Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 137: Dù có thích bao nhiêu lâu , cũng chỉ là kẻ đến sau..
Mối tình đầu, xin chào!Mọi người nghe xong liền nhìn nó, riêng Ken thì vẫn dựa vào tường, đôi mi khép lại nhưng môi thì tạo thành một đường cong hoàn hảo tựa như trăng khuyết. Tuổi trẻ bây giờ thật nhạy cảm nha! Nghĩ đến đây Ken lại cảm thấy mình đang dần già đi..
– Mày nghe rõ chứ!? Người ta không muốn gặp mày nên đừng có mặt dày mà tới đây nghe chưa?
Đột nhiên Key đẩy cửa bước vào và đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Nó nhìn sang Key, anh ta cười cười bước tới xoa xoa đầu nó. Bàn tay đang xoa đầu nhẹ nhàng di chuyển xuống má, nụ cười Key tắt đi, anh ta kéo kéo má nó ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Có người muốn nói chuyện với em!
Nó dở khóc dở cười rồi nhận lấy điện thoại từ Key, chẳng dám kêu đau vì sợ anh ta sẽ càng tức giận hơn. Key thở hắt ra một cái rồi buông tay ra, đợi con nhóc này nghe điện thoại xong thì xử tội cũng chưa muộn!
Nó xoa xoa má đã đỏ ửng lên đồng thời đưa điện thoại lên tai:
– Ban nãy nghe chưa rõ, em nói lại xem!
Nó còn chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng ai đó trầm, lạnh băng lại còn sặc mùi thuốc súng điều quan trọng là rất quen thuộc với nó! Động tác xoa má ngưng lại, nó nhìn vào điện thoại rồi quay sang nhìn ông anh Key của mình đang đứng cạnh. Chết tiệt, người nhà mà tiếp tay cho giặc!?
Key chỉ nhún vai như mình không có tội, vì anh ta chỉ là làm theo yêu cầu của người ở đầu dây bên kia thôi mà. Mọi người cũng im lặng mà hóng hớt, giọng nói từ điện thoại phát ra không lớn nhưng họ là ai chứ, đương nhiên là có thể nghe được rồi!
– Là tại tôi nói nhỏ hay là tại anh bị điếc?!
Nó không trả lời ngay, ngữ khí ngông cuồng mà đáp trả lại.
– Em thử nói lại lần nữa xem! – Đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh
– Tôi không muốn gặp anh đồ chết dẫm!
Nó nghiến từng chữ một. Đầu dây bên kia đột ngột xuất hiện thêm một giọng nói:
– Chúng nghe tin chúng ta muốn thương lượng liền tăng giá gấp đôi đúng như dự đoán. Thời gian sẽ kéo dài thêm một chút nữa!
– Không cần nữa, dọn dẹp bọn sâu bọ đó luôn đi. Tôi muốn số hàng đó phải được chuyển vào máy bay trong ngày hôm nay, các cậu liệu mà làm cho tốt!
– Được rồi, nhưng sao đột nhiên lại gấp rút thế?
– Có người thiên đàng mở cửa không đi, địa ngục không mời lại muốn vào!
Nó nghe cuộc đối thoại đó mà bất giác rùng mình, cảm giác bất an ùa tới. Còn chưa kịp nói gì người kia đã tắt máy, nó cau mày nhìn vào điện thoại, đồ bất lịch sự!
Đưa điện thoại lại cho Key, nó mới nhận ra mặt anh ta đầy sát khí, hình như nó quên việc gì đó quan trọng thì phải..
– Anh Key!
Nó cười cười nhìn Key cố ý lấy lòng anh ta nhưng vô dụng rồi, ma vương tức giận thật rồi. Key trừng mắt, nó liền thu lại nụ cười, anh ta không nói gì thêm mà đi tìm chỗ ngồi xuống.
Coi như tạm thời nó chưa bị gì cả, chỉ là tạm thời mà thôi. Ngọc lúc này mới lên tiếng, đưa mắt nhìn Key một cái rồi nói:
– Anh ta tìm mày suốt ba năm, tính tình dễ nổi nóng hơn hẳn, chậc chậc mày thảm rồi!
Nó trợn to mắt nhìn Ngọc, ừ thảm thật rồi nha!
– Đừng trợn mắt nhìn tao như vậy, điều quan trọng lúc này là Yun đã nói gì với mày? – Ngọc lắc lắc tay nó
– Bộ anh ta đang đi đâu sao!? – Nó hỏi
– Hửm…chắc là đang ở bên Trung Đông, khu vực đó lúc nào mà chẳng hỗn loạn. Sao vậy, lo cho người ta à!?
– Lo cho anh ta? Thà để tao lo cho cái bụng đói còn hơn!
Nó khẽ cười thành tiếng rồi đứng lên, Ngọc bĩu môi nhìn theo. Không để ý đến cô nàng, nó đi kiếm chút thức ăn để nhét vào bụng..
Loay hoay dưới bếp hồi lâu, lục tung cả tủ lạnh nó chỉ thấy toàn là đồ uống. Thông thường Vĩ An đi ra thị trấn của đảo để mua thức ăn dự trữ, những món dễ nấu hoặc chỉ cần làm nóng là có thể ăn được. Đương nhiên đều là thực phẩm bổ dưỡng, cung cấp thêm máu và làm cho quá trình trao đổi chất dễ dàng hơn.
– Vĩ An, vào đây chút!
Nó gọi vọng ra, Vĩ An đi vào nhìn cái tủ lạnh. Được rồi, là hôm qua anh ta đã quên đi mua thức ăn dự trữ. Bây giờ thì nhịn đói cả đám à..?
– Bây giờ làm sao?
Nó hỏi, Vĩ An suy nghĩ rồi nói:
– Em cứ uống sữa trước đi, lát nữa sẽ kêu người đem thức ăn tới!
Nó cũng im lặng rồi uống sạch hai chai sữa. Bụng no căng, theo thời khoá biểu thường ngày thì nó sẽ đi ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nằm trên giường, nó ngáp một cái rõ dài, vừa chuẩn bị nhắm mắt thì một trọng lực đè xuống khiến giường lún sâu.
– Aaaaaaa, mi dám uống sữa nha!
Ngọc ngửi được mùi sữa từ nó, vì bụng đói nên liền xông vào. Nó mở mắt nhìn Ngọc rồi mỉm cười dịu dàng nói:
– Mau đi ra ngoài để tao ngủ, muốn chết à!?
Lời nói và sắc mặt không hề phù hợp chút nào. Nó trừng mắt nhìn Ngọc rồi xoay người kéo chăn lên rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm giấc mộng đẹp.
– Đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi với tao, mày ở trong này mãi không thấy ngột ngạt sao?! – Ngọc chèo kéo
– Mày đi với tụi Tuấn Anh đi, tao muốn ngủ!
– Không, mau dậy đi, lẹ lên!
Sau một hồi, nó cùng Ngọc ngồi trước nhà. Mặt nó khó coi không thể nào nào khó coi hơn, trong khi Ngọc ngồi cạnh lại vui vẻ hát ca.
Cái nắng nhẹ ở đây chẳng thể xua được không khí lành lạnh, thích hợp để đi ngủ -.-!
– Đừng xụ mặt như thế, tao đang giúp mày không làm tổ trong nhà đấy!
Ngọc chọc chọc vào má nó, cười tươi như hoa. Nó lườm một phát, thở hắt ra rồi vươn vai một cách mệt mỏi. Kể từ khi tỉnh lại, cơ thể nó vẫn chưa hồi phục như ban đầu, đôi lúc vẫn có cảm giác mệt mỏi dù chẳng làm gì cả.
– Ngày đó cứ tưởng mày đi thật rồi, tao khóc đến nỗi sưng cả mắt. Ai ngờ số mày lớn đến vậy chứ..
Ngọc vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ nhàng. Nó ngây người một lát rồi khẽ cười, đúng vậy, ai ngờ số nó lại may đến thế chứ..
– Lúc đó ai cũng tin rằng mày chết thật rồi, duy nhất chỉ một người không tin..
Ngọc nói tiếp, vẻ mặt gian tà lại xuất hiện. Nó cau mày, năm đó mọi việc đều rất hoàn hảo, nếu không tin thì chẳng phải người đó bị ngốc sao?
– Tao biết nói ra mày sẽ không tin mà. Người đó là Yun, người mày không muốn gặp!
Tay nó vô thức mân mê chiếc nhẫn nhỏ, cứ như một thói quen tự hình thành từ bao giờ. Hành động này lọt vào mắt Ngọc, cô nàng chỉ cười rồi nói tiếp:
– Những ngày tiếp theo đó, cấp dưới của anh ta sống dở chết dở. Chẳng ai dám đắc tội hay làm phật ý anh ta, nhất là tên quả cam. Đáng thương cho hắn ta, chỉ có việc chịu khí bức người của Yun thôi đã là một kì tích. Mày nói xem, có phải mày đã khiến cho anh ta trở nên như vậy không?
– Đừng có mà đổ sang cho tao, tao chẳng làm gì cả! – Nó nhíu mày
– Mày chính là con tội đồ! Không chỉ có Yun mà còn thêm hai ông anh của mày nữa, bức người quá tàn ác. Nhìn xem, anh hai của mày đã áp bức tao, khiến một cô gái 18 tuổi phải bận bịu suốt cả ngày, không có thời gian ăn uống, chăm sóc bản thân gì cả, áp lực muốn bị trầm cảm, cũng không thể phát triển như người ta!!!
– Áp lực công việc khiến mày béo lên?
ọc rồi khẽ cười thành tiếng, âm điệu dễ nghe mà nói:
– Tao chưa từng không dứt khoát với ai cả, tao tin chắc họ cũng biết điều đó!
Ngay lúc này Tuấn Anh từ trong nhà bước ra cầm theo một chiếc cốc, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống cạnh Ngọc tay đẩy chiếc cốc về phía nó. Ngọc quay sang nhìn cậu ta, rồi nhìn nó đang nhận chiếc cốc. Đây là dứt khoát sao?! Là dứt khoát sao???
– Ban nãy chưa kịp uống đúng chứ?
Tuấn Anh cười rồi nói, thứ trong chiếc cốc chính là cà phê. Mùi cà phê toả ra thơm ngào ngạt, cà phê nóng uống vào lúc này rất thích hợp!
– Cảm ơn!
Nó tự nhiên đón nhận, uống hai ngụm rồi nhìn Ngọc nói:
– Uống không?
– Chị đây không thích cà phê!
Ngọc hừ lạnh một tiếng, nó nhún vai rồi uống thêm một ngụm nữa. Lúc này nó nhìn Tuấn Anh, như hành động cư xử với bạn bè bình thường:
– Uống không?
– Uống rồi!
Tuấn Anh cười, cậu ta cũng không thích cà phê chút nào..
Nhờ vậy mà nó vui vẻ thưởng thức đồ uống yêu thích, bỗng Tuấn Anh lặp lại chủ đề cũ, cố ý hỏi:
– Dứt khoát với ai cơ?
Nó cảm giác bị nghẹn ở cổ họng, đặt ly cà phê xuống, nhìn Ngọc một cái rồi mới nói:
– Dứt khoát với những người cần dứt khoát!
– Vậy đồng thời cũng thích những người cần thích?! – Tuấn Anh hỏi
– Cứ cho là vậy… – Nó đáp
– Vậy chẳng phải mày nên thích tao sao?
Cái này chẳng phải là lộ liễu quá rồi sao? Nó nhíu mày một cái, quay sang Ngọc – người không nên có mặt giây phút này:
– Giúp tao pha thêm một ly!
Nó đẩy cái cốc trống không từ lúc nào về phía Ngọc, cô nàng nhìn nó rồi nhìn Tuấn Anh. Cái này có thể gọi là đuổi khéo, không muốn cho người ta nghe!
Ngọc hậm hực cầm chiếc cốc đi vô nhà, chỉ còn nó và Tuấn Anh. Nó dựa người vào ghế, trả lời câu hỏi ban nãy:
– Mày không nghĩ mình là người cần dứt khoát sao?
Mặt Tuấn Anh tối sầm lại, hai tay vì căng thẳng mà run run đang đan chặt vào nhau. Cậu ta hít một hơi sâu, nếu không thổ lộ lúc này thì sẽ không còn cơ hội nữa!
– Có lẽ mày hiểu tao đang muốn nói gì! – Tuấn Anh nói
– Vì tao hiểu rất rõ nên càng không muốn mày nói ra – Nó thẳng thừng
Trong ánh mắt có vài tia đau khổ, chẳng phải là bị từ chối rồi sao? Tuấn Anh cười khổ, giọng đượm buồn mà nói:
– Dù có thích bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ đến sau. Ít ra, mối tình đầu này cũng thật đẹp..
Nó cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng, nhưng nếu không dứt khoát chỉ làm tổn thương hai bên mà thôi. Có khi đến cả tình bạn cũng không giữ được..
– Được rồi, đừng có trưng cái bản mặt như tao sắp chết tới nơi ra. Lại đây, ôm một cái an ủi người ta đi nào!
Tuấn Anh cười khẽ, đứng lên nói. Nó nhìn cậu ta, lòng bứt rứt bước qua ôm một cái…
Người ta thường bảo, mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất nhưng ít người có thể tiến tới hôn nhân. Thật đáng tiếc, mối tình đầu của Tuấn Anh lại là tình đơn phương…
– Nhất định ở bên anh ta phải sống thật tốt, như thế mới làm tao nhụt chí được. Nếu một ngày không còn nơi nào để đi, hãy nhớ tao chưa từng bỏ lại mày..
Tuấn Anh ôm nó thật chặt mà nói, từng chữ bóp nát trái tim cậu ta ra. Nó cảm thấy cả người Tuấn Anh run nhẹ, có lẽ cậu ta thực sự rất đau lòng…
Buông Tuấn Anh ra, nó cười nhẹ rồi nói:
– Sẽ có người tốt hơn tao!
Tuấn Anh cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nó. Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây, cậu ta tiếc nuối rời khỏi bờ môi căng mọng đó rồi hôn lên trán nó. Tuấn Anh nở nụ cười, nụ cười thật ngọt ngào..
– Ngoài Yun ra, tao không chấp nhận một ai khác bên cạnh mày. Cả đời này, tao chỉ chấp nhận thua dưới tay anh ta..
Nói rồi cậu ta rời đi, mặc kệ nó vẫn còn ngẫn ngơ. Quay người lại nhìn bóng lưng cậu ta, tuổi 18 cậu ta thật sự rất đẹp trai. Bờ vai rộng kia là một chỗ dựa vững chắc, tiếc rằng nó không cần..
– Tuấn Anh, mày chính là mẫu bạn trai lí tưởng đó nha!
Nó nói lớn, Tuấn Anh khựng người lại một chút rồi vẫn tiếp tục bước đi. Môi khẽ cất lời, âm thanh nhỏ như tự nói với chính mình:
– Sẽ không có ai tốt hơn em, chắc chắn là vậy…
Nếu ở bên ngoài là cuộc tỏ tình thất bại thì ở trong nhà đang cực kì náo nhiệt. Ngọc và Kai đang lấp ló chỗ cửa sổ mà xem tình hình, ẩn thân tốt nên cả hai đều không bị người bên ngoài phát hiện.
– Rồi xong, em nó K.O rồi! Quả nhiên, em gái của ma vương rất tàn ác nha!
Kai nhìn khuôn mặt buồn bã của Tuấn Anh lúc bị từ chối mà cảm thông. Bạn thân à, ai biểu mày đi thích người của ác mà làm gì..!
Đến cảnh Tuấn Anh cuối xuống hôn nó, Ngọc không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên:
– Hôn rồi hôn rồi! Tên này quả nhiên rất cao tay nha!
– Đến phút cuối còn ráng hốt cú chót, bội thu rồi bội thu rồi!
Kai và Ngọc như bình luận viên, từng cử chỉ hành động đều thuật lại cho những người còn lại nghe. Anh, Key và Cen đang nghiêm túc ngồi nói về chuyến hàng sắp tới nhưng vẫn để ý đến lời của hai người kia. Cen nghe đến chữ hôn liền hỏi:
– Vị trí?
– Môi và trán, rất hoàn hảo như phim Hàn Quốc nha! – Ngọc nhanh nhẹn đáp lại
– Được rồi, tao nghĩ chúng ta nên nghiêm túc bàn về việc người đó sẽ phản ứng thế nào sau khi biết về việc này nha! – Cen cười gian tà
– Đem tình địch thả xuống đại dương cho cá mập ăn sống?! – Kai nói
– Tuấn Anh nhà ta biết bơi! Có lẽ một phát ngay mi tâm, nhanh, gọn, lẹ! – Key cười
– Thân thủ Tuấn Anh còn tốt hơn cả Kai, em nghĩ sẽ đánh thuốc mê xong lột da! – Ngọc nói
– Tuấn Anh pha chế độc dược, chẳng lẽ không nhận ra?! Tấn công từ phía sau hợp lí hơn! – Cen nói
– Ken, anh nghĩ thế nào? – Ngọc hỏi
– Rút từng sợi gân, loại này rất kích thích.
Cả đám nghe xong liền im phắt, Ken, anh thật dã man!
Đúng lúc này Tuấn Anh từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt không có gì đau khổ. Nhìn sang Ngọc và Kai đã ngồi xuống từ lúc nào, Ngọc nuốt nước bọt rồi hỏi:
– Thế nào rồi?
Tuấn Anh còn đang phân vân việc gì đó, nghe Ngọc hỏi liền quay sang. Cậu ta nhã nhặn như bình thường, rồi nói:
– Đang phân vân nên sử dụng Thạch Tín hay loại vừa mới chế tạo D10, mày nói xem?!
Mọi người không rét mà run. Cậu ta không định hãm hại tình địch đấy chứ?!
– Định uống thuốc độc tự tử sao?! – Key nói
Tuấn Anh nhếch mép, nụ cười xảo quyệt chưa từng thấy. Cậu ta thản nhiên đáp:
– Loại thuốc không màu không mùi D10 rất thích hợp, chỉ cần lan vào máu là chết ngay tức khắc. Anh nói xem, rất thích hợp phải không?
– Ừ, rất thích hợp!
Key gật gù đồng ý. Được rồi, chủ nào tớ nấy, quả nhiên là không sai!!!!
Cả ngày hôm đó, mọi người đều xôn xao về việc Tuấn Anh tỏ tình thảm bại. Nó bị Ngọc kéo ra tra hỏi đủ thứ, thật phiền phức.
Đến buổi tối, lúc này cả đám đang tụ lại trong phòng khách. Vì chỉ có hai đứa con gái, nó và Ngọc ngủ chung còn lại thì tự chia. Vĩ An định chuồn vào phòng mình liền bị anh lôi ngược ra, kết quả là phải thức tập thể!
– Các người tối đừng có làm càn!
Ngọc lớn tiếng nói, nheo mắt tỏ ra nguy hiểm. Kai còn đang kiếm chỗ để trải giường, nghe xong quay sang nhìn Ngọc rồi nói:
– Mày là con gái?!
– Bà đây là con gái, con gái! – Ngọc tức giận
– Tao tưởng là con trai chứ?! – Tuấn Anh nói
– Tiểu đệ, chẳng phải ngươi nên ra đây ngủ chung với bọn ta sao? Sao lại đi ngủ chung với tiểu muội?! Ngươi thật bỉ ổi! – Key cười
– Tiểu đệ bỉ ổi! – Vĩ An cười
– Tiểu đệ hãy ngoan ngoãn ra đây ngủ chung với ta, ta sẽ sưởi ấm cho ngươi! – Cen hùa theo
– Các người thật quá đáng!
Ngọc quát, bị cả đám chọc ghẹo thật xấu hổ. Lúc này cô nàng quay sang Ken yên lặng nãy giờ, anh đã tìm được một chỗ để đặt lưng, mắt cũng đã nhắm lại. Cảm thấy ai đó đang nhìn mình, anh mở mắt ra rồi nhìn Ngọc. Ken chính là tia hi vọng nhỏ nhoi của Ngọc, cô nàng chắc chắn rằng anh sẽ không như lũ bỉ ổi kia! Anh nhìn Ngọc một hồi rồi nói:
– Thì ra ngươi dám cải trang thành nữ nhi tiếp cận ta, thật tiểu nhân!
– Các người đi chết hết đi! Như ah, không phải mày nên lên tiếng đi chứ? – Ngọc nói
Nó từ trong phòng tắm bước ra, vừa đi vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt. Bước tới cạnh Ngọc, nó nhìn một lượt xung quanh rồi nói:
– Mọi người sao không tìm khách sạn, như thế này buổi đêm sẽ lạnh lắm!
– Sợ anh lạnh thì lại đây cho anh ôm ngủ! – Cen nói
Trong tích tắc đã có một chiếc gối đập thẳng vào mặt anh ta, Cen không kịp phản ứng liền ăn trọn. Người chọi là Key, anh ta lườm Cen một cái rồi nói:
– Tụi anh không phải ai cũng ngủ, ở lại đây cũng tiện hơn!
– Như ở đây tận ba năm, Vĩ An có làm gì không? Chẳng lẽ không sợ sao!?
Kai lập tức khiến bầu không khí im lặng hẳn, một vài tên thuộc hạ bên ngoài đang gác cũng tò mò mà lắng nghe. Vĩ An còn đang ngáp ngắn ngáp dài nghe thế liền tỉnh ngủ, còn nó hơi khựng lại, khoé môi giật giật. Anh vẫn im lặng nãy giờ liền mở mắt, nhìn chăm chăm vào Vĩ An như muốn xé xác..
– Nhắc đến mới nhớ, một nam một nữ ở cùng nhau hơn ba năm, chẳng lẽ không có gì xảy ra..
Ngọc cười gian huých nhẹ tay nó đang bình thản lâu tóc kế bên
– Thứ nhất, là anh em ruột thịt ; Thứ hai, không hợp khẩu vị ; Thứ ba, nếu tối nay ai có định làm càn thì phải tìm được chỗ giấu hung khí trong phòng, bằng không thì cầu mong có chín cái mạng đi!
Vĩ An nhìn nó rồi nói, nó chỉ cười nhẹ không phản kháng lại. Nhớ lại có lần nó bị sốt cao, Vĩ An phải chăm cả ngày, đến tối khi nó đi ngủ vì không an tâm nên buộc phải vào phòng nó. Vừa mới bước tới gần giường, Vĩ An đã cảm nhận được họng súng nằm ngay thái dương kèm theo giọng nói lạnh băng: ” Vĩ An, anh muốn gặp Diêm Vương sớm sao?! ”. Kể từ đó, Vĩ An không coi thường năng lực của nó, cũng không bao giờ có ý định làm càn..
Mọi người nghe xong liếc chuyển sang nó đang nở nụ cười hiền hậu, đúng là không nên đụng vào cô gái này!
– Chúc các bạn may mắn, thành công trên con đường mình đã chọn!
Vĩ An bổ sung thêm một câu như khích lệ. Nó cười hai tiếng rồi quay người đi vào phòng ngủ, Ngọc cũng đi theo nó. Vừa vô phòng, nó lôi cái chăn dưới gầm giường ra rồi bước ra ngoài. Từ trên cao thả xuống, cái chăn trùm lên người của Ken. Anh kéo cái chăn xuống nhìn nó rồi mỉm cười:
– Không cần, lát nữa mở máy sưởi cao hơn là được!
– Bên trong em có chăn rồi, mọi người đừng để bị cảm lạnh. Nói với những người bên ngoài mặc thêm áo vào và nhóm lửa lên, sương đêm nay dày hơn mọi khi đấy!
Nó vẫn dùng khuôn mặt lạnh băng đó nói, dù lời lẽ lại quan tâm người khác vô cùng. Thuộc hạ bên ngoài nghe cũng cảm động lây, cô bé này chỉ là không biết cách bộc lộ cảm xúc thôi!
– Như ah~~, mau vào đây xoa bóp cho trẫm!
Ngọc trong phòng nói vọng ra, nó nhếch mép quay người bước vào, vừa đi vừa nói:
– Tiểu đệ, mi muốn ngủ với các sư huynh hay là ra ngoài làm thị vệ?
– Như, thật xin lỗi!
Ngọc nằm trên giường nói, nó là đứa nói được làm được, cô nàng không muốn lưu lạc vào bầy sói kia đâu! Nó liếc Ngọc một cái rồi đóng cửa lại, đi tới nằm xuống giường chui vào cái chăn ấm.
– Mọi người ngủ ngon! – Kai nói lớn
– Ngủ ngon! – Ngọc trong phòng nói vọng ra
– Như ngủ ngon! – Tuấn Anh nói theo
– Ngủ ngon! – Nó đáp lại
Nó dần chìm vào giấc ngủ mặc kệ Ngọc vẫn thức nghịch điện thoại bên cạnh. Đèn phòng đã tắt, nó chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ của mình thì bị người khác phá bĩnh.
Bên ngoài các đấng nam nhi vẫn chưa ngủ, chỉ có anh là nằm chui vào cái chăn nghỉ ngơi. Cen thở dài rồi nhìn về hướng phòng nó:
– Tụi mày nói xem, tối nay nên làm gì đây?!
– Anh trai, nếu anh muốn chết thì cứ vào căn phòng đó! – Kai nói
– Không chừng còn có cả D8, vài ngày trước đây Ngọc có tới để lấy. Loại này không chết ngay, chỉ là dày vò thể xác! – Tuấn Anh nói
– Chúc mày may mắn! – Key cười
– Chỉ sợ chưa kịp tới gần cái giường đã gặp được diêm vương! – Vĩ An nói
Thế là cuộc hội nghị về việc tìm cách vào phòng nó được mở ra, đấng nam nhi cực kì thích thú cười đùa, chỉ có anh là đôi khi thêm vài câu. Nó nhíu mày đến khi chịu không nổi liền dùng giọng điệu lạnh đến mức không thể lạnh hơn:
– Muốn ra ngoài cắm trại cả lũ không?!
Không khí tĩnh lặng đến không ngờ, nó theo đó cũng thiếp đi..
Trong giấc ngủ say, nó cảm giác cái giường nhẹ đi, một lát sau lại lún sâu xuống. Không nhớ rằng có người ngủ cùng, vô thức nó ôm lấy ai đó bên cạnh. Mùi hương rất quen thuộc, dễ chịu khiến nó càng vùi đầu vào mà ngủ say như chết…
– Mày nghe rõ chứ!? Người ta không muốn gặp mày nên đừng có mặt dày mà tới đây nghe chưa?
Đột nhiên Key đẩy cửa bước vào và đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Nó nhìn sang Key, anh ta cười cười bước tới xoa xoa đầu nó. Bàn tay đang xoa đầu nhẹ nhàng di chuyển xuống má, nụ cười Key tắt đi, anh ta kéo kéo má nó ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Có người muốn nói chuyện với em!
Nó dở khóc dở cười rồi nhận lấy điện thoại từ Key, chẳng dám kêu đau vì sợ anh ta sẽ càng tức giận hơn. Key thở hắt ra một cái rồi buông tay ra, đợi con nhóc này nghe điện thoại xong thì xử tội cũng chưa muộn!
Nó xoa xoa má đã đỏ ửng lên đồng thời đưa điện thoại lên tai:
– Ban nãy nghe chưa rõ, em nói lại xem!
Nó còn chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng ai đó trầm, lạnh băng lại còn sặc mùi thuốc súng điều quan trọng là rất quen thuộc với nó! Động tác xoa má ngưng lại, nó nhìn vào điện thoại rồi quay sang nhìn ông anh Key của mình đang đứng cạnh. Chết tiệt, người nhà mà tiếp tay cho giặc!?
Key chỉ nhún vai như mình không có tội, vì anh ta chỉ là làm theo yêu cầu của người ở đầu dây bên kia thôi mà. Mọi người cũng im lặng mà hóng hớt, giọng nói từ điện thoại phát ra không lớn nhưng họ là ai chứ, đương nhiên là có thể nghe được rồi!
– Là tại tôi nói nhỏ hay là tại anh bị điếc?!
Nó không trả lời ngay, ngữ khí ngông cuồng mà đáp trả lại.
– Em thử nói lại lần nữa xem! – Đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh
– Tôi không muốn gặp anh đồ chết dẫm!
Nó nghiến từng chữ một. Đầu dây bên kia đột ngột xuất hiện thêm một giọng nói:
– Chúng nghe tin chúng ta muốn thương lượng liền tăng giá gấp đôi đúng như dự đoán. Thời gian sẽ kéo dài thêm một chút nữa!
– Không cần nữa, dọn dẹp bọn sâu bọ đó luôn đi. Tôi muốn số hàng đó phải được chuyển vào máy bay trong ngày hôm nay, các cậu liệu mà làm cho tốt!
– Được rồi, nhưng sao đột nhiên lại gấp rút thế?
– Có người thiên đàng mở cửa không đi, địa ngục không mời lại muốn vào!
Nó nghe cuộc đối thoại đó mà bất giác rùng mình, cảm giác bất an ùa tới. Còn chưa kịp nói gì người kia đã tắt máy, nó cau mày nhìn vào điện thoại, đồ bất lịch sự!
Đưa điện thoại lại cho Key, nó mới nhận ra mặt anh ta đầy sát khí, hình như nó quên việc gì đó quan trọng thì phải..
– Anh Key!
Nó cười cười nhìn Key cố ý lấy lòng anh ta nhưng vô dụng rồi, ma vương tức giận thật rồi. Key trừng mắt, nó liền thu lại nụ cười, anh ta không nói gì thêm mà đi tìm chỗ ngồi xuống.
Coi như tạm thời nó chưa bị gì cả, chỉ là tạm thời mà thôi. Ngọc lúc này mới lên tiếng, đưa mắt nhìn Key một cái rồi nói:
– Anh ta tìm mày suốt ba năm, tính tình dễ nổi nóng hơn hẳn, chậc chậc mày thảm rồi!
Nó trợn to mắt nhìn Ngọc, ừ thảm thật rồi nha!
– Đừng trợn mắt nhìn tao như vậy, điều quan trọng lúc này là Yun đã nói gì với mày? – Ngọc lắc lắc tay nó
– Bộ anh ta đang đi đâu sao!? – Nó hỏi
– Hửm…chắc là đang ở bên Trung Đông, khu vực đó lúc nào mà chẳng hỗn loạn. Sao vậy, lo cho người ta à!?
– Lo cho anh ta? Thà để tao lo cho cái bụng đói còn hơn!
Nó khẽ cười thành tiếng rồi đứng lên, Ngọc bĩu môi nhìn theo. Không để ý đến cô nàng, nó đi kiếm chút thức ăn để nhét vào bụng..
Loay hoay dưới bếp hồi lâu, lục tung cả tủ lạnh nó chỉ thấy toàn là đồ uống. Thông thường Vĩ An đi ra thị trấn của đảo để mua thức ăn dự trữ, những món dễ nấu hoặc chỉ cần làm nóng là có thể ăn được. Đương nhiên đều là thực phẩm bổ dưỡng, cung cấp thêm máu và làm cho quá trình trao đổi chất dễ dàng hơn.
– Vĩ An, vào đây chút!
Nó gọi vọng ra, Vĩ An đi vào nhìn cái tủ lạnh. Được rồi, là hôm qua anh ta đã quên đi mua thức ăn dự trữ. Bây giờ thì nhịn đói cả đám à..?
– Bây giờ làm sao?
Nó hỏi, Vĩ An suy nghĩ rồi nói:
– Em cứ uống sữa trước đi, lát nữa sẽ kêu người đem thức ăn tới!
Nó cũng im lặng rồi uống sạch hai chai sữa. Bụng no căng, theo thời khoá biểu thường ngày thì nó sẽ đi ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nằm trên giường, nó ngáp một cái rõ dài, vừa chuẩn bị nhắm mắt thì một trọng lực đè xuống khiến giường lún sâu.
– Aaaaaaa, mi dám uống sữa nha!
Ngọc ngửi được mùi sữa từ nó, vì bụng đói nên liền xông vào. Nó mở mắt nhìn Ngọc rồi mỉm cười dịu dàng nói:
– Mau đi ra ngoài để tao ngủ, muốn chết à!?
Lời nói và sắc mặt không hề phù hợp chút nào. Nó trừng mắt nhìn Ngọc rồi xoay người kéo chăn lên rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm giấc mộng đẹp.
– Đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi với tao, mày ở trong này mãi không thấy ngột ngạt sao?! – Ngọc chèo kéo
– Mày đi với tụi Tuấn Anh đi, tao muốn ngủ!
– Không, mau dậy đi, lẹ lên!
Sau một hồi, nó cùng Ngọc ngồi trước nhà. Mặt nó khó coi không thể nào nào khó coi hơn, trong khi Ngọc ngồi cạnh lại vui vẻ hát ca.
Cái nắng nhẹ ở đây chẳng thể xua được không khí lành lạnh, thích hợp để đi ngủ -.-!
– Đừng xụ mặt như thế, tao đang giúp mày không làm tổ trong nhà đấy!
Ngọc chọc chọc vào má nó, cười tươi như hoa. Nó lườm một phát, thở hắt ra rồi vươn vai một cách mệt mỏi. Kể từ khi tỉnh lại, cơ thể nó vẫn chưa hồi phục như ban đầu, đôi lúc vẫn có cảm giác mệt mỏi dù chẳng làm gì cả.
– Ngày đó cứ tưởng mày đi thật rồi, tao khóc đến nỗi sưng cả mắt. Ai ngờ số mày lớn đến vậy chứ..
Ngọc vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ nhàng. Nó ngây người một lát rồi khẽ cười, đúng vậy, ai ngờ số nó lại may đến thế chứ..
– Lúc đó ai cũng tin rằng mày chết thật rồi, duy nhất chỉ một người không tin..
Ngọc nói tiếp, vẻ mặt gian tà lại xuất hiện. Nó cau mày, năm đó mọi việc đều rất hoàn hảo, nếu không tin thì chẳng phải người đó bị ngốc sao?
– Tao biết nói ra mày sẽ không tin mà. Người đó là Yun, người mày không muốn gặp!
Tay nó vô thức mân mê chiếc nhẫn nhỏ, cứ như một thói quen tự hình thành từ bao giờ. Hành động này lọt vào mắt Ngọc, cô nàng chỉ cười rồi nói tiếp:
– Những ngày tiếp theo đó, cấp dưới của anh ta sống dở chết dở. Chẳng ai dám đắc tội hay làm phật ý anh ta, nhất là tên quả cam. Đáng thương cho hắn ta, chỉ có việc chịu khí bức người của Yun thôi đã là một kì tích. Mày nói xem, có phải mày đã khiến cho anh ta trở nên như vậy không?
– Đừng có mà đổ sang cho tao, tao chẳng làm gì cả! – Nó nhíu mày
– Mày chính là con tội đồ! Không chỉ có Yun mà còn thêm hai ông anh của mày nữa, bức người quá tàn ác. Nhìn xem, anh hai của mày đã áp bức tao, khiến một cô gái 18 tuổi phải bận bịu suốt cả ngày, không có thời gian ăn uống, chăm sóc bản thân gì cả, áp lực muốn bị trầm cảm, cũng không thể phát triển như người ta!!!
– Áp lực công việc khiến mày béo lên?
ọc rồi khẽ cười thành tiếng, âm điệu dễ nghe mà nói:
– Tao chưa từng không dứt khoát với ai cả, tao tin chắc họ cũng biết điều đó!
Ngay lúc này Tuấn Anh từ trong nhà bước ra cầm theo một chiếc cốc, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống cạnh Ngọc tay đẩy chiếc cốc về phía nó. Ngọc quay sang nhìn cậu ta, rồi nhìn nó đang nhận chiếc cốc. Đây là dứt khoát sao?! Là dứt khoát sao???
– Ban nãy chưa kịp uống đúng chứ?
Tuấn Anh cười rồi nói, thứ trong chiếc cốc chính là cà phê. Mùi cà phê toả ra thơm ngào ngạt, cà phê nóng uống vào lúc này rất thích hợp!
– Cảm ơn!
Nó tự nhiên đón nhận, uống hai ngụm rồi nhìn Ngọc nói:
– Uống không?
– Chị đây không thích cà phê!
Ngọc hừ lạnh một tiếng, nó nhún vai rồi uống thêm một ngụm nữa. Lúc này nó nhìn Tuấn Anh, như hành động cư xử với bạn bè bình thường:
– Uống không?
– Uống rồi!
Tuấn Anh cười, cậu ta cũng không thích cà phê chút nào..
Nhờ vậy mà nó vui vẻ thưởng thức đồ uống yêu thích, bỗng Tuấn Anh lặp lại chủ đề cũ, cố ý hỏi:
– Dứt khoát với ai cơ?
Nó cảm giác bị nghẹn ở cổ họng, đặt ly cà phê xuống, nhìn Ngọc một cái rồi mới nói:
– Dứt khoát với những người cần dứt khoát!
– Vậy đồng thời cũng thích những người cần thích?! – Tuấn Anh hỏi
– Cứ cho là vậy… – Nó đáp
– Vậy chẳng phải mày nên thích tao sao?
Cái này chẳng phải là lộ liễu quá rồi sao? Nó nhíu mày một cái, quay sang Ngọc – người không nên có mặt giây phút này:
– Giúp tao pha thêm một ly!
Nó đẩy cái cốc trống không từ lúc nào về phía Ngọc, cô nàng nhìn nó rồi nhìn Tuấn Anh. Cái này có thể gọi là đuổi khéo, không muốn cho người ta nghe!
Ngọc hậm hực cầm chiếc cốc đi vô nhà, chỉ còn nó và Tuấn Anh. Nó dựa người vào ghế, trả lời câu hỏi ban nãy:
– Mày không nghĩ mình là người cần dứt khoát sao?
Mặt Tuấn Anh tối sầm lại, hai tay vì căng thẳng mà run run đang đan chặt vào nhau. Cậu ta hít một hơi sâu, nếu không thổ lộ lúc này thì sẽ không còn cơ hội nữa!
– Có lẽ mày hiểu tao đang muốn nói gì! – Tuấn Anh nói
– Vì tao hiểu rất rõ nên càng không muốn mày nói ra – Nó thẳng thừng
Trong ánh mắt có vài tia đau khổ, chẳng phải là bị từ chối rồi sao? Tuấn Anh cười khổ, giọng đượm buồn mà nói:
– Dù có thích bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ đến sau. Ít ra, mối tình đầu này cũng thật đẹp..
Nó cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng, nhưng nếu không dứt khoát chỉ làm tổn thương hai bên mà thôi. Có khi đến cả tình bạn cũng không giữ được..
– Được rồi, đừng có trưng cái bản mặt như tao sắp chết tới nơi ra. Lại đây, ôm một cái an ủi người ta đi nào!
Tuấn Anh cười khẽ, đứng lên nói. Nó nhìn cậu ta, lòng bứt rứt bước qua ôm một cái…
Người ta thường bảo, mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất nhưng ít người có thể tiến tới hôn nhân. Thật đáng tiếc, mối tình đầu của Tuấn Anh lại là tình đơn phương…
– Nhất định ở bên anh ta phải sống thật tốt, như thế mới làm tao nhụt chí được. Nếu một ngày không còn nơi nào để đi, hãy nhớ tao chưa từng bỏ lại mày..
Tuấn Anh ôm nó thật chặt mà nói, từng chữ bóp nát trái tim cậu ta ra. Nó cảm thấy cả người Tuấn Anh run nhẹ, có lẽ cậu ta thực sự rất đau lòng…
Buông Tuấn Anh ra, nó cười nhẹ rồi nói:
– Sẽ có người tốt hơn tao!
Tuấn Anh cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nó. Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây, cậu ta tiếc nuối rời khỏi bờ môi căng mọng đó rồi hôn lên trán nó. Tuấn Anh nở nụ cười, nụ cười thật ngọt ngào..
– Ngoài Yun ra, tao không chấp nhận một ai khác bên cạnh mày. Cả đời này, tao chỉ chấp nhận thua dưới tay anh ta..
Nói rồi cậu ta rời đi, mặc kệ nó vẫn còn ngẫn ngơ. Quay người lại nhìn bóng lưng cậu ta, tuổi 18 cậu ta thật sự rất đẹp trai. Bờ vai rộng kia là một chỗ dựa vững chắc, tiếc rằng nó không cần..
– Tuấn Anh, mày chính là mẫu bạn trai lí tưởng đó nha!
Nó nói lớn, Tuấn Anh khựng người lại một chút rồi vẫn tiếp tục bước đi. Môi khẽ cất lời, âm thanh nhỏ như tự nói với chính mình:
– Sẽ không có ai tốt hơn em, chắc chắn là vậy…
Nếu ở bên ngoài là cuộc tỏ tình thất bại thì ở trong nhà đang cực kì náo nhiệt. Ngọc và Kai đang lấp ló chỗ cửa sổ mà xem tình hình, ẩn thân tốt nên cả hai đều không bị người bên ngoài phát hiện.
– Rồi xong, em nó K.O rồi! Quả nhiên, em gái của ma vương rất tàn ác nha!
Kai nhìn khuôn mặt buồn bã của Tuấn Anh lúc bị từ chối mà cảm thông. Bạn thân à, ai biểu mày đi thích người của ác mà làm gì..!
Đến cảnh Tuấn Anh cuối xuống hôn nó, Ngọc không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên:
– Hôn rồi hôn rồi! Tên này quả nhiên rất cao tay nha!
– Đến phút cuối còn ráng hốt cú chót, bội thu rồi bội thu rồi!
Kai và Ngọc như bình luận viên, từng cử chỉ hành động đều thuật lại cho những người còn lại nghe. Anh, Key và Cen đang nghiêm túc ngồi nói về chuyến hàng sắp tới nhưng vẫn để ý đến lời của hai người kia. Cen nghe đến chữ hôn liền hỏi:
– Vị trí?
– Môi và trán, rất hoàn hảo như phim Hàn Quốc nha! – Ngọc nhanh nhẹn đáp lại
– Được rồi, tao nghĩ chúng ta nên nghiêm túc bàn về việc người đó sẽ phản ứng thế nào sau khi biết về việc này nha! – Cen cười gian tà
– Đem tình địch thả xuống đại dương cho cá mập ăn sống?! – Kai nói
– Tuấn Anh nhà ta biết bơi! Có lẽ một phát ngay mi tâm, nhanh, gọn, lẹ! – Key cười
– Thân thủ Tuấn Anh còn tốt hơn cả Kai, em nghĩ sẽ đánh thuốc mê xong lột da! – Ngọc nói
– Tuấn Anh pha chế độc dược, chẳng lẽ không nhận ra?! Tấn công từ phía sau hợp lí hơn! – Cen nói
– Ken, anh nghĩ thế nào? – Ngọc hỏi
– Rút từng sợi gân, loại này rất kích thích.
Cả đám nghe xong liền im phắt, Ken, anh thật dã man!
Đúng lúc này Tuấn Anh từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt không có gì đau khổ. Nhìn sang Ngọc và Kai đã ngồi xuống từ lúc nào, Ngọc nuốt nước bọt rồi hỏi:
– Thế nào rồi?
Tuấn Anh còn đang phân vân việc gì đó, nghe Ngọc hỏi liền quay sang. Cậu ta nhã nhặn như bình thường, rồi nói:
– Đang phân vân nên sử dụng Thạch Tín hay loại vừa mới chế tạo D10, mày nói xem?!
Mọi người không rét mà run. Cậu ta không định hãm hại tình địch đấy chứ?!
– Định uống thuốc độc tự tử sao?! – Key nói
Tuấn Anh nhếch mép, nụ cười xảo quyệt chưa từng thấy. Cậu ta thản nhiên đáp:
– Loại thuốc không màu không mùi D10 rất thích hợp, chỉ cần lan vào máu là chết ngay tức khắc. Anh nói xem, rất thích hợp phải không?
– Ừ, rất thích hợp!
Key gật gù đồng ý. Được rồi, chủ nào tớ nấy, quả nhiên là không sai!!!!
Cả ngày hôm đó, mọi người đều xôn xao về việc Tuấn Anh tỏ tình thảm bại. Nó bị Ngọc kéo ra tra hỏi đủ thứ, thật phiền phức.
Đến buổi tối, lúc này cả đám đang tụ lại trong phòng khách. Vì chỉ có hai đứa con gái, nó và Ngọc ngủ chung còn lại thì tự chia. Vĩ An định chuồn vào phòng mình liền bị anh lôi ngược ra, kết quả là phải thức tập thể!
– Các người tối đừng có làm càn!
Ngọc lớn tiếng nói, nheo mắt tỏ ra nguy hiểm. Kai còn đang kiếm chỗ để trải giường, nghe xong quay sang nhìn Ngọc rồi nói:
– Mày là con gái?!
– Bà đây là con gái, con gái! – Ngọc tức giận
– Tao tưởng là con trai chứ?! – Tuấn Anh nói
– Tiểu đệ, chẳng phải ngươi nên ra đây ngủ chung với bọn ta sao? Sao lại đi ngủ chung với tiểu muội?! Ngươi thật bỉ ổi! – Key cười
– Tiểu đệ bỉ ổi! – Vĩ An cười
– Tiểu đệ hãy ngoan ngoãn ra đây ngủ chung với ta, ta sẽ sưởi ấm cho ngươi! – Cen hùa theo
– Các người thật quá đáng!
Ngọc quát, bị cả đám chọc ghẹo thật xấu hổ. Lúc này cô nàng quay sang Ken yên lặng nãy giờ, anh đã tìm được một chỗ để đặt lưng, mắt cũng đã nhắm lại. Cảm thấy ai đó đang nhìn mình, anh mở mắt ra rồi nhìn Ngọc. Ken chính là tia hi vọng nhỏ nhoi của Ngọc, cô nàng chắc chắn rằng anh sẽ không như lũ bỉ ổi kia! Anh nhìn Ngọc một hồi rồi nói:
– Thì ra ngươi dám cải trang thành nữ nhi tiếp cận ta, thật tiểu nhân!
– Các người đi chết hết đi! Như ah, không phải mày nên lên tiếng đi chứ? – Ngọc nói
Nó từ trong phòng tắm bước ra, vừa đi vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt. Bước tới cạnh Ngọc, nó nhìn một lượt xung quanh rồi nói:
– Mọi người sao không tìm khách sạn, như thế này buổi đêm sẽ lạnh lắm!
– Sợ anh lạnh thì lại đây cho anh ôm ngủ! – Cen nói
Trong tích tắc đã có một chiếc gối đập thẳng vào mặt anh ta, Cen không kịp phản ứng liền ăn trọn. Người chọi là Key, anh ta lườm Cen một cái rồi nói:
– Tụi anh không phải ai cũng ngủ, ở lại đây cũng tiện hơn!
– Như ở đây tận ba năm, Vĩ An có làm gì không? Chẳng lẽ không sợ sao!?
Kai lập tức khiến bầu không khí im lặng hẳn, một vài tên thuộc hạ bên ngoài đang gác cũng tò mò mà lắng nghe. Vĩ An còn đang ngáp ngắn ngáp dài nghe thế liền tỉnh ngủ, còn nó hơi khựng lại, khoé môi giật giật. Anh vẫn im lặng nãy giờ liền mở mắt, nhìn chăm chăm vào Vĩ An như muốn xé xác..
– Nhắc đến mới nhớ, một nam một nữ ở cùng nhau hơn ba năm, chẳng lẽ không có gì xảy ra..
Ngọc cười gian huých nhẹ tay nó đang bình thản lâu tóc kế bên
– Thứ nhất, là anh em ruột thịt ; Thứ hai, không hợp khẩu vị ; Thứ ba, nếu tối nay ai có định làm càn thì phải tìm được chỗ giấu hung khí trong phòng, bằng không thì cầu mong có chín cái mạng đi!
Vĩ An nhìn nó rồi nói, nó chỉ cười nhẹ không phản kháng lại. Nhớ lại có lần nó bị sốt cao, Vĩ An phải chăm cả ngày, đến tối khi nó đi ngủ vì không an tâm nên buộc phải vào phòng nó. Vừa mới bước tới gần giường, Vĩ An đã cảm nhận được họng súng nằm ngay thái dương kèm theo giọng nói lạnh băng: ” Vĩ An, anh muốn gặp Diêm Vương sớm sao?! ”. Kể từ đó, Vĩ An không coi thường năng lực của nó, cũng không bao giờ có ý định làm càn..
Mọi người nghe xong liếc chuyển sang nó đang nở nụ cười hiền hậu, đúng là không nên đụng vào cô gái này!
– Chúc các bạn may mắn, thành công trên con đường mình đã chọn!
Vĩ An bổ sung thêm một câu như khích lệ. Nó cười hai tiếng rồi quay người đi vào phòng ngủ, Ngọc cũng đi theo nó. Vừa vô phòng, nó lôi cái chăn dưới gầm giường ra rồi bước ra ngoài. Từ trên cao thả xuống, cái chăn trùm lên người của Ken. Anh kéo cái chăn xuống nhìn nó rồi mỉm cười:
– Không cần, lát nữa mở máy sưởi cao hơn là được!
– Bên trong em có chăn rồi, mọi người đừng để bị cảm lạnh. Nói với những người bên ngoài mặc thêm áo vào và nhóm lửa lên, sương đêm nay dày hơn mọi khi đấy!
Nó vẫn dùng khuôn mặt lạnh băng đó nói, dù lời lẽ lại quan tâm người khác vô cùng. Thuộc hạ bên ngoài nghe cũng cảm động lây, cô bé này chỉ là không biết cách bộc lộ cảm xúc thôi!
– Như ah~~, mau vào đây xoa bóp cho trẫm!
Ngọc trong phòng nói vọng ra, nó nhếch mép quay người bước vào, vừa đi vừa nói:
– Tiểu đệ, mi muốn ngủ với các sư huynh hay là ra ngoài làm thị vệ?
– Như, thật xin lỗi!
Ngọc nằm trên giường nói, nó là đứa nói được làm được, cô nàng không muốn lưu lạc vào bầy sói kia đâu! Nó liếc Ngọc một cái rồi đóng cửa lại, đi tới nằm xuống giường chui vào cái chăn ấm.
– Mọi người ngủ ngon! – Kai nói lớn
– Ngủ ngon! – Ngọc trong phòng nói vọng ra
– Như ngủ ngon! – Tuấn Anh nói theo
– Ngủ ngon! – Nó đáp lại
Nó dần chìm vào giấc ngủ mặc kệ Ngọc vẫn thức nghịch điện thoại bên cạnh. Đèn phòng đã tắt, nó chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ của mình thì bị người khác phá bĩnh.
Bên ngoài các đấng nam nhi vẫn chưa ngủ, chỉ có anh là nằm chui vào cái chăn nghỉ ngơi. Cen thở dài rồi nhìn về hướng phòng nó:
– Tụi mày nói xem, tối nay nên làm gì đây?!
– Anh trai, nếu anh muốn chết thì cứ vào căn phòng đó! – Kai nói
– Không chừng còn có cả D8, vài ngày trước đây Ngọc có tới để lấy. Loại này không chết ngay, chỉ là dày vò thể xác! – Tuấn Anh nói
– Chúc mày may mắn! – Key cười
– Chỉ sợ chưa kịp tới gần cái giường đã gặp được diêm vương! – Vĩ An nói
Thế là cuộc hội nghị về việc tìm cách vào phòng nó được mở ra, đấng nam nhi cực kì thích thú cười đùa, chỉ có anh là đôi khi thêm vài câu. Nó nhíu mày đến khi chịu không nổi liền dùng giọng điệu lạnh đến mức không thể lạnh hơn:
– Muốn ra ngoài cắm trại cả lũ không?!
Không khí tĩnh lặng đến không ngờ, nó theo đó cũng thiếp đi..
Trong giấc ngủ say, nó cảm giác cái giường nhẹ đi, một lát sau lại lún sâu xuống. Không nhớ rằng có người ngủ cùng, vô thức nó ôm lấy ai đó bên cạnh. Mùi hương rất quen thuộc, dễ chịu khiến nó càng vùi đầu vào mà ngủ say như chết…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook