– vừa rồi! – nó ngước mặt lên
– Vậy được rồi! Cứ sợ hơi rộng thôi! – Cen cười
– Xong rồi chứ? – Nó nhìn Cen
– Còn 1 bộ nữa! Màu hồng! – Cen nói
– * Rầm *
Một lần nữa nó bỏ mặc Cen đang nói bước vào trong phòng đóng cửa mạnh lại! Cen thở hắc ra
– Đúng là Anh Em! Tính tình y chang nhau – Cen nói rồi quay qua nhìn anh và Key
– Lúc giận nhìn khác hẳn nhỉ! – Kai nói
– Ừ! Nhưng như thế chưa tới giới hạn đâu! – TA nói
– giới hạn? – Cen quay qua vì câu nói của TA
– Em chưa từng thấy giới hạn của Như cả! – TA nhún vai
– Ngọc thấy chưa? – Kai hỏi
– Chưa, nhưng nghe nói là kinh khủng. Giới hạn đó chỉ xuất hiện đúng một lần vào lúc cơ ngơi gia đình bị sụp đổ, sau lần đó thì không ai thấy nữa. – Ngọc kể lại
Cả đám nghe xong cảm thấy rùng mình, đáng sợ thật ==! Yun, Anh và Key đều lắng nghe câu chuyện đó. Yun khẽ nhếch mép sau khi câu chuyện kết thúc. Anh và Key thì khuôn mặt vẫn không có tí cảm xúc. Nó lúc này mới từ phòng thay đồ bước ra. Nó mặc một chiếc đầm dây màu hồng viền đen, có một cái nơ màu đen thắt ở phần eo làm điểm nhấn, phần chân váy được làm thành 2 lớp, lớp vải hồng và lớp ren màu đen. Anh và mọi người ngước lên nhìn nó
– Cái này vừa luôn chứ? – Cen nhìn nó
– Vừa – Nó lạnh nhạt
– có thêm một áo khoác mỏng bên ngoài và vài phụ kiện nữa. Lát anh sẽ kêu người gói lại cho em – Cen nói
– Xong rồi chứ? – Nó quay qua nhìn anh
– Xong rồi! – Giọng anh vẫn lạnh như lúc nãy
Nó cười nhạt rồi quay người bước vào phòng, giọng điệu đó, nghe thật đáng sợ. Nó ghét biểu cảm và giọng nói đó của anh, lạnh nhạt và vô hồn! Nó cảm thấy như có gì đó đè nó, người nó nặng nề hẳn đi. Nó thay lại bộ đồ lúc nãy Ngọc đã mua cho nó, lấy hủ thuốc nhét vào túi và cầm điện thoại bước ra ngoài. Nó bước thẳng về phía cánh cửa ra khỏi căn phòng này với những món đồ nó đã mua cho mọi người. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó:
– Em định đi đâu? – Key lúc này mới lên tiếng nói
– Không phải nói xong rồi sao? Xong thì về! – Nó lạnh nhạt nói
– Em học cái tính đó ở đâu vậy? – Key nhìn nó
– Sao không tự hỏi rằng anh hiểu rõ em chưa? – Nó nhếch mép
– Đủ rồi Như! Lại đây ngồi đi! – Ken nói
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó, nó nghiến chặt răng lại. Chẳng phải nó đã từng nói là sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và Key sao? Chẳng phải lúc trước họ rất ấm áp với nó sao? Giờ thì họ lại đang làm gì thế này? Và nó cũng đang làm gì thế này?
– Như về chỗ đi m, giỡn nhây quá! – Ngọc chạy lại kéo tay nó
– Bỏ ra! – Nó hoảng sợ khi bị Ngọc kéo tay đi
Nó giật mạnh tay Ngọc ra khiến Ngọc giật mình. Ngọc sững sờ nhìn nó, người nó đang run lên! Nó đang hoảng sợ, cảm giác này lại quay trở lại. Cái ngày chủ nợ đến nhà nó đập phá, nó bị những người đó kéo đi. Cảm giác đó y như lúc Ngọc kéo nó đi!
– M bị sao vậy? – Ngọc nhìn nó
– Không gì! – Nó lắc đầu
– Như, đi lại đây! – Ken lên tiếng
Nó quay sang nhìn anh, khuôn mặt anh vô cảm hẳn đi, chẳng có tí cảm xúc. Lúc này nó mới biết, anh cũng như họ, rồi cũng sẽ bỏ nó đi, cả Key cũng vậy!
– Mày không sao chứ? – Ngọc tiến lại gần nó
– Nếu em muốn thì cứ việc về đi! Tụi này còn việc để giải quyết! – Key nói
Nó nghe xong như bị ai đó đẩy xuống vực sâu, nó khựng người lại. Cảm giác sợ hãi đó bị câu nói của Key làm biến mất thay vào đó là cảm giác bỏ rơi. Nó nhìn Key cười nhạt rồi:
– Mọi người em về trước! – Nó cúi người xuống
Nó bỏ ra khỏi căn phòng đó rồi chạy thẳng ra bên ngoài, nó lao thẳng về thang máy rồi xuống tầng trệt, ra khỏi cửa chính. Nó về nhưng bằng cách nào? Nó chợt nhớ trong người còn 1 ít tiền liền đón taxi
– Cháu đi đâu? – tài xế hỏi
– À dạ chú đến địa chỉ này ….. – Nó đọc địa chỉ
Lúc nó chạy ra ngoài, Ngọc định chạy theo:
– NGỌC! – Key hét lên
– Sao anh để nó đi vậy? – Ngọc nói
– Không sao cả! Nó còn có thẻ tín dụng trong người và điện thoại! Tự đón taxi về nhà được! – Key nói
– Nhưng … – Ngọc ngập ngùng
– Không sao đâu! Nó thông minh và nhanh trí, tự giải quyết được! – Key nói
Mọi người trừ nó ra đều thử đồ và đi mua những thứ còn lại, rất lâu sau mới về đến nhà! Bước vào bên trong, căn nhà rộng thênh thang bao trùm bóng tối!
– Chắc nó lên phòng ngủ rồi! – TA nói
– Trời sắp mưa thì phải! Ai nấu cơm v?? – Cen nói
– Để em nấu! – Ngọc nói
– Giờ lên tắm rồi xuống mọi người cùng nấu, Ngọc ngủ chung với Như. Em đem đồ lên phòng giúp anh luôn, mỗi người còn lại tự tìm phòng nhé! – Ken phân chia
Mọi người ai cũng đều về phòng nấy, Ngọc mở cửa phòng nó ra, mở đèn lên! Căn phòng vắng tanh chẳng có bóng người, cảm giác lo lắng dâng lên! Ngọc tìm khắp phòng vẫn không thấy, nghĩ rằng nó đi lên sân thượng ngồi! Ngọc vào thay đồ, búi tóc cao lên rồi xuống phòng khách! Mọi người đều ngồi ở đó:
– Như đâu? – Kai hỏi
– Không phải…. – Ngọc nói giữa chừng rồi tức tốc chạy lên sân thượng
Chẳng có ai, Ngọc quá bất cẩn! Chạy xuống lầu với vẻ mặt hốt hoảng:
– Như … như…… – Ngọc lắp bắp
– Có chuyện gì vậy? Em bình tĩnh đi – Cen nói
– Mấ….. Mấ….. Mất rồi! – Mặt ngọc tái mét
– Không phải chứ! – TA nói
– Mất… Rồi! – Ngọc nhìn TA
– Mọi người đi tìm đi, căn nhà này rộng lắm, chia nhau ra! – Ken đứng dậy
– Một lát nữa mua gì? – Key nói
– À, để xem! Đồ trang trí với lại thức ăn thôi! – Ken nói
– Quà nữa =))) – Nó quay xuống nói
– Anh chưa nói đến em về việc lúc sáng nhé! – Ken nhìn nó
– À~~~~~! – Nó kéo dài rồi quay lên
Nó cắm cúi vào cái điện thoại tiếp, lúc này nó nhận được tin nhắn của Ngọc
– Một lát nữa tao với mày trốn riêng ra đi mua đồ! – Ngọc nhắn cho nó
– Okay! – Nó nhắn lại
Nó cười cười rồi trở lại nét mặt ban đầu ngồi xem quần áo tiếp! Tụi nó đến khu trung tâm lớn hơn lần trước! Đến lúc này nó mới phát hiện bộ dạng của mình! Như thế này thì làm sao vào đó được >
– Này đi thôi! – Ngọc nói
– Khoan, tao như thế này sao vào đó! – Nó nhìn Ngọc
– Kh sao! Đồ thì lát mua rồi thay! Tóc thì t có đem theo dầu gội khô mà! – Ngọc hí hửng
– À mà tao còn ít tiền lắm, chắc mua không đủ đâu! – Nó cười gượng
– Aisss! T đá m văng qua bên kia thế giới à, m nghĩ tao là ai mà không mua nổi đồ cho m! Mà chẳng lẽ 2 ĐMV không cho m tiền tiêu à? – Ngọc nói với nó
– Có, nhưng tao không dám xài nhiều. Dù gì thì trả cũng không nỗi! – Nó nói
– M điên quá đi! Hôm nay Bảo Ngọc sẽ mua đồ cho m! – Ngọc cười
– Ùm! – Nó nói
Yun và Cen bước lên từ nhà xe, tụi nó bước vào trong! Nhiều ánh mắt khinh thường nhìn vào tụi nó, đơn giản vì tụi nó mặc đồ học sinh! Chẳng ai biết thân phận thật sự cả! Ngọc lúc này nhìn xung quanh rồi kéo nó chạy đi! 2 đứa nó cứ nghĩ mấy người họ không biết! Thật ra Cen và Yun đã thấy tin nhắn của nó và Ngọc:))!
– 2 đứa con gái nó chạy rồi kìa! – Yun thản nhiên
– Chậc! Càng ngày càng gan! – Cen nói tiếp
– Giờ làm gì? – Ken nói
– Đi mua gì thì mua! TA với Kai đi theo 2 con nhóc đó dùm anh! – Key nói
– Dạ! – TA với Kai đồng thanh
2 thằng con trai chạy theo hướng tụi nó, giờ thì chỉ còn 4 tên cầm đầu:))!
– Tập đoàn của m có ở đây kh Ken? – Cen hỏi
– Ưmmmmmm! Tao kh biết! – Ken suy nghĩ rồi nói
– Còn m? Có ở đây kh? – Key hỏi Cen
– Tao cũng chẳng biết:))! – Cen cười
– Đi mua đồ điiii! Phá banh cửa hàng của Ken của Cen điiii! – Key la lên
– Chết tôi rồi – ken với Cen đồng thanh
~~~~~~~~~~~~~~~~ Ở CHỖ CỦA TỤI NÓ
TA và Kai hiện tại đã nhập bọn chung với 2 đứa nó:))! Ngọc đang kiếm quần áo cho nó! 3 đứa nó đứng ở bên ngoài nhìn Ngọc!
– A! Thấy rồi! – Ngọc vui mừng
– Nó thấy gì vậy? – Nó tò mò
– Chắc kiếm quần áo chứ gì! – TA nói
– Chậc! Đúng là con gái nhĩ!!! – Kai lắc đầu
– không mua gì hết à? – Nó nói
– Chẳng biết mua gì! – TA nhìn xung quanh rồi nói
– Cái nào cũng như nhau! – Kai tiếp lời
Nó muốn chết cười với 2 tên này, đúng là con trai! Đường đường là con trai của tập đoàn người mẫu lớn nhất thế giới và tập đoàn thời trang lớn nhất thế giới nhưng lại nói như thế! Đúng là sự thật không như mơ!
– Như! Tao mua rồi nè, mày vào thay ra đi! – Ngọc chạy ra với túi đồ trên tay
– Hả? À ờ! – Nó đi vào
Một lúc sau nó bước ra với bộ đồ Ngọc mới mua. Nó mặc áo crop-top ngắn với quần jeans ngắn lưng cao, dù đơn giản nhưng rất hợp với nó!
– Thế nào? Tao lựa chuẩn chứ! – Ngọc nháy mắt
– Có điều nó hơi ngắn! – Nó nhìn vào áo
– Aissss! Mặc đỡ thôi mà! Thấy thế nào hả 2 tên kia? – Ngọc nói
– Đẹp – Cả 2 đồng thanh
Tụi nó bật cười rồi đi qua các cửa hàng kế tiếp, không chỉ nó mà cả 2 tên con trai đều bị Ngọc đem ra thí nghiệm! TA và Kai muốn mua nhưng không biết mua gì đành phải nhờ nó và Ngọc giúp! Đương nhiên tụi nó là con gái nên biết con trai mặc gì là hợp! Cả 4 đứa mua khá nhiều đồ và dĩ nhiên con trai xách:))! Nó và Ngọc đang đi thì đứng lại ở 1 tiệm Nhật Bản!
– Cosplay! – Ngọc nói
– Ê ê ê! Không nha! – Nó nói
– Vào đi rồi biết!- Ngọc kéo nó vào
Bên trong bán rất nhiều đồ cosplay và phong cách nhật bản! Nó bị thu hút bởi 1 bộ cosplay động vật! Có vẻ là 1 con mèo màu đen, Ngọc thấy nó nhìn bộ đó
– À chị ơi! Cái này là cosplay hả? – Ngọc chỉ vào bộ con mèo!
– À đây là sản phẩm mới! Là đồ ngủ hình động vật – Chị nhân viên giải thích
– Chị lấy em bộ này, bộ con thỏ màu trắng nữa! – Ngọc nói
– M mua chi nhiều v? – Nó giật mình
– Đợi đi em! Chị sẽ trả thù vụ hồi sáng! – Ngọc nhe răng cười
Ngọc mua khá nhiều đồ! Tụi nó tiệm nào cũng ghé cả!
– Đủ chưa? – Nó nói
– Ưmm! Chắc được rồi! – Ngọc nói
– Đi kiếm chỗ nào ngồi đi, sắp chết rồi! – Kai nói
– Đúng đó! – TA tiếp lời
Ngọc cười rồi tụi nó xuống 1 quán kem ngồi nghỉ! Nó đang ngồi ăn kem thì mới nhớ ra là chưa mua quà!
– Tao đi vệ sinh 1 chút! – Nó nói
– Ừ, quay lại nhanh nha! – Ngọc nói
Nó chạy đi mua quà, nó dự định sẽ mua cho cả 7 người với số tiền nó dành dụm được! Nó đi xung quanh rồi đứng lại ở cửa hàng thời trang nam, 6 người con trai! 6 món khác nhau ==! Nó thở dài rồi bước vào bên trong, một hồi lâu nó cũng chọn được 2 cái áo cho Ken và Yun! Yun là loại áo len, Ken là áo sơ mi trắng!
– Còn 4 người nữa! Cả Ngọc nữa, đủ rồi! – Nó lẩm bẩm rồi bước đi!
Nó ghé tiếp vào cửa hàng giày, nó mua cho Key một đôi giày thể thao! May là lần trước biết được cỡ ==! Nó mua xong đôi giày đó thì số tiền đã hụt hẳn xuống! Nó đếm lại, đủ để mua cho mọi người nhưng sau đó thì nó sẽ phá sản:))! Nó tiếc nuối nhưng không thể không mua! Một hồi sau nó mua đủ hết cho mọi người và nó chỉ còn lại khoảng gần 200 ngàn! Quà của Ngọc là chiếc đầm màu trắng kiểu công chúa, Cen và Kai là Áo khoác, TA là áo sơmi sọc caro! Nó hài lòng với món quà của mình, dù nó không mua ở những thương hiệu nổi tiếng nhưng chúng rất đẹp! Nó suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra xem, cũng đã 1 tiếng rồi:))! Nó chạy cấp tốc về quán kem nhưng chẳng thấy ai! Nó lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc:
– M đi đâu v hả con kia? – Ngọc nói
– Tao đi mua đồ ấy mà, m đang ở đâu? – Nó hỏi
– Đi lên tầng 5 đi! Tụi tao đang ở cùng với mấy ổng nè – Ngọc nói
– Ừ! Để tao lên!
CHAP 38.2:
Nó lập tức chạy vào thang máy và lên lầu 5, trên tay xách mấy túi đồ nó mua cho mọi người! Thang máy lên tới lầu 5, nó bước ra, đây là khu dành cho giới thượng lưu. Nhìn vào có thể biết ngay lập tức, các cửa hàng ở tầng này đều trang nhã và sang trọng, ở đây không ồn ào như các lầu khác, yên tĩnh hẳn. Nó bước đi kiếm mọi người, nó biết dù họ toàn là con cưng của các tập đoàn lớn nhất nhưng cũng không nên vung tiền như nước như thế chứ ==’! Nó cứ đi kiếm 7 đứa nhoi đó nhưng chẳng thấy, tầng này rộng hơn nhiều. Lúc này điện thoại nó reo lên, Ngọc đang gọi đến:
– Alo – Nó bắt máy
– Sao mày chưa tới nữa? – Ngọc nói
– Tao đang ở tầng 5 nè, đang ở cửa hàng nào? – Nó hỏi
– Cửa hàng thời trang Fashion KC! – Ngọc nói
– Ừ! – Nó tắt máy
Nó nhìn xung quanh, cửa hàng Ngọc nói nằm ở gần chỗ nó đang đứng. Nó bước tới, nó từng nghe qua về tập đoàn KC! Bước vào bên trong, 1 nhân viên bước ra:
– Bé ơi! Chỗ này không bán đồ cho con nít nhé em! – Nhân viên nói
– À dạ kh! Bạn em ở bên trong! – Nó xua tay
– Ở đây bán đồ cho giới thượng lưu mà em! Không dành cho con nít, chắc em lộn rồi! – Nhân viên nhìn xăm soi nó
Nó nghe đến 3 chữ ” giới thượng lưu” cảm thấy nhân viên này đang khinh thường nó. Lại còn nhìn nó với ánh mắt soi mói!
– Nhưng bạn em nói đang ở đây! – Nó nói
– Em cứ như thế thì chị sẽ gọi bảo vệ vào! – Nhân viên bắt đầu lớn tiếng
– Chị không nên lớn tiếng như thế chứ! – Nó nhìn cô nhân viên
– Trước khi tôi kêu người đuổi em ra thì em nên tự giác đi! Cách ăn mặc của em nhìn là biết không có tiền, những túi đồ trên tay toàn là những thứ rẻ tiền! Không biết 1 cái áo ở đây em có thể mua không chứ ở đó mà 1 bộ! – Nhân viên giở giọng khinh bỉ
Nó nắm chặt những túi đồ trên tay lại, nhìn chằm chằm vào cô ta. Đôi mắt tím đầy ma mị đan xen tức giận khiến cô nhân viên khẽ rùng mình. Cảm giác này và đôi mắt tím này dường như cô nhân viên đã thấy ở đâu đó! Nó nhìn thẳng vào mắt cô ta, nó không thích bạo lực vì bạo lực chẳng mang đến kết quả tốt đẹp! Nó cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt vẫn không thay đổi!
– Mời em ra cho! Em đứng đây thì tập đoàn của chúng tôi bị coi thường mất! – Cô nhân viên nói
Nó tức giận không nói câu nào với những ánh mắt khinh bỉ của các nhân viên trong cửa hàng đó. Điện thoại nó lúc này lại reo lên, lần này là Ken:
– Alo! – Nó khó chịu
– Em đang ở đâu? Chưa tìm ra tiệm KC à? – Ken hỏi
– Em vào nhưng bị đuổi ra, chị nhân viên nói ở đây dành cho giới thượng lưu, không phải dành cho con nít! – Nó nhại lại tiếng nhân viên
– Hửmmm? Em vào đi, Cen ra đón em! – Ken nói
– Bị đuổi nữa là nhục lắm đó 2! – Nó hạ giọng
– Khỏi lo! Này, Ngọc ra đón Như giúp anh! – Anh nói với Ngọc
– Thật là phiền phức – Nó lẩm bẩm rồi tắt máy
Nó hít một hơi sâu rồi bước vào một lần nữa, lần này bà nội nhân viên lúc nãy nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ!
– Em mặt dày nhỉ? Tôi nói nhỏ nhẹ em không nghe đúng không? – Nhân viên nhìn nó
– Xin lỗi chị, mặt tôi không đánh phấn, môi không tô son, lông mi thật đây chị ạ! – Nó hất mặt
– Tôi xin nhắc lại với em, ở đây dành cho giới thượng lưu! KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI NGHÈO! – Cô nhân viên nhấn mạnh 5 chữ cuối
Lúc này nó tức tới nỗi đỏ cả mặt, nó thật sự muốn tát vào mặt cô ta. Nhưng nó biết nếu làm vậy mọi chuyện chỉ rắc rối thêm, nó nghiến chặt răng lại nhìn cô ta. Ánh mắt ngày càng đáng sợ khiến cô nhân viên phải dè chừng! Lúc này từ phía trong cửa hàng có tiếng bước chân, cô nhân viên thay đổi 360 độ, dịu dàng:
– Chào tiểu thư – Giọng nói nhỏ nhẹ
– Như, sao mày không vào? – Ai đó nói
Nó nghe vậy liền quay qua, Ngọc đang bước tới phía nó với bộ váy màu xanh nhạt trên người. Nhìn khác hẳn vẻ năng động của lúc ở trường, trang nhã, sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng ==! Ở Ngọc lúc này có thứ gì đó làm người khác phải e dè và sợ hãi một chút! Nó nhìn qua nhân viên lúc nãy, giả tạo thật!!!
– Có chuyện gì sao? – Giọng Ngọc trầm hơn lúc ở trường
– Chỉ là chị nhân viên này không cho vào, nói là ở đây dành cho giới thượng lưu, KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI NGHÈO! – Nó nói lại y chang lời cô nhân viên
Cô nhân viên lúc này tái mét mặt mày, cô ta không biết là nó có mối quan hệ với thiếu gia của tập đoàn! Nó nhìn vẻ mặt cô ta rồi nhếch mép, thật là nhát! Ngọc nghe xong khẽ nhíu mày lại, đây chẳng phải là thái độ khinh thường sao?
– Dạ cho em xin lỗi tiểu thư! Em thật sự không biết đây là người quen của tiểu thư! Mong tiểu thư tha lỗi – Cô nhân viên hoảng sợ
– Người nghèo sao? Thì ra là các cô ở đây bán đồ dựa vào vẻ bề ngoài của họ sao? KC mà cũng có thể loại nhân viên này sao? – Ngọc cười nửa miệng
– Mong thiếu gia tha lỗi! – Nhân viên đó nói
– Để tôi kêu con cưng tập đoàn ra nhìn nhân viên của họ! Và xin đừng gọi tôi là tiểu thư, nhà tôi NGHÈO LẮM! – Ngọc vừa lấy điện thoại vừa nhìn cô ta
Nó bật cười vì thái độ của Ngọc, Ngọc quay sang nhìn nó. Nó mỉm cười nhìn Ngọc:
– Con cưng KC! Ra bố mày bảo! – Ngọc nói rồi tắt máy
– Con cưng KC? – Nó hỏi
– Lát tao giải thích sau! Giờ đợi nó ra giải quyết, đúng là không thể chấp nhận được! – Ngọc nói
Ngọc cực kỳ ghét thể loại người như thế này, nhìn vẻ bề ngoài đánh giá 1 con người! Dù cho họ có nghèo thì họ cũng như người khác, ai cũng như ai cả! Đừng vì nghèo giàu mà đối xử với họ theo cách khác nhau!
– Mày gọi tao chi thế? Còn một đống ở trong đó chưa thử – Kai bước từ bên trong ra
– Dạ thưa thiếu gia! Bạn em bị nhân viên thiếu gia đuổi không cho vào đành nhờ thiếu gia! – Ngọc nghiến răng
– Đừng gọi là thiếu gia với cái giọng đó, nghe nổi da gà:))! Mà bạn mày là Như? Sao đuổi? – Kai bước tới
– Ờ thì người ta nói không cho người nghèo vào nên tụi tao không được vào, ở đây giành cho giới thượng lưu! – Ngọc liếc cô nhân viên
– Gì ghê vậy? Ở KC cũng có thể loại này sao, cô không được học qua lớp giao tiếp hả? – Kai nhìn nhân viên
– Dạ mong thiếu gia tha lỗi – Cô nhân viên sợ hãi
– Thôi thôi! Cô ta xin lỗi rồi thì thôi! Đi vào trong – Nó chen vào
– Mày đứng yên đó! Nếu mày dễ dàng mềm yếu như thế thì bị leo lên đầu lúc nào không hay! – Ngọc nhìn nó
Nó cảm thấy ở Ngọc và Kai lúc này có 1 thứ gì đó khiến người đối diện dè chừng, sợ sệt! Ánh mắt của 2 người thay đổi hẳn, giọng nói trầm xuống và mang theo sát khí:v! Đúng là đi theo ĐMV thì cũng thành Ác Quỷ:))!
– Đuổi việc cô ta! Để cho cô ta làm ở nơi sang trọng hơn, ở KC dù là tập đoàn lớn thì đều không phân biệt đối xử với bất kì ai! – Kai nói
– Mong thiếu gia độ lượng – Cô nhân viên bắt đầu rơm rớm nước mắt
– Đừng có diễn trò đó! Xưa rồi chị – Kai nhìn nhân viên
CHAP 38.3: CON CƯNG CỦA TẬP ĐOÀN
Nó bắt đầu cảm thấy thương hại cô nhân viên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miệng cứ nói xin lỗi này nọ! Cho đến khi:
– Tại vì bé này nói chuyện không lễ phép nên em mới đuổi đi! Chứ thật ra em không phải như thế! – Nhân viên nói
Nó như bị chấn động tâm lý mạnh mẽ, cảm giác thương hại cho cô ta tan vào không khí. Lấy nó ra làm bia đỡ đạn, nực cười! Nó nhếch mép, Ngọc có lẽ nói đúng, nếu yếu lòng trước một ai đó và tha thứ cho họ, họ sẽ quay lại và đâm sau lưng bạn!
– Giờ thì chị lại đổ thừa cho bạn tôi đấy à? – Ngọc nói
– Đó … Đó là sự thật! – Nhân viên cãi lại
– Đồ nói dối không biết gượng miệng! Chị nên nhớ, ở đây có camera nhé, nếu giờ chị nói thế thì cùng kiểm tra. Nếu bạn tôi sai sẽ chịu mọi trách nhiệm. Được chứ? – Ngọc nhìn cô ta
– Tôi … Tôii – Cô ta lắp bắp
– Thôi đủ rồi! Không cần day dưa, còn nhiều thứ để thử lắm! Đuổi việc, đi khuất mắt tôi! Thật là, không biết ba tuyển nhân viên như thế nào nữa! – Kai nhăn mặt
– Và để tôi nói cho cô nhớ, à không phải là mọi người chứ! Nhìn kĩ con nhỏ mà mấy người coi thường, đuổi đi đi! – Ngọc đẩy nó lên phía trước mặt các nhân viên
– Mày làm gì vậy? Thôi đi! – Nó nhăn mặt
– Mày im! – Ngọc trừng mắt nhìn nó – Nếu như các người là nhân viên của KC thì cũng biết con cưng của tập đoàn các người đều là bạn của tôi và cô bé này!
– Ờ thì ai cũng biết mà – Kai nói với Ngọc
– Chưa hết! Mày quên nó là ai à? – Ngọc cười với Kai – Con nhỏ mấy người miệt thị, em gái của cả 2 con cưng tập đoàn Minh Phong và tập đoàn HK lớn nhất thế giới!
Sau câu nói của Ngọc thì toàn bộ các nhân viên trong cửa hàng đều tái mét lại, kể cả cô nhân viên đó! Kai và Ngọc nhìn nhau rồi miệng khẽ nở nụ cười!
– Vâng! Người mà chị vừa chê là nghèo nàn là em gái cưng của Key và Ken! Chắc chị cũng biết 2 người họ mà nhỉ! Và tôi mong nhân viên ở đây nhớ rằng đừng nhìn bề ngoài đánh giá 1 con người! Được chứ? – Ngọc nhếch mép
– Này, m không cần khoa trương vậy đâu! – Nó nói với Ngọc
– Sự thật thôi! Đến cả em gái cưng của người thừa kế mà còn bị khinh thường thì không chấp nhận được! – Ngọc cười
– Thôi được rồi! Đi vào trong đi, ai cũng đợi Như hết đó! Còn mọi người ở đây kể cả quản lí, tự kiểm điểm với bản thân đi! Tôi không muốn có tình trạng này nữa – Kai nói
Toàn bộ nhân viên đều nhìn tụi nó với ánh mắt sợ sệt, e dè. Cô nhân viên lúc nãy ngồi bệt xuống đất, cô ta đã biết đôi mắt tím đáng sợ đó được nhìn thấy ở đâu ==! Ánh mắt đó y hệt của Ken, ma mị, lạnh lùng và tàn nhẫn! Cô ta vừa mới đắc tội với em gái của 2 người đó! Nó quay sang nhìn cô nhân viên ngồi ở đó, không còn thừa lòng thương hại dành cho kẻ như cô ta. Ngọc lúc này bước tới cuối người xuống:
– May cho cô người bước ra là tôi, nếu như 1 trong 5 người đó bước ra đây mà không phải là tôi thì cô không giữ được cái mạng mình tới giờ đâu! – Ngọc nói nhỏ với cô ta
Cô ta khựng người lại, mặt chẳng còn tí máu, trắng bệch! Ngọc đứng thẳng người dậy rồi kéo nó vào bên trong! Kai bước theo sau đó kèm với ánh mắt khó chịu nhìn toàn bộ nhân viên!
– Mày không có miệng à? Bị cô ta nói đến thế mà không nói lại? – Ngọc tức giận
– Thôi qua rồi, bỏ đi! – Nó nói
– Thật là! – Ngọc nói
Nó chỉ biết cười trừ nhìn Ngọc, Ngọc luôn bảo vệ nó dù là trước đây hay hiện tại. Tụi nó đi vào bên trong, chỉ là 1 cửa hàng thôi mà muốn to bằng cái nhà. Kai bước đi kế bên nó, thấy tay nó cầm mấy túi đồ:
– Mới mua đấy à? – Kai hỏi
– À, ùm! – Nó cười gượng
– Đi không rủ! M được lắm – Ngọc liếc nó
– Sodi sodi! – Nó nói
– Méo chơi với mày nữa! – Ngọc bỏ đi trước
Nó cười rồi cùng Kai bước theo sau, tụi nó đi vào sâu bên trong và dừng trước 1 căn phòng! Ngọc mở cửa bước vào và tụi nó theo sau! Căn phòng rất to, có lẽ là phòng thay đồ riêng hay gì đó! Nó nhìn xung quanh rồi thấy 4 người con trai đang ngồi trên ghế trừ Yun ra!
– Em gái cưng của 2 người tới rồi đây! – Ngọc cười
– Nhóc con! Sao lâu vậy? – Key quay sang hỏi nó
– Bị nhân viên của KC leo lên đầu! – Ngọc nói
– Gì? Nhân viên KC? – Key giật mình
Nó cười trừ rồi đặt mấy túi đồ vào cái đống túi đằng kia:v, thật là khủng bố ==! Chẳng lẽ 4 ĐMV gom hết cửa hàng người ta à! Nó bước lại ghế rồi ngồi xuống kế Anh!
– Thật sự thì lớn như Ngọc nói đâu! – Nó nói
– Không lớn là thế méo nào? Chẳng lẽ con nhỏ đó đánh mày mới lớn hả? – Ngọc nói
– Đánh á? – Cen ngạc nhiên
– Em đuổi cô ta rồi! – Kai nói
– Chuyện như thế nào? Kể ra xem! – Key nói
– Là vầy …….. Bla…..bla …..bla – Ngọc kể
Nó thấy mặt của Ken và Key biến sắc theo từng câu kể của Ngọc:v, chắc chắn rất sốc:))! Cen và TA thì ôm bụng cười
– Đó, hết! – Ngọc nói
– Giành cho giới thượng lưu? – Key nhìn nó
– Nghèo? – Ken nhìn nó
Nó uốt nước bọt rồi cười nhìn 2 ông anh, nó sắp chết tới nơi rồi. Nó quay qua nhìn 4 người kia cầu cứu, họ cười nhìn nó tỏ vẻ không hiểu.
– Khỏi cầu cứu! Không ai cứu được em đâu! – Ken nói
– Em nào có! – Nó giật mình
– Em không biết lấy thẻ tín dụng anh đưa chọi vô mặt tụi nó hả? – Ken nói
– Anh cũng có đưa cho em thẻ tín dụng mà! – Key tiếp lời
– Ờ thì….. – Nó ngập ngừng
– Thì gì? – Key nói
– Không chấp tất cả lời biện minh dưới mọi hình thức! – Ken nói
– Anh à~~~! – Nó nhìn Ken
– Em! THẬT LÀ, SAO HIỀN QUÁ VẬY? KHÔNG BIẾT CHỬI TÁT NÓ À, ĐỂ NÓ ĐUỔI NHƯ VẬY. CÒN KHÔNG THÌ LẤY TIỀN QUĂNG VÀO MẶT NÓ – Key hét lớn lên
– Còn con đó đâu rồi? – Ken quay sang Ngọc
– Kai đuổi nó rồi! – Ngọc nhún vai
– Tao mà gặp con đó tao xé banh thây! – Ken nói
– Aisssss! Bực mình! – Key ngả người ra phía sau
Nó nhìn 2 ông anh của mình, họ giận nó rồi, cả 2 không ai nói với nó lời nào nữa. Lúc này Yun từ phòng thay đồ bước ra:
– Tụi mày làm gì mà như bị giật kinh phong v? – Yun bước tới
– Đừng nhắc! Tao muốn điên lên rồi nè! – Key nói
– Thôi dẹp vụ đó đi! M mặc vừa không? – Ken xua tay rồi hạ giọng
– Vừa! – Yun nói
Cả đám ngước lên nhìn Yun, Yun đang mặc bộ vest đen trông chín chắn hơn nhiều. Vẻ đẹp vẫn không hạ xuống tí nào!
– Đẹp trai! – Ngọc nói
– Ừ, đồng ý! – Kai với TA nói
– Như, thấy Yun thế nào? – Ngọc kêu nó
– À đẹp! – Nó ngước lên nhìn rồi nói
– Như vào thử đồ đi! Được đặt may riêng cho em đó! – Cen nhìn nó cười
– May riêng? – Nó đưa mắt nhìn Cen
– Ừ! Đồ của mọi người ở đây đều được may riêng! Vào thử đi – Cen nói
– à, thôi! Em nhiều đồ rồi! – Nó cười gượng rồi từ chối
– Đi thử đi – Ken nói với giọng cực kì lạnh
CHAP 38.4: NẶNG LÒNG
Nó bị giọng nói lạnh như băng của Anh làm giật bắn người, người bắt đầu hơi run lên. Nó không dám lời trái lời anh kể cả lúc anh không giận! Nó đứng lên mặt vẫn cuối xuống:
– Đồ anh để đâu? – Nó nói
– Trong phòng thay đó em, em …. – Cen chưa kịp nói hết câu thì nó đã bước vào phòng
– * RẦM*
Nó đóng cửa mạnh khiến mọi người bên ngoài giật mình, anh nhíu mày nhìn sang cánh cửa đó!
– Chiến tranh lạnh! – TA nói
– Noel chưa đủ lạnh, giờ thêm vụ này nữa thành kỷ băng hà luôn – Ngọc lắc đầu
– Kỷ băng hà phiên bản mới! – Kai nói
– Thôi đi mấy đứa này! – Cen quay qua la
– Này, 2 đứa mày giận nó à? – Yun quay qua hỏi
– Không! – Cả 2 đồng thanh
– Rồi vậy là giận rồi!!- Yun khẳng định
Key cầm cái điện thoại trên tay, chọt muốn lủng màn hình:v! Ken thì ngồi im lặng, mặt đầy sát khí, chân gác lên nhau! 5 người còn lại đều hiểu tình hình thế nào!!! Kỷ Băng Hà bắt đầu =))))))
Về nó, sau khi vào phòng thay đồ liền ngồi bệt xuống, nó vừa sợ vừa giận! Nó không làm sai gì cả vậy thì làm gì anh và Key giận nó. Nghỉ tới thôi nó đã tức trào máu:v. Lúc này bỗng nhiên người nó run càng mạnh lên, đổ mồ hôi như tắm dù trong phòng này vẫn mở điều hoà! Nó đứng lên rồi bỗng chợt tim lại đau lên, nó ngã khuỵu xuống, người nó chẳng còn tí sức nào cả. Lúc này nó mới nhớ đến hộp thuốc, liền lấy trong túi ra. Tay nó run mạnh lên, nó cố gắng lấy 1 viên rồi nuốt vào. Nó nằm xuống đất, miệng mở ra thở. Mặt nó lúc này trắng bệch chẳng còn tí máu, hơi thở nặng nề. Một lúc sau, cơ thể nó mới có thể trở về bình thường! Nó đứng dậy rồi đi tìm thứ Cen nói, trong phòng này quá nhiều đồ, cả con gái lẫn con trai khiến nó rối trí! Lúc này nó mới tìm thấy 1 chiếc đầm lolita kiểu nhật bản màu đỏ, chẳng cầu kì gì mấy nhưng khá đẹp! Nó thay vào rồi đứng trước gương, nó vừa in với chiếc đầm! Không quá nhiều chi tiết, đầm chủ yếu là màu đỏ và đen, có nhiều lớp, tay áo dài và ở phần cổ tay ôm lại khiến phần ống tay áo phồng lên, được trang trí nơ ở dưới phần chân váy. Nó nhìn mình vào gương, nó cứ như búp bê bước ra thế giới khác có điều nó không thể nở nụ cười, khuôn mặt vô cảm. Nó thở dài rồi bước ra bên ngoài, những người bên ngoài nhìn nó!
– vừa kh? – Cen hỏi nó
– vừa rồi! – nó ngước mặt lên
– Vậy được rồi! Cứ sợ hơi rộng thôi! – Cen cười
– Xong rồi chứ? – Nó nhìn Cen
– Còn 1 bộ nữa! Màu hồng! – Cen nói
– * Rầm *
Một lần nữa nó bỏ mặc Cen đang nói bước vào trong phòng đóng cửa mạnh lại! Cen thở hắc ra
– Đúng là Anh Em! Tính tình y chang nhau – Cen nói rồi quay qua nhìn anh và Key
– Lúc giận nhìn khác hẳn nhỉ! – Kai nói
– Ừ! Nhưng như thế chưa tới giới hạn đâu! – TA nói
– giới hạn? – Cen quay qua vì câu nói của TA
– Em chưa từng thấy giới hạn của Như cả! – TA nhún vai
– Ngọc thấy chưa? – Kai hỏi
– Chưa, nhưng nghe nói là kinh khủng. Giới hạn đó chỉ xuất hiện đúng một lần vào lúc cơ ngơi gia đình bị sụp đổ, sau lần đó thì không ai thấy nữa. – Ngọc kể lại
Cả đám nghe xong cảm thấy rùng mình, đáng sợ thật ==! Yun, Anh và Key đều lắng nghe câu chuyện đó. Yun khẽ nhếch mép sau khi câu chuyện kết thúc. Anh và Key thì khuôn mặt vẫn không có tí cảm xúc. Nó lúc này mới từ phòng thay đồ bước ra. Nó mặc một chiếc đầm dây màu hồng viền đen, có một cái nơ màu đen thắt ở phần eo làm điểm nhấn, phần chân váy được làm thành 2 lớp, lớp vải hồng và lớp ren màu đen. Anh và mọi người ngước lên nhìn nó
– Cái này vừa luôn chứ? – Cen nhìn nó
– Vừa – Nó lạnh nhạt
– có thêm một áo khoác mỏng bên ngoài và vài phụ kiện nữa. Lát anh sẽ kêu người gói lại cho em – Cen nói
– Xong rồi chứ? – Nó quay qua nhìn anh
– Xong rồi! – Giọng anh vẫn lạnh như lúc nãy
Nó cười nhạt rồi quay người bước vào phòng, giọng điệu đó, nghe thật đáng sợ. Nó ghét biểu cảm và giọng nói đó của anh, lạnh nhạt và vô hồn! Nó cảm thấy như có gì đó đè nó, người nó nặng nề hẳn đi. Nó thay lại bộ đồ lúc nãy Ngọc đã mua cho nó, lấy hủ thuốc nhét vào túi và cầm điện thoại bước ra ngoài. Nó bước thẳng về phía cánh cửa ra khỏi căn phòng này với những món đồ nó đã mua cho mọi người. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào nó:
– Em định đi đâu? – Key lúc này mới lên tiếng nói
– Không phải nói xong rồi sao? Xong thì về! – Nó lạnh nhạt nói
– Em học cái tính đó ở đâu vậy? – Key nhìn nó
– Sao không tự hỏi rằng anh hiểu rõ em chưa? – Nó nhếch mép
– Đủ rồi Như! Lại đây ngồi đi! – Ken nói
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó, nó nghiến chặt răng lại. Chẳng phải nó đã từng nói là sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và Key sao? Chẳng phải lúc trước họ rất ấm áp với nó sao? Giờ thì họ lại đang làm gì thế này? Và nó cũng đang làm gì thế này?
– Như về chỗ đi m, giỡn nhây quá! – Ngọc chạy lại kéo tay nó
– Bỏ ra! – Nó hoảng sợ khi bị Ngọc kéo tay đi
Nó giật mạnh tay Ngọc ra khiến Ngọc giật mình. Ngọc sững sờ nhìn nó, người nó đang run lên! Nó đang hoảng sợ, cảm giác này lại quay trở lại. Cái ngày chủ nợ đến nhà nó đập phá, nó bị những người đó kéo đi. Cảm giác đó y như lúc Ngọc kéo nó đi!
– M bị sao vậy? – Ngọc nhìn nó
– Không gì! – Nó lắc đầu
– Như, đi lại đây! – Ken lên tiếng
Nó quay sang nhìn anh, khuôn mặt anh vô cảm hẳn đi, chẳng có tí cảm xúc. Lúc này nó mới biết, anh cũng như họ, rồi cũng sẽ bỏ nó đi, cả Key cũng vậy!
– Mày không sao chứ? – Ngọc tiến lại gần nó
– Nếu em muốn thì cứ việc về đi! Tụi này còn việc để giải quyết! – Key nói
Nó nghe xong như bị ai đó đẩy xuống vực sâu, nó khựng người lại. Cảm giác sợ hãi đó bị câu nói của Key làm biến mất thay vào đó là cảm giác bỏ rơi. Nó nhìn Key cười nhạt rồi:
– Mọi người em về trước! – Nó cúi người xuống
Nó bỏ ra khỏi căn phòng đó rồi chạy thẳng ra bên ngoài, nó lao thẳng về thang máy rồi xuống tầng trệt, ra khỏi cửa chính. Nó về nhưng bằng cách nào? Nó chợt nhớ trong người còn 1 ít tiền liền đón taxi
– Cháu đi đâu? – tài xế hỏi
– À dạ chú đến địa chỉ này ….. – Nó đọc địa chỉ
Lúc nó chạy ra ngoài, Ngọc định chạy theo:
– NGỌC! – Key hét lên
– Sao anh để nó đi vậy? – Ngọc nói
– Không sao cả! Nó còn có thẻ tín dụng trong người và điện thoại! Tự đón taxi về nhà được! – Key nói
– Nhưng … – Ngọc ngập ngùng
– Không sao đâu! Nó thông minh và nhanh trí, tự giải quyết được! – Key nói
Mọi người trừ nó ra đều thử đồ và đi mua những thứ còn lại, rất lâu sau mới về đến nhà! Bước vào bên trong, căn nhà rộng thênh thang bao trùm bóng tối!
– Chắc nó lên phòng ngủ rồi! – TA nói
– Trời sắp mưa thì phải! Ai nấu cơm v?? – Cen nói
– Để em nấu! – Ngọc nói
– Giờ lên tắm rồi xuống mọi người cùng nấu, Ngọc ngủ chung với Như. Em đem đồ lên phòng giúp anh luôn, mỗi người còn lại tự tìm phòng nhé! – Ken phân chia
Mọi người ai cũng đều về phòng nấy, Ngọc mở cửa phòng nó ra, mở đèn lên! Căn phòng vắng tanh chẳng có bóng người, cảm giác lo lắng dâng lên! Ngọc tìm khắp phòng vẫn không thấy, nghĩ rằng nó đi lên sân thượng ngồi! Ngọc vào thay đồ, búi tóc cao lên rồi xuống phòng khách! Mọi người đều ngồi ở đó:
– Như đâu? – Kai hỏi
– Không phải…. – Ngọc nói giữa chừng rồi tức tốc chạy lên sân thượng
Chẳng có ai, Ngọc quá bất cẩn! Chạy xuống lầu với vẻ mặt hốt hoảng:
– Như … như…… – Ngọc lắp bắp
– Có chuyện gì vậy? Em bình tĩnh đi – Cen nói
– Mấ….. Mấ….. Mất rồi! – Mặt ngọc tái mét
– Không phải chứ! – TA nói
– Mất… Rồi! – Ngọc nhìn TA
– Mọi người đi tìm đi, căn nhà này rộng lắm, chia nhau ra! – Ken đứng dậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook